Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thỉ Trạch một mạch quở trách Linh Mộc lại không chú ý tới người đang nằm trên đùi hắn là người hắn yêu thương.

Hắn ngừng quở trách, tiểu tử kia giọng như mèo nhỏ kêu bắt đầu nức nở. Thỉ Trạch luống cuống, vỗ nhẹ lưng tiểu tử kia nhưng không thấy phản ứng, toan chuẩn bị ôm Linh Mộc. Vừa lúc đó Linh Mộc oa oa miệng khóc to.

“Ô~~ Thỉ Trạch… ngươi là vương bát đản. Ngươi chỉ biết khi dễ ta… Ta thực sự cũng muốn hoàn thành xong bản thảo. Nhưng thực tế, thực tế ngươi thế mà không gọi điện cho ta, cũng không tới gặp ta, ta rất, ta rất nhớ ngươi… Cho nên ta mới nghĩ đến vui chơi một tí, không viết không vẽ bản thảo nữa sẽ không nhớ tới ngươi, nhưng mà, nhưng mà không được a, một ngày không được nghe giọng nói ngươi ta liền không an tâm, một ngày không thấy ngươi ta cũng liền không vui vẻ. Ngươi nói ta phải làm sao bây giờ… Ngươi nói đã nói chuyện với Hạc rồi, ngươi nói hắn rất tốt vậy ngươi tới gặp hắn đi, ngươi tới tận nhà hắn mời hắn về làm biên tập viên đi. Ngươi tới đây tìm ta làm gì? Ô~ ô~!!! Oa oa oa!!!”

Nói đến đây Linh Mộc không ngừng khóc lớn, nước mắt trong suốt men theo khóe mắt xinh đẹp lăn xuống, ướt nhẹp cả mảng quần Thỉ Trạch, khiến người ta nhìn đến liền đau lòng. Thỉ Trạch đừng nói là đau lòng, hắn đã hối hận muốn chế. Nghe đến lời nói đầy giấm chua của Linh Mộc, lửa giận trong lòng Thỉ Trạch đã bị tư vị ngọt ngào dập tắt.

Thỉ Trạch cẩn thận ôm lấy tiểu tử đang nằm trên đùi, ôm y vùi vào mảng ngực chắc chắn của mình. Linh Mộc ngước lên chăm chú nhìn, Thỉ Trạch một tay ôm eo y, một tay niết lấy cái cằm nhỏ giúp y lâu đi nước mắt ủy khuất rơi trên má.

Khuôn mặt nhỏ nhắn Linh Mộc vẫn ngập đầy nước mắt, trước mắt y là một mảng mông lung không thể xác định, cái mũi hồng hồng cứ hít, khuôn miệng nhỏ lắng nhếch lên. Thỉ Trạch nhìn bộ dáng khóc đến hoa lê đái vũ này của Linh Mộc chỉ biết ôm y vào ngực, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa lưng y.

Thỉ Trạch kề đến sát tai Linh Mộc, giọng nói ôn nhu trầm ấm thì thầm “Tìm anh…”

Cảm giác được người trong lòng đang run lên, Thỉ Trạch cong khóe miệng cười, tiếp tục nói

“Ngươi đừng ghen tị, ta không biết ngươi nghĩ nhiều đến vậy. Ta không điện thoại cho ngươi vì ta không biết ngươi có muốn nói chuyện với ta hay không, ta sợ làm phiền ngươi. Thực xin lỗi, hiện tại ta đã biết tình cảm ngươi đối với ta cũng như ta đối với ngươi. Ta yêu ngươi.”

Cả người Linh Mộc run lên, đại não nhất thời chưa tiếp thu được, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn Thỉ Trạch.

“Ta… A Mặc… Ta cũng… thích ngươi.”

“Hừm?” Thỉ Trạch bất mãn hừ lên một tiếng.

“Ta yêu ngươi.”

Linh Mộc sợ đến mức lập tức sửa lại lời nói, lúc này Thỉ Trạch mới hài lòng.

Thỉ Trạch đem Linh Mộc thoát khỏi ngực, tay niết cằm y nâng lên, bất ngờ cuối xuống hôn vào cánh môi mềm mại của y, đầu lưỡi đảo qua đảo qua trên hàm răng rồi vói vào bên trong tìm đầu lưỡi mềm mại của y. Đầu lưỡi Thỉ Trạch liền quấn lấy, linh hoạt tấn công trong khoang miệng của Linh Mộc, hôn đến khi y nhuyễn khí mới buông ra.

Thỉ Trạch cố gắng áp chế lửa dục đang sôi sùng sùng trong cơ thể, ôm Linh Mộc nằm đến trên giường, còn cẩn thận nhét cái gối mềm xuống bụng y. Lúc này mông Linh Mộc hếch cao lên. Linh Mộc kịp phản ứng liền xoay người lại ngăn cản động tác tiếp theo của Thỉ Trạch, lại bị Thỉ Trạch hung hăng trừng mắt một cái y lập tức trở về vị trí cũ.

“Không đánh, để ta xem xem có nghiêm trọng không.”

Thỉ Trạch cẩn thận cởi quần ngoài của Linh Mộc, cởi tiếp quần lót liền thấy cái mông xanh tím hiện lên trước mắt. Hắn có chút tự trách mình, trách mình trong lúc tức giận đã nặng tay đánh tiểu tử này.

Linh Mộc cắn môi khi trận đau phía sau ập đến. Thỉ Trạch nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên chỗ bị đánh của y. Cảm giác mát lạnh liền biến mất thay vào đó là nóng bừng cả lên.

Lúc này, Thỉ Trạch lại ấn ấn hai cánh mông của y khiến Linh Mộc kêu to.

“Đau! A Mặc ngươi làm cái gì vậy?”

“Ta giúp ngươi nặn ra máu bầm.”

“Không không không không~~ ta thượng dược rồi sẽ không đau, ngươi không cần nặn máu bầm.”

“Không được, nếu như không nặn ra ngày mai ngươi sẽ không thể ngồi ghế được.”

“Không cần, thực sự không cần, a Mặc~ ta biết ngươi tốt nhất mà~~.”

“Ta đến tới ba nếu ngươi không lấy tay ra… Một…”

“Được, được rồi… ngươi nhẹ tay chút… Aaaaaaa!!!”

Linh Mộc cao giọng hét đến ngoài phòng cũng nghe thấy.

Thỉ Trạch vẫn cẩn thận bắt tay vào xoa nắn, nhìn qua thoạt giống như đang giáo huấn y nhưng thực ra đang lo lắng cho y.

“Như thế nào lại làm trứng chim thành như vậy, nếu như bắt lửa thì làm sao, ta nghĩ liền muốn lo lắng…”

“Còn đau không?”

“Tốt hơn nhiều, cảm ơn a Mặc~”

“Đói bụng không?”

“Có.”

“Hừm… thật hết cách với ngươi.”

Thỉ Trạch nhìn y cười cười đầy sủng nịch, đứng dậy xuống phòng bếp làm cơm trưa cho tiểu bảo bối.

Linh Mộc lúc này đang nằm trên giường nghĩ đến bộ dáng ôn nhu của Thỉ Trạch, bất giác nở nụ cười thật ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro