Chương 8: Cái miệng này của cô thật đúng là... Đã mở ra ánh sáng?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cá Nhỏ

Chương 8: Cái miệng này của cô thật đúng là... Đã m ra ánh sáng?

Trong văn phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng kim rơi, máy pha cà phê phát ra tiếng bíp nhẹ rồi lập tức im bặt, đèn chỉ thị nhắc nhở đã pha xong sáng nhấp nháy.

Ánh mắt Khuyết Thanh Ngôn trầm xuống rơi trên khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Miên, ý cười dần nhạt đi.

Anh nửa ngày cũng không nói chuyện, Lâm Miên đoán chừng anh đã bị sốc trước cuộc trò chuyện táo bạo và mơ hồ của mình, cô không dám nhìn anh, cúi đầu còn muốn khen:

"Em là cảm thấy..." Thầy thật sự rất đẹp mắt.

Nói được một nửa, bị tiếng chuông điện thoại bất thình lình cắt đứt.

Ánh mắt Khuyết Thanh Ngôn dừng lại, nhận điện thoại, vừa nói chuyện vừa gõ ngón tay chỉ lên mặt bàn trước mặt Lâm Miên, thần sắc như thường, ý bảo cô có thể ngồi xuống trước.

Lâm Miên từ khuôn mặt đẹp trai thờ ơ của anh đọc ra được ý tứ trong đó.
"Cứ ngồi đi, lát nữa tôi sẽ tính sổ với em sau."

Anh không tránh mặt cô khi nói chuyện điện thoại mà chỉ đứng dậy, đi đến máy pha cà phê, lấy ra một chiếc cốc sứ sạch, dùng đầu ngón tay ấn vào ổ cắm để nhấn nút bơm. Người đối diện điện thoại nghe có vẻ bối rối, tốc độ nói rất nhanh, sắc mặt Khuyết Thanh Ngôn không thay đổi, bình tĩnh nghe xong:

"Hồ sơ vụ án hai ngày nay tôi đều đã xem qua, phiên tòa diễn ra vào tháng sau, trong lúc bảo lãnh chờ thẩm vấn, tôi cần ngươi cung cấp cho tôi tất cả thông tin đúng sự thật và hữu dụng, bao gồm văn kiện, tư liệu, cùng với hợp đồng có liên quan."

Lâm Miên ngoan ngoãn ngồi chờ, trước mặt đặt thêm một tách cà phê.

Khuyết Thanh Ngôn vừa gọi điện thoại vừa rót cà phê cho cô, anh đặt ly sứ trắng xuống, ngón tay thon dài rõ ràng vòng qua cán ly nửa vòng, điều chỉnh cán ly đến vị trí đối diện bên tay phải cô.

Lâm Miên ngẩng đầu nhìn anh, rơi vào đôi mắt buông xuống kia.

Điện thoại vẫn còn tiếp tục, Khuyết Thanh Ngôn trầm ổn nói, với giọng điệu lạnh lùng: "Là luật sư tranh tụng của anh, tôi hy vọng anh có thể thẳng thắn thành thật với tôi."

Đủ thẳng thắn.

Lâm Miên nghe vậy ánh mắt lóe lên, yên lặng uống một ngụm cà phê.

Đột, đột nhiên chột dạ.

Chờ Khuyết Thanh Ngôn cùng đương sự quyết định xong thời gian gặp mặt, Lâm Miên đã uống hết cà phê, thấp giọng mở miệng:

"Giáo sư Khuyết."

Anh cúp điện thoại, cầm bút viết một hàng chữ lên hồ sơ vụ án, hỏi cô:

"Em có muốn uống thêm cà phê không?"

"Không cần ạ".

Khuyết Thanh Ngôn đặt bút xuống, cách bàn làm việc rộng rãi sạch sẽ, ánh mắt đen nhánh chăm chú nhìn cô:

"Vừa rồi em muốn nói gì với tôi?"

Có một họa sĩ truyện tranh nổi tiếng từng nói: Bất kể là truyện tranh hay là cuộc sống hiện thực, gặp phải bất cứ chuyện gì cũng phải dũng cảm và mạnh dạn đối mặt, ai không dám thừa nhận sự thật đã được xác lập thì là kẻ hèn nhát.

Họa sĩ truyện tranh nổi tiếng: "Không, không có gì ạ."

*
Bách Giai Y lắc lắc tay, dùng son môi vẽ một đường đỏ lên khóe môi, hơi kinh ngạc mở miệng: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó anh ấy kêu tớ trở về"

"Cậu thật sự ở trước mặt anh ấy nói người ta bộ dạng thật đẹp trai?! Đó là Khuyết Thanh Ngôn đó, Miên Bảo." Bách Giai Y đi vào phòng ngủ, gõ gõ tủ quần áo, "Cậu mở tủ trước đi, vừa uất ức đã trốn trong tủ quần áo, cậu có thể ra đây được không? Tớ sợ cậu bị ngạt chết mất."

Giọng nói rầu rĩ của Lâm Miên xuyên qua cửa tủ quần áo truyền ra:

"Không."

"Trong phòng làm việc chỉ có hai người các cậu, âm thanh nhỏ đến mức nào mới có thể không nghe thấy?" Bách Giai Y dựa vào tủ quần áo, thay cô phân tích.

"Nếu anh ta hỏi cậu nói gì, vậy nhất định là giả vờ không nghe thấy."

"Tớ biết." Khuyết Thanh Ngôn mặc dù không dứt khoát cự tuyệt cô, nhưng thật ra thái độ của anh đã thể hiện rõ ràng.

Anh coi cô là cô gái chưa trải sự đời, không thẳng thắn làm tổn thương trái tim cô, mà là vô cùng lịch sự nhường cô một bước.

Nhưng đều này cũng không thể làm cho cô bỏ cuộc được.

Lâm Miên vùi trong tủ quần áo tối tăm, u buồn ôm lấy đầu gối, thầm nghĩ, ngược lại thấy càng thích.

"Thật là một nước đi thông minh, anh ấy đã từ chối cậu chỉ trong vài giây." Bách Giai Y không nhịn được khen một câu.

Trước đó cô đã từng nói, Khuyết Thanh Ngôn cùng Lâm Miên tâm lý tuổi tác chênh lệch quá lớn, anh ta làm trong giới pháp luật trà trộn nhiều năm như vậy, đã quen với sóng to gió lớn, trong mắt anh ta, chiêu trò quyến rũ giống như Lâm Miên chỉ là trò trẻ con, đừng nói là trêu chọc, cù lét cũng không tính.

Bất quá.

"Không chừng cách theo đuổi đơn giản và thô bạo này của cậu có thể lừa được người khác ? "Bách Giai Y an ủi cô, dùng gương cầm tay lau son môi rồi tô lại.

"Miên Bảo, lát nữa tớ phải về nhà cũ một chuyến, đêm nay có thể không về được."

Trong tủ quần áo cuối cùng truyền đến tiếng sột soạt rất nhỏ, tiếp theo cửa tủ quần áo bị kéo ra một khe hở rộng bằng ba ngón tay, lộ ra đôi mắt như cún con ngấn nước của Lâm Miên.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Bách đại tiểu thư liếc mắt, giải thích: "Hồng Môn Yến."

Chuyện Bách Giai Y tức giận về nước trong tuần trăng mật không giấu được hai nhà, liên quan đến quan hệ hợp tác, Thẩm gia không thể không nể mặt Bách gia. Nghe nói hôm sau Thẩm công tử đã bị trưởng bối trong nhà bắt về, đêm nay hai nhà thương lượng mở tiệc ở nhà cũ Bách gia, áp giải Thẩm công tử đến nhà xin lỗi Bách Giai Y.

Chờ Bách Giai Y đi rồi, Lâm Miên ở trong tủ quần áo suy nghĩ về cuộc sống quanh co, nhìn về tương lai vô vọng, quyết định nấu một bát mì trước thì thực tế hơn.

Buổi tối, biên tập viên gọi điện thoại cho cô. Lúc nhận được điện thoại, Lâm Miên đang vùi đầu vẽ bản thảo trong phòng làm việc. Trợ lý của cô Phương Hủ Hủ mấy ngày nay trời đổi mùa nên bị dị ứng, sốt cao không hạ, vì thế mà phải đến bệnh viện nhiều lần, xin Lâm Miên nghỉ phép một tuần.

Tập duy nhất sắp xuất bản nhưng Lâm Miên vẫn chưa vẽ xong trang màu, hậu quả của việc chồng chất nợ cũ và nợ mới là đêm nay cô sẽ phải thức khuya để vẽ lại.

"Mộc Miên lão sư, buổi chiều ngày mai chờ bản thảo xét duyệt xong, hai ngày nữa sẽ mang đi in nha." Giọng biên tập dịu dàng đến mức có thể khiến ai đó khóc "Xin hỏi sáng mai lúc đi làm có thể nhìn thấy bản thảo của lão sư trong hòm thư không?"

Lâm Miên bật loa ngoài tiếp tục vẽ nhưng giọng nói rất tự tin và bình tĩnh.

"Không thể."

Biên tập viên lại mỉm cười, khiêm tốn hỏi: "Tại sao vậy?"

"Thật ra, không giấu gì cô" Lâm Miên bất đắc dĩ thở dài, giọng nói rất đau khổ lại dịu dàng, dừng một chút mới nói tiếp: "Chỗ tôi ở bị cúp điện rồi."

"Cô cũng biết đấy." Nghe thật sự rất bất lực, lại đáng thương.

"Căn hộ mới thuê cái gì cũng không có, cũng không có nguồn điện dự phòng, bản thảo lại toàn bộ ở trong máy tính để bàn, có lẽ sáng mai tôi không thể đưa được cho cô đâu."

Khả năng giả vờ đáng thương của cô tốt đến mức biên tập viên đã miễn nhiễm từ lâu, giọng nói lạnh lùng:

"Lý do này tháng trước cô đã dùng qua rồi."

Lâm Miên đặt bút xuống, nghiêm túc nói dối: "Thật sự..."

Lời còn chưa dứt, đèn chùm trong phòng đã tắt, trong phút chốc chìm trong bóng tối.

Lâm Miên ở trong bóng tối, nhìn vào màn hình đen của máy tính để bàn:

"..."

Có một sự thật như thế này: Nếu bạn lừa dối thì bao giờ cũng phải trả giá.

Mất điện là thật, không có nguồn điện dự phòng cũng là thật, nhưng may mắn bản thảo gốc đã được sao lưu trong ổ cứng di động, tổn thất duy nhất là phần vừa mới bắt đầu vẽ tối nay.

Cầu dao của nguồn điện bị trục trặc, Lâm Miên điều chỉnh thử mấy lần cũng không có đầu mối, nhìn đồng hồ thì thấy giờ này công ty quản lý tài sản đã tan tầm.

Một lát sau, cô chuyển một cái bàn nhỏ ra ngoài hành lang tầng trệt, lại xoay người ôm laptop và máy tính bảng ra, sau đó... Mượn đèn cảm ứng điều khiển bằng giọng nói ở cửa thang máy tiếp tục vẽ bản thảo.

Họa sĩ truyện tranh nổi tiếng Mộc Miên lão sư, mặc áo ngủ ngồi trước cửa, vẽ một vỡ kịch ngọt ngào, nhưng trong lòng lại một mảnh thê lương.

Cô đang tô màu từng lớp thì cánh cửa nhà đối diện mở ra.

Vị trí Lâm Miên chọn là đối diện cửa thang máy tầng trệt, người phụ nữ váy tím trước mặt đang ôm một cậu bé, vừa muốn ấn thang máy, thấy thế thì giật mình.

"Cô Lâm, có chuyện gì vậy?"

Người phụ nữ mặc váy tím là một bà mẹ đơn thân sống ở đối diện, Lâm Miên đứng dậy bước sang một bên, chuyển một đống thiết bị vào trong, rồi nói xin lỗi.

"Trong nhà mất điện, nhưng còn có chút công việc cần phải làm, xin lỗi vì đã cản cửa thang máy"

Cô vốn xinh xắn, bộ dáng áy náy thật sự khiến người ta yêu thích, người phụ nữ váy tím cười hỏi:

"Bằng không cô tới nhà tôi ngồi một chút đi, đều là hàng xóm cả mà."

Lâm Miên cong đôi mắt: "Không sao đâu, cảm ơn."

Người phụ nữ váy tím cũng không miễn cưỡng, hàn huyên vài câu liền vào thang máy. Lâm Miên vừa định tiếp tục vẽ, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng...

Cô quay lại nhìn cánh cửa phòng mình.

Vừa rồi lúc cô dịch máy tính nhường chỗ, không cẩn thận đụng phải cánh cửa khép hờ phía sau.

Đã Khóa, đã khóa, đã khóa.

Lâm Miên: "..."

Nếu bạn lừa dối thì thật sự phải trả giá.

*
Không có chìa khóa, không có điện thoại di động, không có ví tiền, mười lăm phút sau, Lâm Miên ôm một đống đồ đi tới tầng mười.

Cô đối diện với cửa lớn trầm mặc ba mươi giây, rồi cẩn thận nhấn chuông cửa.

Đợi một lúc, bên trong cửa vang lên một âm thanh nhỏ, cánh cửa mở ra.

Khuyết Thanh Ngôn nhìn thấy Lâm Miên đứng ngoài cửa, trong mắt có chút kinh ngạc, anh rũ mắt nhìn cô:

"Sao vậy?"

"Giáo sư Khuyết." Lâm Miên trông mong nhìn lại anh, cả đôi mắt và chóp mũi đều đỏ hoe:

"Căn hộ em thuê bị cúp điện, em không mang theo gì cả, hiện tại không vào được, bạn cùng phòng buổi tối cũng không về được, nhưng sáng mai em nhất định phải nộp bài tuyên truyền cho câu lạc bộ, muốn hỏi thầy có thể cho em mượn chỗ một chút được không..."

"Em vẽ xong sẽ đi ngay, không gây thêm phiền toái cho thầy." Cô nhỏ giọng hít mũi, sợ anh không đồng ý, giọng cô nhẹ nhàng, mềm mại đến mức không thể nghe thấy được

"Cầu xin thầy."

Khuyết Thanh Ngôn nhìn Lâm Miên, nói ngắn gọn với người ở đầu dây bên kia rồi cúp điện thoại.

Cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, lộ ra nửa bắp chân và mắt cá chân trắng nõn, trên chân mang đôi dép bông màu vàng ấm áp bằng nhung, trong tay cô đang cầm một chiếc máy tính xách tay nặng nề và máy tính bảng kỹ thuật số, đầu ngón tay hơi ửng đỏ, mang theo sự mềm mại và ủy khuất như vừa được vớt lên từ trong mặt nước.

Giống như một con chuột hamster nhỏ, đôi mắt sáng như sơn, đáng thương ôm hạt ngô duy nhất đến gõ cửa nhà người ta.

Khuyết Thanh Ngôn nhận lấy đồ trong tay Lâm Miên, nghiêng mặt nói:

"Vào đi."

Lâm Miên đáp một tiếng, rồi đi theo anh vào nhà.

Mắt cô vẫn còn ngấn lệ, nghĩ đến nội dung cuộc nói chuyện của mình với Bách Giai Y lúc trước:

【Tớ cũng muốn trực tiếp lên lầu làm chút gì đó.】

【Còn có thể chỉ mặc áo ngủ mỏng manh đi gõ cửa nhà anh ấy.】

Cái miệng này của cô thật đúng là....đã mở ra ánh sáng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro