Chương 6: Công nhân ở dưới giếng (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Glucose

Truyện chỉ được đăng ở W@ttp@t Glucose95


31/01/2022


Ngày ấy, Tần Dũng nghe dưới giếng có động tĩnh thì chạy đến. Hắn nhìn thấy con trai bảo bối của mình mặt mũi sưng vù bị Trịnh Tùy lôi ra hành lang.

Con trai hắn 21 năm qua chưa từng bị đánh bây giờ đang khóc lóc gọi cha, cả người bị đánh vô cùng thê thảm.

Sau khi tan học, phần lớn học sinh đều rời đi nhưng phòng Tần Dũng dưới giếng lại có không ít người.

Thầy hiệu trưởng già nua nhìn Tần Tiểu Kiệt nằm trên giường rên hừ hừ kêu đau, lại nhìn đến Hà Tiểu Nguyên không dám nói lời nào, lảo đà lảo đảo đang được Hướng An đỡ lấy, cuối cùng mới đau đầu mà nhìn về phía Trịnh Tùy: "Thầy Trịnh à. Thầy dù sao cũng là giáo viên cho dù hăng hái làm việc nghĩa, đúng lúc ngăn cản là tốt rồi, cũng không nên đem người đánh thành như vậy chứ!"

Trịnh Tùy không lên tiếng.

Tần Dũng ngồi ở bên giường bôi thuốc cho con trai, ôi trời vài tiếng, cực kỳ đau lòng: "Đánh ác như vậy, cũng không biết có để lại di chứng hay không nữa! Tôi chỉ có một đứa con trai này, bình thường đến trường học chơi cũng không có ảnh hưởng đến người khác, bây giờ bị đánh còn bị dội nước bẩn nói nó nó bắt nạt người khác? Có lí nào lại như vậy?"

Người vị thành niên duy nhất ở đây - Hướng An nổi giận: "Rõ ràng là gã ra tay bắt nạt người trước!"

"Dù sao phía dưới cũng không có giám sát, các người muốn nói sao mà chả được! Hiệu trưởng, ngài cũng đừng làm khó dễ. Tôi biết thầy Trịnh là do ngài mời tới, tôi vẫn luôn lễ phép với hắn, không có bất kỳ ân oán nào. Tôi cũng không cảm thấy trách nhiệm của chuyện ngày hôm nay thuộc về hắn mà là do Hà Tiểu Nguyên gây ra. Tôi chỉ muốn hắn đưa ra lời giải thích. Trước khi hắn đến, chưa từng xảy ra việc như vậy. Bây giờ con trai tôi bị đánh còn nói nó bắt nạt người, tôi không chấp nhận!"

Hướng An sửng sốt: " Ông thật không nói lý mà!"

"Ai nói lý, cậu nói lý à? Một đứa nhóc thì lo học hành chăm chỉ đi, đừng có nhúng tay vào! Hiệu trưởng, người bị thương đang ở đây, xử lí như thế nào tôi nghe theo ngài."

Hiệu trưởng già vẻ mặt phức tạp tránh né tầm mắt nóng rực kia.

Ông biết con trai của Tần Dũng bởi vì mất mẹ từ nhỏ nên Tần Dũng đối với gã luôn rất cưng chiều, dung túng. Dần dần gã trở nên lệch lạc, ở trường cấp 3 đánh bạn học bị thương nên bị đuổi học, sau đó vẫn luôn ngồi xổm ở nhà. Mỗi lần Tần Dũng tìm việc cho gã, gã làm không quá một tháng đã bỏ việc, lâu dần Tần Dũng cũng bỏ mặc không quan tâm.

Về phần Hà Tiểu Nguyên, ông không biết nhiều về công nhân mới đến này nhưng mà trong ấn tượng của ông, cậu tương đối hướng nội, tính cách ngại ngùng, không giống như người chủ động gây chuyện. Ngoài ra, ông cũng không thấy Trịnh Tùy sẽ nói dối.

Có thể động tay đánh người thành như vậy, quả thực không thích hợp.

Ông suy tư chốc lát, cuối cùng hắng giọng, đang muốn nói, lời còn chưa nói ra, Hà Tiểu Nguyên luôn cúi đầu đột nhiên mở miệng nói: "Hiệu trưởng, việc này là lỗi của tôi."

"..."

Hướng An trợn mắt lên.

Tần Dũng cũng thật bất ngờ rồi nhanh chóng thẳng lưng, cho rằng Hà Tiểu Nguyên là bị cảnh này dọa sợ, châm chọc nói: "Người đã đánh. Cậu cho rằng hiện tại thừa nhận..."

"Hiệu trưởng, Tần Tiểu Kiệt không phải người của trường học." Lâm Hưu Nguyên ngắt lời hắn: "Thầy Trịnh không quen biết gã, lúc đó Tần Tiểu Kiệt uống say đánh tôi bị Thầy Trịnh nhìn thấy, nên tưởng người điên ngoài trường tiến vào. Ban đầu chỉ ngăn cản nhưng không ngăn được. Anh ấy sợ xảy ra chuyện nên khó tránh khỏi ra tay hơi nặng. Thầy Trịnh định báo cảnh sát nhưng may mà tôi nói đó là con trai của chú Tần nên mới không làm lớn chuyện. Là tôi không tốt, lần đầu tiên gặp phải chuyện này bị dọa sợ nên không kịp thời nhắc nhở thầy Trịnh đó là con của chú Tần, nếu không mọi chuyện cũng không đến nước này."

Trịnh Tùy hơi kinh ngạc mà nhìn cậu.

Tần Tiểu Kiệt nằm ở trên giường trợn mắt lên, sắc mặt như màu gan heo: "Mày, mày dám..."

Hướng An phản ứng rất nhanh, vội vã đáp lời nói: "Đúng, lúc đó hắn còn muốn đánh tôi!"

Vừa nghe lời này,sắc mặt hiệu trưởng lập tức thay đổi.

Đánh học sinh không phải là việc nhỏ.

Tần Dũng tự nhiên cũng ý thức được tình huống không đúng, đứng lên một chút: "Mày, mày đừng có nói lung tung! Hiện tại bị thương chính là con trai của tao! Mày thì không sao? Nào có chuyện đánh người mà bản thân lại bị thương thành như vậy ? !"

"Còn không phải là do gặp phải tiểu Trịnh? !" Hiệu trưởng vỗ bàn lạnh lùng nói: "Ông có biết cậu ấy là giáo viên duy nhất ở trường chúng ta luyện qua tán đả. Cũng may mà cậu ấy có luyện qua, không thì người nằm trên giường bây giờ chính là bọn họ! Lúc đó ông chịu nổi trách nhiệm này hay không? !"

Tần Dũng bị câu nói này dọa sợ. Hắn xem sắc mặt người thì rõ ràng do chính mình ngốc nghếch bao che cho con mà giẫm phải lôi, vội vã giải thích: "Hiệu trưởng tôi không phải có ý đó, là bọn họ nói quá, tuy rằng tính tình Tiểu Kiệt hơi kém nhưng mà cũng sẽ không tùy tiện..."

Hiệu trưởng mặt lạnh lùng: "Hay là báo cảnh sát?"

Trịnh Tùy vẻ mặt bình tĩnh mà lấy điện thoại di động ra.

Tần Dũng đối với ba chữ "Báo cảnh sát" có cảm giác sợ hãi, hoảng hốt hai giây liền chạy tới giữ lấy tay Trịnh Tùy: "Không, không cần thiết làm lớn chuyện như vậy! Ha ha, tôi biết thầy Trịnh cũng không phải cố ý, tất cả mọi người đừng kích động. Sau này ngẩng đầu gặp cúi đầu cũng thấy, không phải việc lớn, chúng ta giải quyết riêng là được..."

"Được rồi, được rồi." Hiệu trưởng cũng đều biết, buồn bực mà vung tay: "Chờ một lát mang con trai ông đi bệnh viện kiểm tra một chút, tiền tôi sẽ trả lại cho ông. Nhưng mà xem ra trường học chúng ta vấn đề an toàn có vấn đề. Sau này người nhà không có chuyện gì cũng đừng tùy tiện mang vào trường học."

"Không, không cần ngài tiêu tiền." Tần Dũng vội vàng theo sau, "Nào có nghiêm trọng như vậy, Tiểu Kiệt, nó là có chút không hiểu chuyện, sau này tôi khẳng định sẽ quản giáo tốt nó."

"..."

...

Một hồi trò khôi hài cuối cùng cũng kết thúc. Lúc Lâm Hưu Nguyên được Hướng An đỡ từ phòng Tần Dũng đi ra, những người ở hai phòng khác đều đi ra hành lang tham gia trò vui. Bảo vệ lão Ngô đi ra thấy người, con ngươi đảo một vòng, lập tức chạy về trong phòng mình.

Trần Đại Đống cùng Trần Đại Phú đi đến hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì.

Lúc Lâm Hưu Nguyên nói chuyện với bọn họ, Trịnh Tùy trầm mặc lướt sát qua bả vai cậu, bước chân không quá vững vàng mà một mình lên lầu.

Cậu sửng sốt một chút nhìn bóng lưng kia, mấy giây sau mới lấy lại tinh thần tiếp tục nói chuyện với mọi người.

Trần Đại Phú biết được ngọn nguồn liền trở về phòng, ngược lại Trần Đại Đống tức giận theo Lâm Hưu Nguyên về phòng cùng cậu nói này nọ về Tần Tiểu Kiệt: "Tôi vẫn luôn không thích thằng nhóc này, không biết lớn nhỏ. Trước đây đến trường học chúng ta ỷ vào bản thân lớn tuổi hơn không ít so với học sinh cấp hai nên bắt nạt học sinh. Hai năm trước thậm chí còn đã lừa gạt tiền của một công nhân, công nhân kia cũng tìm ba hắn nói chuyện, cũng không biết Tần Dũng quản hắn như thế nào. Sau đó hắn cuối cùng kiềm chế được chút... Kết quả ngày hôm nay nhìn cậu dễ ức hiếp, bệnh cũ lại tái phát..."

Lâm Hưu Nguyên hỏi: "Công nhân bị hắn lừa gạt như thế nào?"

"Người đó tuổi tác cũng xấp xỉ cậu. Hai năm trước đã nghỉ việc rồi, tính cách người kia cũng thật giống cậu, rất thành thật. Nếu không cũng không bị thằng nhóc chưa đủ lông bắt nạt."

Lâm Hưu Nguyên hơi ngừng lại, đột nhiên nhìn về phía hắn: "Công nhân kia tên là gì? Lúc đó ở nơi nàp ?"

"Ôi! Lâu quá rồi... Tôi hiện tại cũng không nhớ rõ lắm, hình như tên Giang Thủy ? Cũng ở phòng này của cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro