🦋 Chương 30: Múa thoát y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cổng thứ ba khoa ngoại trú của bệnh viện thành phố.

Diêu Giai Đình mặc một chiếc áo khoác da màu đen cá tính, chân mang boot Martin tám lỗ, nắm tay Thịnh Tư Hạ đi ra ngoài.

Đến cổng lớn bệnh viện, bắt gặp một số phụ nữ mang thai được chồng cẩn thận theo sát một bên, trên mặt đều mang theo niềm vui sướng khi sắp chào đón một sinh mệnh nhỏ ra đời, đối với vợ mình lại vô cùng khẩn trương.

"Cậu tự nhìn lại mình xem, đi cùng đến bệnh viện không phải là chồng hay bạn trai, cũng tại cậu, lớn lên trắng trẻo xinh đẹp như vậy lại ra nông nỗi đến mức chỉ có tớ đi cùng đến bệnh viện." Diêu Giai Đình khoa trương mà thở dài.

Thịnh Tư Hạ dựa theo thời gian hẹn tái khám của bác sĩ, đến bệnh viện, sau khi xong, miệng vết thương đã khép lại, băng gạc cũng có thể tháo xuống.

Đáng lẽ ra cô vô cùng vui vẻ, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cuộc sống của một đứa trẻ to xác, ngày mai có thể đến công ty báo danh, nhưng lại vô duyên vô cớ bị đả kích một phen bởi Diêu Giai Đình, khiến cô cảm thấy mình như một con cẩu độc thân yếu ớt đáng thương bị gió mùa thu thổi qua vô cùng hiu quạnh.

"Không phải tớ đã có cậu đi cùng hay sao?" Cô ôm chặt lấy cánh tay Diêu Giai Đình, cố ý thân thiết mà cọ qua cọ lại trên người cô ấy.

"Đừng, hiện tại tớ đã có đối tượng riêng, cậu đừng đem hai đứa nhập làm một."

Diêu Giai Đình ghét bỏ giơ một ngón tay lên cốc vào trán của Thịnh Tư Hạ, "Tránh xa tớ ra chút, đừng có cà dẹo cà dẹo, người khác lại cho rằng tụi mình có sở thích kì quái gì đấy."

Bởi vì quan hệ tốt, nói chuyền liền không kiêng nể gì, nói cái gì cũng đều nghe thành trò đùa giỡn.

"Như thế nào, tớ không xứng sao?" Thịnh Tư Hạ bày ra vẻ mặt rưng rưng nước mắt.

Diêu Giai Đình cười khúc khích, "Cậu xứng, cậu tất nhiên xứng đáng, nhưng tớ sợ có người hiểu lầm rồi gây rắc rối cho tớ, cho nên cậu vẫn là cách xa tớ một chút đi."

"Ai?" Thịnh Tư Hạ chớp chớp mắt.

"Biết rõ còn hỏi, Phó Diệc Sâm đấy." Diêu Giai Đình ở một bên cười, "Cậu nói xem, cùng Tần Duệ còn chưa tính, vì sao lại không để Phó Diệc Sâm đưa tới bệnh viện? Biết tớ phải trải qua bao nhiêu khổ cực mới nói chuyện yêu đương không? Khó khăn lắm mới có thời gian được nghỉ phép, vậy mà phải cùng cậu đi đến bệnh viện."

Lần trước Diêu Giai Đình hẹn hò tiểu thịt tươi, hai người đã nói qua, đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.

Mấy năm nay Diêu Giai Đình luôn tập trung vào công việc, đi qua vài đoạn tình cảm nhưng đều chết yểu. Chính cô ấy cũng không để ý, mỗi ngày luôn xem việc kiếm tiền là nhiệm vụ của mình, tên WeChat cũng đổi thành "Một người làm việc như trâu như chó vui vẻ."

Lần này, cô ấy có vẻ rất nghiêm túc, hết ba câu là nói không bỏ được bạn trai, giống như trở lại thời cao trung.

Thịnh Tư Hạ không khỏi cảm thấy hổ thẹn, chủ động mời cô ấy đi ăn cơm, để cô ấy tự chọn chỗ.

"Ăn một bữa thật lớn, tớ nghe nói Tân Đều International đã mở một thời gian, có món Tempura mới ra của đầu bếp được mời về gì đó nên chúng ta đến đấy đi."

"...Nghe có vẻ rất đắt đỏ." Thịnh Tư Hạ như suy tư điều gì, "Trung bình một người bao nhiêu?"

"Không đắt không đắt, trung bình một người cao nhất cũng chỉ mấy ngàn." Diêu Giai Đình hứng thú bừng bừng mà kéo cô đi đến bãi đỗ xe.

Ngồi vào trong xe, Thịnh Tư Hạ không màng hình tượng mà ngồi lệch qua chỗ ngồi một bên, một chút cũng không nhúc nhích.

Mùa đông Vân Thành đã đến, thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo, mùa đông ở phương Nam trôi qua khó khăn như vậy, gió lạnh cắt da cắt thịt, ở bên ngoài chịu một giây liền cảm thấy đến gần với bệnh thấp khớp của người già.

Diêu Giai Đình quét mã trên cột bên cạnh bãi đỗ xe, đang định ngồi vào, bỗng nhiên nhìn thẳng về phía trước, như thể nhìn thấy người quen.

"Hạ Hạ, kia có phải là dì nhỏ của cậu không?" Cô ấy đóng cửa ngồi vào, chỉ ngón tay về phía trước.

Đó là lối vào của tòa nhà ngoại trú.

Thịnh Tư Hạ sửng sốt, nhìn theo hướng đó.

Đúng thật là Thịnh Uyển Nhu.

Bà mặt một chiếc áo khoác màu nâu nhạt có hoa văn gợn sóng, mái tóc và lớp trang điểm vẫn luôn tinh xảo xuất sắc, một thân trang phục xa xỉ, không nhìn ra tuổi thật, ở nơi đông người trong bệnh viện này, trông thật nổi bật.

Một tay bà khoác tay người đàn ông bên cạnh, tay kia nắm lấy một cô bé khoảng 5-6 tuổi, đi qua bãi đỗ xe, vòng qua lối vào của tòa nhà ngoại trú, tiến vào bên trong.

Thịnh Tư Hạ không nói, Diêu Giai Đình đẩy đẩy cô, "Cậu làm sao vậy? Không đến chào hỏi dì nhỏ sao? Còn có người đàn ông kia là ai, sao còn nắm tay đứa bé?"

"Cậu hỏi nhiều vấn đề như vậy, tớ nên trả lời cái nào?" Thịnh Tư Hạ bất lực.

"Ừm, cậu không cần phải nói, tớ hiểu được." Diêu Giai Đình khởi động xe, rời khỏi bệnh viện, lầm bầm, "Ý tớ là tại sao cậu lại đột nhiên chuyển đi, tớ còn tưởng rằng cậu muốn sống chung với Phó Diệc Sâm...."

"Nói vớ vẩn." Thịnh Tư Hạ liếc mắt trừng cô ấy một cái.

"Tớ nói vớ vẩn, vậy cậu đỏ mặt cái gì? Hừ, chỉ là chuyện sớm hay muộn." Diêu Giai Đình rất vui vẻ, muốn sau đó ăn một bữa thật no, vui vẻ ngân nga.

Thịnh Tư Hạ nhìn xem Diêu Giai Đình , không tiếp tục chủ đề này với cô ấy.

Con gái với nhau, muốn chuyển đề tài nói chuyện khá dễ dàng, nói về bạn trai mới của Diêu Giai Đình , còn có bình thường cô ấy gặp phải những khách hàng khó tính nào, ngay sau đó, Diêu Giai Đình liền quên mất trước đó hai người nói cái gì.

Thịnh Tư Hạ thở phào nhẹ nhõm.

Cô và Phó Diệc Sâm đã ba ngày không gặp mặt.

Hôm sau sau khi hắn rời đi, liền nhắn tin đến, bảo có điều gì không ổn trong kế hoạch thu mua ở Châu Âu, hắn muốn đích thân đi xử lí, ước chừng một tuần sau mới trở về.

Sau khi xuống máy bay, hắn cũng gửi định vị tới cho cô, bảo mình đã đến nơi an toàn.

Lúc tin nhắn gửi tới, Thịnh Tư Hạ đang ngủ trưa, đến khi tỉnh lại, nhìn thấy tin nhắn, cô dụi dụi mắt. nhìn đi nhìn lại mấy lần mới chắc rằng mình không nhìn lầm.

Đây là báo cáo hành tung cho cô biết?

Thịnh Tư Hạ không có kinh nghiệm yêu đương, uổng công có một đống lý luận, lần đầu tiên không biết phải làm thế nào, cảm thấy trả lời tin nhắn ra sao cũng không phù hợp.

Nếu quá lạnh lùng, cô giống như cậy sủng sinh kiêu, cố tình chèn ép Phó Diệc Sâm.

Nếu quá nhiệt tình, lại giống như đang cổ vũ hắn về sau tiếp tục báo cáo nhiều hơn, điều này đã vượt qua nghĩa vụ yêu đương trong lòng cô.

Giống như muốn đem đối phương giam cầm lại.

Vì thế cô chỉ trả lời đơn giản: [Ừm, công tác thuận lợi.]

Buồn cười chính là sau khi cô gửi tin nhắn lại vẫn không thấy Phó Diệc Sâm trả lời.

Nhưng mỗi ngày đúng giờ cô vẫn nhận được điện thoại của thư kí hắn, quan tâm xem cô có cần mua sắm thứ gì không, khi nào đi bệnh viện tái khám, sợ cô ở nhà dưỡng bệnh quá nhàm chán còn muốn đưa cô ra ngoài đi dạo phố ăn cơm.

Không cần hỏi, chắc chắn là do Phó Diệc Sâm phân phó.

Nhưng hắn lại không tìm cô.

Thịnh Tư Hạ cũng từng nói bóng gió hỏi thăm với thư kí Elsa, liệu công tác của Phó Diệc Sâm có thuận lợi không, nhận được đáp án là có.

Vậy thì không phải vì công việc bận rộn.

Cách giải thích duy nhất chính là tức giận với cô.

Mặc dù cô đối với chuyện của quá khứ đúng thật không quá nhiệt tình, nhưng trước nay Phó Diệc Sâm luôn là người bình tĩnh lí trí, đột nhiên vì chuyện nhỏ này mà giận dỗi, Thịnh Tư Hạ cảm thấy hắn cũng có chút điểm đáng yêu.

Đúng thật là bất công.

Cùng một việc làm, nếu đổi thành người khác, cô có thể tùy tiện cho rằng người ta hẹp hòi keo kiệt, không đủ rộng lượng.

Cô rất vui khi có thể biết được một mặt trẻ con này của Phó Diệc Sâm, hắn thể hiện càng nhiều, chỉ có thể nói lên, khoảng cách giữa họ càng lúc càng gần hơn.

Bởi vì khoảng trống trong năm năm ấy, Thịnh Tư Hạ tính toán, thời gian cô và Phó Diệc Sâm quen biết chỉ thật sự trong ba năm, thật ra cô không hiểu hắn.

Phó Diệc Sâm cũng sẽ có những mặt rất bình thường, hắn cũng sẽ cường thế, bá đạo và thích chiếm hữu.

Nhưng chúng không phải khuyết điểm, ngược lại khiến hắn trông có vẻ dễ gần hơn.

Nhưng ngay cả như vậy, Thịnh Tư Hạ cũng không thể tưởng tượng nổi, Phó Diệc Sâm sẽ có bí mật gì độc nhất vô nhị, đáng để Tưởng Nhạc Đồng vòng vo như vậy gọi cô ra gặp mặt.

Còn nói phải làm giao dịch.

Suy xét mà nói Tưởng Nhạc Đồng trong quá khứ ít nhiều có chút liên quan đến Phó Diệc Sâm, sau cùng, cô ấy vẫn là "vị hôn thê" của hắn trong một tháng.

Tuy rằng là giả.

Thịnh Tư Hạ rất tò mò, Tưởng Nhạc Đồng biết cái gì, lại muốn cùng cô trao đổi cái gì.

Thật không khéo, trong lúc cô nhàn rỗi ở nhà dưỡng bệnh, mê mẩn bộ phim truyền hình cẩu huyết của Thái, nhân vật chính bởi vì yêu mẹ kế của mình, mà mẹ kế là phụ nữ vì thế nhân vật chính liền đi chuyển giới, không nghĩ tới sau đó lại bị cha mình yêu lại...

Cốt truyện không thể tưởng tượng được này đã khiến Thịnh Tư Hạ tam quan bị ảnh hưởng sâu sắc.

Bất kể Tưởng Nhạc Đồng chuẩn bị cho cô phần bất ngờ gì, cho dù cô ấy đưa cho cô một tấm thẻ 50 vạn bảo cô rời khỏi Phó Diệc Sâm, Thịnh Tư Hạ sẽ chỉ cười ha hả rồi giới thiệu bộ phim Thái này cho cô ấy.

Đến đêm hẹn, Thịnh Tư Hạ bắt taxi vào quán bar.

Halo Lounge & Bar, là quán bar có tiếng ở Vân Thành, ở trong trung tâm thành phố, ngay cạnh bờ sông, môi trường ưu nhã thoải mái, không ồn ào như club chơi nhạc Disco ầm ĩ, mà lại phát loại nhạc thoải mái nhẹ nhàng, có thể dễ dàng bắt gặp những người doanh nhân tây trang chỉnh tề. Truyện được đăng duy nhất tại vanniemcac1607.

Phục vụ dẫn cô đến ghế dài, Tưởng Nhạc Đồng đã đến, đang dựa vào cửa sổ ngắm nhìn cảnh bờ sông.

Cô ấy vừa quay đầu lại đúng lúc Thịnh Tư Hạ đi tới, đôi mắt sáng lên, "Hạ Hạ cô tới rồi? Nhanh lên, ngồi xuống và gọi bất cứ thứ gì cô muốn! Nếu không chúng ta uống thử mỗi loại một ly?"

Thịnh Tư Hạ chần chừ, "Hai chúng ta chỉ uống xong liền rời đi sao?"

"Cô muốn uống cái gì? Nếm thử hương vị là được, tôi mời!" Tưởng Nhạc Đồng hào phòng mà đẩy danh sách rượu lại cho người phục vụ, "Tất cả các loại Rượu Cocktail, nhanh lên, tôi khát."

Thịnh Tư Hạ yên lặng nhìn chằm chằm cô ấy.

Cô cảm thấy đây là phong cách của thổ hào ngốc bạch ngọt, so với phong cách nữ phụ độc ác trong tưởng tượng hoàn toàn không giống nhau.

Tưởng Nhạc Đồng trang điểm vô cùng xinh đẹp, lông mày hất lên, nổi bật xương gò má, lớp đánh khối trên khuôn mặt khiến cô thêm phần sang trọng, đôi môi màu nude, là kiểu makeup điển hình của Âu Mỹ, có vẻ rất thích hợp với cô ấy.

"Cô nói muốn trao đổi với tôi cái gì?" Thịnh Tư Hạ vào thẳng vấn đề hỏi.

Tưởng Nhạc Đồng cười, là kiểu mà nhân vật nữ phản diện hay cười, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt hơi nheo lại, cô ấy nói, "Cô biết tôi và Phó Diệc Sâm có quan hệ gì không?"

Thịnh Tư Hạ lặng lẽ chửi thầm. Lần trước Phó Diệc Sâm ngay cả tên của Tưởng Nhạc Đồng cũng không nhớ nổi, cô thật sự không nhìn ra hai người có quan hệ gì.

Cô dựa vào đệm trên sofa, vẻ mặt nhu hòa, nhưng trong lòng đang chầm chậm gợn sóng.

Tới rồi, tình tiết cẩu huyết rốt cuộc cũng muốn tới.

Cô không chỉ không cảm thấy tức giận, ngược lại có chút chờ mong, cô không nói, chỉ lắc đầu, chờ xem lời kịch tiếp theo của đối phương.

"Vậy tôi nói cô biết, tôi nghe nói, anh ta từng trả giá trên trời chỉ để lấy về một bức ảnh chụp người phụ nữ, hiện tại treo trong chung cư của hắn ở Manhattan."

Tưởng Nhạc Đồng xích lại gần cô, thần bí mà hạ giọng, "Muốn biết cô gái trong ảnh là ai, chỉ cần làm giao dịch này, tôi liền giúp cô tra rõ."

"Vì sao tôi phải biết chuyện này?" Thịnh Tư Hạ lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

"Phó Diệc Sâm không phải thích cô sao?"

"....."

Vì sao đột nhiên cả thế giới đều biết Phó Diệc Sâm thích cô? Nhưng cô lại là người cuối cùng biết được.

Về chuyện này, Phó Diệc Sâm có sở thích sưu tầm nghệ thuật, mua một bức ảnh, không nhất thiết phải làm lớn chuyện.

Thịnh Tư Hạ căn bản không để trong lòng.

Tưởng Nhạc Đồng thấy cô còn bình tĩnh, nghĩ rằng cô đã chấp nhận kế sách này, vì thế tiến thêm một bước nữa đưa ra điều kiện, "Tôi biết cô là con gái của Thịnh giáo sư, vì thế, chỉ cần cô giúp tôi cầu tình, để Thịnh giáo sư cho tôi điểm D, tôi liền nhường Phó Diệc Sâm lại cho cô."

Nói xong, cô ấy còn hất cằm về phía Thịnh Tư Hạ, "Thế nào, có phải rất có lời không?"

"Chỉ cần được điểm D thôi sao?" Thật quá khiêm tốn, có chút đáng thương.

"Tôi chỉ cần đạt tiêu chuẩn, không mong mình xuất sắc." Tưởng Nhạc Đồng đau khổ mà thở dài, "Cùng lắm thì tôi sẽ đi thừa kế gia sản kếch xù."

Không nghĩ tới, nhân sinh quan của Tưởng Nhạc Đồng và cô thật ra khá giống nhau, Thịnh Tư Hạ bỗng nhiên cảm thấy có chút thân thiết.

Hai người như vậy liền bắt đầu uống, hết ly này đến ly khác, khi rượu vào dạ dày, bắt đầu lên men, cô cũng ngà ngà say.

"Đừng lo lắng, điểm D sẽ là của cô." Thịnh Tư Hạ dám cam đoan, còn hỏi, "Tại sao cô lại luẩn quẩn trong lòng, muốn báo danh vào tiết học của mẹ tôi?"

"Lớp học của mẹ cô quá khó, tôi muốn đậu càng khó hơn!"

"Tuy rằng tôi chưa từng nghe qua lớp học của mẹ tôi, nhưng tôi biết cô nhất định nói đúng!"

"Ồ, cô thật dễ thương, không giống mẹ cô chút nào!"

Người phục vụ mang rượu lên, nghe cuộc đối thoại, yên lặng đi xuống.

Hai người đều mắng chửi, vì sao không khí lại hòa hợp thế nào? Thật đúng là cuộc gặp mặt kỳ lạ.

Vài người đàn ông ở bàn bên cạnh nóng lòng muốn bắt chuyện đều bị hai cô dọa sợ bỏ đi.

"Tôi nói cô nghe, quán bar này quá nhàm chán, không vui một chút nào." Tưởng Nhạc Đồng uống rượu, bị nấc, nói, "Lần sau tôi đưa cô đến một câu lạc bộ múa thoát y ở New York, chơi thật vui... Đợi chút, tôi muốn đi toilet, lát nữa quay lại sẽ nói rõ hơn cho cô."

Cô ấy đứng lên, xiêu xiêu vẹo vẹo mà đến toilet.

Thịnh Tư Hạ mơ hồ nhìn thấy cô ấy đứng trước cửa toilet nam và nữ, mơ mơ màng màng rồi đi vào chỗ có kí hiệu màu xanh hình người đàn ông.

Điện thoại trên bàn sáng lên.

Là Phó Diệc Sâm.

Thịnh Tư Hạ choáng váng, không suy nghĩ nhiều liền tiếp điện thoại, "Alo, có chuyện gì?"

Giọng cô không giống như ngày thường tỉnh táo, dính dính chút ngượng ngùng.

Phó Diệc Sâm nghe thấy, "Em uống say?"

"Tôi không có say, còn có thể uống thêm mười ly nữa."

"....." Hắn nén giận, nhẹ nhàng dẫn dắt cô, "Ở đâu, gửi địa chỉ qua cho tôi."

Thịnh Tư Hạ cũng không nhớ rõ liệu mình có gửi địa chỉ cho hắn hay không.

Cô không rõ mình đã cúp điện thoại chưa.

Tưởng Nhạc Đồng đi toilet cũng chưa thấy quay lại, Thịnh Tư Hạ nhàm chán ngồi trên ghế dài, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rượu khiến mọi giác quan trở nên trì trệ, cũng làm trong lòng trở nên nhẹ hơn, thế giới trước mặt tràn ngập điều kì lạ.

Ánh đèn neon đối diện dòng sông như đang rực sáng trong làn nước, như màu sắc được pha trộn trong rượu Cocktail, hình ảnh tuyệt đẹp, khiến cô cứ như vậy thất thần mà nhìn chằm chằm cho đến khi Phó Diệc Sâm ngồi bên cạnh.

"Ơ, anh tới rồi?" Cô cười tủm tỉm và vẫy tay với hắn, đôi mắt bởi vì say mà sáng ngời động lòng người, trong mắt chỉ có Phó Diệc Sâm.

Hắn nhìn thật đẹp nha.

Một thân tay trang kèm với áo khoác màu đen, chân dài thẳng tắp, mặc dù tầm mắt của cô bị nhòe đi cũng sẽ không bao giờ quên được vẻ đẹp trai này của hắn. Trên người tỏa ra mùi hương nhàn nhạt mát lạnh, cực kì phù hợp với hắn, như là nước sông nhan sắc, có loại mỹ cảm không rõ ràng.

Phó Diệc Sâm liếc nhìn những ly Cocktail trên bàn, sắc mặt không vui bảo phục vụ dọn đi, hắn kéo Thịnh Tư Hạ lên, cầm lấy đồ đạc rồi ôm cô đi ra ngoài.

"Đợi chút! Bạn tôi còn ở trong toilet..."

Đúng lúc này, Tưởng Nhạc Đồng vừa đi ra.

Bước chân của cô ấy không quá ổn định, nghiêng người lảo đảo đi đến bên cạnh bàn, cười hì hì nói với Thịnh Tư Hạ, "Toilet ở nơi này thật thú vị, nam nữ dùng chung!"

Thịnh Tư Hạ, "...."

"Tôi vừa thấy một vài người đàn ông, không được không được, phần cứng quá kém, vừa rồi không phải tôi nói sẽ dẫn cô đến câu lạc bộ múa thoát y sao? Đúng! Thích ai thì liền để tiền boa vào quần lót của anh ta, chơi thật vui!"

Nói xong, Tưởng Nhạc Đồng nhận ra bên cạnh còn có một người đàn ông đang đứng, rất quen mắt, còn đẹp trai, nhưng cô ấy một chút cũng không nhớ rõ là ai.

Cô ấy nghiêng người một cái, ngã trên sofa.

Thịnh Tư Hạ cảm thấy choáng váng, men rượu dâng lên, ý thức ngày càng mơ hồ.

Bản thân ở đâu, đang làm gì, bên cạnh có ai đều bất chợt bị quên sạch.

Cô nghe thấy tiếng mình nhỏ giọng lầm bầm, "Không được, nếu Phó Diệc Sâm biết sẽ phạt tôi chép sách."

Phó Diệc Sâm nheo mắt.

Chép sách? Nghĩ đến thật tốt, nếu cô thật sự dám làm, hắn cũng sẽ không phạt chép sách đơn giản như vậy.

Ít ra cô còn chút ngoan ngoãn, biết nơi đó không thể đi, còn sợ hắn, xem ra không phải là vô ích.

Nhưng Thịnh Tư Hạ liền nghiêng đầu, bộ dáng nảy ra ý tưởng xấu xa, nói, "Chúng ta lén đi, không nói hắn biết! Tôi lại lấy tiền của Phó Diệc Sâm, xem "phần cứng" của ai tốt sẽ để tiền vào quần lót của người đó!"

Vẻ mặt còn rất đắc ý.

Đáng khen.

Phó Diệc Sâm không thể nhịn được nữa, bảo Diêu Triển đi theo sau đưa Tưởng Nhạc Đồng về nhà, sau đó bế Thịnh Tư Hạ lên đi ra khỏi quán bar, ném vào trong xe.

Chờ cô tỉnh, hắn nhất định sẽ hỏi cô học ai dám to gan lớn mật muốn bỏ tiền vào quần lót của đàn ông.

____________

*Tác giả có lời muốn nói:

Phó ủy khuất: Lấy tiền của tôi để đi nuôi người đàn ông khác??? Tôi không thể thỏa mãn em sao???

Thịnh bạo gan - Tư Hạ : Nhảy một lần! Có bản lĩnh anh cũng nhảy một lần đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro