Chân Bạch ta muốn đánh chết mi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Thư.

"Đã hai lần! Thất bại hai lần! Cô có phải đã sống đủ rồi hay không!!!" Một chú mèo con thân cao chưa tới ba thước đứng trên một cái ghế nhỏ liều mạng vỗ cái bàn, ý đồ dùng phương pháp như vậy để gia tăng khí thế phẫn nộ của mình, để cho cô gái đối diện nằm liệt trên ghế dựa, hai chân vắt chéo lên bàn mà móc lỗ tai có thể coi trọng lời nói của nó.

Mà trên thực tế, nếu không phải thân thể của nó có thể bỏ vừa vào túi, nếu không phải âm thanh của nó rất giống trẻ con sơ sinh, Đinh Chúc có lẽ thật sự sẽ bị ảnh hưởng đến, mà hiện tại, cô không chút để ý mà thổi thổi móng tay không có chút bụi nào của mình, lại lười biếng thay đổi tư thế khác, không chút nào để ý xua xua tay:

" Được rồi, không phải vẫn còn có một cơ hội nữa sao?"

Con mèo nhỏ lập tức giận đến mức ngã ngửa, bộ mặt nó dữ tợn vươn ngón tay vừa béo vừa mập chỉ vào Đinh Chúc, giống như muốn khàn cả giọng hét :

"Cô cũng biết chỉ còn có một cơ hội! Cô chỉ có cơ hội lần này thôi! Nếu như lần này thất bại cô ......"

"Còn không phải là sẽ bị chết lập tức, không còn có cơ hội làm cương thi sống lại sao?" Đinh Chúc lười biếng đánh gãy con mèo nhỏ nói chuyện giật gân, một chút cũng không để ở trong lòng.

"Cô còn biết nếu lần này thất bại nữa sẽ chết đến không thể chết nữa à! Vậy cô có thể hay không coi trọng một chút! Cô nhìn thử mấy nhiệm vụ cô đã làm đi! Cô có thể động não một chút không vậy! Tôi tìm cho cô những nhiệm vụ đơn giản như vậy, cô như thế còn thất bại, đã vậy còn thất bại đến hai lần! Cô có phải thật sự muốn chết hay không!" Con mèo nhỏ không ngừng vỗ cái bàn, đến khi mặt bàn rung động kêu bạch bạch.

"Cho dù thất bại cũng là ta chết, mi cũng không tổn thất, mi còn có thể chọn ký chủ vừa lòng mi, mi gào cái đm gì a." Đối mặt mèo con tức muốn hộc máu này, Đinh Chúc tỏ vẻ mình là người ngoài cuộc, muốn người ta đến bóp chết cô.

Quả nhiên, mèo con tức giận đến muốn ngất đi rồi, thở không ra hơi, sắc mặt bị nghẹn đến đến đỏ bừng, nửa ngày cũng không nói một câu, đến lúc Đinh Chúc cho rằng nó bị nghẹn đến chết, nó rốt cuộc nhảy dựng lên, bổ nhào vào người Đinh Chúc, một trận đánh đến mất cả hình tượng, trực tiếp đá vào Đinh Chúc đang nằm trên đất điên cuồng tránh né.

Đinh Chúc lăn qua một bên muốn đem con mèo kia quăng lên mặt đất, không ngờ mèo nhỏ tức giận đến muốn điên rồi, dùng cả tay lẫn chân để đánh cô*, giống như kiên quyết muốn giết chết cô.
*lúc này thì mèo con biến thành người để đánh Đinh Chúc.

Đinh Chúc móc ra một cái gương nhỏ,nhìn thấy mình bên trong đầu tóc bù xù, lại nhìn đến con mèo kia thấy nó đang ngồi liếm lông một cách ưu nhã, cô thật sự không thể thừ nhận mình đánh thua một con mèo, hơn nữa là một con mèo loli chỉ cao ba tấc này, loại việc này nói ra thật sự không cần mặt mũi.

Vuốt đầu tóc rối bời vì đánh nhau của mình, Đinh Chúc lần đầu tiên nhìn thẳng vào nguyên nhân thất bại của hai lần nhiệm vụ trước, khẳng định là bởi vì chiến lực không đủ!

Lực chiến đánh không lại một con mèo cao chỉ ba tấc, cho nên là nhiệm vụ đơn giản nhất cũng sẽ thất bại.

Đối với Đinh Chúc giảo biện, mèo con cao chỉ ba tấc tên Chân Bạch lạnh nhạt hừ mũi, " Hai cái nhiệm vụ trước một cái là nhiệm vụ tình yêu, một cái khác vẫn là nhiệm vụ tình yêu, cô chỉ cần làm nũng cùng bán manh với nam chính, cô càng muốn động đao động thương (súng) thì sẽ thất bại, không phải bởi vì chiến lực, là bởi vì cô trong đầu không có não!"

Đinh Chúc động động khoé miệng cô một của cũng không muốn nói chuyện với Chân Bạch, cô đi đến vòng truyền tống nhiệm vụ không có quay đầu lại, thật là, cùng một con mèo có cái gì để nói cô tốt xấu cũng là loại sinh vật cao cấp nhất - loài người.

"Uy! Nhiệm vụ lần này là về chiến lực a, đặc biệt đơn giản, nếu như cô lại thất bại......" Chân Bạch buông móng vuốt, nhìn thẳng về phía sau lưng Đinh Chúc tráng sĩ cắt cổ tay đi về phía vòng truyền tống không yên lòng dặn dò, bất quá, đối phương rõ ràng lười nghe nó nói vô nghĩa, nó cũng chưa nói xong, thân ảnh đối phương liền biến mất, tức giận đến mức Chân Bạch múa may móng vuốt ở trên bàn cào ra vô số dấu vết.

Hiện tại Đinh Chúc còn đắm chìm trong trận đánh nhau thua với một con mèo, trong chốc lát một trận choáng bỗng đánh úp tới, đã trải qua hai lần nhiệm vụ, Đinh Chúc biết đây là dung nhập cơ thể nhân vật trong nhiệm vụ xảy ra bài xích, tuy nói thế nhưng tình trạng như vậy rất ngắn.

Bất quá mười mấy giây lúc sau, choáng váng liền biến mất, chỉ là Đinh Chúc không nghĩ tới chính là sau đó toàn thân đau nhức.

Đau như vậy làm tự xưng là lực nhẫn nại không tồi Đinh Chúc đều nhịn không được hít hà một hơi, cô đột nhiên mở mắt, lại nhìn thấy một người đàn ông có gương mặt nhã nhặn, đầu tóc chỉnh tề, ăn mặc sạch sẽ mặc áo sơ mi, ống tay áo sắn tới chỗ khuỷu tay, một đôi mắt đen nhánh và chính trực nhìn chằm chằm nhìn mình, đến lúc thấy cô mở to mắt, trên mặt hắn lập tức hiện ra vẻ quan tâm ôn nhu cùng một loại thái độ thật cẩn thận.

Người nam nhân này hình như vui đến mức phát khóc, bắt lấy tay Đinh Chúc, vội vàng thổ lộ: "Vi Vi, anh sai rồi, em tha thứ cho anh một lần nữa đi, anh bảo đảm anh nhất định sẽ không như vậy, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi."Hắn nói đến mức giọng nghẹn ngào.

Đinh Chúc chỉ cảm thấy tay của mình bị nam nhân này nắm đến đau thấu xương, nàng rên một tiếng lập tức giật tay trở về, lại không nghĩ hắn lại nắm chặt hơn, lập tức trước mắt cô xám xịt.

"Thực xin lỗi thực xin lỗi, là anh sai, anh không chú ý tới trên tay em bị thương!"

Nam nhân lại xin lỗi thêm một trận, hắn đi nói cái gì Đinh Chúc lại nói trước hắn, cố nén đau nhức mở miệng: "Em muốn nghỉ ngơi yên tĩnh một mình được chứ?"

"Được được được, Vi Vi em nghỉ ngơi đi, anh đi mua đồ ăn chi em!"Hắn buông lỏng tay Đinh Chúc ra, đứng lên, đi đến cửa, lúc Đinh Chúc cho rằng hắn muốn đi, hắn cư nhiên đứng ở cửa quay đầu lại, thêm một lần nữa thâm tình nói: "Vi Vi, anh thật sự không phải cố ý, em đừng tránh anh, anh, anh, anh thật sự yêu em!"

Nói xong cũng mặc kệ Đinh Chúc có biểu tình, lúc này mới kéo cửa ra đi ra ngoài.

Cái này là gì đây a......

Nếu không phải Đinh Chúc bị đụng chỗ đau đến kêu cha gọi mẹ, cô chẳng biết gì trong đầu xía xoa cánh tay, khẳng định có thể xoa mất hết da gà.

Có phải tính sai hay không, vừa vào tới còn chưa có tiếp nhận cốt truyện đã bị ăn cẩu lương, cuộc đời lạnh lẽo như thế có để cho người sống không a.

Bất quá chờ đến lúc Đinh Chúc tiếp thu xong cốt truyện, cô chỉ cảm thấy cuộc đời lạnh lẽo nay còn có thêm cơn gió lạnh thấu xương, cô xác định và khẳng định sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, cô muốn đánh chết Chân Bạch! Nếu như nhiệm vụ lần này của cô có thể thuận lợi hoàn thành.

Hai nhiệm vụ lần trước, theo như Chân Bạch nói,nó đã tốn hết quan hệ xã giao của mình cho cô để nhận hai cái nhiệm vụ tình yêu cực kỳ đơn giản, nhưng mà, làm một bà mẹ mang thai độc thân đấu với nữ phụ dưới thân phận người công lược, cái này mà kêu đơn giản sao? Cái này gọi là thằng câm nói thằng điếc được không.

Mà lúc này mới nhớ nghe nói đây là nhiệm vụ cần lực chiến......

Đinh Chúc nhìn cánh tay bị gãy của mình bằng ánh mắt quái dị, cô ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà, lại hạ quyết tâm thêm một lần, lúc cô trở về, nhất định phải đánh chết Chân Bạch, cô thề!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro