Chương 1: Bài viết mới của Amway 《Anh ấy trông rất đẹp》~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Du Du

Chương 1: Bài viết mi của Amway Anh ấy trông rất đẹp~

Gần đây trên diễn đàn đại học K, khu vực khoa Luật, có một bài đăng rất hot.

Bài đăng có tiêu đề đầy tính học thuật: "Giao lưu nghiên cứu và thảo luận lớp học luật Kinh tế quốc tế."

Nhưng chỉ có vào xem mới biết, bài đăng vừa nhìn tưởng rất đứng đắn, nội dung từ đầu đến cuối lại không đứng đắn!

Chủ thớt ở trên dùng một loại dấu chấm than cùng icon biểu hiểu tâm trạng kích động dào dạt của mình, cả bài xoay quanh một chủ đề: "Giáo sư Khuyết mới chuyển đến ở khu nhà mới học kì này, thật là muốn mạng!"

Ngay sau đó, chủ thớt đăng tải hình ảnh mơ hồ kèm dòng cap: "Không dám chụp lén quá rõ ràng, mọi người nhỏ tiếng hoy!"

Ảnh chụp là ở một giảng đường nào đó,chụp lén khoảnh khắc một người đàn ông quay người lại sau khi viết bảng. Mơ hồ là thế, vẫn có thể thấy được bóng dáng khuôn mặt nghiêng anh tuấn, dáng người cao lớn, một tay ở bên sườn, một tay chống xuống bàn. Áo sơ mi theo thân nghiêng để lộ ra cong đẹp mắt lạ thường, một loại thanh tuấn không thể miêu tả bằng lời.

Có người bình luận ở dưới bát quái lí lịch giáo sư Khuyết, cuối cùng cảm thán một câu, tuổi trẻ lên đến phó giáo sư cũng không phải không có lí do gì. Quả nhiên, giữa người với người chênh lệch thật khác.

Bài viết chỉ có một vài dòng ngắn ngủi, lại kéo tới mấy nghìn bình luận, chỉ một màu sắc linh tinh, trong đó có vài bài trả lời. Sở dĩ bài này đến giờ vẫn chưa bị xóa là vì chủ diễn đàn phân khu cũng là học sinh, ngay sau khi xem xong nội dung, liền nhắm một mắt mở một mắt mà bỏ qua, nhân tiện cũng thẳng tay ấn chuột phải lưu ảnh xuống.

Trong khi mọi người đều chú ý đến trên người giáo sư Khuyết, có người nhanh chóng phát hiện ra một điểm khác...

Bình luận 2166: "Tôi hình như thế nào nhìn đến có người...Đang ngủ?"

Trong ảnh, chỗ ngồi gần bục giảng, phóng to lên có thể nhìn kĩ, trong đám người đang ngẩng đầu nghe giảng, thật có một người đang nằm ngủ. Tóc đen sau người nhẹ nhàng trên vai thả xuống, đuôi tóc hơi cong cong thành lọn nhỏ.

Rất nhanh liền có người trả lời: "Nếu tôi nhớ không nhầm mà nói, lúc lên lớp tôi cũng thấy, thực sự là tiết nào cũng..."

Tiết luật kinh tế quốc tế này rất khó chiếm chỗ. Cứ nhìn cầu thang phòng học to là vậy, mỗi hôm nghe nói có lớp là từ cửa cho đến hành lang đều rộn ràng nhốn nháo, bỏ ra nhiều tiền nhờ giành chỗ đều không phải hiếm gặp.

Giáo sư Khuyết chưa bao giờ điểm danh, thậm chí có cả học sinh bên ngoài. Mặc kệ là đến nghe giảng hay đến ngắm trai đẹp, có thể ghế ngồi trước là cực kì khó.

Mà vị này, mỗi lần đến đều có thể chiếm lấy 3 chỗ ngồi phía trước...

Ngủ.

Lại còn ngủ quang minh chính đại, ngủ đến bình thản ung dung, ngủ không coi ai ra gì.

---------

300 quyển sách, nói tóm lại một chữ: Ngủ.

Cái môn luật kinh tế quốc tế này, Lâm Miên đã ngủ nửa non học kì.

Lớp học có thể chứa đến trăm người giây phút này hết sức yên lặng, cô ghé vào khuỷu tay ngủ nửa tỉnh nửa mơ, nghe thấy bên tai truyền đến tiếng nói.

Tốc độ nói của người đàn ông không nhanh không chậm, âm thanh trầm thấp, mát lạnh dễ nghe như băng vụn. Vốn dĩ âm thanh trầm thấp dễ nghe như vậy khiến người học dễ dàng tiếp thu, ấy vậy mà thật kì quái, Lâm Miên nghe được từng câu từng chữ như có thuật thôi miên lạ kì.

Lần đầu tiên đi học, cô ngồi ở hàng dưới cùng, chỉ có thể nhìn xa thấy thân hình cao lớn, vừa nghe hai câu lăn ra ngủ như chết.

Ngày thường, Lâm Miên có thể mất ngủ cả tuần không thể chợp mắt, giọng như âm thanh của anh với cô mà nói có một loại trấn an vi diệu, giống như có thể bệnh trị mất ngủ của cô. Cứ như vậy Lâm Miên lần đầu tiên trong đời bị âm thanh của một người ru ngủ. Cô cứ như vậy được một tấc tiến một thước, nỗ lực không ngừng, từ lần thứ hai giành lấy vị trí đầu tiên, cứ như vậy mà ngủ ngon lành tới bây giờ.

Mơ hồ, Lâm Miên nghe thấy có người chậm chạp gọi cái tên: "Hứa Đồng."

Người đang an an ổn ổn ngủ trên bàn cũng phải giật giật. Ngay sau đó, Lâm Miên thong thả ngẩng mặt lên, theo bản năng tìm kiếm người phát ra giọng nói, trên mặt vẫn mang nét mơ màng.

Nam sinh đang chơi di động thấy vậy liền chú ý, thấp giọng hỏi: "Bạn học, cậu là Hứa Đồng sao?"

Lâm Miên "A" một tiếng: " Đúng không?"

Nam sinh chớp mắt, "Đúng không?" rồi tiếp tục "Thầy giáo kêu cậu trả lời vấn đề kìa."

Cô ngẩng đầu theo tầm mặt vừa đúng nhìn tới chỗ người đàn ông cách đó không xa.

Hai người đứng cách nhau không xa. Chờ cho Lâm Miên đứng dậy xong xuôi, Khuyết Thanh Ngôn khép lại quyển sổ điểm danh. Anh chăm chú nhìn lại đây, lời ít ý nhiều: " Sinh viên luật học chuyên nghiệp, Hứa Đồng?"

Lâm Miên gật đầu, trên cái trán trắng nõn lưu lại vết hằn đỏ do ngủ lâu, từ đỉnh đầu đến mái tóc không chỗ nào không hiện sau chữ to đùng " đang ngủ ngon, chớ quấy rầy". Cô khó khăn tỉnh táo lại đầu óc mơ mơ màng màng, nhớ lại vấn đề ban nãy, một bên ở dưới bàn véo cánh tay, mới từ từ tỉnh lại.

Thật là thảm, lần đầu giáo sư Khuyết điểm danh, lại rơi xuống một bạn đang ngủ, bạn học nam sinh bên cạnh ném cho Lâm Miên một cái nhìn đồng tình lẫn thương hại: "Trâu bò thật đấy, bạn học ạ!"

Lâm Miên quay đầu nhìn anh chàng đầy cảm kích, tự tin mười phần trả lời: "Chọn B."

(Nguyên văn là "ngưu bức". vì 2 từ này phát âm gần giống nên chị Miên mơ ngủ nhầm)

Âm thanh của cô không to không nhỏ, sinh viên ở đây vừa hay nghe rõ, câu trả lời vừa vang lên, cả lớp im lặng quỷ dị vài giây. Sau đó, không biết là ai không thể nhịn được cười một cái, cả lớp được dịp khoe răng hết tràng này đến tràng khác.

"B cái gì mà B....." Bạn học kia nén cười thật vất vả " Tớ là vừa mới nói, trâu bò."

Lâm Miên bây giờ mới nhận thấy, hai bên trình chiếu một trên một tràng dài tiếng Anh, có thật nhiều từ ngữ chuyên ngành tối nghĩa khó hiểu, song cũng không khó nhận ra đây là một phần trình bày và phân tích đề nha....

Trình bày và phân tích đề?

Cô vừa mới nghĩ cái quần gì vậy?

Lâm Miên: "...."

Cô chọn tử vong!

*
Một giờ sau, Lâm Miên ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa tại văn phòng của ai đó.

Cửa phòng nhẹ nhàng khép hờ, người bên ngoài đang gọi điện thoại đường dài quốc tế, tạm thời chưa có thời gian xử lí cô. Lâm Miên vừa tính toán xong thời gian cuộc gọi kết thúc, điều chỉnh lại tư thế ngồi thật đoan chính, âm thầm sám hối ở trong lòng, không tiếng động mà đánh giá xung quanh một vòng.

Phòng rất rộng, trang trí khá đầu tư, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên giá sách. Lâm Miên cẩn thận dừng ánh mắt lại một chút qua kệ sách trên tường, toàn sách chuyên ngành, hoặc dày, hoặc mỏng. Điểm chung duy nhất của chúng nó chỉ có một: cô xem đều không hiểu.

Khi bước vào căn phòng này cô đã chú ý đến tấm biển, chữ vàng trên tấm bảng bạc ghi rõ ràng: Khuyết Thanh Ngôn, phó giáo sư trường luật. Đó, chính là con người hiện tại đang đứng gọi điện thoại bên ngoài.

"..."

Lâm Miên bây giờ chỉ muốn quay lại thời điểm hai tháng trước, cô nhất định vô tình tàn nhẫn mà cúp điện thoại của Hứa Đồng.

Hứa Đồng chính là em họ thân yêu của cô.

Em họ là sinh viên năm hai đại học K, nửa năm trước đến Canada trao đổi sinh viên trong một kì. Hai tháng trước, Hứa Đồng làm học sinh trao đổi trở về lại tiếp tục báo danh một dự án thanh niên tình nguyện quốc tế nào đó, đem giấy tờ làm xong, thu thập hành lí lại hấp tấp trở lại Canada.

Lí do hết sức đơn giản, cô nhóc kia ở Canada có một cuộc tình dị quốc lãng mạn, khóc hu hu muốn ở cùng bạn trai nhỏ nhiều thời gian hơn chút ít.

Lâm Miên thân là chị họ cùng Hứa Đồng lớn lên từ nhỏ, cùng nhau ở lại thành phố B, quan hệ tự nhiên là rất tốt.

Trước khi đi, Hứa Đồng gọi điện thoại cho cô ỉ ôi nỉ non mà nhờ vả: " Chị Miên Miên, các môn khác em chưa biết, riêng cửa môn chuyên ngành á, em nghe nói thầy giáo già dạy môn đó hung dữ có thể giết người mất, luôn luôn điểm danh học sinh, thiếu tiết là bị trượt." Cuối cùng còn nói thêm một câu: "Cứu bảo bảo với!"

Lâm Miên không đáp ứng: " Hứa Tiểu Đồng, chị đã tốt nghiệp 3 năm rồi, em xem chị có giống sinh viên đại học không?"

"Giống, cực kì giống luôn, nhìn chị rất thanh thuần đáng yêu!"

Mấy lời này của Hứa Đồng là lời phát ra từ nội tâm. Cô đã cùng Lâm Miên quen biết nhiều năm như vậy, người phía sau từ nhỏ đã là mĩ nhân phôi*, lúc trước môi hồng răng trắng, sau khi lớn lên thì càng đẹp lung linh. Ngày trước khi hai người đi dạo phố, có người không biết liền tưởng cô ấy (LM) là em gái cô.

Hứa Đồng lại một lần nữa phải đảm bảo: "Thời gian điểm danh ngắn mà, chị chỉ cần điểm danh xong là có thể đi dạo, từ cửa chính đi ra cũng không dễ bị phát hiện đâu!"

Lúc Lâm Miên đáp ứng còn nghĩ rất đơn giản: không phải chỉ là đi điểm danh hộ thôi à, chuyện nhỏ.

Cô thật sự không thể nào ngờ thầy giáo môn này lại đổi thành Khuyết Thanh Ngôn, cũng không thể ngờ bản thân mình lại ỷ lại trong tiết của anh mà ngủ, càng không ngờ tới....

Càng không ngờ tới bây giờ mình lại ở trong văn phòng người ta chờ bị mắng... T.T

*mĩ nhân phôi: người đẹp từ trong trứng, đẹp từ nhỏ đến lớn.

Nghiêng người lắng nghe một lúc, người đàn ông nọ vẫn đang nói chuyện điện thoại. Thanh âm của anh trầm ổn dễ nghe, nói với người kia một cách rất có trật tự.

Lâm Miên nghe nghe xong mệt mỏi rã rời, trước khi ngủ còn nhẩm mãi một câu.

Cô chính là nghe tiếng Anh liền thôi miên.

Sau khi tỉnh lại, Lâm Miên hết sức hoảng hốt. Cô lại ngủ mất rồi!

Nội tâm hóa đá của cô lại giả vờ ngủ tiếp một tẹo, lúc sau mới có thể ngẩng đầu lên, tầm mắt cố định trên người nam nhân ở không xa.

Hai người chỉ cách nhau một chiếc bàn, cô tùy tiện ngủ ở chỗ người ta lâu như vậy cũng không bị đánh thức. Lâm Miên thấp thỏm mở miệng: "Giáo sư Khuyết."

Khuyết Thanh Ngôn vẫn đang lật giấy xem tài liệu, nghe tiếng gọi liếc cô một cái, dừng lại một chút: "Chỗ tôi không có nước trái cây, em muốn uống nước hay cà phê?"

Nước trái cây nha..

Anh xem cô là trẻ con à?

"Không uống không uống." Lâm Miên có thái độ nhận sai vô cùng tích cực, đang cúi đầu tiếp tục cúi thấp: "Giáo sư Khuyết, em sai rồi. Em sẽ không bao giờ ngủ trong tiết của thầy nữa."

Ngoài mặt hứa hẹn như thật, sâu trong nội tâm Lâm Miên dự định bản thân sẽ tìm một chỗ nào vắng vẻ một chút rồi ngủ.

Khuyết Thanh Ngôn nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Lâm Miên vừa thở phào nhẹ nhõm, người đối diện đã đưa một quyển sách da xanh lá rồi cất tiếng: " [Công ước] điều 1 khoản 1, nói về phạm vi áp dụng xem."

"....." Cái quái gì vậy?

Cô ngẩng đầu lên nhìn quyển sách rồi nhìn xuống với thái độ vô cùng hối hận.

Không đâu.

Không lâu sau đó, lại có một quyển sách khác mở ra trước mặt cô. Mở ra, bên trong có một tờ ghi chép, từng chú giải được viết bằng hàng chữ viết nhanh hết sức nhẹ nhàng, đủ để nhìn ra chữ chủ nhân vừa sắc bén vừa đẹp. Khuyết Thanh Ngôn nhẹ nhàng liếc cô một lần: "Đây là trường hợp bên trên, em xem xong rồi phân tích tôi nghe thử."

Trên lí thuyết, khi anh viết chú thích, bản thân anh đã hiếu rồi mà... Lâm Miên tính tính toán toán, lại càng áy náy mà cúi đầu thật thấp.

Anh không nói gì hết.

Xong rồi, hẳn anh sẽ cảm thấy bản thân mình không học vấn không nghề nghiệp, lại còn mê ngủ thành tính. Lâm Miên vừa nghĩ vừa mất hết mặt mũi. Cô tốt xấu gì cũng được khen từ nhỏ đến lớn, giờ thì hay rồi, vừa ra khỏi chuyên nghiệp của mình liền thành kẻ thất học.

Cô bất chấp tất cả tự an ủi bản thân, tốt xấu gì anh hẳn sẽ không nhớ rõ mình, muốn mất mặt cũng là mất mặt Hứa Tiểu Đồng, cô việc gì mà sợ.

Xây dựng tâm lí xong, Lâm Miên một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn Khuyết Thanh Ngôn. Anh chú ý đến cái nhìn của cô cũng đánh mắt qua. Lâm Miên đột nhiên không chút phòng bị cùng anh va chạm ánh mắt,ngón tay đặt trên đùi hơi cong lên.

.... Không thể phủ nhận, anh hầu như không thay đổi chút nào, lớn lên vẫn đẹp như vậy.

Ánh dương từ cửa sổ thủy tinh sát đất bên ngoài chiếu vào ban làm việc khắc sâu khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông. Lâm Miên tự nhiên nhìn không rời mắt. Giây tiêp theo, cô nhìn thấy Khuyết Thanh Ngôn nhẹ cười một tiếng.

Anh vốn dĩ luôn mang theo vẻ mặt lạnh nhạt, trên mặt không có một chút ý cười, cô nhìn đến hoảng hốt. Nụ cười này hệt như hoa lan quân tử nở trong băng sương khói tuyết lạnh lẽo, lãnh đạm kèm theo vẻ cấm dục, cố tình làm người ta không thể kiềm chế mà tới gần.

Cô chưa kịp nghiên cứu nụ cười này có hàm ý sâu sắc gì đã nghe thấy một đoạn âm thanh "Một vạn chữ."

"...A..."

Anh thu hồi tầm mắt, ngón ta thon dài lật một tờ giấy: "Một vạn chữ "ngủ tâm đắc", viết xong rồi nộp."

Lâm Miên sửng sốt mất 10 giây, nhịn hay là không nhịn, nhỏ giọng nói thêm một câu. Âm "K"(1) còn ở giữa môi răng chưa phát ra tiếng, cô lại nghe anh nói thêm một câu: "Hai vạn chữ." Âm thanh của anh không kèm vẻ khắc nghiệt mà thanh thanh lạnh lạnh, "Lại bị tôi nghe được em nói tục, viết têm một vạn chữ nữa."

Lâm Miên: "...."

Nếu lúc này nội tâm Lâm Miên có thể chuyển thành hàng chữ chạy như trong phim, não cô hẳn là toàn màn hình chữ "dựa".(2) Nhưng mà, cô chỉ có thể miên man chớp mắt, nhỏ giọng vừa mềm lại vừa ngoan: "Em đâu có nói tục!"

Khuyết Thanh Ngôn chỉ nhẹ "Ừ" một tiếng: "Hai vạn chữ, hai tuần sau nộp cùng luận văn giữa kì cho tôi."

Cô vừa nói cái gì vậy? Như hoa lan quân tử nở trong băng sương khói tuyết lạnh lẽo???

Lâm Miên chìm trong hồi ức im lặng một giây.

Thật xin lỗi, cô đối với lan quân tử xin lỗi.
_______
1. chữ "k" có lẽ là bắt đầu của từ "kao", một từ chửi thường thấy trong ngôn ngữ mang giới trẻ Tung Của:)))

2. "dựa" cũng là một tiếng chửi, gần giống như"đệch" hay "đờ" bên mình ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro