Chương 12: Thầy có thể dỗ em được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cá Nhỏ.

Chương 12: Thầy có thể dỗ em được không?

Tề Tiến quay đầu nhìn người đàn ông sắc mặt tái nhợt, không khỏi cắn răng chửi rủa.

Vốn dĩ hắn mời cô gái nhỏ đến đây chỉ để xem náo nhiệt, nhưng không nghĩ tới sẽ có chuyện không hay xảy ra. Không biết lời nói của Khuyết Thanh Ngôn thật giả như thế nào, nhưng thái độ thì quá rõ ràng, anh ấy đang cố gắng giữ thể diện cho cô bé kia.

Thật sự rất để tâm.

Tề Tiến vừa gọi điện thoại vừa đuổi theo ra khỏi nhà hàng, điện thoại không gọi được, vừa hỏi phục vụ ở cửa mới biết được, Khuyết thiếu đã lấy lại quần áo cô bé thay trước đó, không lái xe đi, mà người đã đi rồi.

Nhà hàng yên tĩnh giữa sự hối hả và nhộn nhịp, nằm gần một khu phố sầm uất. Lâm Miên co ro trong tiệm sách, một quả bóng nhỏ nép mình ở một góc trông như một chậu cây.

Tiệm sách tự phục vụ 24 giờ ở bên đường, được ngăn cách bằng kính thành không gian bốn góc khép kín, trong không khí tràn ngập mùi sách và giấy ẩm.

Trong không gian nhỏ hẹp, Lâm Miên cố gắng kìm nước mắt, thay đổi tư thế, tiếp tục nằm xuống, cô rũ mắt suy nghĩ vẩn vơ, nơi này còn không có tủ quần áo thoải mái.

Suy nghĩ một chút, lại càng ủy khuất hơn.

Trong điện thoại của cô có hơn chục cuộc gọi nhỡ của biên tập, Lâm Miên nhìn màn hình sáng vài giây, điều chỉnh tâm trạng, đang định gọi lại thì bên tai nghe thấy ba tiếng gõ cửa rõ ràng.

Cô ngẩng đầu nhìn thấy Khuyết Thanh Ngôn cầm áo khoác, trên tay còn mang theo một cái túi giấy, trầm tĩnh đứng bất động đứng ở ngoài tiệm sách.

"Ôi, cuối cùng cũng nhận được rồi, Mộc Miên lão sư, tôi định thu dọn rồi đến nhà của cô tìm cô đấy."

Cuộc gọi đã được kết nối, biên tập ở đầu dây bên kia thở dài một hơi, nói: "Bây giờ cô có tiện nghe điện thoại không?"

Lâm Miên không lên tiếng, nắm chặt góc váy đứng lên, nhìn người đàn ông, rồi nhanh chóng dời tầm mắt.

"Tập truyện tranh mới đã được đưa đến nhà máy in rồi". Biên tập viên không phát hiện, hăng hái tiếp tục.

"Nếu tiến độ như bình thường, có lẽ có thể được ra mắt trước năm nay, cho nên trước đó tôi đã thương lượng với tổng biên tập, muốn tổ chức một buổi ký tặng cho bộ truyện tranh này, vừa vặn có thể tuyên truyền cho quyển tiếp theo..."

Cửa kính của tiệm sách không khóa, nhưng Khuyết Thanh Ngôn lại không mở cửa đi vào, Lâm Miên không nhịn được mà lại nhìn anh một cái.

Không biết có phải là do uống phải ly rượu vừa rồi không, mà gò má và tai cô đỏ lên, mắt ươn ướt đỏ khiến người ta nhìn mà đau lòng, cô phải kiên nhẫn kìm nén mới không khóc lên.

Lâm Miên cầm điện thoại, một câu cũng không nghe lọt.

Cô không tức giận với những gì người đàn ông đó nói. Lời nói của hắn chỉ là châm ngòi nổ.

Trước kia Bách Giai Y từng nói, tuổi tác tâm lý của cô và Khuyết Thanh Ngôn chênh lệch quá lớn, tình yêu của cô không thể kéo dài quá lâu, sau sự nhiệt tình mới mẻ kia, có thể lại thích người khác, cần gì phải thật sự đi trêu chọc anh.

Tề Tiến lấy cô ra đùa giỡn, cũng là cảm thấy tình cảm của cô gái nhỏ không sâu, cho nên có thể trêu chọc trước mặt người khác, không thể coi là thật.

Mọi chuyện xảy ra hôm nay hiện lên trong đầu Lâm Miên, nhìn Khuyết Thanh Ngôn qua cửa kính, đôi mắt đỏ hoe.

"Thời gian và địa điểm của buổi ký tặng đã được bàn bạc với người tổ chức rồi, nó sẽ được tổ chức ở thành phố T bên cạnh. Sự kiện cụ thể còn phải xác định lại nên tôi muốn báo trước cho lão sư một tiếng."

Nếu không phải là bởi vì thích anh, cô cũng sẽ không biết xấu hổ, trở thành thế này.

Nếu không phải là bởi vì thích anh, cô cũng không đến mức ngoan ngoãn tiến lại gần, cẩn thận từng li từng tí đi lấy lòng người ta, chịu đựng ủy khuất cũng không muốn làm anh mất mặt.

Nếu không...

Lời tỏ tình hiện lên trong đầu Lâm Miên còn thảm hại hơn câu nói vừa rồi, nhưng trên mặt cô lại quật cường mà cắn môi dưới, không nói lời nào.

Những chuyện xảy ra tối nay, nói tới nói lui vẫn là cô đáng đời, vốn chính là cô muốn tới đó.

Biên tập nói xong một tràn dài, đối phương lại không đáp lại câu nào, rốt cuộc phát hiện điểm khác thường: "Lão sư, cô có đang nghe không?"

Lâm Miên trầm mặc một lát, mới trả lời: "Có."

Giọng nói của cô nghẹn ngào, mang tông giọng thấp không giống thường ngày. Biên tập còn muốn hỏi thêm, nhưng nghe bộ dáng không muốn nhiều lời của đối phương, cũng không tiện hỏi tiếp, lại xác nhận hai câu mới cúp điện thoại.

Lâm Miên cụp mi xuống, cúi đầu bình tĩnh lại trong tiệm sách, mở cửa bước ra ngoài.

Cô từng chút, từng chút đứng trước mặt Khuyết Thanh Ngôn, dừng lại, nhỏ giọng mở miệng: "...Giáo sư Khuyết." Hít sâu một hơi, đang định nhận sai vì sự mất bình tĩnh vừa rồi.

"Chuyện tối nay———"

"Chuyện nay không liên quan đến em."

Lâm Miên nghe vậy thì ngẩn ra, ngẩng mặt lên nhìn anh.

"Tình huống vừa rồi." Khuyết Thanh Ngôn cụp mắt nhìn lại, không đề cập đến những lời mình nói trước mặt mọi người trong phòng riêng, bình tĩnh nói: "Cho dù em làm rơi chiếc ly kia cũng không sao cả, dù tức giận thế nào tôi cũng sẽ không nói gì. Không cần phải nể mặt tôi đâu."

Anh có muốn an ủi cô, thanh âm trầm thấp, khuôn mặt tuấn tú tương phản với ánh đèn neon và bóng tối xung quanh, trong sự thản nhiên có một chút dịu dàng.

"Chuyện lần này, tôi cũng có một phần trách nhiệm. Đó là sơ suất của tôi khi tôi không lường trước được tình huống này trước khi đưa em đến đây."

Trước khi Khuyết Thanh Ngôn mở miệng, ủy khuất cùng phiền não trong lòng Lâm Miên tích tụ đan xen với nhau, hiện tại anh vừa nói, cô giống như một con vật nhỏ được vuốt ve. Những bất bình mà cô phải chịu đều dâng lên từ tứ chi và xương cốt của cô, trong lòng từng đợt chua ngọt.

Cho dù biết anh coi cô là học trò mà an ủi...

Cô quay mặt đi với đôi mắt đỏ hoe, thầm mắng chính mình một câu, quá không có tiền đồ.

Lâm Miên im lặng hồi lâu, kìm nén tiếng nức nở, nửa đùa nửa thật trả lời: "Thầy cũng không phải thần, làm sao có thể đoán trước được..."

"Nếu em còn thấy buồn." Khuyết Thanh Ngôn đảo qua đôi mắt đỏ hỏe của cô rồi nói: "Tôi sẽ sắp xếp thời gian, để người đó đích thân xin lỗi em."

Để cho người ta đến tự mình xin lỗi cô...

Lâm Miên ngẩn ngơ nhìn anh, khôi phục tinh thần: "Không cần, em không bị bọn họ... Em chỉ muốn..."

Cô mím môi nhưng không nói nữa, cô nhìn Khuyết Thanh Ngôn rồi nuốt những lời sắp nói ra khỏi miệng.

Khuyết Thanh Ngôn không bỏ qua vẻ mặt chật vật của cô, lên tiếng trả lời:

"Hửm?"

Lâm Miên lùi lại một bước, do dự có nên nói hay không. Không ngờ, rượu vừa uống trước đó lại từ từ khiến cô bước đi loạng choạng, suýt chút nữa mất thăng bằng.

Cô vốn còn đang do dự, giờ phút này bất giác cảm thấy mùi rượu xông lên đầu, mặt cũng dần dần đỏ lên, cam chịu nghĩ, rượu cũng uống rồi, coi như mượn sức của rượu để chiếm tiện nghi đi.

Cô đã uống rượu.

Cho dù có bị từ chối một cách lạnh lùng, cũng không đến mức... Không đến nỗi quá khó coi.

Điện thoại của Tề Tiến còn đang liên tục gọi tới, Khuyết Thanh Ngôn liếc qua, vừa mới tắt điện thoại, liền nghe thấy một tiếng hỏi nhỏ:

"Thầy có thể..." Giọng nói của Lâm Miên nhẹ đến mức nghe như đang tự nói với chính mình.

"Thầy có thể dỗ dành em được không?"

Quầy sách ở đầu ngõ, xa hơn là ngã tư có ánh đèn neon. Nhưng vào lúc này, tất cả những tiếng người ồn ào đều bị chặn lại, không khí yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được giọng nói của Lâm Miên.

Cô không dám nhìn anh mà giải thích bằng giọng nghèn nghẹn: "Không phải kiểu dỗ dành như vậy đâu, chỉ là dỗ ngọt bằng lời nói thôi, cái gì cũng được ạ ———"

"Thầy dỗ em một câu thôi, có được không?"

Lâm Miên gần như xấu hổ đến mức muốn bỏ chạy khi nói những lời như vậy trước mặt anh, nhưng cô đành phải chịu đựng.

Dù sao thì cô cũng không thể theo đuổi được anh ấy, và anh ấy... dù sao cũng không thích cô.

Nửa ngày trời, cũng không có phản hồi.

"..." Thôi quên đi. Lâm Miên cúi đầu: "Xin lỗi, giáo sư Khuyết, em đùa với thầy thôi... Lát nữa em sẽ tự bắt taxi về ——"

Giọng nói của Khuyết Thanh Ngôn đột nhiên vang lên, lạnh nhạt không gợn sóng, nghe không ra cảm xúc, hỏi cô: "Say thành như vậy, sao có thể tự mình đón xe về?"

Lâm Miên suy sụp: "Không sao đâu ạ."

Cô đang định kiếm cớ bỏ đi thì một bóng đen đổ xuống dưới chân cô.

Lâm Miên ngước mắt lên nhìn, nhịp tim đập mạnh đột nhiên ngừng lại.

Người đàn ông nửa quỳ ngồi xổm xuống trước mặt cô, cổ và lưng tạo thành một vòng cung mềm mại và thon gọn, phản chiếu bóng tối của ánh đèn ven đường, tạo cho anh một sức hút nam tính chết người.

"Lên đi." Khuyết Thanh Ngôn dường như thở dài: "Cõng em một đoạn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro