Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa cúp được nửa phút, điện thoại đã lại rung, Vương Nhất Bác nhìn, vẫn là dãy số kia, không kiên nhẫn ấn nghe, chưa đợi đối phương há mồm đã nói với người ta: "Tôi đã nói sai số mà không phải à?"

Bên kia ngớ ra vài giây, thật cẩn thận nói: "Anh vừa rồi đã đối chiếu dãy số, không sai mà... Không phải Đại Chùy đấy ư?"

Giọng nói có chút quen tai.

Vương Nhất Bác bình tĩnh một chút mới phản ứng lại được, người gọi điện tới, chẳng phải Tiêu Chiến sao.

"À..." Hắn cười lạnh lên tiếng, âm dương quái khí hỏi lại: "Là Chiến ca sao?"

Tiêu Chiến ở bên kia vừa xuống máy bay, gọi một cái taxi, nghe thấy Vương Nhất Bác gọi tên mình, vui vẻ cười, "Làm anh sợ nhảy dựng á cái em này, hung hăng cúp máy, làm sao thế, xảy ra chuyện gì à?"

Cách một lớp kính chắn gió, Vương Nhất Bác sâu kín nhìn chằm chằm người đi qua đi lại trên đường, nhướng mày, hờ hững trả lời: "Không sao cả, chia tay."

"A..." Từ ống nghe truyền đến một tiếng thở dài tiếc nuối, "Sao thế?"

Vương Nhất Bác vươn đầu lắc lắc cần cổ, bộ dạng đặc biệt giống yakuza chuẩn bị đi đánh lộn (*), khinh khỉnh mà nói với Tiêu Chiến: "Bởi vì anh á."

(*) Yakuza: dạng mafia băng đảng của Nhật.

"Anh?" Cách di động, Vương Nhất Bác nhìn không thấy biểu cảm làm ra vẻ rối rắm của Tiêu Chiến, tận lực muốn thể hiện như mình cũng vô cùng đồng cảm, lại cắn môi nhịn không cười ra tiếng, đắn đo giọng điệu ra chiều có lỗi, nói: "Có phải vì... bạn gái em... không cho em thích anh không?"

????

Vương Nhất Bác liếm môi, bỗng cảm thấy trường hợp này quá mức khôi hài, nhất thời chưa nghĩ ra phải đáp trả câu này như thế nào, đã nghe Tiêu Chiến tiếp tục nói: "Cái đó, thật sự, em thích anh, anh đặc biệt cảm động, nhưng mà truy tinh cũng không cần phải ảnh hưởng đến cuộc sống quá nhiều... Bằng không, hay là, anh thay em giải thích với bạn gái em một chút nhé?"

Tiêu – vua Versailles – Chiến.

"Không cần, nhìn thấy anh, cô ấy sẽ trực tiếp nhập viện cấp cứu."

"A... Hận anh đến thế ư..." Giọng Tiêu Chiến nho nhỏ, bên trong cố giấu nỗi mừng thầm, mà giấu không được.

Rốt cuộc, bạn gái em ý hận mình bao nhiêu, thì tức là Đại Chùy em ý yêu mình bấy nhiêu.

"Vậy được rồi, em cũng đừng quá đau lòng..."

"Còn có việc gì không?" Vương Nhất Bác có chút mất kiên nhẫn.

Tiêu Chiến lúc này mới nhớ đến chuyện chính, "À đúng, là Kiên Quả, nó chỉ thích ăn một hãng thức ăn cho mèo, anh nhắn tin share cho em, em thấy chưa?"

Tiêu Chiến không nói, Vương Nhất Bác suýt thì quên mất mình còn có một con mèo cần phải nuôi... Quay đầu nhìn con vật đã đói đến mờ mắt, hắn thở dài, nói với Tiêu Chiến: "Tôi không nuôi mèo đâu, đưa địa chỉ của anh cho tôi, tôi sẽ nghĩ cách gửi về cho anh."

"Không được a, công ty của bọn anh là tập thể kí túc xá, không tiện nuôi thú cưng."

"...."

Vương Nhất Bác chuẩn bị chửi má nó.

Một người bạn gái tốt bị anh phá mất tiêu rồi, giờ còn phải thay anh hầu hạ một con mèo?

Lão tử kiếp trước mắc nợ anh?

"Anh..."

"Ây da, người đại diện của anh gọi tới, anh không nói chuyện với em được nữa, tối anh gọi."

Lời cự tuyệt Vương Nhất Bác còn chưa nói ra miệng, bên kia Tiêu Chiến đã vội vã cúp máy, hắn thấy đại não trống rỗng.

Người này làm sao thế nhỉ? Bèo nước gặp nhau, sao lại làm như quen thân ghê lắm vậy?

Vương Nhất Bác trong lòng không chỗ phun trào, lúc này đinh một tiếng, di động nhận một tin nhắn, là Tiêu Chiến mới gửi tới, trên viết tên một hãng thức ăn thú cưng.

Vương Nhất Bác nhìn cái cục bé xíu trên ghế phụ, đầy mặt hoang đường mà buông tay, xỉa vào mặt tiểu gia hỏa vốn không hiểu hắn nói gì, vô tình nói với nó: "Mày tự sinh tự diệt đi, tao không đời nào mua thức ăn cho mày."

----

Đây là cửa hàng thức ăn vật cưng thứ 7 mà Vương Nhất Bác đến.

Cái hiệu thức ăn mà Tiêu Chiến nói kia quả thật con mẹ nó khó mua.

Đi nhiều cửa hàng như vậy rồi đều đã bán hết, lúc hắn tuyệt vọng đến mức chuẩn bị ngược con mèo thì lại tìm được.

Tay Vương Nhất Bác đặt trên quầy nhà người ta, "Cái này, lấy tôi mười túi."

Em gái nhân viên cửa hàng hoảng sợ cười, "Soái ca, cái này nhà bọn em là thức ăn siêu dinh dưỡng, một túi có thể ăn tới hai ba tháng, không cần mua một lúc nhiều vậy đâu."

"Đừng nói nhảm nữa, mười túi."

Vương Nhất Bác oán hận nhìn con vật nhỏ bị kẹp dưới cánh tay, lòng nói đói chết mày thì tao vô nhân tính, mà no chết mày thì tao không cần chịu khiển trách đạo đức.

"Được..." Hắn không nghe khuyên, em gái nhân viên cửa hàng cũng không tiện nói gì thêm, đưa túi thức ăn cho hắn, còn tri kỷ tặng thêm cát mèo, nhưng nhìn kiểu ôm mèo thô lỗ của vị khách này, kiểu gì cũng không tin hắn là loại yêu mèo.

Kỳ kỳ quái quái.

Về đến nhà, mặt trời đã xuống núi, Vương Nhất Bác không rảnh lo làm đồ ăn cho mình, đầu tiên phải cho mèo ăn đã. Con vật nhỏ thật sự đói lả, cắm đầu vào bát thức ăn, ăn nghe đến là ngon lành.

Ăn ngon dữ mày?

Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng ngấu nghiến của nó, nhịn không được cũng nhéo một miếng bỏ vào mồm, nhai hai miếng, không ra cái vị gì.

Vẫn là đi nấu mì đi.

Lúc nấu mì, Vương Nhất Bác mới hậu tri hậu giác cảm nhận được nỗi đau thất tình, căn nhà này hắn thuê không lớn, nhưng trong nhà đột nhiên thiếu đi một người, nhìn trống rỗng.

Căn bếp này trước kia hắn chưa bao giờ vào, lúc ở chung hai người ăn cơm đa số là gọi cơm hộp, có ngẫu nhiên xuống bếp cũng là bạn gái làm cho, hắn đối với căn bếp này thật sự điếc đặc, cả dầu muối dấm tương ở đâu đều không nhớ rõ.

Lúc làm trứng ốp, hắn bỗng nhớ, lúc trước có lần, hai người xem World Cup, thức đến nửa đêm đói không chịu được, đã nói chơi kéo búa đao ai thua đi nấu mì, sau đó hắn thua, lại ăn vạ không chịu đi, cuối cùng bạn gái thỏa hiệp, còn bỏ thêm hai cái trứng ốp lên mì cho hắn.

Lúc đó hắn chỉ cảm thấy bạn gái chịu đi nấu mì cho cũng đã là đối xử với hắn quá tốt, sau mới biết, nếu không vì xem cùng hắn, cô căn bản sẽ không thức đêm xem cái gì mà World Cup.

Kỳ thực cô đối với hắn, thật sự khá tốt.

Cho nên, là... truy một cái tinh, thật sự cũng không tính là tội tình gì, còn không phải chỉ là tốn chút tiền, lãng phí chút thời gian, trong lòng lấy ra một chút vị trí cho người khác thôi sao... Cũng không phải là không thể chấp nhận đi...

Vương Nhất Bác hồi tưởng đến những điều tốt đẹp trong quá khứ đó, trong lòng càng thêm khó chịu, nấu một tô mì ăn không được mấy miếng, cầm lấy điện thoại gọi cho cô.

Đối phương đã thôi block hắn, điện thoại kêu hai tiếng, thông suốt, Vương Nhất Bác vừa mới "alo" một cái, bên kia đã không kiên nhẫn hỏi hắn: "Không để tôi yên phải không?"

"Chúc Chúc, xin lỗi."

"Không cần xin lỗi, tự anh sống cho tốt, đừng tìm tôi nữa được không?"

Rất rõ ràng, đối phương đã hoàn toàn đắm chìm vào tự do giải thoát, đang vô cùng hưởng thụ trạng thái hiện tại, một tí cũng không muốn quay đầu lại dính líu đến hắn.

"Quý khách lưu ý..." bên kia điện thoại bỗng truyền đến tiếng thông báo ở sân bay, Vương Nhất Bác nghe thấy thì cau mày, bật thốt: "Em đang ở sân bay? Em định đi đâu?"

"Tôi đi đâu còn phải báo cáo với anh à?"

Sự dịu dàng khó khăn lắm mới có, chỉ được một nháy mắt đã biến mất, "Anh hỏi em muốn đi đâu."

"Chả liên quan gì đến anh."

"Phương Chúc Chúc!"

"Vương Nhất Bác, chia tay còn như thế là sao? Được, tôi nói cho anh biết tôi đi đâu, thần tượng của tôi hai ngày tới có suất diễn, cho nên tôi mua vé máy bay, hẹn chị em, chuẩn bị đi xem anh ấy, tôi bây giờ cảm thấy hết sức thoải mái, hết sức vui vẻ, phiền anh đừng quấy rầy tôi nữa có được không?"

Bang một tiếng, cắt điện thoại.

Vương Nhất Bác lòng vốn đang nhớ nhung ngày cũ mà chua xót, đã bị cơn tức ập vào đầy ứ.

Di động vứt trên sô pha, lại nảy xuống thảm, vừa lúc dừng ngay cạnh Kiên Quả, dọa nó sợ đến mức ngao một tiếng lông dựng đứng.

"Xem thần tượng, tôi cho cô xem thần tượng," Vương Nhất Bác mắng một câu, nổi giận đùng đùng nhặt điện thoại lên, mở mạng xã hội ra, nhanh chóng đăng ký một tài khoản mới, đem tất cả ghi âm và ảnh chụp Tiêu Chiến up lên.

Nhưng trước khi ấn nút send, hắn do dự.

Tiêu Chiến sau khi say rượu, ảnh chụp không mấy lịch sự, hắn nhìn từ đầu đến đuôi một lần, tình cảnh chụp ảnh cho anh lúc ấy lại hiện lên trước mắt.

Ngu xuẩn, một chút tâm phòng bị cũng không có.

Hắn ngơ ngẩn mà nghĩ một hồi lâu, từng tấm từng tấm xóa đi, chỉ để lại ghi âm.

Sau đó ngón tay do dự rồi tới lui ở nút gửi, vẫn không hạ được quyết tâm bấm gửi đi.

Hắn không hiểu chuyện trong giới giải trí, cứ như thế đem hắc liệu truyền lên mạng, không biết sẽ dẫn đến hậu quả gì.

Đức hạnh thành một đống bùn như thế này, sẽ có ảnh hưởng đến mức nào? Có thể hoàn toàn hủy hoại anh ta hay không?

Trong nháy mắt, Vương Nhất Bác não bổ ra toàn cõi mạng đều là "Tiêu Chiến cút xéo khỏi giới giải trí" một màn kịch bạo toàn mạng.

Đến lúc đó, anh ta vốn cũng không nổi, công ty cũng sẽ lười quan tâm anh ta - -- Thứ ngốc bạch ngọt đó, nói không chừng phải bị khi dễ thành cái dạng gì...

Nhưng mà, bản thân mình chịu bao nhiêu oan ức như này thì tính sao? Tức nghẹn luôn rồi...

Đang lúc rối rắm vạn phần, di động bỗng rung, hắn nhìn thấy mà tay run, chút nữa không cầm chắc điện thoại lại rớt xuống đất...

Số điện thoại Tiêu Chiến tuy hắn không lưu, nhưng đã nhìn đến quen mắt.

Cho nên, người này lại gọi điện làm cái gì đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro