Chap 17: Nhân sinh như tương, không có giang hồ chỉ có bảo mệnh(4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                      Edit: Thư

Trong thế giới võ hiệp này phòng đều được làm bằng gỗ, bên ngoài thân còn được bôi một lớp dầu trẩu*, thứ dễ bắt lửa như thế, tuy rằng  Vô Định Cung này có tiền,  nhưng cho dù có tiền thì  toàn bộ phòng cũng là gỗ mộc, đặc biệt hơn chút thì có thể là loại gỗ tốt hơn,  đương nhiên, loại gỗ này dùng dầu trẩu cũng không ít,  muốn thiêu cháy nơi này rất dễ dàng.                                            * Dầu trẩu là loại dầu dùng để làm sơn hoặc keo thường được bôi lên gỗ( chống dính nước và đặc biệt nó khá mắc) thường thù nhà bạn nào có bàn ghế bằng gỗ thì lớp bóng trên bàn ghế đó chính là dầu trẩu.

Hồ chưởng môn  cùng một đám người đem Vô Định Cung naỳ đốt cháy, chỉ trong chốc lát, toàn bộ Vô Định Cung đều toát ra nồng đậm bồ hóng*,  sặc đến mức muốn  sặc cả phổi ra.

*Bồ hóng là một khối lượng lớn các hạt không tinh khiết do kết quả của sự không hoàn toàn của các . Nó được giới hạn quy chuẩn cho sản phẩm của quá trình đốt khí trong động cơ đốt trong[] nhưng thường được mở rộng để bao gồm các hạt khí đốt được còn sót lại như , cenosphere, củi đốt và than cốc dầu mỏ có thể hóa hơi trong quá trình và được xác định chính xác hơn với tên .

Đinh Chúc kéo Tạ Mục Hoang hướng đến ngoài cửa,  được một đoạn thì dừng lại nghỉ ngơi một chút, Vô Định Cung đại sảnh vô cùng lớn,  dựa theo tình huống hiện tại, muốn một dùng một ít thời gian để đốt cháy toàn bộ nơi này là khôg có khả năng, chỉ là vi Hồ chưởng môn làm việc vô cùng cao tay,  cư nhiên làm người còn trong đại sảnh muốn thoát cũng chẳng thể thoát.

Mắt thấy cửa sổ, ngoài cửa dều bắt đầu xuất hiện lửa, Đinh Chúc giương miệng không ngừng ho khan, cô quay  đầu lại nhìn Tạ Mục Hoang vẫn đang nhắm mắt, trong lòng như có gì đó lắc lư không ngừng.

"Bạch bạch!" Ngọn lửa dần dần lan đến cửa số, âm thanh của gỗ nức tạc ra, khiến Đinh Chúc cả kinh cả người toát ra mồ hôi lạnh.

Không được!

Không được việc này không thể trì hoãn, nhưng dưới tình huống hiện tại, muốn thoát ra ngoài chỉ có thể đi một mình, mà Tạ Mục Hoang còn không có khả năng nhất định sống sót, cô cũng không thể ở nơi này mãi.

Đi thôi, liền để hắn ở nơi này vậy!

Chỉ là ở lại nơi này cũng chết, bỏ lại Tạ Mục Hoang cũng chết, chẳng lẽ cô thật sự phải từ bỏ như vậy?

Trong thời gian một nháy mắt,  trong đầu Đinh Chúc thật nhanh đã suy nghĩ ra vài kết quả có khả năng, không thể không nói, cô hiện tại vô cùng khó xử, tựa hồ cho dù lựa chọn thế nào cô cũng chỉ có con đường chết.

"Khụ khụ khụ!" Trong lúc Đinh Chúc đang  ngồi ở một bên tự hỏi bản thân sẽ lựa chọn như thế nào, một bên dùng sức kéo Tạ Mục Hoang, mà nam nhân " Đã chết" bỗng dưng bắt dầu ho khan.

Chuyện như vậy trong nháy mắt Đinh Chúc còn tưởng mình nghe nhầm,  cô không kéo nữa,  ngay cả thở dốc cũng kiềm chế, gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Mục Hoang đang bị lỗi kéo, chỉ sợ tất cả âm thanh vừa rồi chỉ là bản thân rơi  vào đường cùng mà xuất hiện ảo giác.

Tựa hồ là vì nói cho cô biết tất cả mọi chuyện không phải giả, Tạ Mục Hoang lại ho khan vài tiếng, sau đó nghiêng đầu sang một bên,  nôn ra từng ngụm máu tươi.

Sống? Sống!

Đinh Chúc cơ hồ muốn khóc, không không không, cô thật sự khó ra!

Cảm giác này giống như đã bị đưa lên đoạn đầu đài, sắp đến giờ lành để hành hình, lại có người cầm thánh chỉ đến, hô to  đao hạ lưu nhân* cảm thụ, loại này vừa buồn lại vừa vui, quả thật không thể dùng lời nói mà diễn tả được.   * dừng đao lại tha cho người một tính mạng, thường các bộ phim cổ trang luôn có những cảnh như vâỵ.

Cô chỉ thấy môi mình rung đến lợi hại, khôg quan tâm gì mà bổ nhào vào nười Tạ Mục Hoang, khóc lớn: "Sư phụ! Người rốt cuộc tỉnh a!" Đúng vậy, Tạ Mục Hoang a Tạ Mục Hoang,  ngươi cuối cùng cũng tỉnh, lão nương cũng không cần chết một cách oan ức rồi.

"Phát hiện nhiệm vụ che dấu: Chữa trị cho Tạ Mục Hoang. Nhiệm vụ mục tiêu: trị liệu  cho Tạ Mục Hoang thật tốt, sau đó mang Tạ Mục Hoang rời khỏi biển lửa Vô Định Cung." Bên tai xuất hiện một âm thanh hoàn toàn xa lạ,  nhưng khi hiểu đợc các ý tứ bên trong, làm Đinh Chúc vốn đang phiền muộn tâm tình lại có chút không nói nên lời

Đây là nhiệm vụ che dấu......

Nếu vừa rồi  cô mặc kệ Tạ Mục Hoang không quan tâm sống chết của hắn, có phải nhiệm vụ che dấu cũng không xuất hiện, ngay cả tính mạng cũng không giữ được?

Cô thật sự muốn nói, nhiệm vụ lần này, quá hố người rồi!!!

Tạ Mục Hoang lúc này tựa hồ mới hồi phục tinh thần lại, hắn nhìn tiểu đồ đệ bổ ngào vào ngực mình  mà ngẩn người, ước chừng vài giây lúc sau mới nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra việc gì, hắn ôm chặt Đinh Chúc đang rơi nước mắt: "A Khắc, Tiểu A Khắc của ta!  Tại sao con lại ở nơi này?!"

"Đại sư huynh muốn mang t tất cả sư huynh sư muội đi Nam Hải tìm sư thúc,  con không đi, con không tin sư phụ đã chết, con muốn ở lại cứu sư phụ!" Hiện tại cũng không phải là thời điểm tốt để  nói chuyện, rốt cuộc vừa mới kích hoạt một cái nhiệm vụ che dấu, hơn nữa điều kiện để hoàn thành  nhiệm vụ này không đơn giản , lửa lớn như vậy,  cô một tiểu nha đầu mười hai tuổi lấmo mang theo một lão đầu thương tích đầy mình rời khỏi?

Đinh Chúc ngẩng đầu nhìn Tạ Mục Hoang, nói mấy câu tự thuật tình hình hiện tại, nâng lên tay áo liền xoa xoa mặt, trực tiếp đem tất cả vấn đề đều ném cho hắn, quản nhiên ác độc nhất vẫn  là lòng dạ con người, "Sư phụ! Có một tên Hồ chưởng môn tới, ông ta kêu người đến dốt cháy Vô Định Cung của chúng ta, phải sao bây giờ?"

Tạ Mục Hoang cau mày, ho khan từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, vội vỗ tay Đinh Chúc, chỉ về hướng kia: "A Khắc, nhanh đỡ sư phụ đến Đa Bảo Các kia đi!"

Đinh Chúcnhìn qua hướng mầ Tạ Mục Hoang, chỉ thấy toàn bộ đại sảnh muốn sập xuống vẫn có một Đa Bảo Các vẫn duy trì được tư thái, trong đầu cô tức khắc liền hiện ra một ý niệm, dựa theo hiểu biết của cô về thế giới võ hiệp, nơi này không phải có mật đạo đi.

Đương nhiên là có mật đạo.

Thỏ khôn còn có hang dùng để chạy trốn, Vô Định Cung tuy rằng không phải đại môn phái gì, nhưng  mà thời gian tồn tại lâu như vậy, lại nhiều tài phú, sao có thể sẽ không có mật dạo hay đường lui linh tinh gì đó.

"Sư phụ, tại sao con không biết có nơi như thế này?" Đinh Chúc đỡ Tạ Mục Hoang đi đến địa đạo được tu sửa cực kỳ tinh xảo phía trước, một bên tìm tòi trong ký ức A Khắc về nơi này, xác thật là chưa từng thấy nơi này ở Vô Đinh Cung.

"Đây là  bí mật mà chỉ có chưởng môn mới được biết, cái tiểu nha dầu như con làm sao mà biết được." Tạ Mục Hoang trên người có không ít vết thương, khi nói xong lời này, cơ thể liền xiểng niểng lợi hại.

Bất quá cả hai đều không dám dừng lại, cố gắng đi thật nhanh đến địa đạo bên kia, cũng không biết đi bao lâu, Đinh Chúc rốt cuộc thấy một gian thạch thất, diện tích tuy rằng không lớn,  nhưng bên trong gia dụng đều đầy đủ, còn có vài cái rương làm bằng gỗ đen, chứng tỏ nơi này không bình thường.

Cố gắng đỡ Tạ Mục Hoang lên giường, cô cũng không ngờ chăn mện ở đây vừa sạch sẽ lại mềm mại, cũng không có ẩm ướt như cô tưởng tượng, t thoạt nhìn nơi này liền có thể khẳng định nơi này thường xuyên có người đến quét dọn.

Nằm ở trên giường Tạ Mục Hoang không ngừng thở hổn hển, vết thương trên người còn không có băng bó, cơ hồ mỗi vết thương dều rỉ máu, có thể thấy được Bùi Vũ ra tay rất nặng, đao đâm cũng rất sâu, nửa ngày vết thương đang chảy cũng không có dấu hiệu đông lại.

Trong túi mà Viên Trường Ninh ném cho Đinh Chúc có mấy tờ ngân phiếu, một ít lương khô  và vài bình thuốc trị thương, tuy rằng không nhiều lắm nhưng trong tình trạng hiện tại cũng giống như tiên đan cứu mạng, cô vội vàng mang vài bình thuốc đến, chuẩn bị rửa sạch miệng vết thương và thay thuốc Tạ Mục Hoang.

__________________________________________________

P/s Tuần này mình cứ tưởng phải đi học nên trốn một tuần để học bài và sắp xếp lịch, nhưng mà trường thông báo nghỉ rồi, nên tuần này sẽ có 3 chương nhá yêu mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro