#1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi siết chặt hai tay mình lại , nhìn hai bàn tay bị mồ hôi thấm ướt . Đầu ngón tay có hơi hơi trắng bệch . 

"Trầm tiên sinh, cậu không định giải thích một chút sao ?" Lưu quản lí đem một tập tư liệu thật dày đưa đến trước mặt ta . Mục đích là tuyên cáo hắn có bằng chứng rõ ràng như thế .

Tôi còn có thể nói cái gì đây ? Giải thích lúc này là vô lực : " Anh đã đem mọi chuyện điều tra rõ , còn hướng tôi bắt giải thích cái gì nữa ? "

Lưu quản lí vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa , hắn ta cười : " Này , cậu thừa nhận mình hướng về công ty đối thủ , muốn vinh quang chuyển qua đó luôn sao ?"

Tôi đứng lên, nói cho hắn biết : " Trước giờ nghỉ trưa tôi sẽ đem đơn từ chức đặt lên bàn của anh ."

Hắn giống như nghe được truyện cười vui nhất trên đời , đem mặt đều cười nhíu, một hồi lâu nhân mới mở miệng nói : " Cậu tại đây đi làm đã bao lâu ? Hai năm hơn đi . Cũng hẳn là rõ hành vi của cậu chính là phạm tội đi ".

Tôi hít một ngụm lãnh khí: " Cuối cùng là anh muốn như thế nào?"

"Không phải tôi muốn như thế nào , mà là lão bản muốn như thế nào . Lăng tiên sinh hôm nay về nước, anh ta muốn gặp cậu ."

Tôi cười lạnh : "Không phải là muốn đuổi việc tôi thôi sao ? Làm gì mà phải tốn sức như thế ? "

"Là ý tứ của Lăng tiên sinh." Lưu quản lí nhún nhún vai :

"Có lẽ , anh ta chẳng những phải cậu đuổi ra khỏi công ty , còn muốn đem cậu đưa vào ngục giam không chừng ."

Tôi nghe thấy giọng nói mình có chút run rẩy : "Ngục giam? !"

" Trầm Bân, cậu nghe đây , bởi vì cậu đã để lộ bí mật của công ty ,  đúng hơn là nên nói cậu đã buôn bán cơ mật mới đúng . Vì cậu mà Lăng thị đã tổn thất nhiều ngàn vạn . Cậu đương nhiên phải chịu trách nhiệm vì việc này . !!"

Đầu tôi lúc này hỗn độn vô cùng . Tôi thậm chí không rõ đến tột cùng là tình trạng trước mặt mình làm cho người ta sợ hãi . Cơ thể vẫn run lên kinh hãi. 

" Tôi không thể ngồi tù ! Tôi sao có thể ngồi tù được chứ ? " Tôi kinh hoảng kêu lên .

Lưu quản lí  liếc tôi một cái: " Tôi  muốn cũng không giúp được cậu , cậu vẫn nên là cùng lão bản nói chuyện đi ."

Tôi quay về văn phòng của mình  , Phương Phỉ đã ở bên trong chờ tôi : "Sao anh đi chỗ đó lâu quá vậy ? Trầm ca , anh sắc mặt không tốt lắm, có phải hay không quản lí nói cái gì rồi ?"

Tôi không biết nên mở miệng như thế nào . Có thể , cho dù tôi không nói nguyên do thì Phương Phỉ cũng biết rõ ràng thế nào . Vì không lâu nữa thôi , phòng nhân sự sẽ thông báo hết thảy cho mọi người biết . Phương Phỉ vẻ ngoài kính nể tôi , nhưng sau khi biết được tôi làm chuyện phản bội tôi sẽ như thế nào , tôi thật vô sỉ!

  Phương Phỉ lo lắng mà nhìn tôi.

Tôi nhìn Phương Phỉ mỉm cười đứng lên: " Thật sự không có cái gì đâu . Cô không đi ăn cơm trưa sao ?"

Phương Phỉ lắc đầu.

" Mà sao cô không đi thị trường ? Được rồi, hôm nay tôi liền ủy khuất một hồi, mời cô ăn cơm vậy ." Tôi vỗ vỗ vai của Phương Phỉ .

"Được rồi , giữa trưa ở cửa chờ anh , nhưng đừng tìm lấy cớ chuồn mất đó ."

Tôi gật đầu , thấy cô xoay người trở về phòng , mới suy sụp ngã ngồi ở ghế trên.

Tôi xong rồi !

Tôi xong rồi tôi xong rồi , tôi khống chế không được ý nghĩ của mình. Cảm giác tuyệt vọng như  thủy triều đang kéo đến , ép tôi tới không thở nổi . Tôi một tay kéo cà- vạt , chạy đến bên cửa sổ hít một ngụm khí .

Nơi này là tầng thứ ba mươi , nếu như nhảy xuống , nhất định huyết nhục mơ hồ, sẽ không ai nhận ra được tôi là ai.

Vì thế , liền giải thoát rồi.

Giải thoát ? Phi ! Mới hơn hai mươi năm liền chán sống rồi ? Chết thật , vậy xác của tôi ai sẽ đưa về cho bố mẹ đây ?

Tôi cười khổ . Uống một ngụm trà , cảm giác ấm áp truyền đến , tôi biết mình còn sống . Chỉ cần còn sống , là còn có cơ hội .

Tôi cần tiền , tôi còn cần rất nhiều rất nhiều tiền .

Tôi không thể làm như thế . Ít nhất, hiện tại không thể !

Cùng Phương Phỉ ăn xong cơm trưa trở về . Thư kí của Lưu quản lí tới tìm ta : "Lăng tiên sinh cho tôi đến kêu cậu mau lên văn phòng hắn ."

"Hắn đã trở lại ? Này sao lại nhanh như thế ?!" Tôi lắp bắp kinh hãi .

"Còn chưa có về đâu , Lưu quản lí mới vừa đến sân bay đón hắn, hiện tại chắc là đang ở trên đường ." Thư kí nói.

" Được rồi, tôi lập tức phải đi thôi ." Tôi nói.

Phương Phỉ ở một bên mở to hai mắt nhìn . Dáng vẻ vô cùng mê hoặc . Tôi liếc nhìn cô ta một cái , sau đó cũng không quay đầu lại nữa mà rời đi .

Tôi phải đi gặp lão bản của mình .

Người đó là tổng tài vừa tiếp nhiệm Lăng Thị . Năm nay hai mươi chín tuổi . Lăng thị mặc dù do cha hắn sáng lập và giao lại cho hắn . Nhưng tám năm do hắn nắm quyền , công ty ngày càng phát triển lớn mạnh . Cũng gần như lên đến địa vị công ty kiến trúc lớn nhất nước . Mấy năm nay gần đây , thanh danh của hắn càng lớn . Người ta chia làm hai phe nói về hắn . Khen ngợi hắn cùng tôn kính có . Nhưng tức giận mắng cùng nguyền rủa hắn cũng có.

Ngồi trong phòng của vị chủ tịch tràn ngập khí lạnh . Tôi bắt đầu tưởng tượng ra hắn sẽ có thái độ gì để đối mặt chất vấn mình đây .

Tôi từng gặp hắn vài lần , nói là gặp , nhưng sự thật là tôi chỉ nhìn hắn từ phía xa . Trong ấn tượng của tôi , hắn chính là một lãnh đạo cao cao tại thượng ở trên kia ! Nhìn đống tài liệu cùng ảnh chụp trên bàn . Phi ! Vì thế nào hắn lại dùng cách này đối phó tôi?

Mặc dù đã tự nhủ với chính mình phải bình tĩnh . Nhưng trong nháy mắt thấy cảnh cửa phòng bị đẩy ra , tôi nhịn không được run rẩy đứng lên , hai tay gắt gao nắm chặt lưng ghế dựa.

Sau đó tôi  thấy hắn bước vào , khí độ lỗi lạc .

Lưu quản lí tuy đứng ở đó . Nhưng ánh  mắt tôi lại dời lên trên người người đàn ông trước mặt này , hắn mới là người nắm giữ quyền sinh sát ở đây .

Hắn ngồi xuống ở trước mặt tôi , lấy ra một điếu thuốc , đưa ở giữa những ngón tay thon dài . Lưu quản lí vội tiến đến bật lửa đốt điếu thuốc đó . Hắn hút một ngụm, khói thuốc lượn khắp phòng . Cả quá trình nãy giờ , hắn không có liếc đến ta dù chỉ một ánh mắt .

Tôi bỗng nhiên cảm thấy  an toàn. Hắn xem tôi như một con sâu nhỏ , một con sâu tùy thời đều có thể bị bóp chết . Nhưng hiện tại hắn sẽ không bóp chết tôi . Bởi vì, hắn khinh thường , vì sợ ô uế bàn tay của mình.

Lưu quản lí chỉ vào người của ta nói: " Hắn chính là Trầm Bân."

Hắn lúc này mới giương mắt , ánh mắt hắn loé lên ánh sáng như viên kim cương . Hắn hướng Lưu quản lí phất tay, nói : " Cậu đi ra ngoài đi ."

Lưu quản lí vội đi ra ngoài . Tôi nghĩ hết thảy đều không thể cứu vãn được nữa , vì thế đối hắn nói : "Lăng tiên sinh, tôi thừa nhận mọi tổn thất của công ty  đều là do tôi tạo ra , nhưng mong anh . . . . . ."

" Cậu gọi là Trầm Bân ? " Hắn bỗng nhiên mở miệng "Ngồi đi."

"  Vâng " Tôi có điểm giật mình, theo lời ngồi xuống .

" Bao nhiêu tuổi ? "

" Hai mươi bốn "

" Đảm nhiệm chức vụ gì  ? "

" Tài vụ trợ lý ."

" Công ty đưa cho cậu tiền lương cùng phúc lợi có cái gì thiếu xót sao ?"

" Không có ."

" Theo tôi được biết, hai năm này cậu luôn biểu hiện thực xuất sắc . Chủ bộ phận của cậu rất có có thể sẽ cho cậu thăng chức tăng lương , có phải hay không ? "

"Đúng vậy."

Hắn nở nụ cười, môi cong lên một độ cong ưu nhã : " Vậy thì cậu nói xem , vì lí do gì, cậu phản bội công ty đối với cậu vô cùng tín nhiệm?"

Tôi cắn môi dưới, hồi lâu mới nói :  " Tôi cần tiền , hơn nữa tiền tới càng nhanh càng tốt . "

Hắn nhìn tôi , đồng dạng qua hồi lâu mới hỏi : "Nói thật ? "

Tôi gật gật đầu , nụ cười hắn ngưng bặt :  " Tôi thưởng thức cậu không che dấu chính mình là một người tham tài ."

Tôi có chút bất an, bởi vì không rõ  khuôn mặt tươi cười của hắn có ý gì : "Lăng tiên sinh , anh chuẩn bị như thế nào xử lí tôi ?"

" Xử lí ? A , đúng rồi! Tôi thiếu chút nữa đã quên . Vậy cậu muốn bị trừng phát như thế nào ?" Hắn buông tay.

"Tôi . . . . . . Tôi không biết . . . ." Tôi do dự  mở miệng "Hơn nữa, tôi không thể bị công ty khai trừ , hy vọng Lăng tiên sinh cho tôi một lần cơ hội, tự chính tôi sẽ nộp đơn từ chức . . . . . Nếu không , về sau sẽ không có nơi nào dám tuyển tôi . . . . . ."

Hắn xoa cằm nhìn ta: " Tôi hẳn là nên sửa lời khi nãy một chút , cậu trừ bỏ tham tài , da mặt cũng thật là dày.  Dưới loại tình huống này còn dám nói điều kiện . "

Tôi không biết hắn đang tức giận, đành phải bồi cười: "Ngượng ngùng. . . . . ."

Hắn lại tiếp tục cười : " Cậu sẽ không bị đuổi việc , tiếp tục làm một trợ lí nhỏ đi . Tôi chỉ là hy vọng cậu có thể tự giải quyết cho tốt , chuyện hôm nay vĩnh viễn không thể lại phát sinh .

Tôi ngây dại: " Vì cái cơ ? Tôi đã hại cho công ty tổn thất không ít tiền "

" Đúng thế , cho nên yêu cầu cậu cố gắng làm việc , đem tổn thất của công trở về đi."

" Lăng tiên sinh, tôi . . . . . ."

"Tôi sẽ không nhìn lầm , tôi nghĩ là sau sự việc này , cậu sẽ không dám lại phản bội một lần nữa chứ ." Hắn tự tin mỉm cười.

Tôi nói : " Anh thật sự tin tưởng tôi sẽ không lại một lần nữa bán đứng công ty ư ?" Lời vừa ra khỏi miệng , tôi mới bắt đầu hối hận . Thật muốn cắn đứt lưỡi của chính mình .

Hai mắt hắn nheo lại , lại một lần nữa đánh giá tôi .

" Cậu nghĩ rằng tôi sẽ cho cậu lại cơ hội phản bội sao ? " Hắn cười nói " Đi ra ngoài làm việc đi."

" Cám ơn ." Tôi đứng dậy đi ra ngoài.

Hắn lại đem tôi gọi lại : " Trầm Bân, buổi tối nay cậu rảnh không ?"

" Đương nhiên rảnh rồi . Anh có việc gì sao ? "

" Có một cái tiệc rượu cần tham gia , cậu đi cùng tôi ."

Trong lúc nhất thời, tôi thực sự chút thụ sủng nhược kinh : " Tôi có thể giúp đỡ được anh cái gì ? ?"

" Đến lúc đó rồi nói sau."

Tôi vội vàng gật đầu: "Được thôi Lăng tiên sinh "

Hắn còn nói : " Về sau , khi chỉ có hai chúng ta , cậu có thể gọi tôi là Đạt Quân "

Tôi quay đầu lại , không nhìn rõ ý cười có chút khác thường của . Vì thế tôi cũng cười , hồi đáp : " Tốt thôi "

Đến tối , tôi mặc vào trang phục màu tối . Tuy rằng nhìn qua rất mới , nhưng , kiểu dáng này sớm bị quên lãng . Bộ trang phục này là khi tôi vừa tốt nghiệp , vì phải đi phỏng vấn mà mua nó . Bất quá hiện tại cũng không có tiền mà lại đi mua một bộ . Đành phải chấp nhận mà mặt lại nó .

Lăng Đạt Quân cũng không để ý quá nhiều .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro