Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Linh Mộc, còn bao nhiêu trang? Đừng quên ngày mai là ngày giao bản thảo." Giọng nam trầm thấp mà có từ tính theo điện thoại truyền đến, cẩn thận một chút nghe trong lời nói chứa chút lửa giận.

"Ân~ còn có, còn có, còn có 15 trang." Thanh âm rất ôn nhu, có thể cho người nghe được tiểu tử này đặc biệt có chút ngây ngô.

"15 trang ? Ngươi mấy ngày nay rốt cuộc có viết hay không ? Ngươi mấy ngày nay chỉ viết 5 trang ? "

"Ngô~ A Mặc ngươi đừng sinh khí a. Ta thực sự là có viết. Chẳng qua mấy ngày nay trợ lý xin về nhà ăn tết, ngay cả kiểm tra lại ta đều phải tự mình làm, thực là mệt mỏi quá.

Đầu điện thoại bên kia trầm mặc một lúc. Lúc sau giọng nam nhân vang lên hơi chút mềm mỏng. "Viết cho tốt bản thảo, sau khi tan tầm ta tới, ngươi ăn cái gì ? "

"Ân! A Mặc tốt nhất. Ta ăn …"

Thỉ Trạch Viêm Mặc cất điện thoại, trong ánh mắt lộ rõ một mảnh sủng nịch.

Chỉ một lúc sau, điện thoại của hắn vang lên. "Uy, Thỉ Trạch học trưởng, là ta." Tiếng nói thanh lệ vang lên. "Hạc, chuyện gì?"

"Ta đem ba mươi trang tháng sau hoàn thành, đang truyền tới, phiền toái ngài giúp ta xem một chút, cảm ơn."

"Hảo, ngày mai sẽ xem giúp ngươi, vất vả rồi." Thỉ Trạch hài lòng, khóe miệng cong lên mỉm cười.

Đột nhiên lại nghĩ tới tiểu tử đáng ghét kia, liền đến siêu thị. Sau khi chuông cửa vang lên, nghe thấy người bên trong nói "Lập tức đến.".

Sau một lát yên lặng, một tiếng "Đùng" vang lên, lại thêm một tiếng "Bính". Sau đó là tiếng kêu rên truyền đến, Thỉ Trạch trong lòng căng thẳng, không cần nghĩ cũng biết là tiểu tử kia. Cửa mở ra, một tiểu tử dáng vẻ xù lông đi ra, vẻ mặt thanh tú mang theo ủy khuất chau cái mũi nhỏ, liền kêu một tiếng "A Mặc~".

Thỉ Trạch bất đắc dĩ cười cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, khóe mắt tựa sáng như ngọc đối với Linh Mộc thực sủng nịch. Khuôn mặt mỉm cười mê hoặc làm điên đảo chúng sinh, Linh Mộc trong nháy mắt có chút ngây người.

Thỉ Trạch rút ra một bàn tay, nhu liễu xoa đầu tóc rối tung kia. "Phát ngốc cái gì, còn không mau cho ta vào?"

"A! Nga." Linh Mộc lúc này mới phản ứng lại, vươn bàn tay nhỏ bé non mềm tới kéo Thỉ Trạch vào nhà khách kiêm phòng làm việc.

Thỉ Trạch nhìn đống bừa bãi dưới chân, bất đắc dĩ nói:

"Tuy ta không trông cậy trợ lý ngươi đi phòng ốc của ngươi vẫn sạch sẽ nhưng như này là quá khoa trương đi..."

"Ai nha~ ngươi cũng đâu phải lần đầu tiên thấy. Năm ấy nơi này của ta còn không phải như vậy sao?" Linh Mộc một chút bộ dáng thẹn thùng cũng không có.

"Ân nói cũng đúng. Đúng rồi, vừa rồi ngươi có đụng đến vết thương không?"

Lúc này Linh Mộc mới có chút ngượng ngùng, ngay lập tức diện ra biểu tình đáng thương.

"Bị thương, bị thương! Đau~"

Nghe vậy Thỉ Trạch có chút khẩn trương "Làm sao? Ta nhìn giúp ngươi xem"

Linh Mộc mừng thầm, vui vẻ đem cái mụn nước do lần trước đói bụng tự luộc trứng bị văng trúng (đã khỏi nhiều rồi) đưa cho Thỉ Trạch xem giống như hiến bảo vật. Thỉ Trạch thấy thế không khỏi cười sằng sặc, bày ra biểu tình nghiêm trọng nói

"Thực nghiêm trọng. Thương nặng như vậy hẳn là không viết bản thảo được đi, vậy cứ tạm hoãn vài ngày, ta sẽ bàn lại cùng công ty."

Linh Mộc rốt cuộc cũng nghe được lời nói mình mong chờ, đuôi lông mày lập tức nhếch lên, cười đến hai chiếc răng nanh cũng lộ ra.

"Ngươi là muốn nghe ta nói vậy đi. Nói cho ngươi rõ, nghĩ cũng đừng mong nghĩ đến. Mấy ngày nay vẫn chưa hoàn thành hết, ngươi không viết bản thảo có phải hay không ? Còn một ngày cuối cùng là hôm nay, ta sẽ chờ đến khi bản thảo hoàn thành xong. Ngươi còn nhiều hay ít trang, nói?"

Thỉ Trạch cố ý hung tợn mà giáo huấn Linh Mộc, nắm lấy quần Linh Mộc, dùng một chút sức lực ôm y đẩy đến sô pha.

Linh Mộc bất mãn bĩu môi, tuỳ ý Thỉ Trạch hỏi vẫn không thèm trả lời. Thỉ Trạch thấy thế ngẩng đầu dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn qua người Linh Mộc một lượt. Linh Mộc chợt rùng mình, giọng có chút sợ hãi đáp:

"Không được nói dối. Còn như thế ta tự mình kiểm tra."

"Còn có 16 trang,..." Lúc này Linh Mộc mới an phận nói ra.

"Cái gì? Vừa rồi ngươi nói 15 trang, như thế nào bây giờ nhiều thêm một trang."

Thỉ Trạch nháy mắt giận dữ, đang chuẩn bị giáo huấn tiểu tử không biết nặng nhẹ này một phen, đột nhiên mùi khét xộc lên mũi, liền buông tay đang nắm chặt cằm Linh Mộc ra, đứng dậy hướng đến phòng bếp đi tới. Đúng như hắn dự đoán, cả phòng bếp đều mù mịt khói, cái nồi đặt trên bếp vẫn chưa được tắt lửa.

Mở nắp nồi không thể nào đen hơn, bên trong nồi là một mảng đen kịt không nhìn vật thể. Thỉ Trạch nhìn hồi lâu mới biết được nguyên lai thứ đen như mực ấy là trứng chim. Trong nháy mắt cơn tức lại tăng lên ba thước.

Tắt lửa, dọn dẹp sạch phòng bếp, trở lại phòng khách đã không thấy tiểu tử gây họa kia trên sô pha. Thỉ Trạch cười lạnh, đi tới phòng ngủ, nắm lấy góc chăn kéo tiểu tử đang run run kia ra.

Linh Mộc liền lăn ra, chuẩn bị đào tẩu đã bị thân ảnh to lớn che chắn trước mặt, hắn một phen đem cậu nhắc đến trên giường.

"A, ha hả~ A Mặc ngươi đừng sinh khí, bây giờ ta sẽ đi viết bản thảo. Ta cam đoan ngày mai giao đủ bản thảo cho ngươi." Linh Mộc nhìn mặt Thỉ Trạch tức giận đến đen liền cam đoan nói.

“Hiện tại đã biết ta sinh khí? Hiện tại đã bắt đầu cam đoan? Nói cho ngươi biết, đã muộn.”

Thỉ Trạch ôm lấy Linh Mộc, thuận thế kéo cậu ngã sấp trên đùi, bàn tay hung hăng vung lên rồi dừng ở mông Linh Mộc.

“Ba”

“A~” Linh Mộc hét thảm một tiếng, lập tức cầu xin:

“A Mặc, ta sai lần rồi~ đừng đánh, đau a.”

“Hừ, còn dám lừa gạt ta, là ai buổi sáng nói với ta “Còn có 15 trang”, bây giờ thật sự còn bao nhiêu trang? Nói.” Thỉ Trạch mặc kệ Linh Mộc cầu xin tha thứ vẫn tiếp tục trừng phạt.

“Ba. Ba. Ba. Ba. Ba…”

“Đau quá a, ta thực sự biết sai rồi. A Mặc dừng lại, đừng đánh.” Linh Mộc lớn tiếng kêu khóc, khéo léo vặn vẹo thân thể thoái khỏi trói buộc của Thỉ Trạch.

“Ba.” Đáp lại sự vặn vẹo mông của Linh Mộc là một cái tát đánh tới, đánh cho đến khi Linh Mộc không dám động đậy, an phận ghé trên đùi Thỉ Trạch.

“Nói. Rốt cuộc sai chỗ nào.” Thỉ Trạch rốt cuộc đã ngừng đánh, hướng tới tiểu tử nằm trên đùi mà quát lớn. Tiếng quát đem tiểu tử lõa mông kia run rẩy đến lợi hại. Linh Mộc thở phào khi Thỉ Trạch không đánh nữa, bị Thỉ Trạch quát lớn cả người liền khẩn trương, giọng nho nhỏ run run

“Ân... ta không nên lười biếng không viết bản thảo… không nên nói dối lừa ngươi...”

“Còn có?”

“Ngô~ hết rồi đi…”

“Ba” “Là nghĩ không ra đi. Không thành vấn đề, ta giúp ngươi nghĩ ra.”

“Ba. Ba. Ba.”

“A~~ nha~~~” Linh Mộc không ngừng kêu thảm thiết, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì đau đớn mà nhăn lại.

Một bên Linh Mộc kêu to, một bên Thỉ Trạch vẫn không ngừng đánh. Linh Mộc có nghĩ mình có chuyện xấu gì bị Thỉ Trạch phát hiện.

“Ân, nửa tháng trước trợ lý trước lúc đi có nói ta hoàn thành nhanh bản thảo. Như thế có thể gửi qua cho y để y vẽ phụ thay ta."

Linh Mộc hồi tưởng lại, không nghĩ đến chính mình đem tội trạng suy nghĩ trong đầu nói ra.

Ngẩng đầu phát hiện khuôn mặt Thỉ Trạch biến sắc cả người liền cứng đờ, hồi lâu sau mới có phản ứng. Linh Mộc bày ra bộ dáng đáng thương, miệng mếu, mắt to ngập nước chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn kiệt đang tức giận kia. Đến cả nửa lời cầu xin tha thứ cũng không dám nói, chỉ sợ chính mình bị đánh chết ngay trên giường.

Thỉ Trạch đã sớm nhìn thấy ánh mắt hối lỗi kia nhưng càng nghĩ càng giận, rốt cuộc nhịn không được lớn tiếng quở trách.

“Linh Mộc, ngươi đang nghĩ gì? Viết xong kịch bản gốc liền đưa qua cho trợ lý ngươi vẽ? Vậy ngươi làm họa sĩ làm gì, chi bằng đi làm tiểu thuyết gia. Ta không nói không cho ngươi chơi, nhưng ngươi ngẫm lại xem làm thế có đúng mực không? Công việc làm xong ngươi chơi thế nào ta không quản nhưng ngươi không biết phân biệt nặng nhẹ, cả ngày vẫn làm biếng không chịu động bút. Ta nói cho ngươi biết, ngươi có tài năng thiên phú nhưng ngươi lại tự chà đạp tài năng của mình, ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì? Hôm nay ta vừa điện thoại cho ngươi xong Hạc liền giao đến cho ta bản thảo của tháng sau, còn ngươi thì sao? Đến bây giờ còn chưa xong bản thảo tháng này. Hạc tuy rằng có tài hoa nhưng không có thiên phú như ngươi, không phải thiên tài như ngươi nhưng hắn có không ngừng cố gắng, chính vì thế thời gian nộp bản thảo bao giờ cũng nhanh hơn ngươi. Người nói với ta ‘Ta nhất định trở thành họa sĩ nổi tiếng, nhât định trở thành Linh Mộc khiến Thỉ Trạch Viêm Mặc ta tự hào’ không phải ngươi sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro