Chương 2. Tiến - Vào phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày sau.

Chủ mẫu tự mình mang theo bọn nha hoàn đến sân viện của Hạ Tỉ, gõ cửa phòng.

Là một thị nữ mở cửa, chủ mẫu hỏi

"Tỉ nhi đâu?"

Thị nữ khó xử, chỉ trái chỉ phải đến một cục lớn trên giường.

Chủ mẫu bất đắc dĩ, đành phải hết lừa lại gạt kêu Hạ Tỉ rời giường, cuối cùng cũng kéo được y đến trước gương.

Bà vuốt khuôn mặt con trai, không khỏi cảm khái, khuôn mặt xinh đẹp này chỉ có bà mới có thể sinh ra được thôi.

Hạ Tỉ quả thật rất tuấn mỹ, mắt ngọc mày ngài, làn da trắng nõn lại mang khí phách nam nhi, là bộ dạng công tử nhẹ nhàng

Đợi ba canh giờ, Hạ Tỉ bị khăn trùm mũ phượng hành sắp gãy cổ, trên người bị hỉ phục dày nặng bọc đến thở không nổi

Cuối cùng cũng đến, ngoài cửa, tiếng gõ khua chiêng gõ trống cũng truyền đến.

Mọi người đón Hạ Tỉ ra mấy nha đầu không hiểu chuyện ở bên cạnh nói chuyện phiếm, này cô gia cũng thật anh tuấn nha.

Hạ Tỉ bị vải đỏ trùm đầu, không biết người nọ trông như thế nào, nhưng nghe bọn nha đầu nói chuyện, hẳn là lớn lên không kém.

Cha thở dài, lão lệ tung hoành, ban đầu ông cho rằng Tỉ nhi là nhỏ nhất, ít nhất chờ các ca ca cưới gả trước mới đến thằng bé, nhưng bây giờ nó lại là đứa xuất giá sớm nhất.

Mẹ càng không cần phải nói, từ lúc ra cửa vẫn luôn rơi nước mắt hạt to hạt nhỏ, khuyên thế nào cũng không được, làm Hạ Tỉ cũng thương cảm vài phần.

Hạ Tỉ lên kiệu hoa, nghe người chung quanh thổi kèn đánh trống thanh.

Rất nhanh đã tới Thường phủ.

Nơi này so với Hạ phủ thì quạnh quẽ hơn rất nhiều, người ra đón chỉ là vài nô bộc tạp dịch, thậm chí khách khứa cũng không có.

Hạ Tỉ được người dìu, lướt qua chậu than.

"Trượng phu" y nắm tay y, ừm... Thực ấm áp.

"Nhất bái thiên địa"

"Nhị bái cao đường"

"Phu thê đối bái"

"Đưa vào động phòng"

Hai người cứ như vậy đã bái thiên địa, Cân Thường kéo tơ hồng qua, để Hạ Tỉ lại gần một chút, mình thì ôm eo y, bế ngang người lên.

Hạ Tỉ rốt cuộc vẫn hơi xấu hổ. Được người đưa tới phòng, nô dịch nha đầu bị đuổi đi hết, chỉ còn lại nha đầu hồi môn của y, Lục Lạc.

"Tam công tử, ta, ta sợ..." Lục Lạc trời sinh đã nhát gan, đến nơi ở mới sợ là lá gan càng nhỏ hơn.

"Đừng sợ, không phải còn có ta sao?" Hạ Tỉ hiên ngang lẫm liệt vỗ vỗ ngực, dường như chuyện khó khăn trong thiên hạ ở trong mắt y chỉ là hạt mè hơi lớn một chút.

"Kẽo kẹt -"

Cửa mở, Hạ Tỉ vội vàng trùm lại khăn voan, một bên Lục Lạc cũng thức thời đi ra ngoài, ở cửa chờ đợi.

Cân Thường ở trên bàn tiệc bị tên quan nào đó không biết rót vài chén rượu, bây giờ mơ mơ hồ hồ nhưng vẫn là không quên chính sự.

Hắn đi đến bên người Hạ Tỉ, cầm lấy "Mộc bổng" bên người, xốc khăn voan lên.

Mặt Cân Thường đỏ ửng, ngay sau đó, say ngã vào trong lòng ngực y, tay lại không biếng nhác, xoa nắn vòng eo Hạ Tỉ.

Vừa rồi bái đường hưởng qua ngon ngọt, lúc này tất nhiên không thể bỏ qua.

Cân Thường lung tung cởi bỏ hỉ phục của Hạ Tỉ, vươn hai ngón tay nhìn trộm.

Lòng bàn tay hắn chậm rãi từ hai điểm anh đào trước ngực, chậm rãi dời xuống, tìm thấy bộ vị riêng tư nhéo thật mạnh.

Hạ Tỉ không nhịn được kích thích như vậy, kêu lên một tiếng, người phát run.

"Thân thể này của ngươi thật đúng là phóng đãng."

Ngữ khí trêu chọc làm Hạ Tỉ tủi thân rơi nước mắt, hạt to hạt nhỏ chảy xuống từ khóe mắt.

Người kia chờ không được, cởi bỏ quần lót của mình, lộ ra một cây đỏ tím dữ tợn, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta chấn động.

Hai người hôn môi, triền miên, Cân Thường chậm rãi động tay "Tiểu Hạ Tỉ", một tay khác cũng không nhàn rỗi, đùa bỡn hai điểm anh đào trước ngực Hạ Tỉ.

Hạ Tỉ hận thân thể mẫn cảm của y, chỉ là bị người chạm vào hạ thân đã rên rỉ liên tục.

Nhưng tay người này như có ma chú, sờ đến nơi nào, nơi đó sẽ có phản ứng.

Cân Thường nhìn dưới thân hơi hơi há mồm, trong mắt hơi nước mênh mông. Hạ thân của hắn cũng sớm đã sưng to.

Hắn nâng hai chân Hạ Tỉ lên đặt trên vai, mình thì đem dương vật chậm rãi chen vào hậu huyệt nhỏ hẹp.

Nhưng là chỉ vào được chút đầu đã vào không được nữa, nhân lúc Hạ Tỉ đang khóc,

Cân Thường đột nhiên động thân, đi vào toàn bộ.

Hạ Tỉ sớm đã khóc không thành tiếng, hạ thể đau đớn dần dần chuyển sang sảng khoái.

Cân Thường cũng không tính dừng lại, sau khi tiến vào, dựa theo phương pháp chín nông một sâu làm Hạ Tỉ cao trào vài lần.

Một canh giờ trôi qua

"Ư...ư... Buông tha ta đi... Thật không được"

Hạ Tỉ bị làm cho ngất hai lần, người ở trên như chó đến kì động dục, sau khi bắn lại nhanh chóng cương lên, không hề tiết chế.

Hai hạt anh đào trước ngực y đã bị đùa bỡn đến sưng đỏ lên, có thể nhìn thấy dấu cắn rõ ràng.

Bụng còn có tinh dịch ẩm ướt, hậu huyệt càng không cần phải nói, còn đang bị nỗ lực cày cấy.

Huyệt nội bị dương vật thô tráng thọc vào rút ra, bài trừ không ít tinh dịch, thịt mềm hồng nộn không ngừng bị xâm nhập, kéo ra.

Cân Thường không muốn rời đi nơi ôn nhuận này, lăn lộn Hạ Tỉ tới sau nửa đêm.

Hắn cũng coi như là có lương tâm, đem Hạ Tỉ tới thùng gỗ rửa sạch, nhưng không nhịn được lại làm một hiệp, trong lòng Hạ Tỉ âm thầm mắng tên cầm thú.

Ngày hôm sau, Hạ Tỉ tỉnh lại, thấy bản mặt phóng đại ở một bên, tức khắc cả kinh, kêu ra tiếng nhưng lại bị bịt kín miệng.

"Nếu không muốn để cho người khác thấy bộ dáng này của ngươi, tốt nhất không được lên tiếng." Cân Thường không hổ là kinh nghiệm sa trường, ánh mắt sắc bén doạ Hạ Tỉ sợ tới mức lộn xộn.

Hắn đứng dậy, mặc quần áo, đi ra ngoài.

Hạ Tỉ chưa định hồn, trong đầu đều là "Người này thật đáng sợ.."

Lục Lạc thấy Cân Thường đi rồi, lập tức vào phòng, thấy thân thể Hạ Tỉ trần trụi thì hờn dỗi răn dạy.

Y cũng cảm thấy như vậy không được tốt, mặc quần áo vào sau đó ngồi xuống trên ghế.

"Công tử, tối hôm qua hai người..." Lục Lạc đỏ mặt, đêm qua nàng ở cửa trông coi, chính tai nghe được công tử từ khóc lóc la hét biến thành rên rỉ, sau lại khàn khàn.

Hạ Tỉ cũng đỏ ửng mặt, cảnh cáo Lục Lạc không được nói nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro