Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Một buổi tối nọ, cũng như bao buổi tối khác đã trôi qua, không có điểm dừng. Ẩn dưới vẻ mặt bình tĩnh của tôi là cảm giác nặng nề ức áp, trong căn bếp nhỏ hẹp, không khí tràn ngập vẻ u buồn. Mẹ ngón tay run rẩy,làn môi khô nứt, mái tóc dài khô cứng. Bà bỗng không khống chế được run run đứng lên, tôi biết đây là biểu hiện của ma tuý đang bộc phát. Bà vẫn như những lần trước, thuần thục tiêm vào chính mình.

  Chính là lần này có gì đó không ổn!Vẻ mặt không hề bình tĩnh, hai mắt trong phút chốc trợn to, trong họng phát ra vài tiếng gầm gừ như dã thú. Bà nắm chặt ngực, không ngừng lăn lộn trên mặt đất, thân thể hẳn đã có nhiều vết thương nhưng bà vẫn không dừng lại. Hô hấp càng lúc càng dồn dập, năm ngón tay dùng sức xé rách y phục trên người, phảng phất lộ ra thân thể gầy gò bên trong. Tôi thoáng thấy mạch máu ở cổ hiện lên '

  Rồi,tôi nghe thấy mẹ lần đầu cất tiếng nói với tôi:

  "Cứu,cứu....Ta..."

  Giọng nói đó, thanh âm không hề dễ nghe, cũng không giống giọng nói ôn nhu của người mẹ, chỉ còn lại quyến luyến cùng không cam lòng. Trong mắt mẹ, tôi có lẽ chưa từng là đứa con trai do chính mình sinh ra, mà chỉ là một cây cỏ cứu mạng. Tôi không cứu được mẹ, cũng giống như ba cũng không còn cách nào để kéo mẹ khỏi cái hố tội lỗi đó.Bà trợn mắt nhìn thẳng tôi, ánh mắt đó thật khó hiểu, dại ra,trống rỗng đến lạ thường.

  Ba lui lại một góc gắt gao ôm tôi vào ngực.Đêm đó, chúng tôi vì nguyên nhân khác nhau.mà lại cùng thất thanh khóc rống. Vậy là thế giới này lại nhỏ đi, chỉ còn lại chúng tôi, hai cha con tôi. Mẹ mất, cuộc sống vẫn là tiếp tục đi xuống. Nhưng thực sự,sống như ngày ấy lại thoải mái hơn bây giờ, xã hội ngày càng chật, càng khó thở hơn. Ngày xưa, ba không hề mang gương mặt u buồn, mày luôn nhíu lại như bây giờ.

  Tôi mở túi lấy ra chùm chìa khoá rồi mở cửa, bước vào nhà. Trong nhà yên ắng,không có lấy một âm thanh, cũng như cho biết rằng nhà không có ai. Tôi buông túi sách, xỏ vào dép lê rồi trực tiếp đến phòng ngủ. Đẩy cửa ra, đập vào mắt là khuôn mặt thực bình tĩnh của ba. Tôi cố đi thật nhẹ nhàng, tránh kinh động đến người đang nằm trên giường..

  "Ba, con về rồi." Đi đến trước mặt ba, ngồi chồm hỗm đối diện mà nói.

  " Ân " Ánh mắt hơi chuyển, bình thản đáp một tiếng

  Tôi thật cẩn thận  lấy chăn đặt ở y , thay ông thả lại trên đùi ."Này hai ngày thời tiết biến lạnh, đừng để cảm." Tay ông giờ đây có chút lạnh.

  "Ba, người không uống nước sao? Để con đi lấy ?"Tôi ko đợi ba trả lời liền phi thẳng tới phòng bếp, rót nước ra chén,chạm môi thử độ ấm rồi mới quay lại phòng.

  Đem chén đến bên cạnh miệng ba, đôi môi tái nhợt như cánh hoa, nghiêng chén một chút để nước thuận lợi chảy vào. Dù động tác có khéo léo thì vẫn có nước rỉ ra khỏi miện, tụ thành vệt nước dài dưới cằm, làm ướt áo sơ mi trắng. Tôi chạy nhanh đi lấy khăn lau,thay ba nhẹ nhàng lau

  "Ba còn muốn gì không?" Tôi phát hiện người đang ngơ ngác nhìn khăn lau trong tay mình.

  "Ba?"

  "Tiểu Mặc. . . . . ." Ánh mắt trống rỗng lại nhìn phương xa -- vẻ mặt này, giống như lúc mẹ mất. Tôi thực ghét loại ánh mắt này. Chổ có gì mà phải nhìn?.

  "Ngươi đừng xen vào nữa, ta . . . . . ."Ánh mắt ba cuối cũng lấy lại tinh thần, toàn bộ đều đặt trên người tôi.

  "Đừng động vào phế vật này nữa."

  "Ba!"Tôi bất an kêu ra tiếng,

  "Người không phải phế vật, con sẽ vĩnh viễn chiếu cố người!" . Tôi không nghe lời nào từ ba liền trực tiếp cầm chiếc chén còn hơn nửa kia, đổ vào miệng người kia, nhất thời không để ý lực đạo cùng tốc độ không phù hợp làm hầu hết nước đều chảy ra ngoài.Tôi liền lập tức carmt hấy chính mình xúc động mà hối hận.

  "Ta, thực xin lỗi. . . . . ."Cuống quít dọn dẹp vũng nước lớn trên sàn, tâm trạng khẩn trương mà xấu hổ, tôi không dám nhìn hướng ba mà cứ cúi đầu xuống dọn.

  "Con xem, ta là  ngay cả chén nước cũng không thể tự mình uống ." Thanh âm sâu kín mang một chút tự giễu cùng khinh bỉ.

  "Con ở bên chăm sóc cho ta, liền liên luỵ đến cuộc sống . . . . .Sống như vậy,chính ta cũng thấy thật mệt mỏi a."Ngữ điệu bình tĩnh đến đáng sợ.

  "Cả đời nằm ở giường, ngồi xe lăn, cái gì cũng cần người khác hầu hạ. Cùng với trẻ con so sánh , ta chỉ có thể nói không bằng. Mệt mỏi, phải đợi con ôm đến giường; khát , phải nhờ con lấy nước, đói bụng, phải nhờ con đút cơm, quần áo phải con giúp ta mặc, tắm rửa cũng là con làm, ngay cả đến toilet cũng. . . . . ."

  "Đừng nói nữa!"Tôi phẫn nộ đứng lên. Mỗi ngày đều làm những việc ấy,tôi chưa bao giờ cảm thấy phiền chán, cũng không có thấy phản cảm. Chỉ là từ chính miệng người kia thốt ra, cảm giác đặc biệt khó chịu.Không biết do sự tức giận của tôi làm kinh ngạc mà ba quả nhiên trầm mặc.Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt trống rỗng kia


  "Con sẽ chăm sóc ba, cả đời!"Đây là chính lời hứa của tôi với ba,đã từ rất lâu rồi.

  Chắc hẳn là ba mơ thấy gì đó , nên cảm nhận được chút khí lạnh tới. Tôi cẩn thận đem tay ba bỏ vào trong tay áo, làm xong cả hai bên, mới nhẹ nhàng nâng thân, cẩn thận nâng đầu ba dậy, tận lực không làm người đang ngủ chấn động, cằm ba đặt trên vai tôi, vài sợi tóc còn khẽ cọ sát bên tai. Tôi vẫn ko dám cử động mạnh, sợ ba tỉnh dậy. Thay 1 bộ đồ mới, lại là một lần giúp ba làm hết tất cả, từng động tác. Những chuyện như vậy, tôi ko hề cảm thấy chán ghét. Mỗi lần thay đồ, nhìn vào thân thể suy nhược ấy, lại thêm một lần đau lòng. Không biết đến bao giờ, ba mới có thể đối tôi mà nở một nụ cười chân chính?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro