Chương 7: Không thể diễn tả được sự cấm dục trêu người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cá Nhỏ

Chương 7: Không thể diễn tả được s cấm dục trêu người.

Đối với việc Khuyết Thanh Ngôn và Lâm Miên tình cờ sống chung một căn hộ, Bách Giai Y dựa vào sô pha tiêu hóa chừng mười phút mới bình tĩnh lại được.

Bách đại tiểu thư ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng xóa, không nói nên lời: "Tại sao anh ấy lại sống ở đây ?" Tại sao?

Lâm Miên vào phòng bếp gọt táo, cắt thành từng miếng nhỏ bỏ vào bát, vừa cắn vừa mơ hồ nói: "Bởi vì nơi này cách đại học K rất gần. Hơn nữa ở nơi này có cái gì không tốt?"

Trong lòng cô cảm động, không biết xấu hổ mà mở miệng, im lặng nói thêm: "Anh ấy sống ở đây có thể nhìn thấy tớ."

"Miên Bảo" Bách Giai Y nhắc nhở cô.

"Tớ có thể hiểu cậu đang nói cái gì."

Lâm Miên đưa bát trái cây cho Bách Giai Y, đi đến thư phòng lấy laptop ra, sau đó ngồi trên ghế sô pha:

"Thật vất vả mới có thể ở cận thủy lâu đài, tớ không phải loại người nhìn thấy sắc đẹp mà bất động". Giọng nói còn có chút tự hào.

Bách Giai Y hiện tại rất muốn biết, nếu Khuyết Thanh Ngôn nghe được có người coi anh như mỹ nhân thì sẽ có phản ứng như thế nào. Cô nhìn về phía Lâm Miên đang tập trung tinh thần gõ bàn phím, nhịn không được hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"

Vẻ mặt Lâm Miên lập tức suy sụp: "Viết kiểm điểm."

Bốn, vạn, chữ.

Lần cuối Lâm Miên viết kiểm điểm là năm tốt nghiệp cấp ba, lưu loát viết xuống cũng chỉ chừng trăm chữ, tính ra, cô vẫn là lần đầu tiên viết bốn vạn chữ.

Cô chăm chỉ mấy ngày, xem qua hầu hết các bài văn kiểm điểm trên mạng, tập hợp trăm người đứng đầu, dung hợp học sinh tiểu học và học sinh trung học hành văn, cuối cùng chắp vá lung tung thành một phần sách kiểm điểm văn phong kỳ dị. Sau khi hoàn thành, Lâm Miên đem bản thảo in thành sách, ôm gần bốn mươi trang sách kiểm điểm suýt nữa vui mừng mà khóc.

"Vẻ mặt này của cậu, không biết còn tưởng rằng cậu đang viết thư tình."

Bách Giai Y ở một bên đắp mặt nạ:
"Gần như vậy, trực tiếp lên lầu đưa cho anh ấy không phải tốt rồi sao? Còn có thể thuận tiện làm chút gì đó."

Trong lời nói có chút mập mờ.

Lâm Miên ánh mắt u buồn lại phiền muộn: "Tớ cũng muốn trực tiếp lên lầu làm chút gì đó."

Dựa theo truyện tranh thiếu nữ, lẽ ra cô chỉ mặc bộ đồ ngủ thật mỏng rồi đi đến gõ cửa phòng anh.

Nhưng cô không dám.

Hơn nữa cho dù là ở cùng một khu chung cư, cô và Khuyết Thanh Ngôn lại chưa từng gặp nhau.

Chưa kể lúc bình thường lên xuống lầu ở trong thang máy còn không gặp được, ngay cả có lần cô cố ý tính toán thời gian tan làm của anh rồi nằm vùng trong vườn hoa dưới lầu, cô cũng không thể ngồi xổm xuống trước mặt anh được.

Nghĩ thế, cũng chỉ có đi học mới có thể quang minh chính đại nhìn thấy anh ấy.

Khóa học về luật kinh tế quốc tế, từ khi khai giảng đến nay, mỗi tiết đều không còn chỗ ngồi, không có ngoại lệ.

Lần này Lâm Miên cuối cùng cũng chọn được chỗ ngồi gần cửa sổ phía sau, vị trí vừa bí mật lại có thể nghe thấy giọng nói của Khuyết Thanh Ngôn, thích hợp ngủ nhất.

Cô không ngủ ngay, mà là chống đầu lấy lại tinh thần, không nghe giảng bài, chỉ nhìn người.

Người đàn ông trên bục giảng đang phân tích một vụ án pháp luật thương mại quốc tế, logic rõ ràng, liệt kê tường tận, giọng nói lạnh lùng, thỉnh thoảng có sinh viên đặt câu hỏi, anh đều có thể thuật lại chính xác một điều luật nào đó, ngay cả ngày sửa đổi trong quy định mà cũng nhớ được.

Thỉnh thoảng có thể nghe thấy các cô gái thì thầm ở hàng ghế sau, đè nén cảm xúc kích động sắp không kiềm chế nổi.

Từ xa, Lâm Miên không thể thấy rõ vẻ mặt của Khuyết Thanh Ngôn, chỉ có thể nhìn đại khái. Loại khoảng cách mơ hồ này khiến người ta khó chịu nhất, có thể nhìn thấy rõ cổ áo sơ mi, đường cong cổ, đường viền tay áo, xương ngón tay rõ ràng... Càng nhìn càng ngứa ngáy trong lòng, ngay cả ngủ cũng làm cho người ta cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

Cô sắp hối hận muốn khóc luôn rồi.

Không nên ngồi ở hàng sau, ngồi phía trước ít nhất còn có thể ngắm Khuyết Thanh Ngôn, cho dù không cẩn thận lại ngủ trước mặt anh cũng không sao cả.

Lâm Miên vô cùng tin tưởng rằng mình là người theo chủ nghĩa hành động, sau khi liên tục xác nhận sẽ không ai chú ý đến góc này, cô bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, mở khóa màn hình, nhấn vào camera để chụp ảnh, rồi dùng đầu ngón tay phóng to lên.

Trong màn hình điện thoại di dộng là bục giảng được phóng đại, hình ảnh rõ ràng tập trung trên người Khuyết Thanh Ngôn.

Anh vừa vặn đang trả lời câu hỏi của sinh viên ở hàng ghế đầu, ánh mắt đen nhánh trầm tĩnh, Lâm Miên không chớp mắt mà nhìn, tầm mắt từng chút một dời xuống, lông mày thon dài, hàng mi cụp xuống, sống mũi thẳng tắp... Ngũ quan thâm thúy đẹp như truyện tranh.

Ngay sau đó, người đàn ông ngước mắt lên đảo qua ghế trước một lần, dừng một chút, đưa mắt nhìn về phía ghế sau.

Nghe thấy phía sau nữ sinh nhẹ giọng thì thầm, Lâm Miên bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, vừa định thu hồi điện thoại, chỉ thấy trong màn hình người bị chụp ở phương hướng chính xác mà nhìn lại, cô cách màn hình cùng Khuyết Thanh Ngôn đối diện hai giây, rõ ràng thấy anh hơi hơi nheo mắt lại.

Nhìn thấy cô rồi.

Ở trong đám đông bị anh liếc mắt một cái liền tìm được, tiếng tim Lâm Miên đập như nổi trống, đầu óc trống rỗng, cảm giác nóng rực không ngừng từ mũi chân vọt lên trên. Cô hơi nín thở, căn bản không biết nên phản ứng như thế nào.

Đột nhiên một ánh sáng trắng lóe lên trước mắt anh.

Lần này ngay cả người ngồi hàng đầu cũng thấy sau đó quay đầu lại, Lâm Miên cúi đầu nhìn, mới phát hiện mình đã ấn nút chụp.

Đèn flash...

Quên tắt nó đi.

Aaaaaaa?! Lâm Miên luống cuống tay chân, hận không thể bám vào cửa sổ nhảy ra ngoài để bản thân hoàn toàn biến mất.

Chốc lát.

"Hứa Đồng, lớp ba, năm thứ hai đại học luật." Giọng Khuyết Thanh Ngôn vang lên, không nhanh không chậm, ý tứ không rõ ràng:

"Sau khi tan học ở lại một chút."

Cà phê đang được pha trong văn phòng sạch sẽ sáng sủa, mơ hồ tràn ngập mùi cà phê thơm nồng. Trên bàn gỗ lim mở ra một quyển hồ sơ vụ án đã xem một nửa, bút máy màu đen đặt ở một bên, Khuyết Thanh Ngôn vặn mở bút máy, ký tên lên cột giáo sư luận văn.

"Cảm ơn thầy rất nhiều."Từ Trục thu hồi luận văn.

"Em đã dùng thư giới thiệu thầy đưa trước đây, công ty luật đồng ý cho em thực tập ba tháng, còn nhờ em giúp hỏi thầy gần đây có rảnh không?".

"Gần đây tôi bận." Khuyết Thanh Ngôn đáp một tiếng, ngữ khí vững vàng.

"Chỗ tôi còn có một sinh viên, còn chuyện gì nữa không?"

Từ Trục vội nói: "Không có ạ".

Khi đi ngang qua Lâm Miên đang chờ bên cạnh, Từ Trục dừng bước, nháy mắt ra hiệu với cô, dùng khẩu hình hỏi:

"Sao cậu lại ở đây?"

Lâm Miên cũng dùng khẩu hình trả lời: "Cậu, quản, nhiều, vậy, sao"

Quá mất mặt, cô mới không nói.

Kỳ thật Lâm Miên không ngại đến văn phòng của Khuyết Thanh Ngôn lần thứ hai.

Tiền đề tiên quyết là... cô không đến đây để được huấn luyện.

Chờ Từ Trục đi rồi, Lâm Miên ngoan ngoãn đưa luận văn giữa kỳ và kiểm điểm cho Khuyết Thanh Ngôn, thấp giọng nói:

"Giáo sư Khuyết, đây là luận văn giữa kỳ của em, còn có kiểm điểm trước đó..."

Nghiêm túc mà nói, phần kiểm điểm này số lượng chữ không đủ.

Bốn vạn chữ kiểm điểm, Lâm Miên liều chết liều sống gom góp được ba vạn bốn ngàn, còn lại hơn sáu ngàn chữ sao chép mười lần <Sư thuyết> ở trang cuối cùng, cô thậm chí còn vẽ một nhân hoạt hình trông rất sống động, tiểu cô nương vẻ mặt hối hận quỳ trên mặt đất, bên cạnh viết tay thêm một khung đối thoại.

Câu bên trái : Ăn năn hối lỗi, cải tà quy chính.

Câu bên phải: Bỏ dao xuống thay đổi triệt để.

Cuối cùng: Giáo sư Khuyết, em thật sự sai rồi.

"... " Khuyết Thanh Ngôn gõ nhẹ vào số trang, dừng ở trang cuối cùng, ánh mắt dừng lại vài giây, mở miệng gọi cô.

"Hứa Đồng"

Kiểm điểm chắp vá rõ ràng như vậy, anh khẳng định đã nhìn ra.

Lâm Miên lo sợ: "Dạ?"

Anh ấn ấn thái dương, hỏi: "Lớp của tôi ngủ ngon như vậy sao?"

Câu này không phải chất vấn trách móc, Khuyết Thanh Ngôn ngữ khí bình thản, Lâm Miên hồi tưởng lại một lần, xác định là một câu hỏi hết sức bình thường.

"Không phải ạ"

Thật ra đến bây giờ cô cũng chỉ ngủ lớp của anh thôi, lúc trước học đại học còn chưa từng ngủ qua ở lớp khác.

Đương nhiên Lâm Miên vẫn là sợ chết, ham muốn sống đã ngăn cản cô, cuối cùng không dám đem những lời này nói ra khỏi miệng.

Cô sửa lại: "Nếu không, em sẽ ký giấy cam đoan cho thầy. Nếu em tái phạm, sẽ..."

Suy nghĩ trong nháy mắt, thốt ra "Em sẽ không cần điểm cho khóa học này".

"Không cần". Khuyết Thanh Ngôn khép kiểm điểm lại, ánh mắt đảo qua Lâm Miên, thản nhiên nói:

"Không có lần sau".

Phạt cũng phạt qua, kiểm điểm cũng đã viết. Một hình phạt nhỏ nhưng là một lời cảnh cáo lớn, yêu cầu của anh đối với sinh viên đại học thấp hơn so với sinh viên học thạc sĩ và tiến sĩ, bài kiểm điểm bốn vạn từ này là một hình phạt nghiêm khắc đối với sinh viên năm hai.

Lông mi Lâm Miên khẽ run, ngước mắt lên nhìn Khuyết Thanh Ngôn.

Cái gì gọi là không có lần sau? Anh sẽ không tức giận chứ...

Lâm Miên giờ phút này thần sắc vừa ngoan ngoãn lại mềm mại, môi dưới bị cắn đến đỏ sẫm, đôi mắt đen trong veo, cả khuôn mặt dán lên hai chữ viết hoa "Bất an".

Khuyết Thanh Ngôn đã dạy dỗ nhiều sinh viên, ở trên tòa cũng đấu tranh không ít vụ án, có lúc khí thế lạnh lùng, khi thì kiêu ngạo khinh thường, lúc bào chữa từng câu từng chữ của anh đều là lưỡi dao sắc bén nhất. Nhưng cho đến nay trong số những người anh quen biết, chưa có ai sợ anh như cô.

Dè đặt và cẩn trọng, giống như trẻ con, sợ chọc anh tức giận.

"Ý của tôi là". Anh bật cười, nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, trong mắt có đốm sáng lờ mờ.

"Lần này coi như xong. Nhưng sẽ không có lần sau, em hiểu chưa?".

Những lời này mang ngữ khí trầm thấp lại dịu dàng, giống như có bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trái tim cô, lực độ vừa vặn nắm chặt mạch máu, khiến trái tim đau nhức rồi mềm nhũn.

Từ góc nhìn của cô, có thể nhìn thấy cằm Khuyết Thanh Ngôn với đường nét rõ ràng, phía dưới là cái cổ thon dài, phần còn lại được giấu trong cúc áo, anh buông kiểm điểm xuống, áo sơ mi theo đường cong cơ bắp bên trong mà kéo ra vài nếp gấp.

Cấm dục đến mê người đến nỗi nói không nên lời, lại mang theo nét quyến rũ của sự trưởng thành khác hẳn với những chàng trai trẻ tuổi.

Lỗ tai Lâm Miên đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cô cuộn tròn ngón tay, cảm thấy trong đầu như có sợi dây nào đó đột nhiên bị đứt.

"Giáo sư Khuyết".

Cô liếc mắt một cái cũng không nỡ dời đi, miệng còn nhanh hơn não.

"Có ai từng nói với thầy, trông thầy rất đẹp trai chưa?"
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Tiểu Miên: Làm sao mới có thể khiến giáo sư Khuyết tin rằng tôi không sợ thầy ấy đây? Rất gấp đang chờ trực tuyến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro