Chương 3: Tham tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một loại tổn thương, một khi đã gây ra sẽ không thể chữa lành được nữa.

Trong căn phòng lạnh lẽo thoang thoảng có mùi cháy khét. Rèm cửa lớn bị hỏng, hỷ phục cũng bị ta xé rách vứt ở trên nền đất ẩm ướt, có làn gió thổi qua khiến tà áo phất phơ. Không ngờ trong cảnh tượng hoang tàn như vậy cũng có thể khiến người ta mất hồn.

Ta cười khẽ, âm thanh càng lúc càng lớn, không thể kiềm chế mình được.

Nước mắt cũng không chịu thua kém, thừa lúc ta không chú ý bèn chảy ra, làm nhòe đi khuôn mặt hắn, phảng phất như đã qua một đời người.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao tân nương lại là nàng?"

Hắn nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp, một lúc lâu sau mới thở dài như thể vô cùng phiền muộn, run giọng hỏi.

Câu hỏi của hắn lại khiến ta bật cười, nhưng chủ yếu là chua xót. Đúng vậy, chuyện gì đang xảy ra, tại sao tân nương lại biến thành ta? Thật là nực cười phải không!

"Thực xin lỗi, chuyện này ta không biết rõ. Hỏi ta không bằng tự hỏi chính mình! Đây vốn là đêm động phòng hoa chúc của Vương gia, bây giờ lại bị ta quấy nhiễu. Thương Nhi không biết phải làm sao mới có thể bù lại cho ngài. Nhưng chắc không sao đâu, ta nghĩ Vương gia cũng không có ý định động phòng hoa chúc, bởi vì đêm nào của ngài chẳng là động phòng hoa chúc. Ha ha, thay vì hỏi những điều vô nghĩa, thì Vương gia vẫn nên nghĩ cách xử lý cô công chúa giả mạo này đi!"

Ta xoay người, nhẹ nhàng bước qua bộ hỉ phục chướng mắt. Trên thân hình gầy gò chỉ còn một bộ y phục mỏng manh ướt đẫm. Bên ngoài gió thổi vù vù, qua ô cửa sổ bị cháy gió lạnh tràn vào, nhưng ta thấy không lạnh chút nào, có lẽ, nhiệt độ của cơ thể ta còn thấp hơn cả cơn gió bên ngoài!

Nửa gương mặt ta đã bị những sợi tóc lòa xòa che đi, thần sắc nhợt nhạt. Trên đôi môi tái mét, màu son đỏ đã phai từ lâu. Mái tóc dài ướt sũng bám chặt vào lưng khiến ta thấy vô cùng khó chịu.

Hắn đứng im ở đó, sống lưng thẳng tắp. Trong đêm tối bóng dáng ấy lại càng trở nên cao lớn. Hắn cụp mắt xuống, che đi đôi mắt lạnh như băng. Ta nhìn không ra rốt cuộc hắn đang nghĩ gì. Nhưng thấy hắn âm trầm như vậy làm ta nhịn không được nhếch mép cười giễu.

Tầm mắt của ta lại rơi trên người thị thiếp đang đứng ngây ngốc ở phía sau lưng hắn. Ta nhìn nàng, cười dịu dàng, sau đó nháy mắt với nàng mấy cái nhưng lại thấy nàng chợt rùng mình, càng trốn sau lưng hắn hơn.

Thấy hơi nhàm chán, ta không khỏi ngáp dài một cái. Mấy ngày nay bị bọn họ khống chế, ta không có cơ hội được ngủ yên một giấc. Bây giờ đối mặt với tình huống này, trái lại ta còn cảm thấy vô cùng an lòng.

Bây giờ mọi việc đã đến mức này, sẽ luôn có cách giải quyết, cho dù là sống hay chết, tất cả đều tùy vào hắn.

Công chúa giả mạo, đây là một tội danh không nhỏ! Kết cục của ta sẽ như nào đây?

Ánh mắt sáng ngời của ta bị một tầng sương mờ bao phủ, hiện lên ý cười nhàn nhạt.

"Vương gia suy nghĩ hồi lâu, mà vẫn chưa biết cách để xử lý Thanh Thương? Ta sẽ ở đây chờ, thời gian của Vương gia vô cùng quý báu, còn có quân tình gấp cần xử lý. Tốt hơn hết là ngài nên mau chóng quyết định, đừng để trì hoãn thời gian!"

Ta lôi chiếc chăn ướt sũng từ trên giường lên rồi quấn quanh người, mặc dù chẳng có mấy tác dụng giữ ấm nhưng nó lại khiến ta thấy an tâm hơn một chút.

Hắn cau mày ngước mắt lên nhìn ta rồi từ từ nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra.

Ta hơi nghiêng đầu đánh giá hắn, không hiểu vì sao trong mắt hắn lại hiện lên những tia sáng chói mắt!

"Ngươi đi ra ngoài!"

Hắn hơi quay đầu, nói với thị thiếp đang trốn ở sau lưng mình. Thị thiếp kia có chút sợ sệt nhìn ta, rồi lại nhìn hắn, môi giật giật, muốn phản bác.

Nhưng lại bị hắn ngăn cản, âm thanh lạnh như băng: "Mọi chuyện ở đây, những gì ngươi thấy và nghe được, tất cả đều quên hết cho bổn vương. Nếu dám lắm miệng, bổn vương quyết không tha cho ngươi!"

Thị thiếp kia chợt rùng mình, vội vàng gật đầu, rồi lui xuống. Khi sắp rời đi, nàng bỗng quay đầu nhìn ta một cái, ánh mắt vừa có vẻ tò mò vừa có chút hả hê khi thấy người khác gặp họa.

Ta thở dài, khịt khịt mũi, chắc lại bị cảm lạnh mất rồi.

"Bây giờ, nàng có thể nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho ta nghe không? Nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?"

Hắn khẽ nhúc nhích, muốn bước tới. Ta thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, nhếch mép, khinh thường nói:

"Vương gia vẫn nên đứng yên tại đó, bây giờ Thanh Thương không thể khống chế hai tay mình đâu, chẳng may lại đánh Vương gia lần nữa!"

Hắn đi được một bước, hai tay siết chặt lại, giống như đang kiềm chế. Sau một lúc hắn lại không thèm để ý đến lời uy hiếp của ta, đi đến bên giường rồi ngồi xuống, chợt bị một cảm giác ẩm ướt làm cho kinh ngạc đến rùng mình.

Hắn vội đứng dậy, xốc chăn của ta lên, cau mày phẫn nộ nói: "Nàng muốn tìm cái chết hả?!"

Ta thờ ơ nhún vai, tiếp tục cầm chiếc chăn bông đã bị hắn ném sang một bên, định quấn vào người, nhưng lại bị hắn giật lấy.

Ánh mắt của ta dần bùng lên lửa giận. Ta tức giận nhìn hắn, giọng nói lạnh lẽo có hơi khàn khàn: "Vương gia bớt lo cho chuyện bao đồng đi."

"Chuyện bao đồng? Nàng nói ta lo chuyện bao đồng?!"

Giọng nói của hắn cao vút, giống như một con sư tử gầm lên khi bị người khác giẫm phải đuôi. Sắc mặt của hắn cực kém, ánh mắt giận dữ, nghiến răng ken két nhìn chòng chọc vào ta.

Ta chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn hắn, ta nói có gì sai sao?

"Nàng......"

Như thể có một hơi nghẹn ở trong lòng, hắn thở hồng hộc, bàn tay vẫn nắm chặt chiếc chăn mà ta đang quấn vào người, cố gắng xé toạc nó ra.

"Hình như Vương gia đã quên một chuyện. Mà ngài có quên cũng không sao, ta sẽ nhắc ngài! Ta với ngài đã không còn quan hệ gì nữa, không phải ngài đã sớm bỏ ta rồi sao? Hôm nay là ngày vui của ngài, tân nương không thấy, ngài nên phái người đi tìm, chứ không phải đứng ở đây quản chuyện cái chăn với ta. Thế này không phải xen vào chuyện của người khác sao?!"

Hắn giữ tay ta tranh thủ vuốt ve. Ta rút tay về muốn cho hắn một cái bạt tai nhưng lại bị hắn nhanh chóng bắt được.

Đôi mắt của hắn sâu như màn đêm. Hắn khẽ thở dài, giọng nói trầm thấp: "Mặc kệ nàng đang nghĩ gì, trong lòng ta, thê tử chỉ có mình nàng mà thôi!"

Ta thoáng sững sờ, nhìn hắn hồi lâu, trên môi lộ ra ý cười giễu cợt xen lẫn bi thương: "Những lời này nghe thật chói tai!"

Trái tim ta bỗng nhói đau, giống như bị người khác giẫm mạnh lên.

Ta khẽ lắc đầu, không hiểu vì sao hắn lại có thể mặt không đổi sắc mà nói với ta như vậy, ở trong lòng hắn, thê tử chỉ có mình ta......

Ha ha, thật nực cười!

Hắn bỏ ta rồi cưới công chúa Bắc Nguyên về, vậy mà giờ đây hắn vẫn có thể nói ra những lời thế này, chẳng khác gì một bạt tai dành riêng cho ta!

"Thương Nhi --!"

Dường như hắn thấy không hài lòng trước thái độ của ta, cau mày giận dữ nhìn ta chằm chằm. Ta nhìn hắn, không hề trốn tránh, chỉ là ta không hiểu tại sao sau khi làm tổn thương ta hết lần này đến lần khác, hắn lại có thể nói ra những lời như vậy, thậm chí nó còn khiến ta đau đớn hơn gấp bội những vết thương kia.

Ta thật sự không hiểu, rốt cuộc hắn coi ta là gì?

Là một con rối mua vui? Hay là một hưu thê mà hắn có thể tùy ý giẫm đạp đùa bỡn?

"Liên Thành Chích, đủ rồi. Những lời này dù là thật hay là giả thì cũng đừng nói với ta nữa."

Ta hít một hơi thật sâu, ép cho nước mắt quay ngược trở lại, rồi nhìn hắn nói: "Ngươi nên nghĩ cách xử lý ta đi. Đợi đến khi trời sáng, nếu để bọn họ phát hiện công chúa đã bị tráo đổi, thì mọi chuyện sẽ nghiêm trọng lắm đấy. Ta chưa từng nghĩ tới việc sẽ trở lại đây, nhưng cuối cùng ta vẫn xuất hiện ở nơi này, có lẽ đây là số mệnh! Ngươi muốn xử lý ta như thế nào cũng được, ta không oán trách đâu!"

Có lẽ ta đã quá mệt mỏi, không muốn dây dưa với hắn nữa, mà cũng có thể ta sợ phải nghe thêm những lời nói gây tổn thương từ hắn.

Đợi đến khi trời sáng, các tướng quân và thê thiếp của hắn phát hiện ra tân nương đã bị tráo đổi, nhưng điều càng nực cười hơn là người đó lại biến thành ta, chắc bọn họ sẽ phát điên lên mất?

Dù sao ở trong mắt họ, ta là một nữ nhân đáng chết, một nữ nhân đi theo phe của kẻ địch, lại còn dám ra tay ám sát Vương gia của bọn họ!

Ta cười tự giễu, cười tại sao mình lại có thể gục ngã đến mức này.

"Nàng vẫn còn hận ta, chán ghét ta nhiều đến vậy sao? Cho dù ta đã nhận một mũi tên của nàng?"

Liên Thành Chích trầm giọng hỏi, âm thanh đè nén, dường như đang cố kìm nén một cảm xúc đang sắp trào ra.

Ta khẽ lắc đầu, hắn không hiểu tại sao ta lại bắn mũi tên đó, càng không hiểu vì sao ta lại oán hận hắn như thế.

Ta oán hắn bạc tình bạc nghĩa, dễ dàng bỏ ta để cưới người khác. Ta oán hắn, ở trong mắt hắn, chỉ có thiên hạ.

Có lẽ đối với nam nhân mà nói, nữ nhân mãi mãi chỉ là một tấm phông nền. Nữ nhân có rất nhiều, nữ nhân xinh đẹp lại càng có nhiều hơn, hắn sẽ không vì một người mà đánh mất lý trí.

Có lẽ ta đã đòi hỏi quá nhiều!

Nhưng ta vẫn không thể hiểu được nam nhân này, tại sao sau mỗi lần làm tổn thương người khác, hắn lại có thể hùng hồn nói ra những câu yêu thương sến sẩm như vậy!

"Những gì ngươi nợ ta chỉ với một mũi tên đó còn lâu mới trả hết được! Liên Thành Chích, nếu có một ngày, ngươi có thể hiểu được vì sao ta lại hận ngươi thì ngươi sẽ biết ngươi đã nợ ta bao nhiêu!"

Thân hình của hắn khẽ chấn động, đôi mắt mệt mỏi sâu thăm thẳm như biển cả. Hắn cúi đầu nở nụ cười, vẫn vươn tay ra như trước, cố chấp vén chăn bông ẩm ướt trên người ta ra. Mặc kệ ta có vùng vẫy thế nào, hắn vẫn bước tới ôm chặt ta vào lòng, rồi khẽ nói:

"Rốt cuộc ta nợ nàng bao nhiêu, sau này sẽ từ từ tính. Còn bây giờ, nàng hãy lưu lại cái mạng nhỏ này rồi chờ tính sổ với ta đi!"

Ta ngừng giãy dụa, kinh ngạc nhìn hắn. Dường như trong đôi mắt ấy, ta nhìn thấy một sự dịu dàng mà hắn chưa từng có. Ta lắc đầu nguầy nguậy, tự nhủ vừa nãy mình chỉ bị lóa mắt.

"Ngươi muốn dẫn ta đi đâu? Địa lao hả?"

Hắn dừng chân, khẽ nhếch mép, tà ác nói: "Ta không biết, hóa ra nàng cũng có hứng thú với địa lao như vậy!"

Ta dùng sức bẻ tay hắn ra, nhưng không làm gì được nên đành cắn vào đó. Vẻ mặt u ám, giận dữ nói: "Thả tay ta ra, để ta tự đi! Nếu còn dính dáng tới ngươi, chắc ta sẽ xui xẻo tám đời mất!"

Hắn bị đau, cánh tay run rẩy dữ dội. Ta biết nó sẽ rất đau, bởi vì ta đã dùng hết sức lực để cắn hắn.

Ta muốn trút hết nỗi oan ức trong lòng, cũng muốn để lại dấu vết trên người hắn, dấu vết của một thời đã yêu.

"Nha đầu kia, vì sao chẳng chịu ngoan ngoãn gì cả? Không phải bị tổn thương, thì lại đi đả thương người khác."

Ta không hiểu vì sao hắn lại thở dài mà vẫn loay hoay, không dám nghĩ tới việc trong khoảng thời gian này hắn sẽ coi ta là gì. Tại sao đến tận bây giờ, hắn lại có thể nói chuyện với ta như đôi tình nhân vậy.

Ta không hiểu trong lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Ta ngây người nhìn bàn tay phải của mình. Nơi đó vẫn còn hơi đau, bởi vì ta đã dùng rất nhiều sức lực để đánh vào mặt hắn.

Nhìn khuôn mặt đã hoàn toàn sưng tấy của hắn, ta nhịn không được duỗi một ngón tay ra chọc mạnh vào, nghe thấy hắn hít sâu một hơi, đột nhiên ta mỉm cười hỏi hắn: "Có đau không?"

Bỗng nhiên hắn dừng lại, ta đánh giá xung quanh một chút. Nơi này là đường đi tới tòa nhà của hắn. Có lẽ do không khí của mùa đông vẫn còn nồng đậm, mặc dù trên cành cây có treo rất nhiều dải ruy băng màu đỏ nhưng khung cảnh nơi đây vẫn nhuốm màu ảm đạm.

Trước mắt ta là cây cầu vòm làm bằng đá. Trong đêm đen, trên mặt cầu trắng toát tỏa ra những vầng sáng nhàn nhạt. Hồ nước dưới cầu đã đóng băng, thi thoảng lại phản chiếu ra những chùm ánh sáng lấp lánh.

"Không đau, so với lần trước ta đánh nàng, lần này, một chút cũng không đau!"

Cả người ta khẽ run, cụp mắt nhìn bộ đồ vàng kim của hắn đã bị ta làm ướt, trầm mặc không nói gì.

Dường như hắn thở dài một tiếng, ôm ta bước lên cây cầu, nói tiếp:

"Nàng yên tâm, bất kể vì lý do gì, tại sao nàng lại thay thế công chúa Bắc Nguyên gả tới đây, thì sẽ không có ai dám trách nàng đâu. Nếu nàng hận ta, thì cứ tiếp tục đi bởi vì nàng có đủ lý do để hận ta. Ta biết, bây giờ cho dù ta có nói gì đi chăng nữa thì nàng cũng không tin đâu, nhưng Thương Nhi, ta vẫn muốn nói cho nàng biết, mọi thứ mà ta làm chỉ vì muốn khiến nàng hạnh phúc mà thôi. Ta đã nói, ta sẽ không làm tổn thương nàng nữa, cũng không để cho người khác làm tổn thương nàng. Ta đã để nàng đi, bây giờ nàng quay về đây. Cho dù nàng có muốn hay không, thì ta sẽ không thả nàng đi nữa đâu. Bởi vì, ta đã cho nàng một cơ hội để rời đi, một lần là đủ rồi! "

Trên đường đi, ta mơ màng nằm trong vòng tay của hắn, nghe được câu được câu chăng, không biết trong lòng mình đang có cảm xúc gì.

Ta sợ, ta đã nghe những lời này quá nhiều rồi, nhưng cuối cùng sự tin tưởng của ta lại đổi lấy bằng những tổn thương mà hắn đã gây ra.

Vòng ôm của hắn thật ấm áp, xua tan đi bao lạnh giá. Ta biết mình không nên tham lam, ta nên vùng vẫy, nên oán hận mắng hắn đánh hắn để trút nỗi hết nỗi oan ức.

Nhưng có lẽ ta bị cảm lạnh thật rồi, cả cơ thể lạnh buốt khiến đầu ta choáng váng, không còn sức để vùng vẫy nữa.

Vì vậy, ta để mình tựa vào vòng tay hắn, cố ý quên đi những ký ức kia, quên rằng hắn đã bỏ ta, quên rằng hắn đã kết hôn với người khác, quên rằng hắn vẫn còn có vô số thê thiếp xinh đẹp, thậm chí vừa mới nãy hắn còn định diễn một màn xuân cung đồ* ngay trước mặt ta!

*xuân cung đồ: tranh vẽ về truyện 18+ của người Trung Hoa xưa

Ta thật sự rất muốn tin tưởng, cũng không muốn hận hắn, nhưng lời nói của Vân Liêm vẫn quanh quẩn bên tai ta.

Có ta hay không có ta, hắn vẫn có cuộc sống của riêng mình, được vây quanh bởi vô số thê thiếp xinh đẹp. Nếu như hắn thực sự yêu ta, tại sao hắn không thể từ bỏ thiên hạ của mình, từ bỏ những thê thiếp xinh đẹp kia?

Nếu hắn yêu ta, hắn sẽ lựa chọn việc tin tưởng ta, thay vì mỗi khi ta bị hãm hại, hắn lại hết lần này đến lần khác chất vấn ta!

Ta rất muốn hỏi hắn, hiện tại trong lòng hắn đang nghĩ gì?

Tin ta bị khống chế trở thành thế thân gả đi? Hay lại cho rằng đây chỉ là một âm mưu trả thù của ta?

Ta cũng muốn hỏi hắn, sự dịu dàng vào lúc này có thể duy trì trong bao lâu, hay đây chỉ là sự cám dỗ khiến ta rơi xuống vực thẳm?

Có lẽ do trước đây ta đã phải chịu quá nhiều tổn thương, cho nên ta luôn mang trạng thái đề phòng, luôn e dè trước những hành động của hắn, cũng như hắn, quên mất cách tin tưởng!

Đầu óc ta choáng váng. Nhiệt độ từ cơ thể của hắn truyền sang khiến ta thấy rất buồn ngủ. Vì vậy ta thả mình chìm xuống, không muốn lo lắng về tương lai nữa.

Chờ trời sáng, rồi hận sau!

Ta lén lút vươn tay, vòng qua cổ hắn rồi vùi mặt trong vòng tay ấy. Bước chân kia khẽ loạng choạng, rồi lập tức bình thường trở lại.

Trong giấc ngủ say, dường như ta nghe thấy nhịp tim của hắn, dồn dập như tiếng trống, mỗi lúc một nhanh hơn.

Ba thước hồng trần, để đo được tình yêu này, vẫn còn quá ngắn.

Ngoài cửa sổ tuyết bay tán loạn như những sợi bông mềm mại rơi trên bầu trời hiu quạnh. Cửa chính bị đóng chặt, có mấy tên thị vệ canh gác ở bên ngoài. Hắn buộc mình phải vui lên, khẽ thở dài nhìn cơn mưa tuyết đang dần nặng hạt.

Trong Noãn Các, hương mai nhàn nhạt tỏa ra từ chiếc lò đốt bằng vàng ròng, bỏ thêm một ít nước tuyết, bầu không khí lại càng thêm phần nhẹ nhàng khoan khoái.

Hắn phất tay với bọn nha hoàn đang phục vụ trong phòng, cau mày sốt ruột.

Bọn nha hoàn tò mò khó hiểu, ánh mắt giống như vô tình hướng về chiếc giường bên kia, chung quy vẫn không dám quá mức liều lĩnh, sợ bị chủ tử phát hiện, liền vội vàng xoay người lui ra, nhưng trong lòng vẫn thầm nghĩ, đây không phải là tân vương phi sao?

Liên Thành Chích ngồi im ở bên cạnh giường, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào gò má ẩm ướt đang dần lấy lại sắc hồng. Hắn ngây người nhìn chằm chằm, mặc dù thế giới bên ngoài đã sắp nổ tung, nhưng hắn không muốn quản đến chuyện đó nữa.

Không phải nàng đã rời đi rồi sao? Hắn cho rằng nàng sẽ đi theo Vân Liêm, hoặc đi tìm Lăng ca ca của nàng. Lúc trước hắn cũng phái người điều tra, Mộc Thiệu Lăng đã rời khỏi Mộc Dương Vương phủ, có lẽ nàng sẽ trở lại bên cạnh hắn ta.

Dù sao, lúc trước khi ở bên cạnh hắn, nàng luôn nghĩ đến việc phải rời khỏi, đi tìm của Lăng ca ca của nàng.

Thật sự hắn không muốn để nàng rời đi, dù có khiến nhau tổn thương, đau đớn đến mấy thì hắn chưa từng nghĩ đến việc sẽ buông tha cho nàng. Hắn biết mình rất ích kỷ, dù là người hay là vật, thì hắn cũng không cho phép bất kỳ kẻ nào động vào.

Hôm đó ở trên chiến trường, nàng mặc bạch y đứng ở bên cạnh Vân Liêm. Sau đó Vân Liên ôm lấy nàng, giương mũi tên lên bắn về phía hắn, không những thế nàng còn nói nàng hận hắn, oán hắn.

Tuy trong lòng hắn rất đau, rất muốn xông lên kéo nàng ra khỏi vòng tay của Vân Liêm, nhưng hắn biết, hắn không có đủ tư cách, giống như nàng nói, hắn sai rồi, nàng có quá nhiều lý do để hận hắn.

Vì vậy hắn không trốn tránh, để mặc cho nàng bắn mũi tên về phía mình. Cho dù có trúng phải tim, cũng không thành vấn đề.

Để trả lại sự tự do cho nàng, để cho nàng được danh chính ngôn thuận ở bên người mà mình thích, hắn đã hòa ly với nàng!

Lần đầu tiên hắn học được cách từ bỏ, đúng là đau đến sống không bằng chết, giống như trái mận ở ngoài cửa sổ, tuyết rơi dày đặc trên cành, ngay cả trái tim cũng bị đông cứng. Cho dù tình yêu này toàn là tổn thương, thì hắn cũng thấy tham lam, cũng thấy luyến tiếc khi buông tay.

Những thuộc hạ và các vị trưởng lão đã nói hắn cần một Vương phi mới, cũng cần sự ủng hộ của Bắc Nguyên và Bắc Phiên. Vì vậy, khi hoàng đế Bắc Nguyên tỏ ý muốn kết thông gia, hắn cảm thấy cũng chẳng sao cả. Nếu không có nàng, bất kể ai trở thành Vương phi của hắn, cũng như nhau thôi.

Vì vậy, hắn để mình trầm luân, chìm vào trong tửu sắc, cũng tự nhủ với mình sẽ sớm quên thôi.

Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nhìn kỹ, khóe môi nở nụ cười. Nghĩ đến chuyện tối qua, hắn không khỏi hận mình, hắn không nên làm như vậy trước mặt nàng....

Nhưng hắn không biết nữ tử dưới chiếc khăn voan sẽ là nàng!

Nhìn thấy sự thất vọng cùng chế giễu, tức giận và hận ý trong mắt nàng, hắn mới nhận ra mình lại khiến nàng tổn thương một lần nữa rồi.

Nhắm mắt lại, hắn vùi mặt vào lòng bàn tay nhỏ bé của nàng, dù nửa khuôn mặt sưng tấy kia đã được bôi thuốc nhưng hắn vẫn thấy hơi đau.

Nghĩ đến đây hắn càng hận bản thân mình hơn, hai cái tát lúc trước hắn đánh nàng đau đến nhường nào đây!

"Thương Nhi......Thương Nhi......"

Hắn cúi đầu gọi, là hối hận, là chán ghét chính bản thân mình, là tự thấy hổ thẹn khi đối mặt với nàng.

"Rốt cuộc phải làm sao mới được nàng tha thứ đây?"

Hắn cúi đầu thì thầm, hắn muốn nàng nói cho hắn biết, rốt cuộc phải làm sao mới được nàng tha thứ đây.

Hắn thật sự không biết, mỗi lần hắn cho rằng mình đã làm tốt rồi, muốn bù đắp cho nàng, nhưng cuối cùng vẫn là tổn thương như trước.

Nhưng nàng không thể nghe thấy sự đau khổ của hắn. Nàng đang bị bệnh, vì vậy nàng cứ để mặc cho hắn buồn rầu, còn nàng thì ngủ yên bình.

Thật ra hắn không biết cách yêu, rốt cuộc phải làm sao mới có thể giao hết trái tim mình được. Có lẽ bóng ma về những ngày thơ ấu vẫn còn ám ảnh với hắn.

Mặc dù hắn đã hiểu được thế nào là yêu, nhưng không có nghĩa là khi yêu ai đó, ngoài việc cầu mong sự tha thứ, điều quan trọng hơn là chúng ta phải chủ động cho đi.

Có lẽ do ngồi trên cao quá lâu, hắn không hiểu được đạo lý muốn có được thì phải có mất, đây mới chính là công bằng.

Cho nên nàng đã khóc, ​​mệt mỏi hỏi hắn, nếu ta muốn ngươi từ bỏ thiên hạ của mình, từ bỏ những thê thiếp xinh đẹp kia, ngươi có nguyện ý không?

Chính sự do dự của anh đã khiến nàng tổn thương sâu sắc.

Do dự, nó thể hiện cho sự lưỡng lự của hắn!

Vì vậy mới nói, hắn là một nam nhân ích kỷ

Ngoài cửa truyền đến tiếng huyên náo, hắn khẽ cau mày, ngẩng mặt khỏi lòng bàn tay nhỏ nhắn, thấy bất mãn vì sự ấm áp hiếm có như vậy lại bị ngắt quãng.

Nàng không ngoan gì cả. Mỗi khi đối mặt với hắn, nàng đều mang theo gai nhọn. Chỉ có khi nàng ngủ, khi bị bệnh, nàng mới có thể yên lặng nằm ở trước mặt hắn.

Hắn đứng dậy, chỉnh lại chăn bông cho nàng, rồi dùng mu bàn tay đo nhiệt độ trên trán nàng, thấy yên tâm mới xoay người bước ra ngoài.

Có một số việc, xem ra trốn tránh cũng không phải cách, vẫn nên đối mặt như trước!

Hắn mở cửa, các thị vệ lập tức kính cẩn hành lễ với hắn. Gió lạnh có lẫn những hạt tuyết thổi vào trong vạt áo của hắn. Sắc mặt của hắn không chút thay đổi, nhìn người đứng ở phía đối diện. Liên Thành Tuyền cũng nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh, không nói gì.

"Có việc gì thế?"

Hắn lạnh lùng hỏi. Hắn không phân biệt được cảm nhận của mình dành cho Liên Thành Tuyền, hắn luôn coi nàng là tỷ tỷ, cũng giả vờ làm ngơ trước những việc làm của nàng ở trong Vương phủ, nhưng hiện tại, nói là một người xa lạ có lẽ lại càng đúng hơn.

Liên Thành Tuyền hơi nheo mắt lại. Trên cổ nàng có quấn chiếc khăn làm bằng lông cáo, khéo léo để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú nhưng lại vô cùng nhợt nhạt.

Nàng nhíu mày, rồi mới nói: "Trời lạnh như thế này, không mời ta vào trong sao?"

Hắn từ chối cho ý kiến, nhưng vẫn để hở một chút cho nàng vào trong.

Chắc nàng ta đã nghe được phong phanh, xem ra thị thiếp kia không biết giữ mồm mép lắm. Hắn cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn tên thị vệ đứng ở bên ngoài, những người không giữ được mồm mép, để lại cũng là dư thừa.

Huống chi, cứ nghĩ đến chuyện hôm trước là hắn lại thấy khó chịu. Hắn không muốn để cho Thương Nhi mỗi lần thấy nữ tử kia thì lại nhớ đến ký ức ngày hôm ấy!

Liên Thành Tuyền bước vào trong Noãn Các, ánh mắt lạnh như băng dừng lại trên người nữ tử đang nằm ngủ say, hận ý trong mắt ngày một đậm hơn, quả nhiên là nàng!

Ngoại trừ nàng, còn ai có thể thiêu rụi hỉ điện, được hắn ôm vào lầu chính của Noãn Các tĩnh dưỡng!

Nàng biết Liên Thành Chích yêu nàng ta, chẳng qua hai người này lại không biết mà thôi!

Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không để bọn họ có cơ hội hiểu được trái tim mình đâu!

"Chích, chàng định xử lý nàng như thế nào?"

Nàng ngoái đầu lẳng lặng nhìn Liên Thành Chích đối với nàng thì mặt không đổi sắc còn đối với nữ tử kia thì lại ấm áp dịu dàng, bất giác nàng nắm chặt hai tay dưới bộ lông cáo trắng như tuyết, móng tay cắm thật sâu vào trong da thịt.

"Chàng đừng quên, nữ nhân này đã đứng ở trong doanh trại của quân địch, trước ánh mắt của hàng ngàn người đã chĩa mũi tên về phía chàng, thiếu chút nữa là khiến chàng mất mạng! Chàng cho rằng các nguyên lão đại thần sẽ chấp nhận nàng sao? Chàng nên biết, vào lúc này, nếu chàng bảo vệ nàng ta, nhất định sẽ khiến rất nhiều nguyên lão thất vọng, huống chi, nàng còn là một quận chúa không còn tác dụng gì nữa! Điều chàng nên làm bây giờ là đi tìm công chúa thật, thay vì bảo vệ một cô công chúa giả mạo!"

Nàng nói dõng dạc, hận không thể xông vào lôi nữ tử đang ngủ say kia dậy. Nhìn hắn nắm chặt bàn tay của nữ tử kia, cẩn thận lau mồ hôi cho nàng, trong lòng nàng bùng bùng lửa giận nhưng chỉ có thể bình tĩnh trở lại.

Nàng không cần ghen tị với nàng ta, cho dù Liên Thành Chích có ý định bảo vệ cho nàng ta, thì tất cả các nguyên lão đại thần trong triều cũng không dung túng cho nàng ta đâu!

Mặc dù Liên Thành Chích đã hòa ly với nàng ta, nhưng người hắn cưới vẫn không phải là nàng. Nàng oán, chỉ cần không phải là Mộc Thanh Thương, nữ tử nào trở thành Vương phi của hắn cũng được, chỉ có nàng ta là không được!

"Nhị tỷ, hiện giờ bổn vương vẫn gọi ngươi một tiếng Nhị tỷ. Những lời vừa nãy, nếu ngươi còn dám tác oai tác quái xúi giục người khác, hoặc làm ra chuyện khiến nàng tổn thương, bổn vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi! Ba năm trước đây bổn vương đã từng nói, những chuyện mà ngươi làm, bổn vương vẫn còn nhớ rất rõ, cho nên ngươi cũng đừng có quên!"

Những lời nói lãnh đạm, u ám kia đã khiến nàng tỉnh táo trở lại. Nàng nhếch khóe môi nhợt nhạt, oán hận trừng mắt nhìn hắn.

Một nụ cười quái dị chậm rãi nở trên khóe môi, bỗng nàng tức giận, vẻ mặt bi thương, thở dài một tiếng rồi mới nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, Tuyền Nhi không dám quên! Sao ta dám làm tổn thương nàng? Có chàng ở đây, cho ta mượn mười lá gan, ta cũng không dám! Ta chỉ nóng vội nhất thời mà thôi, chuyện này chàng nên cho mọi người một lời giải thích, hiện tại chàng đã là Nhiếp Chính Vương, Liên Thành Phú còn đang chờ thời cơ để hành động. Bây giờ không phải lúc nhắc đến chuyện nữ nhi tình trường, đệ cứ coi là tỷ tỷ ta đang lo lắng đi! Chích, đệ hiểu lầm tỷ như thế khiến tỷ rất buồn, có lẽ đều là do tỷ tự gieo gió gặp bão! "

Một giọt nước mắt chảy xuống, nàng nức nở xoay người rời đi.

Đứng dưới bầu trời đầy tuyết, một nụ cười lạnh lẽo từ từ nở ra.

Sao nàng có thể quên được, vẫn còn nhiều kế sách nàng chưa dùng lắm!

Chờ xem, Liên Thành Chích, nàng sẽ để hắn biết, mất đi nàng mới là tổn thất lớn nhất của hắn!

Mộc Thanh Thương, hãy đợi đấy, ba năm trước đây cô rơi xuống vách núi mà vẫn không chết, không có nghĩa là ba năm sau, cô vẫn may mắn như vậy!

"Tử Diện!"

Ở trong lầu chính của Noãn Các, sau khi Liên Thành Tuyền rời đi, Liên Thành Chích bỗng gọi ra phía sau, trong nháy mắt, một thị vệ mặc tử y, đeo mặt nạ màu tím đột nhiên xuất hiện như một bóng ma.

"Chủ tử!"

"Ngươi phái người theo dõi Nhị tiểu thư, có gì dị thường phải lập tức báo lại!"

Tử Diện lên tiếng trả lời, rồi nhanh chóng biến mất khỏi đây. Lông mày của Liên Thành Chích từ từ giãn ra, hắn thở dài: "Với cục diện này, ta nên làm gì với nàng đây?"

Edit & Beta: Trangleo68
Mong các bạn ủng hộ và đọc truyện đúng trên trang chính chủ của Wattpad!!!!! Nhớ vote cho tui nha, thêm vote là thêm động lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro