Chương 7: Công nhân ở dưới giếng (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Glucose

Truyện chỉ được đăng ở W@ttp@d Glucose95

02/02/2022


Sau đó, mặc cho Lâm Hưu Nguyên hỏi thế nào, Trần Đại Đống đều không nói được nhiều thông tin hơn. Họ gì cũng quên mất vì người kia chỉ làm việc ở trường học nửa năm đã nghỉ việc, cũng không có liên hệ gì với mọi người.

Lúc gần đi, Trần Đại Đống đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lại nói: "Đứa bé kia lớn lên rất đẹp, giọng nói khá giống con gái. Hắn cũng để ý điều này nên không quá thích nói chuyện, có lúc nói chuyện còn cố sức đè ép cổ họng. Ôi chao? Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?"

Lâm Hưu Nguyên lắc đầu nói không có chuyện gì rồi đưa hắn đi ra ngoài.

Khi trở về nhà, cậu liếc nhìn mặt tường từng xuất hiện quỷ ảnh, sương mù vẫn luôn bao phủ trong lòng rốt cuộc cũng tản ra chút.

Trần Đại Đống đi rồi, Hướng An không muốn về nhà. Tất cả bạn cùng phòng của nó đều đã trở về nhà, nó cũng không muốn một mình ở lại ký túc xá. Trải qua sự việc buổi chiều, Hướng An liền tự nhận cùng anh trai công nhân này thành chiến hữu cùng chung hoạn nạn. Nó muốn ở lại nơi này hai tối nhưng không tiện mở miệng. Nó nắm tay cửa nhưng không đi.

Lâm Hưu Nguyên biết nó có ý gì, nói: "Phòng tôi chỉ có một cái giường."

Hướng An nhất thời nói: "Tôi không muốn ngủ giường của anh!"

Lâm Hưu Nguyên "À" lên một tiếng, chậm rãi ngồi lên giường: "Vậy cậu giúp tôi giữ cửa một chút. Tôi muốn ngủ."

Hướng An nhìn cậu thật sự nằm xuống, vội la lên: "Anh, một mình anh ở đây không sợ sao?"

"Sợ cái gì?"

"Chính là...Vừa rồi bảo vệ đem con hắn đi ra ngoài kiểm tra, buổi tối Tần Tiểu Kiệt sẽ về. Anh không sợ hắn sau khi có thể xuống giường sẽ tới báo thù anh hả?"

Thanh niên trên giường sững sờ: "Không thể nào? Hiệu trưởng đều nói như vậy..."

"Tại sao lại không!" Hướng An nhìn thấy người đã bị mình hù dọa, vội vàng tăng cường độ lên, nêu lên chi cậu các ví dụ về các tin tức vụ án trả thù trong xã hội, thêu dệt thêm chuyện khủng bố, cuối cùng còn nói: "Nếu anh sợ, tôi có thể ngủ cùng anh hai tối, cũng không ngủ giường anh, chỉ cần đem chăn đệm từ ký túc xá trải lên sàn là ngủ được. Hơn nữa tôi có số điện thoại của cậu họ, nếu có chuyện gì sẽ lập tức nói cho hắn biết. Tuyệt đối không có hại!"

Lâm Hưu Nguyên nghe đến từ "Cậu họ" trong miệng nó, lại làm bộ không hiểu: "Cậu học của cậu là ai?"

"Ồ, chính là thầy Trịnh. Trước đây đi học hắn rất chán ghét bạo lực học đường, nếu không cũng không đánh Tần Tiểu Kiệt thành như vậy. Tôi nói với hắn, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua."

"Tại sao cậu không đi ký túc xá cậu họ của cậu ở ?"

"Chúng tôi cũng chỉ là quan hệ họ hàng hời hợt, bên ngoài là quan hệ thân thích, hơn nữa hắn như vậy cho tôi đi tôi cũng không muốn đi... Cùng hắn ở cùng một chỗ, điện thoại di động tôi cũng không dám chơi, còn không bằng về nhà! Mà hắn cũng sẽ không đồng ý cho tôi ở. Tiểu Nguyên ca, những gì em vừa mới nói, anh suy nghĩ thật kỹ đi."

Lâm Hưu Nguyên đứng lên nói: "Cậu đi lấy chăn đệm đi."

Nam sinh sững sờ, không nghĩ tới cậu dứt khoát như vậy, hỏi một câu "Có thật không ?" rồi lại sợ cậu đổi ý, không chờ trả lời liền quay người chạy lên.

Trong phòng không có ai, Lâm Hưu Nguyên xuống giường đem sàn nhà quét dọn sạch sẽ. Cậu đem chăn đệm trên giường đến xa xa góc tường bắt đầu trải đệm.

Hệ thống: "? ? ?"

Lâm Hưu Nguyên: "Cũng không thể để thằng nhóc ngủ trên đất."

Hệ thống: "Cậu tại sao phải đồng ý với nó?"

Lâm Hưu Nguyên: "Trong Đại Cương ban đầu, vai chính chính là máy thu thông tin đi bộ. Tuần sau chính là giờ chết của tôi, tôi không thể ngồi chờ chết."

...

Khi Hướng An ôm chăn đến thấy Lâm Hưu Nguyên đã trải chăn đệm nằm dưới đất, mặt nó đầy ngạc nhiên.

Lâm Hưu Nguyên lấy chăn đệm trên người nó đặt lên giường đơn.

Hướng An: "Tôi ngủ trên giường?"

Lâm Hưu Nguyên ừm một tiếng, thành thạo mà bắt đầu giúp nó trải chăn.

Hướng An vội vàng nói: "Tôi tự mình trải!" Nó nhất thời bắt đầu ngại ngùng, nói chuyện có chút nói lắp: "Tôi, tôi sẽ nằm dưới sàn ngủ, đều đã nói rồi mà, sẽ không đi chiếm giường của anh!"

Lâm Hưu Nguyên không để ý tới nó, trải giường chiếu xong có hơi mệt chút. Cậu đi tới góc tường đã trải đệm nằm xuống: "Cậu tự chơi đi, tôi nằm nghỉ một lát."

"Ừm..."

Lúc tỉnh dậy đã là buổi tối , Lâm Hưu Nguyên bị mùi thơm của thức ăn hun cho tỉnh. Cậu chống đỡ thân thể ngồi dậy.

Cách đó không xa Hướng An đang dùng cơm. Thức ăn là từ nhà ăn đưa tới ba món một canh, nhìn thấy cậu tỉnh rồi vội vàng nói: "Anh ăn không? Tôi mời anh!"

Lâm Hưu Nguyên nhìn nhìn, thấy lượng cơm không ít, rõ ràng là phần ăn cho hai người. Cậu nói tiếng cảm ơn, sau đó đi ra ngoài rửa tay cùng nó ngồi ăn cơm.

Sau khi ăn xong Lâm Hưu Nguyên muốn đi ra ngoài. Ý định ban đầu là muốn hỏi thăm những người trong trường thông tin về công nhân tên Giang Thủy kia, Hướng An cố tình muốn đi cùng cậu, dường như rất kiêng kị với việc một mình ở trong phòng.

Lâm Hưu Nguyên không thể làm gì khác hơn là mang theo nó đi ra ngoài tản bộ thuận tiện mua ít đồ.

Tất cả giáo viên ở lầu một đều về nhà, chỉ có phòng Trịnh Tùy đèn vẫn sáng.

Hướng An kỳ quái nói: "Không thể hiểu nổi, nhà cậu họ rất có tiền, coi như không muốn về nhà, ở chỗ gần đây mua cái... Không, dù thuê một phòng ở thoái mái cũng dư sức mà. Vẫn luôn ở trong nhà lớn, hiện tại lại ở phòng ký túc xá nhỏ như vậy không khó chịu sao?"

Lâm Hưu Nguyên thuận miệng nói: "Thuận tiện đi làm.

Hướng An mặt mũi tràn đầy vẻ không đồng ý.

Cậu mang theo Hướng An đi ra ngoài trường đi dạo ở siêu thị, mua chút hoa quả đồ ăn vặt. Sau đó trở về nhà để Hướng An mở TV xem, trong phòng có âm thanh, nam sinh cũng không cần kiêng kỵ việc một mình chờ đợi. Sau đó Lâm Hưu Nguyên tìm ra một hộp bánh quy nhỏ mà bản thân cảm thấy ăn ngon nhất cùng một túi táo tây lớn lên lầu tìm Trịnh Tùy.

Cửa mở ra, nam nhân cụp mắt, nhìn cậu hai tay cầm đồ: "Lấy về, đừng đưa nữa."

"Nhưng là cái bánh quy này thật sự ăn ngon cực kỳ." Lâm Hưu Nguyên tích cực đề cử: "Tôi là ăn thử sau đó mới mua. Thầy Trịnh, anh trước tiên nếm thử đi?"

Trịnh Tùy nhìn cậu không nhúc nhích.

Lâm Hưu Nguyên đợi nửa ngày người đàn ông vẫn không nhận lấy, đầu gục xuống như con cá nóc xì hơi: "Không thích à. Anh ngày hôm nay giúp tôi rất nhiều. Tôi còn chưa cảm ơn anh đàng hoàng đâu."

Người đàn ông nhìn xoáy trên đỉnh đầu cậu: "Cậu đã cám ơn."

Lâm Hưu Nguyên ở trong lòng phun tào: "Hệ thống, cái em trai nhỏ này thật là khó đối phó!"

Hệ thống: "Em trai nhỏ? Ha ha."

"..."

Lâm Hưu Nguyên nửa ngày cũng không đem đồ cho đi được, vẻ mặt thương tâm mà quay người, đầu gục xuống mà đi mấy bước, phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc: "Quay lại."

Lâm Hưu Nguyên chạy trở lại, ngẩng lên đầu, phảng phất như chó con ven đường chờ được vuốt lông, tha thiết mong chờ nói: "Làm sao vậy thầy Trịnh?"

Trịnh Tùy đồng tử nhạt nhẽo nhìn không ra cái gì, môi lại mím thẳng. Anh hơi cúi người, đem bánh quy trên tay thanh niên lấy đi, không lấy táo tây.

Lâm Hưu Nguyên không đồng ý nói: "Ngày hôm nay táo tây siêu cấp ngọt."

Trịnh Tùy ánh mắt tối lại: "Trở về."

Lâm Hưu Nguyên cẩn thận mỗi bước đi mà đi, mỗi lần quay đầu đều nhấc túi táo tây: "Thật sự không muốn sao?"

"..."

Lúc đi tới cuối hành lang, Lâm Hưu Nguyên mới phất tay một cái, vẻ mặt đầy tiếc nuối đi xuống.

Trở lại phòng dưới giếng, TV chẳng biết lúc nào đã bị tắt, Hướng An ngồi một mình ở bên giường không nhúc nhích.

Bầu không khí quỷ dị.

Lâm Hưu Nguyên có chút kỳ quái, hỏi hắn làm sao vậy. Đối phương nghe tiếng, run cầm cập một chút, như là mới vừa hoàn hồn.

Hướng An chầm chậm nghiêng đầu qua, lập tức há miệng ra, lại không phát ra thanh âm nào, mặt đầy hoảng sợ nhìn cậu chằm chằm.

Lâm Hưu Nguyên không hiểu ra sao, sờ sờ mặt của mình, đang muốn hỏi làm sao vậy, đột nhiên ý thức được, Hướng An nhìn cũng không phải là chính mình, mà là phía sau mình.

Cậu xoay người. Một cái đầu lâu mục nát dữ tợn đột nhiên không kịp chuẩn bị mà dán lên hai gò má cậu.

Lâm Hưu Nguyên cùng đầu lâu kia nhìn nhau. 3 giây sau, thân thể thẳng tắp ngả về sau, đôi mắt nhắm lại, một bộ dáng như đã ngất đi.

Ầm một tiếng, ngã không nhẹ. Cậu nỗ lực nhẫn nhịn mới không cau mày. Cách đó không xa, vang lên tiếng Hướng An kêu sợ hãi, một bên kêu cứu mạng một bên thân thể run rẩy lại đây kéo cậu, phát hiện kéo không được, liền đứng lên mà xông ra ngoài.

Sau khi Hướng An rời đi, Lâm Hưu Nguyên nghe một tiếng cọt kẹt, cửa tự động đóng lại.

Cậu từ khóe mắt lặng lẽ hướng lên trên nhìn, chỗ trước đây không lâu xuất hiện đầu lâu mục nát đã không còn. Tất cả cũng không có như vậy mà kết thúc, nơi mắt cá chân cậu có một đôi lạnh lẽo tay chậm rãi quấn lấy, đem cậu kéo về hướng của một nơi nào đó .

Bây giờ là ngày hè, Lâm Hưu Nguyên chỉ mặc một thân áo ngắn tay quần cộc, tốc độ kéo cậu của con quỷ kia cũng không chậm. Cậu cảm thấy bản thân mình như nô lệ ở cổ đại bị công tử bột kéo, hành hạ sau ngựa. Những người kia trong phim truyền hình còn có thể kêu đau xin tha, nhưng cậu căn bản không có cách nào lên tiếng.

Dây thanh quản cậu dường như mất đi tác dụng, nhiệt độ cơ thể cũng từ từ nguội lạnh.

Trong lòng cậu có linh cảm rằng có khả năng con quỷ này đang cho cậu một thông tin nào đó.

Lúc bên ngoài truyền đến tiếng người huyên náo cùng tiếng gõ cửa, Lâm Hưu Nguyên đã bị đôi tay kia từ trong nhà dọc theo góc tường lôi đi được một vòng.

Sau khi cửa bị cưỡng ép phá ra, cả người cậu đã bị kéo đến nơi cực kì tối tăm, đâu đâu cũng có tro bụi cùng mạng nhện.

Là dưới gầm giường.

Đôi tay kia rời đi.

"Mới vừa, mới vừa rồi còn ở chỗ này!" Bên trong âm thanh của Hướng An mang theo tiếng khóc nức nở, thở hổn hển hô to: " Là thật! Cậu họ tôi không có lừa cậu! Ở nơi này ! Còn có cái đầu kia... Là quỷ! Nơi này khẳng định có quỷ! Tiểu Nguyên ca! Tiểu Nguyên ca..."

"Cậu đừng hoảng loạn" là tiếng của Trần Đại Đống "Cậu cẩn thận đem tình huống vừa rồi nói rõ ràng, cái gì đầu gì, quỷ gì ?"

Tiếp theo Hướng An hoàn toàn mất trật tự nói, nó hoảng sợ không ít, nói chuyện nhiều lần liên tục đứt quãng, chính là không ngừng nói có quỷ.

Lâm Hưu Nguyên nằm ở dưới gầm giường đang nghĩ ngợi xem có thể làm ra tiếng động nhắc nhở sự tồn tại của mình hay không. Cậu đang suy nghĩ thì canh tay buông thõng bên người bỗng nhiên bị một cái tay bắt được.

Cảm xúc ấm áp, thon dài mạnh mẽ, thuận theo cánh tay của cậu nắm thật chặt vai, đem cậu di chuyển ra bên ngoài.

"Hà Tiểu Nguyên." Âm thanh cực thấp, cậu lại nghe rất rõ ràng.

Lâm Hưu Nguyên qua kẽ hở hia mắt nhìn sang, Trịnh Tùy dùng một tư thế rất gian nan nửa quỳ ở bên giường ngoài bóng tối, trầm mặt đem cậu kéo ra bên ngoài.

Lúc này, đôi tay lạnh lẽo kia lại xuất hiện lần nữa, leo lên một bên cánh tay khác của Lâm Hưu Nguyên, giằng co dường như muốn dùng sức lôi cậu vào nơi sâu trong gầm giường.

Mặt Trịnh Tùy hơi biến sắc, hình như cảm nhận được điều khác thường này nên rất nhanh ngừng lại, trực tiếp lấy đèn pin chiếu xuống .

Bàn tay quỷ không hề rời đi, mà người đàn ông cũng không theo dự đoán của Lâm Hưu Nguyên là sẽ sợ hãi lùi về sau.

Một giây sau, cậu phát hiện đèn pin bên giường bị tắt đi, bỗng nhiên có nửa người mò vào.

Lâm Hưu Nguyên: "! ! !"

Trong bóng tối, cậu rõ ràng cảm nhận được bàn tay quỷ trên người bị sống sờ sờ xé ra, mà người đàn ông sợ quỷ trong ấn tượng kia trong toàn bộ quá trình không nói tiếng nào, kéo cằm cậu, ôm cậu, sau đó mang cậu ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro