Chap 18: Nhân sinh như tương, không có gian hồ chỉ có bảo mệnh(5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thư.

" Cái này ta không cần, A Khắc, con lấy dược bên trong rương ra là được." Tạ Mục Hoang rõ ràng chướng mắt cái loại dược mà Viên Trường Ninh đưa, hắn kêu Đinh Chúc lấy dược chữa thương bên trong hộp gỗ tử đàn đến.

Vô Định Cung là một lão môn phái có lịch sử ba bốn trăm năm, hơn nữa bọn họ cực kỳ có tiền, liền cho rằng môn phái này không thịnh vượng lắm, nhưng mà nhiều năm như vậy nhóm chưởng môn cũng tích góp được khá nhiều thứ tốt, điển hình là thứ trong cái hộp nhỏ Đinh Chúc đang cầm.

Cái hộp nhỏ này đại khái tầm một tờ giấy A4, cao chừng ba bốn tấc, bên trong bày rất nhiều bình nhỏ, cùng bình dược sứ bình thường của Viên Trường Ninh đúng là khác biệt, này đó bình nhỏ toàn bộ đều được làm thành bằng loại nguyên liệu cực kỳ quý hiếm, có hoàng kim, bạch ngọc, phỉ thúy và nhiều loại mộc trầm hương,...

Dùng đầu ngón chân cũng biết được, có thể làm được từ những thứ này thì dược phẩm cũng bất phàm.

Tạ Mục Hoang kêu Đinh Chúc đỡ hắn ngồi dậy, tự mình lấy bình thuốc trong cái hộp nhỏ, đem bột bên trong hộp thuốc rắc xuống vết thương, không đến nửa ngày, này đó các miệng vết thương đều dần dần khép lại dưới mắt thường có thể thấy được.

Đinh Chúc xem đến trợn mắt há hốc mồm, bởi cô biết rằng vết thương sâu như vậy muốn khép lại thì ít nhất cũng phải hai ba tuần, mà sự việc xuất hiện trước mắt có chút phản nhân loại.

Dùng dược xong, sắc mặt Tạ Mục Hoang vẫn là cực kỳ tái nhợt, hắn phân công cho Đinh Chúc một tiếng liền nhắm mắt tiến vào trạng thái trị thương, chỉ để lại Đinh Chúc ngồi bên bàn viên nhìn chằm chằm vào Tạ Mục Hoang đang không ngừng toát ra khói trắng kia.

Quả nhiên giống với loại phim kiếm hiệp không đáng tin kia.

Cũng không biết qua bao lâu, Đinh Chúc đã ăn ba cái bánh làm từ bột ngô Viên Thiếu Ninh lưu lại, lại ngủ vài giấc, mơ hồ ngồi bên bàn ngẩng đầu lên, Đinh Chúc mơ mơ màng màng nhìn nhìn Tạ Mục Hoang, trên đầu hắn đã không còn khói bốc ra, nhìn dáng vẻ này chắc đã vào giai đoạn tiếp theo của trị thương.

Thời điểm cô nhìn Tạ Mục Hoang đến phát ngốc, hắn lại đột nhiên mở mắt, cặp mắt kia liền nhìn thẳng vào ánh mắt Đinh Chúc, Đinh Chúc bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng đứng lên, đi tới bên người hắn, quan tâm hỏi: "Sư phụ, người đã khỏe chưa? Có muốn ăn chút điểm tâm gì không, con có chừa lại cho người vài cái bánh ngô, tuy rằng ăn không nổi, nhưng hiện tại người không thể đói bụng."

Tạ Mục Hoang nhìn Đinh Chúc trong đôi mắt ẩn chứa rất nhiều sự chua xót, hắn duỗi tay sờ sờ đầu Đinh Chúc: "A Khắc, là sư phụ có lỗi với con, con còn nhỏ như vậy đã phải trải qua những việc này."

Đây là muốn lừa tình sao?

Đinh Chúc chớp chớp mắt, hơi bối rối vài giây, liền quyết định phối hợp với hắn một chút:"Sư phụ người nói cái gì vậy? A Khắc nghe không hiểu, A Khắc chỉ cảm thấy có thể được ở bên sư phụ là tốt nhất rồi."

Tạ Mục Hoang thở dài một hơi, hốc mắt rơi một giọt nước mắt xuống, hắn xoa xoa đầu Đinh Chúc đã rối bời," Hài tử ngoan."

Sau đó hắn nhìn sang một bên, Đinh Chúc cũng nhìn theo, thì nhìn thấy ở đó có một bức Sơn thủy đồ, cô cẩn thận nhìn trong chốc lát, xét thấy năng lực giám định nghệ thuật và năng lực thưởng thức của mình, cô chỉ có thể yên lặng từ bỏ.

Một hồi lâu lúc sau, mới nghe được Tạ Mục Hoang cảm thán: "Chúng ta Vô Định Cung từ thành lập môn phái tới nay, đã trãi qua 461 năm, không nghĩ tới cuối cùng lại bại dưới tay ta, ta thật sự không có mặt mũi nhìn các sư phụ, sư tổ dưới hoàng tuyền."

"Sư phụ, Vô Định Cung chúng ta chỉ là bị thiêu, chỉ cần người và đại sư huynh con sống các sư huynh sư tỷ khác còn sống, Vô Định Cung sẽ còn mãi! Chờ đến khi chúng ta tìm được sư huynh, sư tỷ thì cũng có thể gầy dựng lại từ căn phòng bị thiêu đó!"

Nhìn Tạ Mục Hoang này gục đầu ủ rũ bộ dáng, trực giác của Đinh Chúc cho biết đây là một chướng ngại không tốt đối với việc cô hoàn thành nhiệm vụ, vì thế cô vội vàng mở miệng nói lời trấn an.

"Ngươi đã thành công trấn an và cổ vũ Tạ Mục Hoang, hảo cảm Tạ Mục Hoang +10, độ hảo cảm 92."

Từ khi tiến vào nhiệm vụ tới nay, Đinh Chúc tựa hồ vẫn luôn nghe những tin tức không tốt, hiện tại bên tại hiện lên nhắc nhở nhiệm vụ, rốt cuộc lại làm cô có loại cảm giác khổ tận cam lai.

Tạ Mục Hoang kia ánh mắt thê lương vẫn luôn nhìn chăm chăm Đinh Chúc, sau một hồi lâu, hắn rốt cuộc cũng che đôi mắt lại, từ bàn tay lăn xuống hai hàng nước mắt, âm thanh mỏi mệt lại có được vài tia vui sướng: " Là ta nghĩ nhiều, A Khắc con nói đúng, thứ bị thiêu chỉ là phòng ở thôi, chỉ cần chúng ta còn sống, Vô Định Cung liền mãi trường tồn."

Nam nhân trung niên địa vị cao mày tính tình cũng khá tốt nha......

Đinh Chúc yên lặng thở ra một hơi, đối với tinh thần của Tạ Mục Hoang tỏ ra hài lòng.

Dựa theo quy luật của nhiệm vụ, chỉ cần độ hảo cảm của nhân vật cao, liền có thể kích phát một thứ tốt gì đó.

Giống như hiện tại.

Trên tàu Tạ Mục Hoang là một hộp nhỏ hoàng kim được khảm phỉ thuý, trong cái hộp có một viên thuốc to bằng quả cherry có màu xanh biếc, Tạ Mục Hoang một bên dùng một đôi đũa bằng ngà voi kẹp viên thuốc lên, một bên đối Đinh Chúc nói: "A Khắc, hé miệng ra."

"Sư phụ, đây là cái gì?"

Đinh Chúc tuy rằng biết thứ được đặt trong hộp nhỏ không phải thứ bình thường, chỉ là thành thật mà nói, loại thuốc có màu xanh biếc này nhìn giống như có độc, không hỏi rõ ràng làm sao có thể ăn?

"Cái này kêu Đạt Ma Thần Diệp, là Tổ sư gia truyền xuống, có thể cường thân kiện thể, tăng cao nội lực. Chúng ta khởi hành đi Nam Hải tìm Đại sư huynh cùng sư thúc của con,nhưng cơ thể con quá yếu, không thể nào chịu được xóc nảy trên đường, mai ăn viên thuốc này vào, nó đối với con rất có ích." Lão trung niên nam nhân gương mặt hiền từ giải thích.

Nhìn kia xanh biếc đan dược, Đinh Chúc trong lòng thử mặc niệm một tiếng "Vật phẩm thuộc tính", không nghĩ thật sự thấy được một cái số liệu.

Đạt ma thần diệp: chưởng môn thứ mười ba của Vô Định Cung truyền lại chí bảo duy nhất Trần đời, có thể đại biến và tăng nội lực.

Không thể mang ra khỏi nhiệm vụ.

Dùng xong tăng thể lực 3 điểm( Vĩnh viễn), cường độ gia tăng của cơ bắp 20%( Vĩnh viễn).

Đồ vật phẩm chất tím.

Đinh Chúc cơ hồ cảm động đến độ muốn khóc ra, đây là ông trời mở mắt sao?

Cho nên mới tặng một cái bánh bao có nhân lớn như vậy lên người cô?

Chẳng lẽ đây là phúc lợi của nhiệm vụ che dấu?

Nếu thật là như vậy, như vậy che dấu nhiệm vụ nhiều tới một chút a!!

Đinh Chúc gấp đến chờ không nổi giơ tay tiếp lấy viên thuốc xanh biếc, lại không nghĩ Tạ Mục Hoang lắc đầu, ngà voi chiếc đũa kẹp thuốc viên lại hướng tới nàng vươn đi một chút: " Viên thuốc này chỉ có thể dùng cho người thân thể thủ kim chi ngọc, nếu là một người bình thường, lập tức biến thành tro."

Nghe được loạt giải thích như vậy Đinh Chúc hơi sửng sốt, ta phi, thì ra đồ vật phẩm chất cao lại nhiều chú ý như vậy a......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro