Chương 9: Tỷ lệ thành công chiến lược bắt được trái tim của giáo sư Khuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cá Nhỏ.

Chương 9: Nói về tỷ lệ thành công chiến lược bắt được trái tim của giáo sư Khuyết.

Lâm Miên đi theo Khuyết Thanh Ngôn vào bên trong.

Anh đặt đồ của cô lên chiếc bàn đá cẩm thạch ở góc sô pha, quay người lại hỏi: "Em muốn uống gì?"

Lâm Miên nhắc ghế sô pha ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: "Cà phê?"

Khóe mắt cô ửng đỏ vì khóc, Khuyết Thanh Ngôn cụp mắt xuống nhìn cô:

"Muộn quá rồi."

"Vậy thì không cần cà phê, cái gì cũng được ạ." Lâm Miên nói rất tùy ý, phản ứng rất nhanh

"Làm phiền thầy rồi." Thừa dịp Khuyết Thanh Ngôn đi vào bếp, ánh mắt Lâm Miên nhìn xung quanh một vòng, rốt cuộc cũng hiểu vì sao khoảng thời gian trước cô ở dưới lầu nằm vùng cũng không gặp được anh.

Mặc dù là ở cùng một căn hộ, nhưng phong cách trang trí trước mắt hoàn toàn không giống với chỗ cô, có cảm giác hơi lạnh lẽo và đơn giản, nơi đập vào mắt không có cây xanh, đồ dùng trong nhà còn mới giống như vừa được mua không lâu, trước cửa sổ sát đất trong phòng khách không phải bàn ăn, mà là một cái bàn làm việc có chất lượng tốt.

Trên bàn sáng đèn, màn hình máy tính xách tay lóe lên ánh sáng trắng tinh, tài liệu và văn kiện được sắp xếp ngay ngắn bên cạnh, chìa khóa xe và các vật dụng tùy thân được đặt ở vị trí rất dễ thấy.

Rõ ràng trong phòng có thư phòng, nhưng Khuyết Thanh Ngôn lại lựa chọn làm việc ở phòng khách, thoạt nhìn giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể thu dọn đồ đạc rồi rời đi ngay.

Lâm Miên suy nghĩ một chút, hoặc là anh bình thường thật sự quá bận rộn, hoặc là anh không thường xuyên về nhà.

Không thường xuyên về nhà...

Trong đầu Lâm Miên trong nháy mắt bổ sung vô số viễn cảnh.

Khuyết Thanh Ngôn không về nhà, ban ngày là giáo sư Khuyết, buổi tối là Khuyết thiếu gia, có đủ loại xã giao nồng nặc mùi rượu, công tử thiên kim hội tụ, hôn nhân sắp đặt, hôn nhân...

Sau khi nghe được lời từ chối của anh vào buổi chiều, Lâm Miên túm lấy một góc sô pha mềm mại, đột nhiên thấy đau tim.

"Không có ai dùng phòng làm việc." Tim đập được một nửa, ly thủy tinh đã được đặt trên bàn, Khuyết Thanh Ngôn hơi cúi người lại, đưa cho cô một đôi dép đi trong nhà.

"Tôi ở ngay phòng khách, em có việc gì thì có thể gọi tôi."

Anh không có ý định lại gần, trên người có một mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu. Tim Lâm Miên đập thình thịch, nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, chống sô pha xê dịch ra ngoài, thấp giọng nói:

"Giáo sư Khuyết."

Khuyết Thanh Ngôn đứng dậy, nghe vậy thì nhìn về phía cô.

"Nếu em nói."

Lâm Miên nhìn chằm chằm vào nút áo sơ mi màu xám của anh, do dự một lát rồi nói:

"Nếu em nói, em đối với thầy có một chút ý nghĩ khác, thầy sẽ như thế nào?"

"...." Đây là một cú đánh trực diện.

Một chút che giấu cũng không có, thẳng thắn đến mức khiến người ta không trả lời cũng không được.

Buổi chiều thái độ của anh đã rõ ràng cự tuyệt cô, mà lúc này...

Giọng Khuyết Thanh Ngôn vang lên: "Hứa Đồng."

Lâm Miên đem tầm mắt từ cúc áo quét qua, dừng ở trên mặt anh: "Dạ?"

Khuyết Thanh Ngôn nhéo thái dương, cau mày, môi hơi mím lại. Với vẻ mặt này, nếu không phải là Lâm Miên đang khẩn trương nhìn chăm chú nhất cử nhất động của anh, thì sẽ tưởng anh chỉ thở dài.

Anh hỏi cô: "Trước khi nói những lời này, em không nhận ra mình sẽ bị đuổi ra ngoài sao?"

Lâm Miên càng khẩn trương: "Sẽ, sẽ không?"

Khuyết Thanh Ngôn không nói thêm, híp mắt, ánh mắt đảo qua gương mặt trắng hồng của cô, chỉ vào cái ly đặt trên bàn, trầm giọng nói:

"Uống trước đi."

Lâm Miên ngoan ngoãn nói "Vâng" một tiếng, rồi cầm cái ly còn ấm lên uống.

Nước mật ong có độ ngọt vừa phải, thêm vài quả cẩu kỷ, theo răng môi một đường ấm áp đi xuống dạ dày.

Cô một hơi uống hết nước mật ong, trông mong nhìn Khuyết Thanh Ngôn, chờ đợi bước tiếp theo.

Ai ngờ người đàn ông xoay người rời đi, ngồi xuống bàn làm việc trước cửa sổ sát đất, một lần nữa bắt đầu lật xem tài liệu mà trước đó chưa xem xong.

... Không để ý tới cô nữa.

Lâm Miên thất thần nhìn anh, ủy khuất ôm laptop cùng máy tính bảng lăn vào thư phòng.

*
Phong cách thiết kế phòng làm việc trong thư phòng tương tự như phòng làm việc của Khuyết Thanh Ngôn, trên giá sách chứa đầy sách chuyên môn, làn gió đêm mát lạnh thổi qua rèm cửa, đập vào mặt Lâm Miên, trong lòng cô không khỏi bồn chồn, phải bình tĩnh lại.

Lâm Miên không có thói quen rình mò chuyện riêng tư của người khác, không nhìn loạn nữa, cô cuối xuống bàn mắt nhìn mũi cẩn thận vẽ bản thảo.

Vẽ nửa giờ, máy tính đăng nhập QQ hiển thị tin nhắn nhắc nhở, Bách Giai Y gửi tin nhắn tới:

【Miên Bảo, tớ gọi điện thoại cho cậu nhưng không được, cậu còn thức không?】

Lâm Miên ngừng bút: 【Tớ tỉnh rồi】

Bách Giai Y: 【Tớ đã bị bố cấm túc tạm thời, mấy ngày nay không về được, tối nay tớ bảo tài xế tới lấy hành lý】

Cấm túc?

Bách Giai Y nghẹn lời mắng chửi trong ngực, giải thích: 【Tớ muốn ly hôn, trở mặt rồi.】

Bảy chữ đơn giản rõ ràng tóm tắt là có thể tưởng tượng ra một vở kịch lớn. Lâm Miên liếc nhìn cửa phòng làm việc đang đóng, không thể xác định hiệu quả cách âm của giọng nói, chỉ có thể đánh chữ an ủi Bách đại tiểu thư đang sắp nổi điên, đột nhiên nhớ ra đều gì đó, bổ sung thêm.

Lâm Miên: 【Sáng mai bảo tài xế hẳn tới, tối nay có thể không được】

Bách Giai Y: 【Cũng được. Không tiện sao?】

Lâm Miên dùng bút điện tử chống cằm, cụp mắt nhìn:

【Tớ không cẩn thận bị nhốt ở ngoài cửa, cái gì cũng không lấy, hiện tại đang ở... Nhà Khuyết Thanh Ngôn】

Ước chừng một phút sau, tin nhắn liên tiếp vọt tới.

【?】

【???】

【?????】

Đầu ngón tay Lâm Miên dừng trên bàn phím hai giây, đang nghĩ nên trả lời thế nào thì người bên kia ngữ khí kích động hỏi:

Bách Giai Y: 【Ngủ chưa?!!】
  
"..."
Sau khi gõ lời giải thích, Lâm Miên ngẩng mặt nhìn một nửa bản thảo trong PS mà ủ rũ.

Nhớ lại số tiền tiết kiệm được trong thẻ tín dụng, cách con số dự kiến còn một khoảng cách dài.

Cô chậm rãi nằm sấp trên bàn, không sợ chết yên lặng nghĩ, không biết bao nuôi Khuyết Thanh Ngôn cần bao nhiêu tiền?

Cho dù là trước khi Lâm gia xuống dốc, quyền thế địa vị của Khuyết gia đã cao hơn một bậc, đừng nói chi là hiện tại, hơn nữa, cho dù không có lợi thế gia tộc, bản thân Khuyết Thanh Ngôn cũng thuộc tầng lớp tinh anh.

Vì vậy, sự thật là anh ấy không hề thiếu tiền.

Lâm Miên lựa chọn xem nhẹ sự thật này, lạc quan cắn bút, tẩy não chính mình.

Sớm muộn gì cũng có một ngày cô có thể tiết kiệm đủ tiền, sau đó...

Khuyết Thanh Ngôn ở trong phòng khách cách đó một cánh cửa, Mộc Miên lão sư lấy lại động lực nhân sinh, đêm nay phải cần cù chăm chỉ, rất nhanh chóng thoát ra khỏi nỗi u sầu và chán nản vì bị từ chối, tốc độ vẽ bản thảo rất nhanh.

Bản phác thảo màu đã gần như hoàn thành, Lâm Miên nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ sáng.

Đã muộn rồi.

Ngón tay cô vẽ đến tê dại, cô đứng dậy đi ra ngoài thư phòng đi tới phòng khách ngó nhìn một người, ngọn đèn trên đầu cô lập tức tắt phụt.

Lâm Miên: "..."

Tối nay nguồn điện trong chung cư có được khôi phục lại không nhỉ?

Thư phòng rộng lớn chẳng mấy chốc chìm vào bóng tối, rèm cửa bị gió nhẹ thổi bay, màn hình laptop phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, nam nữ chính cười đến ngọt ngào vào giờ phút này thoạt nhìn...

Rất, rất đặc sắc.

Không giống như phòng của mình, trước mắt là khung cảnh tối tăm hoàn toàn xa lạ. Lâm Miên nhất thời không thích ứng được, mượn ánh sáng của máy tính mà đi tìm tòi, sờ mép bàn chậm rãi đi ra ngoài.

Trầm mặc vài giây trong bóng tối dày đặc, Lâm Miên lên tiếng: "Giáo sư Khuyết, Khuyết ?"

Không ai trả lời.

"Giáo sư Khuyết?" Cô dựa vào trí nhớ từng chút di chuyển đến cửa thư phòng, thậm chí còn bỏ qua kính ngữ, run rẩy gọi tên đầy đủ của anh:

"Khuyết Thanh Ngôn?"

Vẫn không có ai đáp lại.

"Khuyết" Lâm Miên lập tức ngừng gọi, đột nhiên nghĩ đến một điểm quan trọng.

Anh không đáp lại cô, có phải là hiện tại anh không nghe thấy?
Không nghe thấy, thì gọi cái gì cũng được đúng không?

Lâm Miên, người đang ở trong bóng tối, đã chuyển hướng sự chú ý của mình và phát hiện ra một điều đáng làm hơn là sợ hãi.

"Khuyết Thanh Ngôn? Khuyết - Thanh - Ngôn ~"

Nhịp tim đang đập rộn ràng vì sợ hãi của Lâm Miên dần dần bình tĩnh lại, cơn hoảng loạn vừa rồi dường như chưa từng tồn tại.

Cô giống như đang đùa giỡn nhỏ giọng gọi tên, âm cuối thoáng vang lên, vừa dịch ra cửa vừa lên tiếng, ba chữ "Khuyết Thanh Ngôn" bị gọi qua gọi lại bằng giọng điệu khác nhau, một cái tên đang yên đang lành gọi đến trăm chuyển nghìn lần, còn thiếu chút nữa ngâm nga ra một giai điệu.

"Khuyết - Thanh -"

Phía sau truyền đến âm thanh, một tia sáng đi vào, Lâm Miên cảm giác được tay phải của mình bị siết chặt, ngón tay ấm áp của người đàn ông siết chặt cổ tay cô, kéo cô lại.

Nếu anh không kéo cô lại, giây tiếp theo cô sẽ đập mặt vào tường trong bóng tối mà không cần suy nghĩ.

"Đừng kêu" Khuyết Thanh Ngôn buông tay ra, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ trầm thấp:

"Làm sao vậy?"

Lâm Miên còn chưa thích ứng được với ánh sáng của đèn pin, nên cô che nửa mắt lại, nhẹ nhàng nói:

"Giáo sư Khuyết, cúp điện rồi."

"Ừm."

Khuyết Thanh Ngôn đưa đèn pin cho cô, Lâm Miên chớp mắt, nắm lấy đèn pin, tay cầm còn mang theo nhiệt độ còn sót lại trên tay anh.

Cô nửa cúi đầu, cố gắng che giấu: "Vừa rồi em gọi thầy, thầy không trả lời, em nghĩ thầy không có ở đây..."

Anh đang muốn đi kiểm tra công tắc điện, nghe vậy thì dừng bước, quay đầu lại hỏi:

"Vừa rồi em gọi tôi là gì?"

Lâm Miên ngẩng đầu nhìn anh, tay run lên tắt đèn pin.

Rèm cửa sổ hoàn toàn bị thổi bay, ánh trăng lạnh lẽo xuyên vào thư phòng, người đàn ông xoay người nhìn về phía cô.

Khuyết Thanh Ngôn mặc áo sơ mi màu xám khói, dáng người cao lớn, toàn thân bao phủ bởi vầng sáng của ánh trăng, mất đi cảm giác khoảng cách thường ngày. Lâm Miên nhìn hồi lâu, sau đó rất ngoan ngoãn trả lời: " Giáo sư Khuyết."

Thừa dịp ban đêm ánh sáng nhạt, Khuyết Thanh Ngôn ngước mắt nhìn qua, hơi nhếch môi, như đang cười.

"Không biết lớn nhỏ."

Anh nghe thấy cô gọi tên anh.

Tim Lâm Miên đập kịch liệt, giật mình nửa ngày mới tìm lại được giọng nói, phản bác: "Không nhỏ."

Cô năm nay hai mươi lăm tuổi, làm tròn đến ba mươi tuổi, như vậy tính ra so với anh còn lớn hơn một tuổi.

Nhỏ chỗ nào?

*
Đêm nay, nguồn điện trong toàn bộ khu chung cư đều không ổn định, công tắc nguồn của các hộ lần lượt bị ngắt, dẫn đến một số cầu dao bị trục trặc.

Lâm Miên chờ trong thư phòng, Khuyết Thanh Ngôn đi chưa được bao lâu, căn phòng lại sáng lên.

Một người dân cũng thức khuya đã gọi thợ điện đến sửa mạch điện và cung cấp dịch vụ sửa khóa, anh ta giúp mở khóa căn hộ của Lâm Miên.

Lâm Miên còn mặc áo ngủ, chậm rãi phân loại hai món đồ duy nhất, thỉnh thoảng liếc nhìn Khuyết Thanh Ngôn, rồi lại nhìn.

Không tìm được lý do để ở lại đây...

Cô đang lưu luyến không rời, biểu tình trên mặt vừa ủy khuất vừa không cam lòng, chợt nghe người đàn ông mở miệng với giọng không rõ ràng, hỏi: "Đây là tờ tuyên truyền câu lạc bộ em nói?"

Âm cuối nặng nề, Lâm Miên nhìn màn hình máy tính của mình.
....
PS còn không có tắt đi, đã vẽ xong bản thảo chính dừng ở cuối cùng. Trong hình ảnh, nam chính mặc áo sơ mi trắng một tay cầm thư tình, tay kia ôm eo nữ chính dịu dàng đáng yêu, nhẹ nhàng hôn qua khóe môi của cô.

Chú thích trong hộp thoại: Đồ ngốc, đó là vì em là quả anh đào nhỏ ngọt ngào nhất mà anh từng nếm.

Phong cách hội họa tinh tế và đẹp đẽ, khung cảnh thơ mộng và ngây thơ, lời nói ấm áp đến mức muốn động tâm.

Lâm Miên ngẩng đầu nhìn Khuyết Thanh Ngôn, cảm thấy ngoài việc "ngủ trong lớp" trong đầu anh còn có cái mác "tham gia câu lạc bộ khiêu dâm".

Mặt cô nóng đến mức có thể luộc được tôm: "Khuyết, Khuyết giáo sư, em đi đây, ngủ ngon!"

Chờ Lâm Miên mặt nóng, tai nóng, cổ nóng ôm đồ đạc trở lại vào nhà của mình thì đã gần hai giờ sáng.

Cô kiểm tra bản thảo trong email và gửi cho biên tập, khi cô chuẩn bị tắt máy, cô dừng lại một lúc và vô tình mở ra một tài liệu mới.

Đề tài tài liệu, suy nghĩ mười lăm giây: 【Tỷ lệ thành công của chiến lược chiếm được trái tim thiếu nam của Giáo sư Khuyết】

Suy nghĩ một chút, Lâm Miên đem trái tim thiếu nam đổi thành trái tim lão nam, vừa mới đánh chữ xong cảm thấy không đúng lắm, lại xóa đi.

Chưa tới ba mươi tuổi, hình như cũng không già...

Suy nghĩ ba mươi giây, đổi thành.

【Tỷ lệ thành công của chiến lược chiếm được trái tim của giáo sư Khuyết】

Lâm Miên lưu lại tài liệu trống, hài lòng đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro