Chương 3: Anh cởi quần áo làm gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Linn

Bị khóa ở trong xe, Sơ Nịnh bất đắc dĩ mà nhìn về phía Tần Hi: "Anh làm gì vậy?"

Anh đến gần, nhờ vào ánh đèn bên trong xe, lần đầu tiên sau khi gặp lại Sơ Nịnh gần gũi anh như vậy.

Anh thay đổi rất lớn, ngũ quan so trước kia càng lạnh lùng, đường nét gương mặt thâm sâu, mắt hai mí sâu thẳm, đuôi mắt mảnh khảnh, chỗ khóe mắt phiếm hồng, giống như không che giấu được vẻ ủ rũ bên trong, bộ dáng có điểm chưa tỉnh ngủ.

Cũng đúng, anh vừa mới về nước, chịu đựng chênh lệch múi giờ, sáng sớm đi đến Nhị Trung, xem ra cũng chưa có nghỉ ngơi tốt.

"Không có lời nào để nói với anh?" Thanh âm trầm thấp, có hơi chút buồn bực, mặt mày càng thêm ủ rũ.

Bị anh lẳng lặng mà nhìn chằm chằm, Sơ Nịnh hòa hoãn nỗi lòng, qua một lát, có chút cứng đờ mà nói một câu: "Đã lâu không gặp."

"......"

Kéo dài, xấu hổ trầm mặc.

Tẻ ngắt.

Cơn nghiện thuốc lá lại tái phát, Tần Hi từ trong túi lấy ra hộp thuốc đưa một cây thuốc lên miệng, lại móc bật lửa ra bật lửa.

Sơ Nịnh ngửi được mùi thuốc lá, bị sặc nhịn không được ho khan hai tiếng.

Tần Hi dư quang liếc cô một cái, mở cửa sổ, để cánh tay ở bên ngoài, ngón tay thon dài phẩy nhẹ hai cái, phủi rớt khói bụi.

Gió từ từ lùa vào, hương vị thuốc lá dần dần tan đi.

Anh lại yên lặng rít một hơi, hướng ra ngoài cửa sổ xe mà nhả hơi .

Một cỗ xúc động không tên liền bị anh áp xuống, lòng bàn tay tùy ý vân vê đầu mẩu thuốc lá, đưa mắt nhìn sang cô: "Hôm nay thấy anh em chạy cái gì?"

"Có sao?" Sơ Nịnh kinh ngạc giương mắt, như là không tin có chuyện như vậy, cô giống như đoán ra cái gì, mặt không đổi sắc, "Có khả năng lúc ấy em không nhận ra anh."

Cô sinh ra đã có sẵn một khuôn mặt thuần khiết, đôi mắt như hồ nước mùa thu không thấy đáy, giống như trời sinh sẽ không bao giờ gạt người, sẽ không đả thương người.

Nhưng cô đã từng nhẫn tâm đâm một dao nhỏ vào lòng anh, cũng là dùng chính gương mặt này.

Khi đó, anh hận không thể bóp chết cô.

"Vừa rồi em định đi đâu?" Anh tiếp tục hỏi, "Chạy cái gì?"

"Trời quá tối, không nhận ra là anh, em còn tưởng rằng là người xấu, đương nhiên phải chạy."

"Phải không?" Tần Hi tựa lưng vào ghế, tròng mắt đen nhánh nhướng lên nhìn thân ảnh nhỏ xinh của cô, khóe môi hạ xuống, "Anh còn tưởng rằng em có tật giật mình."

Ngón tay Sơ Nịnh đặt ở trên đầu gối cứng đờ một giây, đầu ngón tay ở trên váy hạ xuống, bình tĩnh mà nhìn anh: "Chột dạ cái gì?"

"Lúc trước nói chia tay anh là em." Tần Hi thưởng thức bật lửa trên tay, chăm chú nhìn ngọn lửa chiếu vào trên mặt cô, hai mắt tựa hồ muốn đem cả người cô nhìn thấu, "Khả năng bây giờ tình cũ khó quên, cũng là em."

Sơ Nịnh cách ngọn lửa nhìn anh, không nói lời nào.

Tần Hi nhướng mày: "Bị anh nói trúng rồi?"

Một trận gió thổi vào, ngọn lửa liền vụt tắt, trong xe ảm đạm vài phần.

Sơ Nịnh mở miệng: "Không có."

Tay Tần Hi đặt ở sau lưng ghế cô nhấc lên, đưa cả người qua trước mặt cô, Sơ Nịnh cảm giác được sự bức bách vô hình.

Cô rụt người lại, nghe anh hỏi: "Hôm nay đi trường học làm gì? Không nghĩ tới em còn nhớ tình bạn cũ của chúng ta?"

"......"

Sơ Nịnh rốt cuộc biết vì sao đêm nay anh đột nhiên tìm tới mình.

Anh cho rằng, cô đi trường học là muốn hoài niệm lại kỉ niệm, ban ngày thấy anh thì né tránh là bởi vì sợ anh phát hiện tâm sự, cho nên chột dạ.

"Không phải như anh tưởng đâu." Sơ Nịnh vội vàng giải thích, "Trì Diên đóng phim ở trường học, em đi đưa đồ cho cô ấy."

Khi ở bên nhau cô đã đề cập tới cái tên Trì Diên này, là người chơi chung với cô từ nhỏ, đại khuê mật của cô.

Ánh mắt Tần Hi ảm đạm, nghĩ đến Hàn Huân nói có đoàn phim lấy bối cảnh trường học đóng phim, mượn tòa lớp học 12.

Hoàn toàn trùng khớp với lời nói của cô.

Anh còn tưởng rằng......

Tần Hi tự giễu cười, tâm lại trầm xuống.

Giây lát, anh không chết tâm hỏi lại một lần: "Chỉ như vậy thôi?"

Sơ Nịnh gật đầu: "Ừ."

Không khí lại lần nữa rơi vào yên lặng.

Tần Hi thu hồi tầm mắt, mãnh liệt hút điếu thuốc, bóp tắt tàn thuốc sau đó ném vào thùng rác ven đường.

Anh tựa lưng vào ghế, ngồi thẳng, nhìn về phía đêm tối lạnh lùng, ngữ khí thấp xuống: "Nói chung là em không còn thương anh, anh cũng không cần áp lực nữa."

Anh nhấp môi, sau một lúc lâu cười nhạo một tiếng, "Rốt cuộc, anh cũng không phải cái loại si tình gì, ban ngày ở trường học thấy em, anh thấy rất áp lực, biết không?"

Anh nghiêng đầu nhìn cô, đáy mắt ngông nghênh, cả người nhìn qua thật thả lỏng, giống như vừa mới dỡ xuống một cọc tâm sự, thoát khỏi trói buộc, có thể lấy lại khẩu khí.

Sơ Nịnh nhấp môi, rũ mắt: "Làm cho anh cảm thấy áp lực, em thực xin lỗi."

"Ừm." Anh không để ý đáp, "Sắp mưa rồi, anh đưa em về."

Sơ Nịnh vừa định nói không cần, bên ngoài gió đã rít thành từng cơn.

Hạt mưa từ tầng mây rơi xuống rất nhanh, phía sau tiếp phía trước mà nện ở trên thân xe.

Cửa sổ bên cạnh người Tần Hi còn mở ra, hạt mưa rơi nghiêng vào xe, anh đóng cửa sổ xe lại, ngăn cách ồn ào bên ngoài.

Sơ Nịnh nói cảm ơn, báo địa chỉ: "Em ở tiểu khu Tinh Lan Loan."

Cô cài đai an toàn vào, lại nói, "Cách nơi này rất gần, nhưng anh mới vừa về nước có lẽ không biết đường, để em chỉ đường cho anh."

Tần Hi không hé răng.

——

Dọc theo đường đi rất an tĩnh, Tần Hi cũng không cần Sơ Nịnh chỉ đường, anh giống như là biết đường.

Sơ Nịnh thấy rất kỳ quái, anh ở nước ngoài đã bảy năm, Trường Hoàn thay đổi rất lớn, Tinh Lan Loan là tiểu khu vừa mới hoạt động, anh thế mà lại biết đường.

Sơ Nịnh lên tiếng đánh vỡ sự trầm mặc: "Em thấy anh rất quen đường, anh đã tới nơi này sao?"

Anh mới vừa về nước, theo lý thuyết phải không biết chứ nhỉ.

Tần Hi nắm lấy tay lái, không phản ứng.

Hai người im lặng, không gian trong xe lại tẻ ngắt.

Cảm giác được anh không muốn nói chuyện, mệt mỏi một ngày, Sơ Nịnh cũng không tìm cảm giác tồn tại, nghiêng đầu lệch qua một bên chợp mắt.

Chờ đèn đỏ, Tần Hi nhìn qua bên cạnh.

Cô giống như là cực kỳ mệt,nhanh như vậy đã nghiêng đầu ngủ, quầng thâm mắt nhàn nhạt, cằm nhọn, người tiều tụy, cũng gầy.

Tay anh chậm rãi đưa qua, không tự giác khẽ run, định đụng vào mặt cô.

Tiếng chuông di động đột ngột vang lên, tay Tần Hi lùi về.

Vừa lúc đèn xanh sáng lên, anh tiếp tục lái xe.

Sơ Nịnh bị đánh thức, ngồi thẳng dậy, thấy di động có cuộc gọi liền nghe máy, cô mở miệng, thanh âm hơi khàn: "Anh Quý Trạch."

Tần Hi dư quang liếc mắt nhìn bên cạnh một cái, tốc độ xe chậm lại.

Trì Quý Trạch là anh của Trì Diên, muốn đến chỗ Sơ Nịnh lấy hành lý cho Trì Diên, hỏi Sơ Nịnh khi nào về đến nhà.

"Nhanh thôi, em đang ở trên đường." Sơ Nịnh xem thời gian.

"Anh tới trước cửa tiểu khu chờ em."

Bên kia Trì Quý Trạch nói muốn vòng qua đón cô, Sơ Nịnh vội nói: "Không cần."

"Em......" Cô nhìn Tần Hi đang ngồi ở ghế lái, theo bản năng nói, "Đồng nghiệp chở em về, rất nhanh sẽ về đến tiểu khu."

Tần Hi mí mắt nhảy liên tục, dư quang liếc cô, môi mím thành một đường thẳng

Thấy bên kia cúp điện thoại, anh nhìn con đường phía trước, tâm tình không rõ hỏi một câu: "Anh là ....đồng nghiệp của em?"

Anh đem hai chữ cuối cùng nhả ra rất nặng.

( Editor:  Bên Trung đọc ngược lại " của em....đồng nghiệp", nên Tần Hi nói đến hai chữ cuối cùng là đồng nghiệp.)

Sơ Nịnh lặng thinh, trầm mặc.

Hai anh em nhà Trì Diên cũng không biết trước kia cô từng yêu đương, cô chỉ là cảm thấy nói gặp bạn trai cũ, khả năng lại có một đống vấn đề xuất hiện, cho nên tùy tiện nói ra hai chữ đồng nghiệp.

"Cứ như vậy phủi sạch quan hệ với anh, vừa rồi là bạn trai em gọi điện thoại sao?" Tay Tần Hi bắt chặt lấy tay lái, trên mặt không nhìn ra biểu tình gì:

"Em tan tầm muộn như vậy, mà anh ta cũng không biết đường tới đón em?"

"Không phải, là anh của Trì Diên, muốn đến nhà em lấy hành lý cho Trì Diên." Sơ Nịnh dừng một chút, lại nói, "Em không có bạn trai."

Không có bạn trai.

Tần Hi sắc mặt ủ dột trong nháy mắt giãn ra, khóe môi không nhịn được mà cong lên, hướng về phía trước, ngữ khí lại ngạo mạn mà nói chuyện: "Sao lại không có? Gặp được người ưu tú như anh nên ánh mắt cũng cao hơn, không để người khác vào mắt??"

"......"

Người này thế mà còn rất giống trước đây, cho dù bất cứ lúc nào cũng không quên tự luyến bản thân.

"Em cảm thấy độc thân khá tốt, không nghĩ đến việc yêu đương." Sơ Nịnh nói.

"Là bây giờ không muốn hay sau này cũng không muốn?"

Anh tấm tắc hai tiếng, đầu ngón tay ở tay lái tùy ý gõ, tâm tình không tồi, "Xem ra tội lỗi của anh còn rất lớn, làm cho em kén chồng, tiêu chuẩn cao như vậy, nếu em cô độc hết quãng đời còn lại anh có nên cảm thấy áy náy hay không?"

Vừa mới lạnh mặt trầm mặc một đường, lúc này lại cùng cô đùa giỡn, tính tình anh hỉ nộ vô thường, Sơ Nịnh vẫn là không thích ứng được.

(Editor: hỉ nộ vô thường là mưa nắng thất thường, lúc vui, lúc buồn á mn.)

Xe dừng lại ở cửa tiểu khu, nước mưa còn tí tách rơi xuống.

Trì Quý Trạch còn chưa tới, Sơ Nịnh lại không mang dù, chuẩn bị đi tránh mưa ở phòng bảo vệ, thuận tiện chờ Trì Quý Trạch.

Muốn xuống xe, cô lại cảm thấy đêm nay Tần Hi mặc mưa gió đưa cô trở về, hình như là thiếu một cái nhân tình rất lớn.

Hai người bọn họ hiện tại, hẳn là không phải có thể tùy tiện thiếu nhân tình, tốt nhất đem nhân tình này trả lại, hai người đều yên tâm.

Nghĩ nghĩ, Sơ Nịnh nói: "Em ngày thường gọi xe trở về thường mất 50, buổi tối là 70, như vậy đi, em đưa anh một trăm."

Cô nói, cúi đầu tìm tiền mặt từ trong túi.

Tần Hi tựa hồ cảm thấy hoang đường, cười nhạo: "Em đây là đem anh thành tài xế taxi? Đưa một trăm tưởng......"

Nói còn chưa dứt lời, anh nhìn đến Sơ Nịnh từ trong túi lấy ra một xấp tiền hồng nguyên một trăm tiền mặt.

Ngày thường ra cửa không cần tiền mặt, Sơ Nịnh tùy tay đem một xấp tiền hồng một trăm nguyên tiền mặt đặt ở trong túi, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Thời điểm lấy tiền ra có chút không đúng, cô cũng sửng sốt, đem cái này trả cho Tần Hi, giống như càng thêm không thích hợp.

Nhìn tiền mặt trong lòng bàn tay, cô lại nghĩ đến Tần Hi, liền nói: "Anh nếu là cảm thấy một trăm này thiếu, thì thêm WeChat, em chuyển khoản cho anh."

Tần Hi đã duỗi tay, cầm xấp tiền kia lên vân vê, ở giữa khe ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lại, tâm tình không rõ mà mở miệng: "Sao còn tìm cớ để lấy phương thức liên hệ của anh? Cái này chỉ sợ càng không thích hợp."

Anh giương mắt, đón nhận ánh mắt của cô: "Lúc trước em xóa wechat của anh, đâu có phải em muốn thêm là thêm, muốn xóa là xóa."

Đem xấp tiền kia cất vào túi áo trước ngực, anh chậm rì rì mà nói, "Cũng phải hỏi xem anh có đồng ý hay không."

"......"

"Chẳng qua là, nếu em thật lòng muốn quay lại với anh ——" anh đưa tay tới khóa kéo áo khoác, cởi ra, tới gần trước mặt cô.

Hormone nam tính hòa lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt đột nhiên trộn lẫn với hơi thở cô, Sơ Nịnh đỏ mặt, hãi hùng khiếp vía.

Cô theo bản năng rụt người ra sau, đôi mắt trừng lớn nhìn anh: "Anh, cởi quần áo làm gì?"

_______________________________________________________________________________

Editor có lời muốn nói:

hôm nay mình đăng hơi muộn, sr mn ^-^

Lịch đăng: hai ngày up 1 chương mới vào thứ 2,4,6.

Truyện sẽ đăng 1 đoạn trên fb của Tiểu Bát Bảo rồi đăng full trên wattpad, có gì sai sót thì mn góp ý nha. Mong mn ủng hộ ( nhớ vote cho mình để có động lực edit típ nè). Cảm ơn mn đã đọc, iuu mnnn ~~~. Moahhh ~~

Facebook: Tiểu Bát Bảo

IG: tieubatbao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro