Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cữu cữu con rất nhớ người!
Giang Trừng cùng Nhu Nhu đang lúc cơm trưa nghe được một tiếng kêu thân thuộc. Ngay sau đó, thân ảnh bé nhỏ mang theo sắc vàng chói mắt của Kim Lăng nhào vào ngực Giang Trừng. Giang Trừng một bên lấy tay niết niết khuôn mặt Kim Lăng, một bên cảm khái vẫn là A Lăng hồi bé đáng yêu, cái thằng nhóc tông chủ Kim Lăng kia thì không thể mê được.

          -  Ngươi không phải mới trở về có nửa tháng thôi sao, chỉ biết nhớ mỗi cữu cữu thôi à? Nhóc con ngươi không thể nhớ đến Đại cữu cữu là ta sao? Lần nào cũng chỉ biết nhớ cữu cữu, trước chữ cữu cữu thêm chữ Đại không được sao?
Ngụy Vô Tiện nhìn hai cậu cháu đang ôm ôm ấp ấp bên kia, buồn rầu hất đổ bình giấm.

          Kim Lăng ôm cổ Giang Trừng, hếch mặt nhỏ về phía Ngụy Vô Tiện.
- Con nhớ cữu cữu thì sao nào? Người có bản lĩnh người cũng nhớ cữu cữu đi a!

          Mắt thấy hai người lại có xu hướng gây nhau, Giang Trừng vội vàng trừng một cái.
- Ngụy Vô Tiện, ngươi bao lớn rồi còn muốn cùng tiểu hài tử so đo? Ngươi thật sự cho mình là trẻ con ba tuổi đấy à?

          - A Trừng, ngươi bất công, ngươi chỉ đau Kim Lăng không thương ta.

         - Ngụy Vô Tiện, ta chính là bất công như thế ngươi không biết à? Kim Lăng có thể gọi ta là cữu cữu ngươi có gọi được không? Ngươi đáng yêu được như nó không?                      

 Có cữu cữu chỗ dựa Kim Lăng đối Ngụy Vô Tiện bày một cái tư thế chiến thắng. Giang Trừng tự nhủ, đúng là thiên đạo luân hồi trời xanh há bỏ qua cho ai, nhớ năm đó lão tử nuôi ngươi mệt gần chết ngươi lại dám bỏ nhà theo trai, làm ông đây tức muốn xanh người. Giờ thì tốt rồi, Kim Lăng một lòng một dạ chỉ thích lão tử ngươi làm gì được nào?

        

      Nhu Nhu nhìn thấy khuôn mặt ủ rột của Ngụy Vô Tiện, không đành lòng liền chạy qua an ủi.
- Không có sao đâu, Đại sư bá con thích người nhất mà.      
Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp cảm động đã nghe thấy Lam Vong Cơ đằng hắng một cái.
- Nhu Nhu, hôm qua không phải con nói thích nhất là cha sao?
Ngụy Vô Tiện tan nát cõi lòng, trời đất bất công lòng người lạnh giá, cháu không thương đệ không yêu. May mà còn có mấy tiểu cô nương ngoài kia bù đắp chút đỉnh tâm hồn yếu đuối này, ai nha.
- Nhu Nhu, ngươi ăn xong cơm chưa, chúng ta đi chơi đi?

 - Được a, Lăng ca ca

 - Giang Trừng ngươi xem hai đứa nó có giống hai chúng ta hồi bé hay không? Chơi đùa vui vẻ tốt biết bao nhiêu?

 Giang Trừng lườm hắn một cái, múc một chén canh sườn củ sen
- Không hề giống, A Lăng không có cùng Nhu Nhu tranh cướp xương sườn, nó là trực tiếp gắp qua cho Nhu Nhu.
- A Lăng làm cái đó chỉ tính là việc nhỏ, sư huynh ta chính là làm việc lớn nha, nếu muốn, ta đem mệnh này giao cho ngươi a sư đệ.
Ngụy Vô Tiện nói xong còn hùng dũng vỗ vỗ lồng ngực chính mình.
Mà Giang Trừng bên này nghe được mấy câu của Ngụy Vô Tiện, tự nhiên lại thấy canh sườn cũng chẳng còn ngon nữa. Trước kia Ngụy Vô Tiện đem Kim Đan cho mình, rồi lại vì quỷ đạo mà chết. Cho dù lão tổ lần nữa trở về, nhưng chính mình và hắn lại không thể giống như trước đây được nữa, đây không phải là điều Giang Trừng muốn. Hắn chỉ cần một Ngụy Vô Tiện vô ưu vô lo, dù y có cùng mình tranh xương sườn giành giường ngủ cũng không sao cả.

 - Ngụy Vô Tiện, ngươi nghe cho kĩ. Giang Trừng ta vĩnh viễn không cần ngươi vì ta đánh đối mạng sống. Ta chỉ cần ngươi bảo đảm sống bình yên cả đời là được.
Ngụy Vô Tiện bị bộ dạng nghiêm túc của Giang Trừng dọa sợ, vội vàng cười hề hề kéo tay sư đệ lấy lòng.
- Ta biết rồi, Giang Trừng, ta bảo đảm sau này sẽ ngoan ngoãn sống tốt, sư huynh mệnh cứng lắm, ngươi không cần sợ ta chết sớm.

 Lam Vong Cơ nhìn Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện ngươi một câu ta một câu hoàn toàn không để mình vào mắt thì vô cùng khó chịu. Rất muốn cho Ngụy Vô Tiện ăn một chiêu của Tị Trần, để hắn cảm nhận được cái gọi là lòng yêu kính của đệ phu. Nhưng mà sợ Giang Trừng sẽ không vui nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nói
- A Trừng, ngươi yên tâm, ta sẽ để mắt trông coi Ngụy Vô Tiện, không để hắn chết sớm.

          Giang Trừng thấy có điểm buồn cười, nhớ năm đó Lam Vong Cơ vì Ngụy Vô Tiện mà đối mình ghi hận, tại từ đường Giang gia lại dám đả thương mình. Tuy sau đó nghe nói về sau hắn bị phạt ba trăm thước, nhưng Giang Trừng vẫn chưa thấy hả giận. Bất quá bây giờ Lam Vong Cơ mỗi lần nhìn Ngụy Vô Tiện đều giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống y, Giang Trừng trông mà cũng nguôi ngoai một chút.
Ngụy Vô Tiện cảm nhận được ánh mắt yêu thương của vị đệ phu bên kia, biết bình dấm Lam thị lại lật rồi, bèn trơn tru đứng dậy nói đi xem hai đứa bé, các ngươi cứ từ từ ăn. Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ trong lòng, trông trẻ cũng có cái thú vui của nó. Trước đây mang mấy đứa nhỏ liền không cần thấy hai vị kia tú ân tú ái, giờ còn nâng cấp lên thành cọng rơm cứu mạng.

     Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện đi rồi, có chút vui vẻ hỏi
- Giang Trừng, khí trời hôm nay không tệ, chúng ta cùng đi hái đài sen đi.
Giang Trừng tâm tình hôm nay rất tốt, gật đầu đồng ý.

        Lam Vong Cơ đem một hạt sen đã lột xong xuôi đưa cho Giang Trừng
- A Trừng, ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?
Giang Trừng thầm nghĩ thế giới đều cải biến thành dạng này, làm sao ta biết được lần đầu gặp ngươi là khi nào. Nghĩ vậy Giang Trừng bèn trả lời không nhớ rõ.
- Khi đó ngươi mới có sáu tuổi, dáng dấp rất là đáng yêu, xinh đẹp giống như tiểu cô nương vậy. Nhìn thấy ta liền không ngừng gọi Trạm ca ca Trạm ca ca.
Giang Trừng nghe vậy có hơi chút khó chịu, lại dám nói ông đây lớn lên giống nữ hài, mắt mũi kiểu gì thế?
- Lúc ấy ta liền rất thích ngươi, chẳng qua về sau bên cạnh ngươi tự dưng lại xuất hiện cái tên Ngụy Vô Tiện đáng ghét kia, làm hại ta không cách nào thân cận với ngươi được. Bất quá, khi ấy A Trừng thật sự rất vui vẻ, ta cũng muốn cao hứng thay ngươi. Khi ấy ta đã nghĩ chính mình nhất định phải làm cho A Trừng vui vẻ hạnh phúc cả một đời.

Giang Trừng nằm nghe Lam Vong Cơ nói một hồi, thế mà lại nghe đến chuyện chính mình thổ lộ với hắn. Nội tâm Giang Trừng rất muốn từ chối tiếp nhận chuyện này, Lam Vong Cơ con mẹ nó rõ ràng là ngươi thích ta trước, thế mà còn để ta thổ lộ, mặt mũi coi bộ cũng lớn ha

Lam Vong Cơ nhìn sắc mặt của Giang Trừng, cho là y có chỗ nào không thoải mái, vội vàng hỏi thăm.
- Không sao, đột nhiên muốn uống chút rượu thôi. Ngươi ở đây chậm rãi hái đài sen đi, ta tìm Ngụy Vô Tiện uống một hồi.
Giang Trừng nói xong liền nhảy lên bờ, lưu lại Lam Vong Cơ vẻ mặt mờ mịt.

- A Trừng rượu này uống ngon thật, không hổ là Lan Lăng đệ nhất tửu lâu. Lần sau phải nhắn Kim Quang Dao đưa nhiều thêm một chút. Ai nha ta chăm Kim Lăng cũng rất vất vả đó.
- Được, lần sau bảo hắn đưa thêm mấy bình..

Lại nói, thật ra chuyện xảy ra ở Quan Âm miếu, Giang Trừng cũng có mấy phần đồng tình với cảnh ngộ của Kim Quang Dao. Hắn làm rất nhiều chuyện xấu xa ác độc, nhưng đối với Kim Lăng lại cũng rất thật lòng. Vốn cho rằng trong thế giới này, cái chết của Kim Tử Hiên cùng a tỷ cũng có liên quan tới hắn, không ngờ rằng trận pháp biến đổi đem hắn biến thành đệ đệ song sinh của Kim Tử Hiên. Quá khứ đau lòng kia cùng hắn không một chút liên hệ. Mặc dù vẫn là khuôn mặt tươi cười nghênh nhân, nhưng trong tươi cười tràn đầy chân thành không chút tính toán.
Lam Vong Cơ nhìn phu nhân nhà mình cùng gã sư huynh họ Ngụy ôm vai bá cổ mà nóng cả mắt, đem Ngụy Vô Tiện hất ra, tự mình ngồi xuống bên cạnh Giang Trừng.
- A Trừng, ta cũng muốn uống với ngươi một chén.
Giang Trừng nhìn một cái, lắc đầu.
- Đừng làm rộn, Lam thị không phải cấm rượu sao?
A Trừng ghét bỏ ta không thể uống rượu nên mới cùng Ngụy Vô Tiện thân cận như vậy sao?

    Ngụy Vô Tiện uống mấy bát rượu cũng không sợ bình dấm Cô Tô Lam Vong Cơ nữa, lên giọng.
- Lam Vong Cơ, ngươi làm sao ghen tị với ta nha. Ta so với ngươi có thể uống rượu nha, ta phải bồi sư đệ uống thêm bình nữa, ngươi ấy à, liền miệng cũng không nhấp nổi chén rượu, vẫn nên tìm chỗ nào mát mẻ đợi đi thôi.
Lam Vong Cơ nghe xong có chút kích động, lập tức đoạt lấy chén rượu trong tay Giang Trừng một ngụm uống xong. Sau đó,
ngã thẳng tắp xuống đất.
Giang Trừng nhìn một loạt cảnh tượng này, đầu đầy dấu chấm hỏi. Lam Vong Cơ làm sao thế? Trúng độc chết không kịp ngáp à? Không phải chứ, trong rượu mình cũng đâu có bỏ độc?
Mà bên kia Ngụy Vô Tiện ôm bụng cười ha hả, tên nhóc thối Lam Vong Cơ vẫn không trụ nổi một chén rượu ha.
- Cái gì mà không trụ nổi một chén? Giang Trừng nghi hoặc nhìn sư huynh nhà mình.
- Chính là một chén liền say đó. A Trừng ngươi không nhớ sao, để ta kể lại. Ngày các ngươi thành thân, Lam Vong Cơ uống xong rượu giao bôi liền lăn ra bất tỉnh, nhưng mà một lúc sau cũng tỉnh lại ngay. Bất quá, hai người các ngươi đêm hôm đó đúng là rất kịch liệt đó nha.

Giang Trừng cả mặt đỏ ửng, biết rõ Ngụy Vô Tiện mõm chó không nhả được ngà voi vì sao còn hỏi cái này chứ, quả thực là rước vạ vào thân mà. Giang Trừng xoay người gọi gia nhân, để bọn họ đưa Lam Vong Cơ về khách phòng nghỉ ngơi.
Qua một lát sau Lam Vong Cơ thực đã tỉnh lại, Giang Trừng còn đang nghĩ tốc độ tỉnh rượu này hơi bị nhanh quá. Nhưng chờ đến lúc Lam Vong Cơ vác Giang Trừng trên vai, hướng về phòng tông chủ mà chạy thì hắn quả thực nghĩ không nổi nữa. Giang Trừng vùng vẫy mấy lần đều chẳng có lấy một chút hiệu quả nào cả, Lam Vong Cơ dễ như trở bàn tay vứt hắn xuống giường, lại nhanh chóng cởi ngoại bào, đè Giang Trừng dưới thân. Chờ đến lúc Giang Trừng kịp phản ứng lại, trên người hắn chỉ còn mỗi cái quần nội y. Hắn vừa thẹn vừa giận, vung tay đem Tử Điện trói Lam Vong Cơ thành một cái bánh, quăng một phát ra góc giường.

     Bên ngoài cửa, đang chuẩn bị nhòm trộm hiện trường kịch liệt, đại sư huynh Ngụy Vô Tiện cong eo ý định chạy trốn.
- Đại sư bá, người ở bên ngoài phòng cha con làm gì vậy?
Ngụy Vô Tiện cảm nhận được trong lòng lạnh đi mấy phần, vốn chính là muốn nhìn một chút tiết mục ngạo kiều sư đệ bị đệ phu say rượu áp đảo, bây giờ phỏng chừng sắp biến thành táo bạo sự đệ đuổi đánh sư huynh. Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn đi vào phòng, méo mặt nói.
- Sư đệ, ta nói ta lạc đường ngươi có tin không?
- Vậy sao, thì ra sư huynh ngươi dễ bị lạc đường như vậy, đã thế thì đêm nay ngươi đừng ngủ nữa, hảo hảo ở trong Liên Hoa Ổ đi lại vài vòng đi. Miễn cho ngày sau lại lạc, người ngoài nghe được lại cười cho thối mũi.

Đuổi được Ngụy Vô Tiện cùng Nhu Nhu ra ngoài, Giang Trừng một mặt nộ khí nhìn Lam Vong Cơ đang bị trói như đòn bánh tét bên kia. Tên này ánh mắt không mấy thanh tỉnh, chẳng trách Lam thị bên kia cấm rượu, nếu là một mặt này lộ ra ngoài, thể diện Lam thị không biết bị gió cuốn về đâu.
- Lam Vong Cơ ngươi đó, không phải nói ngươi là quân tử sao?
- A Trừng, chúng ta là phu phu nha, ta ở trước mặt ngươi không cần đeo mạt ngạch, không cần chỉ giáo. Lại nói lên giường là vợ chồng, xuống giường mới là quân tử.
Giang Trừng biểu thị, lão tử không muốn cùng con ma men này nói chuyện. Nhưng mà cũng không thể đem Lam Vong Cơ ném ra ngoài, dù sao trên người hắn vẫn khoác cái thân phận Giang gia chủ mẫu. Giang Trừng trực tiếp ném Lam Vong Cơ vào góc giường hẻo lánh, tự mình kéo chăn đi ngủ, mặc kệ thế sự cùng Lam Vong Cơ, không buồn quản nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro