Chap 14 : Nhân sinh như tương, không giang hồ chỉ bảo mệnh*( 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                         Edit : Thư

* Ý nghĩa tên thế giới này là nhân sinh tan nát quá, chuyện giang hồ gì đó, lo bảo mệnh trước rồi tính.

Trong đầu ầm ầm giống như tiếng xe, Đinh Chúc ra sức mở to hai mắt để biết vị trí hiện tại của bản thân, vừa mới tiến vào nhiệm vụ cái gì cũng chưa thấy, cốt chuyện đã phóng vọt vào đầu, làm cô không kịp phản ứng.

Trong các nhiệm vụ ở đại sảnh, dựa theo cấp bậc cùng thuộc tính hiện tại của Đinh Chúc để tìm được nhiệm vụ thích hợp thật sự không nhiều, ở vô cùng ít sự lựa chọn, xúc xắc của Đinh Chúc rơi xuống, cô liền truyền thống đến nơi làm nhiệm vụ, sau đó là tiếp thu cốt truyện.

Từ từ ngồi dậy, Đinh Chúc đánh giá bốn phía, đây đã từng là một cái đại điện huy hoàng, nói là đã từng, là vì hiện tại nơi này rất hỗn độn, bàn ghế đều ngã trên mặt đất, thậm chí còn vỡ vụn không ít, vốn dĩ ở ngăn tủ bày trí rất nhiều , còn bây giờ, nhìn không ra dáng vẻ của nó.

"Sư phụ ! Sư phụ !! Sư phụ người tỉnh lại đi !" Lỗ tai ẩn ẩn nghe được có tiếng người đang khóc, Đinh Chúc lắc lắc đầu, hướng đến nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy một nam tử mặc quần áo màu bạc bạc đang quỳ trên đất, đỡ một nam tử trung niên mặc áo đen xiêm y hồng, vội vàng gọi hắn.

Hắn có bên người một trường kiếm có tạo hình độc đáo, hiện tại thanh trường kiếm này đang dính máu, có thể thấy là vừa chiến đấu xong, mà trận chiến đấu này nhất định phi thường kịch liệt.

Thế cho nên người trẻ tuổi mặc áo màu bạc này trên người cũng toàn vết bẩn cùng máu tươi, búi tóc trên đầu đã trở nên méo mó, mái tóc đen bung xoã xuống vai, lưng, trên mặt cùng cánh tay đều toàn vết bẩn loang lỗ, vô cùng chật vật.

Nhiệm vụ lần này là một cái thế giới võ hiệp, Đinh Chúc nghịch tập thay là một cô nương tên A Khắc, là một cô nương bất quá chỉ mười ba mười bốn tuổi, nghe nói nàng sinh ra vào ngày đặc biệt không tốt, khắc phụ mẫu cùng những người trong chỉ cần có thể khắc, cho nên đã bị người trong nhà ôm đi vứt bỏ, cũng nhờ nàng mạng lớn, trong mùa đông lạnh thấu xương, A Khắc được chưởng môn Vô Định Cung Tạ Mục Hoang sư phụ nhặt về đi làm quan môn đệ tử.

Vô Định Cung là môn phái lâu đời trong giang hồ, nhưng với môn phái khác cũng không thịnh vượng, chỉ là bọn hắn tâm pháp cùng võ công đều độc thành nhất phái, kiếm có hơi chút mảnh phong cách nghiên hương vị*, hơn nữa từ xưa đến nay, vẫn luôn truyền thuyết rằng Vô Định Cung có một bảo tàng vô cùng to lớn, mới có thể một thế hệ truyền qua một thế hệ, lưu lại đến bây giờ.
* phong cách của người đọc sách.

A Khắc tuy rằng hợp mắt duyên của Tạ Mục Hoang, nhưng mà, bởi vì khi còn nhỏ ở trong thời tiết khắc nghiệt của mùa đông quá lâu, kỳ thật thân thể cũng không tốt, cho nên không học được một ít bản lĩnh nào của Tạ Mục Hoang, nàng chỉ là một tiểu cô nương vô cùng nghe lời.

Vốn dĩ dựa theo Tạ Mục Hoang tính toán, chờ đến khi A Khắc mười sáu mười bảy tuổi, sẽ tìm cho nàng một hôn phu bình thường, làm nàng ta bình bình phàm phàm vượt qua cả đời thì tốt, chỉ tiếc nguyện vọng này vào năm A Khắc mười hai tuổi liền tan biếng.

Vào năm A Khắc mười hai tuổi, trong chốn giang hồ bỗng nhiên xuất hiện người trẻ tuổi tên Bùi Vũ, hắn trên người có huyết hải thâm thù, lại có kỳ ngộ, liền luyện tuyệt thế thần công, vì trả thù mà huyết tẩy các môn phái lớn nhỏ kết thù với nhà hắn, ở trong chốn giang hồ nhấc lên huyết vũ tinh phong.

Vô Định Cung không biết làm sao mà xui xẻo kết thù nhỏ với tổ tiên của Bùi Vũ, tuy rằng chỉ là một tiểu nhân vật cổ vũ, đương nhiên như vậy cũng không thoát khỏi liên quan, lần này báo thù, chưởng môn Tạ Mục Hoang không để Bùi Vũ thành công, bị chấn đoạn tâm mạch, trước khi hấp hối hắn truyền toàn bộ tâm pháp trấn phái cùng một cái bảo tàng đồ vật của mình cho đại đệ tử Viên Trường Ninh, kêu hắn ta mang theo một ít đệ tử còn sống đi Nam Hải tị nạn.

Viên Trường Ninh mang theo bảy tám người sư đệ sư muội đi Nam Hải, dự định chỉ trốn một lúc, nghỉ ngơi một hồi liền chậm rãi tìm cơ hội để trả thù.

Chính là trong quá trình bọn họ chạy nạn, Bùi Vũ đã trở thành một đại hiệp của tân thế hệ trên võ lâm, bạn tốt trải rộng khắp giang hồ, cho nên bọn họ dọc theo đường đi đều bị người đuổi giết, thời điểm đến một làng chài nhỏ ở Nam Hải, Viên Trường Ninh bên người chỉ còn lại hai người sư muội, một là A Khắc, hai là Bạch Vũ Sam.

Một môn phái chỉ còn lại có ba người, Viên Trường Ninh liền cảm thấy trách nhiệm trên vai càng nặng, hắn liều mạng bảo hộ hai người sư muội, không muốn cho các nàng chịu một chút thương tổn, nhưng mà, cuối cùng vẫn là bị Bùi Vũ tìm được.

So sánh với một người luyện thành tuyệt thế thần công, trên người lại có không ít bảo vật mà nói, Viên Thiếu Ninh thật sự không thể so bì, sau khi hai bên giao thủ, Viên Thiếu Ninh liều mạng đưa hai người đi để có một tia sinh cơ, rồi tiễn hai người đi.

Tiễn hai người đi, Viên Trường Ninh đem tâm pháp trấn phái giao cho Bạch Vũ Sam người có thiên phú võ lực, hy vọng nàng một ngày nào đó có thể báo thù cho tông môn, còn tàng bảo vật thì giao cho A Khắc, hy vọng A Khắc có thể an an ổn ổn trốn đi, đợi đến lúc thời cơ chín mùi khi lại đi tìm Bạch Vũ Sam, cùng nàng ta dựng lại tông môn.

A Khắc sau khi cùng Bạch Vũ Sam chia tay liền mai danh ẩn tích, nữ giả nam trang, như một con chuột nhỏ trốn tránh mọi người, trong lòng đối Bùi Vũ cừu hận cùng với nguyện vọng gầy dựng tông môn, sau hai năm, Bùi Vũ ở võ lâm đại hội trở thành tân võ lâm minh chủ.

Biết được tin tức này A Khắc đi đến đại hội võ lâm, thấy Bùi Vũ trở thành võ lâm minh chủ, nàng còn thấy thêm được một sự kiện khác tại đại hội võ lâm, đó là Bùi Vũ nhân diệp đại hội võ lâm này mà rước dâu, mà thê tử của hắn không ai khác chính là Bạch Vũ Sam!

Bi phẫn đan xen A Khắc đến Bạch Vũ Sam bên người chất vấn nàng ta đây là vì cái gì, Bạch Vũ Sam lại nói cho A Khắc, nàng ta chỉ là lừa gạt Bùi Vũ, tìm cơ hội để báo thì cho tông môn, A Khắc tin lời Bạch Vũ Sam nói, lại không nghĩ tới thân phận của mình bị bại lộ rất nhanh bị tìm được, Bùi Vũ nhổ cỏ phải diệt tận gốc nên giết nàng, rồi chiếm đoạt tàng bảo đồ.

Có được tàng bảo đồ trong tay, Bùi Vũ liền có được tài phú dùng mãi không hết, do đó thành lập giang hồ đệ nhất đại môn phái Cửu Tinh Môn, thiên thu vạn đại!

Mà Bạch Vũ Sam lại cùng hắn làm một đôi phu thê tình thâm.

Chính là, sẽ không có ai nhớ Vô Định Cung, cũng không ai nhớ đến Viên Trường Ninh, lại cũng không có người nhớ tới Tạ Mục Hoang, A Khắc thì càng không.

Cho nên, A Khắc nguyện vọng có ba cái, sư phụ không chết, sư huynh không chết, đem Bạch Vũ Sam đuổi ra sư môn, làm nàng ta không có cơ hội chiếm được tàng bảo đồ.

Rất rõ ràng, ở cái cốt truyện này nam chủ là Bùi Vũ, đây căn bản là hình thức thăng cấp kiểu Long Ngạo Thiên*, nữ chủ là Bạch Vũ Sam, điển hình vì yêu mà bỏ mặc tất cả, đến nỗi A Khắc và Viên Trường Ninh miễn cưỡng có thể tính pháo hôi, mà Tạ Mục Hoang vốn chỉ là một người qua đường, nếu dựa giống theo kịch bản bất kể là thầy trò ba người chết, hay là Vô Định Cung diệt môn kia đều xem như là phục vụ cốt chuyện chủ tuyến, thiên kinh địa nghĩa.
* Long Ngạo Thiên là cái tên thường thấy trong truyện, đặc điểm nhận diện là không làm việc theo lẽ thường và đặc biệt không có não, không có thực lực thì cũng có vận khí siêu tốt. Thường dùng để châm chọc khi nhân vật được tác giả buff quá đà.

Chính là rốt cuộc lại có người nào biết được vì cái chủ tuyến đó đã bao nhiêu pháo hôi không cảm lòng và câm hận mà chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro