Chap 16: Nhân sinh như tương, không có gian hồ chỉ có bảo mệnh(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

              Edit: Thư.

Đi? Đi cái rắm a! Ai cũng có thể đi, chỉ là cô không thể đi a!

Nếu hiện tại cô đi rồi, Tạ Mục Hoang này liền thật sự chết!

Như vâỵ thì cô còn làm nhiệm vụ cái trứng gì!

Không đến giờ phút cuối cùng, Đinh Chúc tuyệt đối đều không từ bỏ việc cứu chữa cho Tạ Mục Hoang.

"Ta không đi! Ta không tin sư phụ đã chết!" Cô một lần nữa liều mạng giãy giụa hết lên: " Đại sư huynh, huynh buông ta ra, ta muốn ở lại, ta muốn được ở bên sư phụ!"

Viên Trường Ninh luôn nghe lời Tạ Mục Hoang nói, huống chi đó còn di ngôn lúc lâm chung của người, thì làm sao sẽ để cho Đinh Chúc ở nơi này làm càn, giờ khắc này, hắn cũng không rảnh lo trấn an Đinh Chúc, dù sao cũng còn nhiều đồng môn sư đệ sư muội đều hướng theo hắn, hắn trực tiếp đem Đinh Chúc đang oa oa kêu to khiêng lên vai, như là khiêng bao tải hướng đến ngoài cửa chạy.

Này đó người đều hướng đến cửa chạy, bất quá chớp mắt một cái kiền chạy khỏi sơn môn, nước mắt Đinh Chúc đều rơi xuống, cô một bên giãy giụa một bên tìm kiếm, bỗng nhiên bên hông sờ được một cây chuỷ thủ, cô cũng không kịp nghĩ nhiều liền trực tiếp rút ra, hướng đến cánh tay Viên Trường Ninh đâm xuống.

Viên Trường Ninh đang sử dụng khinh công để rồi khỏi tông môn nào nghĩ đến tiểu sư muội lại làm như vậy, tức khắc cánh tay bị đau đớn theo bản năng liền co rụt lại, Đinh Chúc bị khiêng trên vai liền trực tiếp ngã xuống trên mặt đất.

"Tiểu sư muội, ngươi..."

Biến cố bất thình lình này làm tất cả mọi người ngây ngẩn cả ra, đặc biệt là Viên Trường Ninh đã có một phen kinh ngạc, lại thấy Đinh Chúc đang ngã trên đất từ từ bò dậy, cũng không quay đầu chạy thẳng về đại điện.

"Tiểu sư muội, muôi quay lại!" Viên Trường Ninh kêu to, hắn vốn định bước nhanh để bắt lại tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày này, chỉ cánh tay bị người ta giật mạnh, quay đầu nhìn lại là Bạch Vũ Sam.

"Đại sư huynh, những người đó rất nhanh sẽ lên đây!" Cặp mắt đẹp trong sáng đầy nước mắt nhìn Viên Trường Ninh.

Bạch Vũ Sam còn chưa có nói xong, nhưnng mà Viên Trường Ninh liền hiểu được ý nàng ta, nhiều đồng môn như vậy đang chờ hắn quyết định, hắn không thể đem tất cả đồng môn tính mạng bỏ mặc mà đi tìm A Khắc.

"A Khắc muội ấy......"Dù sao thì Viên Trường Ninh từ nhỏ đã ở bên A Khắc đến trưởng thành, làm thế nào có thể bỏ mặc tiểu cô nương mới mười hai tuổi đó.

"Đại sư huynh! Đây là sự lựa chọn của A Khắc, có lẽ đây là điều tốt nhất với A Khắc, muội ấy yêu quý sư phụ như vậy!" Tuy rằng Bạch Vũ Sam trong mắt vẫn là hàm chứa thanh lệ, nhưng mà, ngữ khí của nàng ta có hơi hơi tăng lên, làm cho người ta có chút khó từ chối.

Dưới chân núi loáng thoáng truyền đến âm thanh của đao kiếm, Viên Trường Ninh nhìn chằm chằm người đang chaỵ về phía đại điện Đinh Chúc thấy vậy Bạch Vũ Sam cũng nhìn theo, cuối cùng, hắn khẽ cắn môi, duỗi tay kéo một đồng môn đang bao vây hắn ra, hướng về phía Đinh Chúc hô: "A Khắc!"

Đinh Chúc theo bản năng quay đầu lại, lại thấy một cái bóng đen bay về hướng bản thân, cô chỉ cần duỗi tay theo bản năng bắt lấy bóng đen, cúi đàu nhìn là một cái túi.

"A Khắc, Đại sư huynh không ở bên cạnh muội, muội phải bảo hộ tốt chính mình! Nhất định, nhất định phải tới Nam Hải tìm ta!" Viên Trường Ninh cơ hồ  cắn răng mà nói những lời này, cũng không dám nhìn Đinh Chúc nữa, hắn lập tức quay đầu lại, con mắt hồng cả lên, mang theo đồng môn  chạy như bay ra khỏi sơn môn.

Đinh Chúc đứng ở nơi đó nhìn bóng dáng Viên Trường Ninh, thở dài một hơi, tuy rằng, ở nguyên cốt truyện Viên Trường Ninh cuối cùng cũng sẽ chết, chí ít hiện tại hắn vẫn an toàn, mà quan trọng nhất bây giờ chính là mệnh của Tạ Mục Hoang!

Đại sư huynh a Đại sư huynh, trước khi ta tìm đến ngươi, ngươi nghìn vạn lần không được chết a!

Ôm cái túi Đinh Chúc nghiêng ngả lảo đảo chạy như bay vào đại sảnh, vọt tới bên người Tạ Mục Hoang, trực tiếp liền cởi áo trên người Tạ Mục Hoang ra, cũng đem đầu của hắn nâng lên, bắt đầu tiến hành hô hấp nhân tạo.

Hiện tại cho dù là ngựa chết thì cũng phải chạy chữa như ngựa sống, nếu cứu không sống được Tạ Mục Hoang cô căn bản cũng không cần tìm Viên Trường Ninh làm gì, chỉ cần ngồi ngốc ở đây chờ chết là được rồi.

Tiểu cô nương mười hai tuổi kỳ thật cũng không có đủ hơi để hô hấp một người lớn có thể tỉnh lại, huống chi còn không có người đến để luân phiên, để có thể làm một người trung niên tỉnh lại thì đó là một chuyện vô cùng khó khăn, kiên trì không được bao lâu, Đinh Chúc cũng đã suyễn như cẩu.

Chính là Tạ Mục Hoang một chút cũng không có phản ứng, nếu không phải trên cổ hắn vẫn còn vài tia ấm, cô cơ hồ là phải từ bỏ rồi.

Nhưng một ít độ ấm kia cũng làm Đinh Chúc kiên trì, kiên trì.

Liền ở Đinh Chúc cảm thấy chính mình kiên trì không đi xuống thời điểm, bỗng nhiên nghe được ngoài đại sảnh có âm thanh ồn ào truyền đến, cô lập tức dừng trên tay động tác, bạn đầu còn tưởng Viên Trường Ninh bọn họ quay lại, cẩn thận nghiêng tai vừa nghe lại là Bùi Vũ mang người đến đây để diệt cỏ tận gốc.

Diệt cỏ tận gốc!

Trong lòng tức khắc hoảng hốt Đinh Chúc lập tức  nhìn bốn phía chung quanh, muốn tìm nơi để trốn một chút, chỉ là trong đại sảnh toàn bộ đều hỗn độn, căn bản là nơi này một chỗ trốn cũng không có, chính là bên ngoài thanh âm càng ngày càng gần, mắt thấy những người này muốn  tiến vào đại sảnh, Đinh Chúc sợ tới mức giật mình một cái, cũng bất chấp trực tiếp đêm Tạ Mục Hoang đang nằm thằng thành nằm nghiêng, trốn ở sau lưng hắn, dùng áo choàng của hắn bưng kín nửa người trên, ngày cả thở cũng không dám thở mạnh.

Bất quá một lát, liền nghe được hỗn độn tiếng bước chân bước vào đại sảnh, cầm đầu là một lão trung niên tầm bốn mươi tuổi, hắn tự tin mười phần, nói chuyện âm thanh giống như tiếng chuông cực kỳ lớn, " Tạ Mục Hoang đường đường là chưởng môn một phái, cuối cùng lại rơi vào kết cục này......" Ông ta không có nói xong, cuối cùng thật dài thở dài một hơi.

Tiếp theo, ông ta liền đi đến hướng Đinh Chúc, Đinh Chúc nín thở một hơi, nghẹn ở đó mãi không lên tiếng.

"Hồ chưởng môn, Bùi đại hiệp dưới chân núi cho mời!"

Đinh Chúc cho rằng người nam nhân này sẽ đi đến bên người Tạ Mục Hoang tra xét một phen, thì lại nghe được có người từ ngoài cửa tiến vào.

Vị Hồ chưởng môn này liền dừng chân lại, ngừng sau một lát, rốt cuộc không có tiếp tục đi phía trước nữa, mà là quay lại phương hướng đến cửa đại sảnh.

Nghĩ là sắp đi rồi đột nhiên nghe ông ta hỏi : "Toàn bộ môn phái đều tìm hết rồi sao?"

"Tìm hết rồi nhưng không phát hiện tung tích của đám đệ tử kia, đặc biệt là Viên Trường Ninh, sống không thấy người, chết không thấy xác."

"Chạy?"

Không có người trả lời Hồ chưởng môn, bầu không khí ngưng động cực kỳ, ở thời điểm Đinh Chúc cho rằng Hồ chưởng môn này khôg nói đến đề tài này nữa, hắn bỗng nhiên liền thở dài một hơi: "Thôi, chúng ta xuống núi đi."

"Hồ chưởng môn, Vô Định Cung này......"

"Thiêu đi, cũng coi như cho Tạ Mục Hoang dưới hoàng tuyền có cái để tưởng niệm!"

Đây là câu cuối cùng Đinh Chúc nghe Hồ chưởng môn nói, mà nghe được câu nói như thế Đinh Chúc chỉ muốn kêu cha gọi mẹ.

Làm không lầm a!

Cô bên này tuy chưa cứu sống Tạ Mục Hoang nhưng người đang sống sờ sờ bị thiêu chết, như này thì còn có đường sống hay không!

_______________________________________________________________________________________________

Mọi người ơi tên của đại sư huynh mình dịch nhầm rồi 袁长宁 có nghĩa là Viên Trường Ninh không phải Viên Thiếu Ninh.

Mong mọi người tha thứ cho đôi mắt editor bị dính lời nguyền.

À đúng rồi kể cho mọi người một chuyện vui, nữ chủ của thế giới này tên là 白雨衫 nếu đúng thì là Bạch Vũ Sam nhưng khi mình tra google thì tên bả là chiếc áo mưa trắng.

Lát nữa mình sẽ đăng chap 16 do google dịch cho mọi người coi đỡ buồn, sẵn tiện thông báo tuần sao mình trốn để ôn bài và kiểm tra.

Cảm ơn mọi người đã xem

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro