Chương 8: Không được gọi là chị, phải gọi mợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Linn

Cuối tuần, Sơ Nịnh quay chụp cho bên tạp chí.

Kết thúc một buổi sáng quay chụp, Sơ Nịnh thay quần áo, ra khỏi phòng trang điểm, Trần Dương đưa nước cho cô.

Anh ấy dựa vào bàn máy tính, chào hỏi nhân viên ekip, lại nhìn về phía Sơ Nịnh: "Buổi chiều còn phải chụp lại mấy tấm, bây giờ đi ăn cơm đã, anh biết có một tiệm cơm Tây không tồi, để anh chở em đi?"

Sơ Nịnh chưa mở miệng thì di động vang lên, là Kiều Bang Quốc gọi tới.

Từ lần trước trở về Kiều gia, cha con hai người vẫn chưa nói chuyện với nhau.

Cũng không biết sức khỏe ông thế nào, Sơ Nịnh nghe máy: "Ba."

Kiều Bang Quốc nói: "A chanh, hôm nay nhà mình ăn cơm với Tần gia, con cũng đến đây đi, lần trước ba đã nói qua, ít nhất con lại đây nhìn người ta rồi lại nói."

Vừa nói tới cái này, Sơ Nịnh có chút bực bội: "Con có hẹn, trưa nay ăn ở ngoài, không đi được."

Cúp điện thoại, cô lại suy nghĩ về lời lần trước ba cô nói:

Bạn tốt lâu năm của ông.

Người Tần gia.

Mới từ nước ngoài trở về.

Bạn của ba, sẽ không phải là nhà Tần Hi chứ?

Còn chưa kịp suy nghĩ, Trần Dương nói: "Tiệm cơm Tây cách nơi này không xa lắm, nhưng mà bên ngoài rất nóng, anh lái xe đưa em đi."

"A?" Sơ Nịnh nghi hoặc mà nhìn về phía anh ấy.

Trần Dương cũng sửng sốt, nói: "Em không phải là đồng ý rồi sao?"

Sơ Nịnh lúc này mới nghĩ đến, vừa rồi cô nói chuyện điện thoại với Kiều Bang Quốc thuận miệng nói có hẹn ăn ở ngoài, Trần Dương hẳn là hiểu lầm cô đã đồng ý.

Buổi chiều còn phải quay chụp, hai người có thể nhân lúc ăn cơm mà nói chuyện công việc một chút, tránh lãng phí thời gian, Sơ Nịnh nghĩ như vậy, gật đầu đồng ý.

Lối vào của tiệm cơm Tây này được trang hoàng sang trọng, tiếp đón rất nhiệt tình, bởi vì đây là giờ cơm nên khách khứa rất nhiều.

Vị trí gần cửa sổ đã hết, hai người Sơ Nịnh và Trần Dương chọn vị trí sau một cái bình phong yên tĩnh.

Cho đến khi, Sơ Nịnh nhìn thấy một cặp đôi đi tới.

Người đàn ông cắm tay ở trong túi, gương mặt thâm trầm, mắt đào hoa hơi rũ, khuôn mặt lạnh lùng không có cảm xúc. Anh đi bên cạnh một cô gái cực kì mỹ lệ, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt, đôi mắt sáng ngời, cười lên lộ ra má lúm đồng tiền, cảnh đẹp ý vui.

Người đàn ông có lẽ là nhận thấy được cái gì, nhìn qua bên này.

Sơ Nịnh theo bản năng cúi đầu, tránh đối mắt với anh.

Trần Dương chỉ vào thực đơn giới thiệu: "Mấy món này đều rất không tồi, em nhìn xem thích ăn cái gì."

Tầm mắt Tần Hi dừng lại ở trên người Sơ Nịnh, lại dời về người đàn ông ngồi đối diện cô, nói chuyện ân cần, sắc mặt trầm xuống.

"Nhìn đi đâu đấy?" Tần Noãn nói chuyện mà anh không trả lời, vừa ngẩng đầu thì thấy anh nhìn nơi nào đó, giống như đang đối mặt với kẻ thù.

"Không có gì." Tần Hi tùy ý đáp lời, hỏi cô ấy, "Ngồi chỗ nào?"

Tần Noãn nhìn quanh bốn phía, trong phút chốc kéo cánh tay Tần Hi, chỉ về phía trước: "Chúng ta ngồi chỗ kia đi, đang trống."

Tần Hi bị Tần Noãn túm tay đi vào trong, đi ngang qua bàn Sơ Nịnh, thấy người đàn ông kia chỉ vào đồ ăn trên thực đơn giới thiệu với Sơ Nịnh: "Cái này là món đặc biệt của nơi này, hương vị rất ngon, chúng ta nếm thử đi, chắc là em sẽ thích."

Sơ Nịnh thất thần mà đáp, tùy tay chỉ một món, dư quang đảo qua người đàn ông vừa mới đi qua, thân hình hơi cứng lại, chớp mắt, giả vờ bình tĩnh mà giơ tay lên vén mấy cọng tóc trước mặt ra sau tai.

"Còn có món này, cũng rất ngon." Trần Dương ở đối diện đang thao thao bất tuyệt giới thiệu cho cô, "Món này là đầu bếp......"

Sơ Nịnh nghe không vào, tầm mắt dừng ở cánh tay Tần Hi đang bị người ta kéo đi.

Đối với việc bị cô gái ấy đụng vào, Tần Hi giống như không để ý, không tránh né, thậm chí khi Sơ Nịnh nhìn qua, anh nâng cánh tay lên chủ động ôm bả vai của cô gái, rất thân mật.

Người đã đi xa, Sơ Nịnh thu hồi ánh mắt, lại nhìn Trần Dương ở đối diện đang giới thiệu đồ ăn.

Bị cánh tay đáp trên vai siết khó chịu, Tần Noãn đẩy cánh tay anh ra, ngồi xuống ghế: "Em mới ra nước ngoài mấy năm mà lại học được cách động tay động chân với người khác rồi?"

Tần Hi lười nhác ngồi xuống sô pha đối diện, nhìn đối diện phía sau, mặt không đỏ tâm không động: "Vừa rồi cánh tay không có sức lực, mượn bả vai chị một chút mà chị cũng keo kiệt như vậy?"

"Phải không?" Tần Noãn theo ánh mắt anh nhìn qua vị trí phía sau, chống cằm cười nhạt, "Cô gái kia rất xinh đẹp nha, em biết cô ấy à?"

"Không quen biết."

Tần Hi nâng ấm nước trên bàn rót cho mình một ly, còn chưa uống thì bị Tần Noãn cướp, "Cảm ơn!"

Tần Hi: "......"

Tần Noãn còn nhìn về bên kia, trêu chọc hỏi: "Thật sự không biết sao?"

Tần Hi không đáp, kêu người phục vụ đem thực đơn, rót thêm ly nước: "Chỗ này có quá khuất hay không, tí nữa Tần Tần mua kem xong sẽ không tìm thấy bàn của chúng ta."

"Lái xe sẽ dẫn Tần Tần lại đây."

Người phục vụ đứng đây, Tần Noãn chỉ mấy món rồi hỏi Tần Hi, "Em ăn gì?"

Tần Hi dựa lưng vào sô pha, hai chân bắt chéo, không chút để ý nói: "Tùy chị."

Tần Noãn bất đắc dĩ lắc đầu, lại tùy tiện chỉ thêm mấy món, người phục vụ đi rồi, cô ấy nói: "Hôm nay em phải ăn cơm với con gái nhà Kiều gia, sao giờ lại chạy ra đây ăn cùng chị, về nhà ba lại nói chị chiều em đến hư rồi."

"Ba sẽ không trách chị, cùng lắm mắng em hai câu." Tần Hi lại nhìn đôi nam nữ ngồi bên kia, nhìn thấy Sơ Nịnh ngồi đối diện với một người đàn ông dịu dàng ân cần, hai người đang liếc mắt đưa tình.

Mặt lạnh, trong lòng không rõ dâng lên một trận bực bội: "Chị có uống rượu không?"

Cũng không đợi Tần Noãn đáp, trực tiếp kêu người phục vụ đem bình rượu vang đỏ lên.

Tần Noãn bưng ly rượu tùy tiện nhấp một ngụm, thấy anh uống một hơi cạn sạch, cong môi cười nói: "Trách không được lại không đồng ý hôn sự với Kiều gia, hóa ra đã có người trong lòng."

Tần Hi lại rót một ly, thưởng thức ly rượu trên tay, bỗng nhiên mở miệng: "Chị, nếu giống chị với anh rể, cả hai tâm đầu ý hợp, trưởng bối hai nhà đều chúc phúc, có phải rất khó hay không?"

Tần Noãn liếc mắt nhìn bên kia, đúng lúc lại đối diện với ánh mắt Sơ Nịnh nhìn lại đây.

Cô gái vốn là đưa lưng về phía bên này, hình như cảm giác được có người nhắc đến mình, quay người nhìn lại, đối diện với tầm mắt Tần Noãn, bình tĩnh mà quay đầu lại.

Người phục vụ đem đồ ăn lên, Tần Noãn lấy đĩa bò bít tết, thuận miệng hỏi thăm: "Hai người các em là không có tình đầu ý hợp, hay là trưởng bối trong nhà không đồng ý?"

Tần Hi cũng không ăn cái gì, yên lặng uống rượu, suy tư nghe Tần Noãn nói, thong thả nói, "Khả năng là cả hai đi."

Năm lớp 12 mẹ Sơ Nịnh đến trường học, nói anh sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của Sơ Nịnh, bắt anh phải giữ khoảng cách Sơ Nịnh.

Sơ Nịnh đến tột cùng có thích anh hay không, chính anh cũng không biết.

Chắc là không thích, nếu không vì sao cô nói chia tay? Lại vì cái gì, hôm nay đi hẹn hò cùng với người khác?

Tần Noãn ăn bò bít tết, suy tư nói: "Chị nhớ rõ lúc em mới lên lớp 12 nói với chị khi tốt nghiệp xong sẽ xuất ngoại, sau đó không bao lâu, ba nói em không chịu đi du học, còn yêu sớm ở trường học, ông tức giận không nhẹ."

Tần Noãn hướng ánh mắt qua bên kia, hỏi anh, "Là cô gái này sao?"

Tần Hi yên lặng uống rượu, không phủ nhận.

Tần Noãn khuyên hắn: "Nếu thật sự không bỏ xuống được thì tranh thủ một lần, có thể cô ấy vẫn còn tình cảm với em."

Tay Tần Hi cầm chén rượu hơi cứng lại, cô vẫn sẽ để ý đến anh sao?

Anh nghiêng đầu nhìn hướng bên kia.

Trần Dương cắt bò bít tết rồi đưa cho Sơ Nịnh, hai người cười nói.

Sơ Nịnh có lẽ là phát hiện được điều gì, bỗng nhiên quay đầu, đối mặt với ánh mắt Tần Hi.

Anh vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô, cũng không nói lời nào, sắc mặt nặng nề, không biết suy nghĩ cái gì.

Sắc mặt cô không đổi mà dịch chuyển tầm mắt, cúi đầu ăn.

Trần Dương nhìn người đàn ông luôn nhìn chằm chằm Sơ Nịnh, hỏi: "Em biết người đàn ông kia à?"

Sơ Nịnh không nói chuyện.

Trần Dương rót cho cô một ly nước trái cây, nói: "Anh ấy là Tần tổng của tập đoàn Viễn Thương, mới vừa về nước, tạp chí muốn kí hợp đồng để chụp một kỳ, nhân viên hỏi anh ta rất nhiều lần, nhưng bên Tần tổng vẫn luôn không đồng ý."

Sơ Nịnh có chút kinh ngạc: "Nhân vật trên trang bìa tạp chí《 thời thượng mỹ nhân 》 không phải đều là nữ sao?"

"Đọc tạp chí hầu hết là phụ nữ, nếu là người khác phái sẽ tương đối cuốn hút, đối phương có sắc có tiền, lại là người thành đạt, hiệu quả sẽ càng tốt hơn." Trần Dương cười cười, lắc đầu, "Nhưng mà nhân vật lớn thật sự rất khó nói chuyện."

Sơ Nịnh không đáp lời, cũng không có ăn nữa, yên lặng uống một ngụm nước trái cây.

Một cậu bé khoảng ba tuổi được một người nắm tay đi tới, bộ dáng anh tuấn sáng ngời, đôi mắt lóe sáng, giống búp bê sứ.

Đứa bé nhìn quanh bốn phía, giống như nhìn thấy người muốn tìm, thả tay người nọ ra, lon ton chạy tới, nhào vào ngực Tần Hi.

Trần Dương nhìn thấy cảnh này,ngoài ý muốn một chút, nói với Sơ Nịnh: "Không ngờ người có địa vị như Tần Hi lại lập gia đình sớm như vậy, trường hợp này rất hiếm thấy."

Lông mi Sơ Nịnh khẽ run, cũng nhìn qua.

Tần Hi bế cậu bé ngồi ở trên đùi, hôn mặt cậu, rũ mắt cười nói.

Gương mặt đứa bé này rất giống Tần Hi, thoạt nhìn hai người như là cha con.

Hóa ra Tần Hi đã kết hôn?

Xem ra ba cô nói đến con trai Tần gia mới vừa về nước, không phải anh.

Hình ảnh bên kia hoà thuận vui vẻ, cô gái lau mồ hôi trên trán cho cậu bé đang ngồi trong lồng ngực Tần Hi, ôn nhu cười nói, hình ảnh đẹp như là một nhà ba người.

Cảm xúc không tên trong lòng Sơ Nịnh đột nhiên lan tràn, nghẹn ở ngực, giống như thở không thông, yên lặng uống một ngụm nước trái cây.

Trần Dương còn đang nói cái gì, cô thất thần không để ý mà đáp, chỉ hy vọng bữa cơm này nhanh kết thúc rồi rời đi.

Tần Hi cầm lấy khăn ướt trên tay Tần Noãn, giúp cháu ngoại lau khóe miệng dính chocolate: "Ăn kem xong rồi mới chạy tới đây, cũng không biết để dành cho cậu một phần, quỷ hẹp hòi."

Cố Tần ngửa mặt để anh tùy ý lau chùi, dõng dạc nói: "Người lớn như cậu sẽ không thích ăn cái này."

Hai cậu cháu ngồi đối diện nhau, mặt đối mặt, Cố Tần có thể nhìn thấy sau lưng Tần Hi, cậu nháy mắt nói: "Cậu, có chị gái xinh đẹp ngồi ở bên kia nhìn lén cậu."

Động tác lau miệng cho cháu trai tạm dừng hai giây, Tần Hi tiếp tục lau tay cậu bé: "Phải không?"

"A." Cố Tần vẫn nhìn bên kia, "Có chú kia đang nói chuyện với chị gái xinh đẹp, chị gái không nhìn cậu nữa, đang cười với chú kia."

"Chú giúp chị gái rót nước trái cây."

"Chị gái đang uống nước trái cây."

"Chị gái đang ăn cái gì đó."

Tần Hi mặt lạnh lau khô tay cho cậu, nghe cậu nói chuyện liên tục ở bên tai, không đáp lời, cũng không ngăn cản cậu.

Tần Noãn vỗ vị trí bên cạnh: "Tần Tần lại đây ngồi để mẹ cho con ăn cơm."

Cố Tần ôm cổ Tần Hi không buông tay: "Con không đói bụng."

"Cậu đang chờ con, còn chưa ăn cơm đâu, con lại đây ngồi."

Cố Tần: "Con đâu có làm ảnh hưởng cậu ăn cơm, cậu có tay mà."

Tần Noãn: "......"

Cố Tần vẫn nhìn chằm chằm bên kia: "Cậu, hình như con đã gặp qua chị gái xinh đẹp kia, cậu có biết chị ấy không?"

Tần Hi đút cậu một thìa cơm gà: "Tới đây, há mồm."

Cậu không trả lời, Cố Tần cảm thấy lầm bà lầm bầm không thú vị, cũng dần không nhìn bên kia nữa, miễn cưỡng ăn một chút, lúc sau lại lắc đầu không chịu ăn nữa.

Tần Hi không ăn, thấy Tần Noãn ăn xong rồi, đứng dậy đi tính tiền.

Cố Tần lại nhìn chị gái xinh đẹp, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, cậu cảm thấy đã gặp ở đâu rồi.

...... Nghĩ tới, Cố Tần đã thấy chị gái này trên tạp chí đầu giường phòng của Tần Hi!

Mấy hôm trước Cố Tần tới Tần gia, chơi ở phòng Tần Hi, thấy tạp chí ở đầu giường, lấy ra lật xem.

Kết quả bị Tần Hi lấy lại, nói sợ Tần Tần làm hư.

Thấy Tần Hi xem tạp chí này như bảo bối, Cố Tần tò mò, chỉ vào gương mặt xinh đẹp ở trang bìa hỏi: "Cậu, chị gái xinh đẹp này là ai?"

Lúc ấy Tần Hi ngồi ở trên sô pha, lười nhác mà nhìn, ánh mắt đảo qua gương mặt trên tạp chí, lại nhìn phía Cố Tần: "Chị gái?"

Giống như bị chọc cười, anh hỏi: "Rõ ràng cô ấy với cậu tuổi tác không chênh lệch lắm, sao con lại gọi là chị gái?"

Cố Tần đi qua, gãi gãi lỗ tai, nhỏ nhẹ hỏi: "Vậy gọi là gì?"

"Gọi là ——" Tần Hi ôm Cố Tần lên đùi, lặng lẽ nói, "Cậu nói cho con một bí mật, không được nói với ai."

Đứa bé cảm thấy hứng thú, mặt nghiêm túc, đứng đắn gật đầu: "Con sẽ không nói với ai đâu, con kín miệng lắm."

Tần Hi cong môi, chỉ vào cô gái trong tạp chí: "Biết đây là ai không?"

Cố Tần lắc đầu.

Tần Hi: "Đây là mợ con."

Cố Tần: "?"

"Cho nên không được gọi là chị gái, phải gọi mợ, biết không?"

Cố Tần kinh ngạc một chút, nháy mắt hỏi: "Ông ngoại nói, mợ tương lai của con họ Kiều, chị gái cũng họ Kiều sao?"

Mắt Tần Hi âm trầm, mày hơi nhíu: "Ông ngoại hay cậu đối tốt với con hơn? Con nghe ông ngoại hay nghe cậu?"

"...... Nghe cậu."

"Thật ngoan." Tần Hi cười vuốt mặt cậu, không chú ý dùng lực, mặt Cố Tần tê rần, thiếu chút nữa là chảy nước mắt, Tần Hi nhanh chóng buông tay, ánh mắt dừng ở bìa tạp chí, lại hỏi, "Tần Tần, đây là ai?"

Cố Tần xoa mặt bị anh vuốt đau, đáng thương trả lời: "Mợ."

"Thật thông minh!" Tần Hi tâm tình không tồi, cười sờ sờ đầu của cậu.

Cố Tần ngửa mặt hỏi: "Vậy bây giờ mợ đang ở đâu?"

Tần Hi khóe miệng cứng đờ, ý cười trên mặt dần dần thu liễm, mắt tối lại.

Trong nhà an tĩnh một lát, anh chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn, mang theo một tia đau đớn: "Cậu lạc mất cô ấy rồi."

"Lạc mất?" Cố Tần nhìn anh, đáy mắt đau xót, ghé vào người Tần Hi, hai tay ngắn nhỏ ôm cổ anh, loạng choạng an ủi, "Cậu đừng khó chịu, Tần Tần giúp cậu tìm mợ về, được không?"

"Con sao?" Tần Hi bị cậu chọc cười, trong lòng ấm áp.

Cố Tần nghiêm túc gật đầu: "Con rất lợi hại, khẳng định có thể giúp cậu tìm mợ trở về!"

Vết thương lòng giống như đã được cháu trai chữa khỏi, Tần Hi che giấu sự ảm đạm trong mắt, khôi phục sự kiêu ngạo thường ngày, mỉm cười bế cậu lên: "Cậu dẫn con đi mua kem."

Tới cửa, lại dặn dò, "Mợ con là chuyện bí mật, không được nói với người khác, biết không?"

Cố Tần lập tức trịnh trọng mà đáp ứng: "Không nói, đây là bí mật của cậu và Tần Tần, con sẽ kín miệng."

Tiệm cơm Tây, Cố Tần lúc này quỳ gối trên sô pha, cả người tựa lưng vào sô pha, nhìn chằm chằm Sơ Nịnh, càng xem càng cảm thấy chị gái rất giống mợ cậu.

Tần Hi đi tính tiền chưa trở về, Tần Noãn muốn đi toilet, gọi điện thoại nói tài xế bên ngoài đi vào trông Cố Tần.

Tài xế vừa tới, thì Cố Tần trèo xuống sô pha, lon ton chạy tới cái bàn cách đó không xa, đứng trước mặt một cô gái xinh đẹp, anh ta vội vàng kéo cậu lại.

Cố Tần không quan tâm, ngẩng đầu nhìn Sơ Nịnh.

Sơ Nịnh thấy Trần Dương đã tính tiền xong, đang định quay về studio, không ngờ rằng cậu bé này lại đột nhiên xuất hiện, động tác đứng dậy chững lại, lần nữa ngồi xuống.

Đứa bé này quả thật rất đẹp trai, Sơ Nịnh nhận ra được đây chính là cậu bé vừa mới được Tần Hi ôm vào trong ngực.

Bây giờ nhìn ở khoảng cách gần, đứa bé này rất giống Tần Hi, đôi mắt sáng ngời đen nhánh, làn da trắng hồng rạng rỡ, khí chất anh tuấn, sắc mặt rất tốt.

Thấy cậu bé nhìn mình, Sơ Nịnh cười chào hỏi: "Con tên là gì?"

Cố Tần mềm mại mà đáp: "Tần Tần."

Sơ Nịnh trong lòng nhẩm lại cái tên này, họ Tần, hóa ra đúng thật là con của anh.

Tài xế ở phía sau nhỏ giọng nói cậu: "Chúng ta không được tùy tiện quấy rầy người khác ăn cơm, Tần Tần ra bên ngoài chơi được không?"

Cố Tần không để ý tới tài xế, tiếp tục nhìn Sơ Nịnh, hỏi lại cô: "Vậy cô tên là gì?"

Sơ Nịnh cười cười, không đáp, liếc nhìn xung quanh: "Ba mẹ con đâu?"

"Mẹ đi vệ sinh, ba đang đi công việc."

Âm thanh đứa nhỏ mềm mại, ngọt ngào, làm cho người ta rất thích, nhưng đây là con của Tần Hi, Sơ Nịnh nghĩ rằng không được quá thân cận với cậu, cô cười nói: "Vậy con ở đây chờ ba mẹ với chú này nha, cô còn có việc, phải đi trước."

Mới vừa đứng lên, còn chưa bước đi đã bị cậu bé nắm lấy góc áo.

Tài xế xấu hổ mà cười với Sơ Nịnh, kéo Cố Tần đi ra bên ngoài.

Cố Tần không vui, vặn vẹo tránh sự lôi kéo của tài xế, dưới tình thế cấp bách cũng đã quên giúp cậu giữ bí mật, buột miệng thốt ra: "Đừng kéo, đây là mợ con!"

Sơ Nịnh trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.

Trần Dương cũng kinh ngạc, Sơ Nịnh rõ ràng là không quen biết cậu bé này, cười nói với Cố Tần: "Cháu có phải nhận sai người hay không? Đây không phải mợ cháu."

"Chính là mợ cháu, chú không phải cậu cháu, sao chú lại biết không phải?" Cố Tần không thích mợ đi cùng chú này, lúc nãy tâm tình Tần Hi không tốt, cơm cũng chưa ăn, khẳng định là bởi vì nhìn thấy đến mợ ăn cơm cùng chú này.

Tần Hi không thích người này, Cố Tần cũng không thích.

Cố Tần còn kéo quần áo Sơ Nịnh, cũng không nhìn Trần Dương, chỉ ngửa khuôn mặt tinh xảo lên nói với Sơ Nịnh: "Mợ, con thấy mợ ở trên tạp chí."

Sơ Nịnh sửng sốt, còn chưa nói cái gì, Cố Tần bỗng nhiên nhìn về phía người đàn ông anh tuấn đang đi tới, hưng phấn mà gọi: "Cậu ơi! Cậu! Con tìm được mợ giúp cậu rồi! Mợ ở chỗ này!"

_______________________________________________________________________________

Editor có lời muốn nói:

Thật là thích cậu bé đáng yêu Tần Tần quá đi, "cậu không thích thì con cũng không thích", dễ thương quá chời lunn.

Lịch đăng: 2 ngày up 1 chương vào thứ 2,4,6.

Truyện được đăng một phần trên page fb Tiểu Bát Bảo, sau đó được đăng đầy đủ trên wattpad. Nếu có gì sai sót thì mn góp ý nhé. Hãy vote cho Linn để Linn có động lực edit tiếp nha cả nhà. Iu thương thật nhieeuf~~.

Các bạn có thể ghé thăm nhà của Tiểu Bát Bảo tại:

Facebook: Tiểu Bát Bảo.

Instagram: tieubatbao.

Wattpad: Tiểu Bát Bảo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro