🦋 Chương 32: Thăm bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trịnh Trạch Huệ nhẹ nhàng uống một ngụm trà nóng, không nhanh không chậm mà nói: "Chuyện này không phải là do dì lén nói, là mẹ con hỏi, dì mới thuận tiện nói vài câu."

Bà ấy là nhân vật lớn trong giới truyền thông, không biết đã cùng bao nhiêu con người lão làng chốn thương nghiệp tiếp xúc qua, vẻ mặt của Thịnh Tư Hạ lọt vào trong mắt bà, cái gì cũng không lừa được.

Ngay sau đó, Trịnh Trạch Huệ lại nói, "Đừng lo lắng, dì hiểu rõ lão Thịnh, không phải thuộc loại cha mẹ gia trưởng đi chia rẽ uyên ương, con đừng sợ."

Thì ra, Trịnh Trạch Huệ mấy ngày trước đến Mỹ công tác, thuận tiện tìm bạn cũ ôn lại chuyện xưa.

Bà ấy không phải là người nhiều chuyện, căn bản không nhắc tới chuyện của Thịnh Tư Hạ cùng Phó Diệc Sâm.

Ngược lại là Thịnh Uyển Văn chủ động hỏi, bà biết con gái ở công ty Trịnh Trạch Huệ thực tập, hỏi bạn con gái mình có đang yêu đương cùng với ai hay không.

Trịnh Trạch Huệ cũng không biết nhiều, chỉ thuật lại sự việc đúng sự thật, còn nói với Thịnh Uyển Văn, bọn nhỏ đều lớn, con cháu đều có phúc phận riêng, Thịnh Tư Hạ cũng sớm đến tuổi yêu đương, không phải chuyện xấu.

Thịnh Uyển Văn không hỏi đối phương là ai, Trịnh Trạch Huệ cũng không nói tên Phó Diệc Sâm.

Thật ra mẹ cô cũng không biết hắn... trong lòng Thịnh Tư Hạ thả lỏng một chút.

Mọi việc như thế, cô vẫn còn chút khó hiểu, "Chỉ là dì Trịnh, con cùng Phó tổng không phải loại quan hệ này..."

"Còn không phải?" Trịnh Trạch Huệ hiểu ý cười, "Đó chỉ là chuyện sớm muộn nhỉ?"

Thịnh Tư Hạ càng nói càng sai, đành phải buồn bực mà rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Trở lại bàn làm việc, cô mới phát hiện chính mình đã quên hỏi, nếu không phải Trịnh Trạch Huệ chủ động nhắc tới, vậy mẹ cô làm sao biết được Phó Diệc Sâm?

Hôm nay lượng công việc không lớn, nhưng số việc vụn vặt buồn tẻ lại không ít, cô phụ giúp sửa lại một bài phỏng vấn và thu thập chút tin tức nóng của hôm nay, biên tập thành bản thảo nhỏ dài 250 chữ, quản lý Weibo, giao lưu với bạn đọc, trả lời những vấn đề liên quan, một ngày cũng đã trôi qua. Truyện được đăng duy nhất tại wattpad của vanniemcac1607. Mong các bạn độc giả hãy tôn trọng và ủng hộ editor và beta.

Thời điểm tan tầm, đúng lúc nhận được điện thoại Thịnh Uyển Văn gọi tới.

Thịnh Tư Hạ phỏng đoán, có lẽ mẹ cô gọi, là muốn hỏi cô cùng Phó Diệc Sâm có đang trong mối quan hệ "yêu đương" hay không, đáng tiếc cô còn không biết mình nên trả lời như thế nào, chỉ có thể bắt máy trước.

"Mẹ, lúc này sao lại gọi đến thế?" Hiện tại bên kia nước Mỹ là rạng sáng.

Cô cho rằng cuộc gọi này tới là để hỏi tội, vì vậy nên ngữ khí nói chuyện so ngày thường có chút bướng bỉnh hơn.

"Mẹ mới vừa viết xong luận văn, con bên kia có phải vừa lúc tan tầm? Không có thời gian nói vài câu sao?" Giọng mẹ cô vô cùng tỉnh táo, không nghe thấy chút gì mỏi mệt.

Ở chuyên ngành yêu thích, Thịnh Uyển Văn luôn tập trung cao độ, say mê với nghiên cứu, có lẽ là bởi vì học khoa học tự nhiên, có đôi khi có vẻ quá mức lý trí, không thường hỏi han ân cần, lải nhải những chuyện vụn vặt như người mẹ bình thường.

Nhưng bà rất sáng suốt, khoan dung, ở rất nhiều trường hợp, luôn cho Thịnh Tư Hạ không gian riêng để tự do lựa chọn nhiều thứ.

Như vậy cũng rất tốt, chỉ là có đôi khi, Thịnh Tư Hạ sẽ ngưỡng mộ mối quan hệ mẹ con bình thường, giống như mẹ của Diêu Giai Đình, sẽ mắng cô ấy mùa đông không mặc kín để sau này già rồi phải ngồi xe lăn, sẽ huy động thân thích trong nhà cùng nhau thúc giục chuyện kết hôn, cuối tuần cũng sẽ làm một bàn cơm canh nóng hổi, chờ Diêu Giai Đình trở về ăn cơm.

Thịnh Tư Hạ cũng khao khát tình cảm gia đình ấm áp như vậy.

Tất nhiên, cô không chút oán giận với mẹ mình, người trong gia đình mỗi nhà đều có cách sống khác nhau, không thể chỉ biết cảm thấy người khác hoàn hảo.

"Con vừa tan tầm, còn ở trong văn phòng." Thịnh Tư Hạ trả lời.

Thịnh Uyển Văn đi thẳng vào vấn đề, "Nghe nói con đang yêu, có phải là thật không?"

"Không phải," Nói chuyện với mẹ là giáo sư toán học, Thịnh Tư Hạ liền bất giác nghiêm túc hẳn lên, cô bổ sung thêm một câu, "Thật sự không phải."

"Còn không phải, ý con là đang trong trạng thái download?"

Còn có tâm tình nói giỡn, chứng tỏ Thịnh Uyển Văn cũng không phản đối.

Cũng đúng, Thịnh Uyển Văn vốn dĩ cũng sẽ không phải là người thích can thiệp vào quyết định của con cái.

"Con không biết, chờ download xong, con sẽ nói tiếp với mẹ." Thịnh Tư Hạ phối hợp theo cười nói, lại hỏi, "Là dì nhỏ nói cho mẹ sao?"

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có dì nhỏ.

"Đúng vậy," Mẹ cô sảng khoái mà thừa nhận, bà còn nói, "Cuối tuần mẹ về nước, đi bệnh viện thăm dì nhỏ của con."

Thịnh Tư Hạ sửng sốt, "Dì nhỏ làm sao vậy?"

Ban đầu điện thoại bên kia là trầm mặc một lát, sau đó mới kinh ngạc mà trả lời, "Dì nhỏ con nằm viện, phải làm phẫu thuật, con lại không biết?"

Cô quả thật không biết, từ sau khi Thịnh Tư Hạ dọn khỏi nhà dì nhỏ, liền không có liên lạc lại.

Ngày hôm qua ở cửa bệnh viện thấy dì nhỏ,  không phải không nghĩ đến việc đi tới chào hỏi, nhưng bên cạnh Thịnh Uyển Nhu là người đàn ông và đứa nhỏ ấy, lại khiến Thịnh Tư Hạ cảm thấy, dì nhỏ hiện tại cũng không cần đến cô.

Quan sát từ xa, thấy khí sắc dì nhỏ vẫn như thường, Thịnh Tư Hạ không nghĩ tới, bà ấy là đi khám bệnh của chính mình.

Còn tưởng rằng, là vì muốn ở bên người đàn ông kia, hoặc là đứa bé gái đó.

"Dì nhỏ... mắc bệnh gì?"

"U nang buồng trứng, phải phẫu thuật cắt bỏ," Ngữ khí mẹ cô có chút không đành lòng, "Sau khi con tam tầm thì đi thăm dì nhỏ đi."

Thịnh Tư Hạ sửng sốt, sau đó cúp điện thoại.

Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được bỏ xuống.

Cô chưa từng nghĩ dì nhỏ - người luôn sống tích cực, vui vẻ, lạc quan sẽ mắc bệnh nghiêm trọng như vậy. Thịnh Tư Hạ rời khỏi tòa nhà, chết lặng rảo bước trên phố mặc kệ gió lạnh, cảm thấy mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, mùa hè thật sự đã đi xa rồi.

Đi vào tàu điện ngầm, quẹt thẻ vào cửa, thấy phía trên treo bảng hướng dẫn, chuyển hai chuyến tàu điện ngầm là có thể đến bệnh viện số 3.

Có chút phiền toái, lúc này là giờ tan tầm, hơn nữa hôm nay trời mưa, mặt đường ẩm ướt, giao thông bị tắc nghẽn, đi tàu điện ngầm là cách nhanh nhất.

Ở trên tàu điện ngầm, trong lòng không khỏi cảm thấy nặng nề, nhưng cô vẫn nhớ rõ sự việc không thoải mái phát sinh lần trước trên tàu điện ngầm.

Lúc này, cô cố tình chọn một chỗ tương đối an toàn, vịn lan can, lưng dựa thùng xe, cúi đầu suy nghĩ.

Phó Diệc Sâm gọi điện thoại tới cho cô.

"Tan tầm chưa? Tôi tới đón em đi ăn cơm."

Thịnh Tư Hạ không muốn ăn, trực tiếp từ chối, "Không ăn, tôi có chút việc, hôm nay anh đừng tới."

Cô nói như vậy, là không muốn Phó Diệc Sâm đến nhà cô tìm, nếu có thể, Thịnh Tư Hạ muốn mình ở bệnh viện cùng dì nhỏ lâu một chút.

Nghe ra tâm tình cô không tốt, Phó Diệc Sâm không miễn cưỡng, vẫn là hỏi thêm một câu, "Xảy ra chuyện gì?"

Chỉ trách hắn ngữ khí quá dịu dàng, khiến Thịnh Tư Hạ càng thêm buồn lòng, mũi cô đau xót, trên mặt nước mắt rơi xuống, lại nói bản thân không có việc gì, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.

Đứng ở bên cạnh là một người phụ nữ xa lạ mang kính đen, thấy cảm xúc Thịnh Tư Hạ không tốt, khóe mắt còn vương nước mắt, cô ấy đưa đến một miếng khăn giấy, nhỏ giọng hỏi cô có cần giúp đỡ gì hay không.

Thịnh Tư Hạ lau nước mắt, cười lắc đầu, "Tôi không có việc gì, cảm ơn."

Chút thiện ý ấm áp nhỏ bé này khiến Thịnh Tư Hạ cảm thấy sự quan tâm cũng có thể đến từ người xa lạ.

Đúng vậy, trên thế giới này tuy rằng mỗi ngày có không ít cực khổ, nhưng cũng không thiếu hy vọng, cô tin tưởng dì nhỏ sẽ không có việc gì, mọi người đều là người một nhà, có thử thách gì khó khăn, đều sẽ cùng nhau vượt qua.

Dọc theo đường đi, Thịnh Tư Hạ đều tự cổ vũ mình như vậy, đến cửa bệnh viện, cô mua trái cây, tìm được phòng bệnh trong khu nằm viện, nhưng đến trước cửa, cô vẫn có chút do dự.

Không biết nên an ủi dì nhỏ như thế nào.

Đứng trước cửa chần chừ không ngừng, lại là Trương Minh Lễ bắt gặp cô, ông ấy từ phòng bệnh đi ra, trong tay cầm theo hộp cơm cách nhiệt, đang muốn đi rửa sạch.

Ánh mắt tiếp xúc ngắn ngủi, Thịnh Tư Hạ không mỉm cười, cô lập tức đi vào.

Phòng bệnh một người, vô cùng yên tĩnh riêng tư, trên tường có một chiếc TV, phòng bệnh máy sưởi đầy đủ, Thịnh Uyển Nhu dựa vào trên giường bệnh, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng trên mặt luôn có lớp trang điểm, nhìn qua không quá khác biệt so với lúc bình thường.

Bà đang soi gương chải tóc.

Thịnh Tư Hạ trong lòng căng như dây đàn, nhìn thấy dì nhỏ còn có tâm tư làm đẹp, bỗng nhiên có chút nhẹ nhàng.

"Sao con lại tới đây?" Thịnh Uyển Nhu có chút kinh ngạc, bỏ gương xuống, chỉ nhìn cô chăm chú.

Thịnh Tư Hạ đi qua, chậc lưỡi, "Con đương nhiên phải tới."

Trương Minh Lễ chạy nhanh theo vào tới, nhận lấy trái cây trong tay cô, lại đem ghế dựa kéo đến giường bệnh bên cạnh, để Thịnh Tư Hạ ngồi xuống.

Vô cùng bận rộn.

"Dì lại không có kêu con tới." Dì nhỏ hừ nhẹ một tiếng.

Thịnh Tư Hạ dù bận vẫn ung dung mà ngồi xuống, mười phần không khách khí, "Dì nhỏ không muốn nhìn thấy đến con, con càng muốn tới, về sau mỗi ngày đều phải tới."

Dì nhỏ cười, trừng mắt liếc cô một cái, "Rời nhà mới mấy ngày, tính tình càng lúc càng tệ, ai quản?"

Lúc này, rốt cuộc Thịnh Tư Hạ không hé răng.

Cô cũng muốn nói, còn có thể là ai, là Phó Diệc Sâm dung túng cô.

Ngồi gần bên cạnh, Thịnh Tư Hạ tinh tế quan sát dì nhỏ.

Tóc bà cắt ngắn đi, tất cả trang sức trên người đều không đeo, cũng không mặc áo bệnh nhân, chỉ khoác một chiếc áo len sáng màu của đàn ông, vẻ mặt ôn hòa, cả người toát lên khí chất bình thản.

Những gai góc bén nhọn mà Lâm Thụ Khiêm từng mang tới cho bà, đều không thấy.

Một lát sau, Thịnh Tư Hạ hỏi, "Chuyện lớn như vậy, vì sao dì không nói con biết?"

"Không nói cho con, con cũng không biết?" Dì nhỏ ngoài miệng vẫn là không buông tha người, bà ấy chống thân mình ngồi dậy, Trương Minh Lễ rất ăn ý, lập tức kê cao giường, lót sau lưng dì nhỏ cái gối đầu, cài lại nút áo cho bà.

Thịnh Tư Hạ yên lặng nhìn, sau đó nói, "Mẹ nói con biết, dì nhỏ thật sự phải làm phẫu thuật như vậy sao?"

Chỉ cần tưởng tượng đến, cô liền cảm thấy khó chịu, giọng nói đều mang theo tiếng nức nở.

"Con đừng khóc, việc này có cái gì lại khóc? Lúc dì còn trẻ tuổi, liền không muốn sinh em bé, khi đó mẹ con kiên trì muốn sinh con ra, dì còn nói chị ấy ngốc."

Nói xong, Thịnh Uyển Nhu lại cười tự giễu, "Sau lại muốn sinh, lại khám ra buồng trứng sớm già, Lâm Thụ Khiêm muốn ly hôn với dì, tìm một người trẻ tuổi, còn không phải là vì cái này sao?"

Thịnh Tư Hạ ngơ ngẩn.

Đoạn chuyện cũ này, cô cũng không biết, lúc ấy dì và Lâm Thụ Khiêm ly hôn, hóa ra sau lưng còn khúc mắt này.

Cô có nghe mẹ nói qua, lúc ấy dì nhỏ cùng Lâm Thụ Khiêm mới vừa kết hôn, hai người đều là người tiêu sái bừa bãi, ước định đinh khắc, cả đời đều không cần có con.

Không ngờ được lần này Lâm Thụ Khiêm phản bội không chỉ là hứa hẹn tình yêu ngày xưa mà ngay cả nguyên tắc cũng không màng.

Đúng là khốn nạn.

Cô cảm thấy đau lòng thay cho dì nhỏ.

Thịnh Uyển Nhu ngược lại an ủi cô, "Dù sao dì cũng không muốn có con, cắt thì cắt, con đừng khổ sở."

Trương Minh Lễ liền yên lặng mà ngồi ở một bên, thấy hai người nói chuyện phiếm nên không chen vào, cũng không làm gì khác, lấy quả táo vừa rồi Thịnh Tư Hạ mua trên đường, rửa sạch sẽ rồi đưa cho cô.

Ông ấy kêu cô là Thịnh tiểu thư.

Ánh mắt còn có chút né tránh, ông ấy biết Thịnh Tư Hạ không thích mình cùng Thịnh Uyển Nhu ở bên nhau.

Nhớ tới chuyện lần trước, Thịnh Tư Hạ bỗng nhiên có chút hối hận.

Nhưng cô không giỏi chủ động hòa giải với người khác, chỉ là sau khi rời khỏi phòng bệnh, Trương Minh Lễ đưa cô ra ngoài, cô chủ động nói một tiếng cảm ơn.

"Không khách khí, tôi vốn dĩ nên chăm sóc tốt cho A Nhu."

Ông ấy cho rằng, Thịnh Tư Hạ nói chính là chuyện này.

Cô không giải thích, gật gật đầu, rời khỏi phòng bệnh, một đường đi đến cửa lớn ngoài bệnh viện ngoài, bên ngoài gió lạnh thổi đã lâu, cô lại không bắt xe được, đột nhiên không khống chế được cảm xúc liền ngồi xổm xuống, ôm đầu gối khóc thút thít.

Người qua đường không ai chú ý tới cô, ở ngoài cửa bệnh viện, có lẽ chỉ là thái độ bình thường.

Lúc này, người duy nhất cô nghĩ đến chỉ có Phó Diệc Sâm.

Cô lấy ra di động, hai mắt rưng rưng mất hồn mà bấm vào nhật ký cuộc gọi, gọi điện thoại đến, vang lên vài tiếng đều không có ai trả lời.

Cô mất kiên nhẫn, đang muốn giận dỗi cúp máy, trong điện thoại lại truyền đến giọng hắn, bên kia còn có chút ồn ào.

"Alo?"

Cổ họng Thịnh Tư Hạ tắc nghẽn, nói không ra tiếng, không ngừng há miệng hít thở, còn có tiếng ho khan vang lên.

Phó Diệc Sâm đến một nơi yên tĩnh, trầm giọng hỏi, "Em ở đâu?"

Cô nhẹ nhàng nức nở, còn muốn hỏi lại, "Anh ở đâu?"

"Tôi cùng bạn bè uống chút rượu."

"Vậy anh cứ uống đi, không cần lo cho tôi." Cô chính là cố ý ở làm nũng, giống trẻ con, muốn thu hút sự chú ý của người lớn.

Bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ, "Tôi thích quản em, nhanh chóng nói địa chỉ cho tôi biết, nếu không tôi lại tìm người đi điều tra em."

Thịnh Tư Hạ hết khóc lại cười, nghẹn ngào nói địa chỉ, bảo hắn nhanh nhanh đến đây.

Nghe thấy cô nói mình ở bệnh viện, Phó Diệc Sâm có chút kinh ngạc, lại không hỏi nhiều.

Hắn nói, "Tôi sẽ tới ngay, trước mắt em tìm cửa hàng tiện lợi, hoặc là nơi nào ấm áp chờ, tôi tới tìm em."

Thịnh Tư Hạ rất nghe lời, không đến phòng khám bệnh gần nhất trong đại sảnh, cô không thích mùi nước sát trùng ấy, đi vài bước đến cửa hàng tiện lợi mua chút đồ uống nóng ngồi xuống, gửi địa chỉ đến cho Phó Diệc Sâm.

Chờ hắn chạy tới, ở hàng ghế bên cửa sổ, phát hiện cô đang cúi đầu ngây ngốc.

Phó Diệc Sâm đi qua, Thịnh Tư Hạ lập tức cảm giác được, xoay đầu, đôi mắt hồng hồng mà nhìn hắn, sau đó duỗi tay ôm lấy, cả người dựa vào hắn.

"Tại sao bây giờ mới đến?" Cô oán trách, đem nước mắt đều cọ lên trên người Phó Diệc Sâm.

Đồng thời, ngửi thấy trên người hắn có mùi thơm nhàn nhạt của rượu.

"Nhà bạn tôi cách nơi này có chút xa, xin lỗi," hắn xoa xoa tóc cô, "Đưa em về nhà được không?"

Hắn dịu dàng như vậy, ai có thể nỡ nói không?

Hôm nay hắn ở nhà bạn tham gia tiệc tối, có uống chút rượu, là Diêu Triển lái xe.

Ở trong xe, Phó Diệc Sâm hỏi, "Em xảy ra chuyện gì, có thể nói tôi biết được không?"

"Không phải tôi, là dì nhỏ." Thịnh Tư Hạ đem sự tình đại khái nói cho Phó Diệc Sâm.

Hắn nhất thời không nói gì, cũng không có nói lời an ủi dư thừa, chỉ nói, "Có cần tôi giúp gì thì em cứ nói."

Còn có cái gì cần hắn trợ giúp? Hắn tùy kêu tùy đến như vậy, không hề nói một câu oán hận, đã là an ủi lớn lao trong cái rét lạnh của thế giới này.

Lại nhiều thêm, chính là tác cầu vô độ*.

[*]: mong muốn nhiều, không có chừng mực.

Nhưng Thịnh Tư Hạ lại có lòng tham lam, có một còn muốn hai, không chỉ yêu cầu, còn muốn độc chiếm.

Xe một đường đến chung cư, trên đường có vạch giảm tốc, thân xe hơi hơi xóc nảy, Thịnh Tư Hạ cố ý nắm lấy ống tay áo Phó Diệc Sâm, ngược lại bị hắn nắm lấy bàn tay, nơi cần cổ, là hơi thở ấm áp mang theo men say của hắn.

Tim đập thình thịch, mọi suy nghĩ buồn bực khổ sở đều thoáng bị xua tan.

Giống như trời đông giá rét được uống một ly nước ấm, trong lòng vô cùng ấm áp.

Lần đầu tiên cô hy vọng, đèn đỏ kéo dài một chút, lâu một chút, làm thời gian kéo dài, đêm nay không cần nhanh như vậy mà trôi qua.

Xe rốt cuộc vẫn dừng lại, đậu trước cửa chung cư của cô.

Phó Diệc Sâm bước xuống trước, đứng ở cửa xe, vươn tay ra với cô.

Thịnh Tư Hạ nhẹ nhàng nắm lấy, cô ngồi ở bên trong xe, nhìn Phó Diệc Sâm bên ngoài, đôi mắt hồng hồng, hỏi, "Có thể không đi được không?"

Hắn cười trả lời, "Tôi chắc chắn muốn đưa em đi lên, yên tâm."

"Không phải," Thịnh Tư Hạ cúi đầu, nhỏ giọng mà nói, "Ý của tôi là, buổi tối hôm nay, anh có thể... ở cùng tôi được không?"

Phó Diệc Sâm nháy mắt kinh ngạc.

Cô lập tức sốt ruột mà giải thích, "Không đúng không đúng, anh không cần hiểu lầm, tôi chỉ là không muốn ở một mình, muốn anh cùng tôi nói chuyện phiếm, không có... ý đó."

Cô không phải đồ ngốc, đương nhiên biết, mời đàn ông ngủ lại trong nhà, sẽ làm người khác suy nghĩ lung tung.

Phó Diệc Sâm cười, duỗi tay kéo cô ra ngoài, một khắc kia, giọng hắn nén xuống rất nhỏ, mà câu nói kia, lại giống như vang vọng, rơi vào trong tai cô.

"Nhưng tôi đã hiểu lầm rồi, làm sao bây giờ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro