Chap 22: Nhân sinh như tương, không có giang hồ chỉ có bảo mệnh(9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thư.

Bởi vì cái huyệt động này ở ngay bên dưới vách núi, khoảng cách vô cùng gần, thế cho nên hai người đều không dám ra, sợ bị Hùng Hiện phát hiện.

Cũng đồng nghĩa, hai người nghe rõ cuộc đối thoại ở bên kia.

Chờ đến đám người Hùng Hiện lưu lại lục soát sườn núi phụ cận ba lần, thật sự không có dấu vết gì mới rời đi, Đinh Chúc nhẹ nhàng thở một hơi dài, cô vươn tay lau mồ hôi lên trán, sau đó nhìn về phía Tạ Mục Hoang, chỉ thấy ông ta vẻ mặt ngưng trọng, không biết suy nghĩ cái gì.

"Sư phụ, người có phải đi hết rồi không?"

Lấy cảm giác của Đinh Chúc hiện tại, cô xác thực không còn nghe được động tĩnh gì nữa, dựa theo cô phán đoán, những nơi gần đây chắc chắn không có người, nhưng mà, đối với thế giới tuỳ tiện một người cũng có thể sử dụng khinh công, Đinh Chúc cảm thấy dùng cảm giác và phán đoán của bản thân trong tình huống này hoàn toàn vô dụng.

Còn Tạ Mục Hoang, coi như đánh không lại nam chủ nghịch thiên số một Bùi Vũ, nhưng tốt xấu cũng là một võ lâm cao thủ, loại sự tình này hỏi ông ta khẳng định là không có sai.

"Đi rồi." Tạ Mục Hoang mặt trầm như nước, rõ ràng trong lòng có chuyện.

"Chúng ta đi lên không?" Đinh Chúc nhìn nhìn bên ngoài sắc trời đen kịt, thừa dịp hiện tại đi là tốt nhất, nếu lại tiếp tục trì hoãn, chờ đến hừng đông, muốn chạy cũng chạy không xong.

Huyệt động kia tuy rằng nằm ngay bên dưới vách núi, khoảng cách so với sườn núi bên trên cũng không xa, chỉ là không có công cụ gì tiện tay, muốn dựa vào sức lực bản thân mà trèo lên thì cũng không phải việc dễ dàng gì, ít nhất đối với Đinh Chúc mà nói, là như vậy.

Chờ đến cô không còn bộ dáng thục nữ, tay chân như một con khỉ bò lên vách đá, một thân quần áo vải thô xanh đã không còn nhìn ra hình dạng lúc đầu, có những chỗ toàn bộ đều bị tảng đá sắc nhọn gẩy cho rách, chỗ nào cũng rách rưới, thoạt nhìn cô chỉ cần lấy thêm biết Đả cẩu bổng* cơ bản lại bưng một cái bát, hoàn toàn trở thành đệ tử Cái Bang . * Đả cẩu bổng pháp là thần công trấn bang của Cái Bang, thường dùng chung với bảo vật trấn bang là Đả Cẩu Bổng.

Đến nỗi trên mặt, ha hả, cô ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, trên thân đã như thế, vậy trên mặt....

Này trên núi có một cái chỗ tốt chính là cánh rừng, núi lại thâm sâu, nếu ngươi có ý định muốn trốn, muốn bị tìm ra thật sự không phải dễ dàng.

Hai người tâm tư cẩn thận đi ra nơi Hùng Hiện đem qua đã lục soát, xác định không có người đi theo, lúc này mới nhanh chóng chui vào núi sâu rừng già, rốt cuộc tìm không được tung tích.

Càng cùng những người gọi là nhân sĩ giang hồ giao tiếp, Đinh Chúc càng thêm cảm thấy chút bản lĩnh ấy dùng không được, chỉ là hiện tại cơ thể này của cô muốn luyện võ hiển nhiên không có nhiều khả năng, cho nên, cô chỉ có thể nắm chạt tát cả cơ hội luyện tập nỏ.

Nhắm chuẩn, xạ kích, thất bại, đi nhặt mũi tên, hoặc là nhắm chuẩn, xạ kích, bắn trúng, đi nhặt con mồi, cứ như thế mà lặp lại, ở nơi rừng núi thâm sâu này thoáng qua đã nửa tháng, cuối cùng cũng thấy được một chút hiệu quả.

Đầu tiên, Đinh Chúc tay nỏ đã thuần thục tới bậc trung cấp, hơn nữa với tình huống hiện tại, có thể nói trong quá trình cô sử dụng nỏ, tốc độ có thể nhanh hơn, càng chuẩn xác, trừ cái đó ra, còn có một niềm vui ngoài ý muốn khác.

Đại khái là mỗi ngày cô chạy tới chạy tới chạy lui như vậy, thế nhưng làm Thuộc tính nhanh nhẹn và tốc độ đều tăng lên 1 điểm, quả nhiên, thân thể muốn cường tráng nhất định phải rèn luyện.

Bởi vì thành tích như vậy, làm Đinh Chúc tâm tình thật sự rất tốt, cô một bên hừ không ra tiếng, một bên tại dòng suối nhỏ vừa bắt được hai con thỏ.

Nhiệm vụ này đúng là tôi luyện người, Đinh Chúc tuy rằng cũng không thuần thục, nhưng là cũng có thể sạch sẽ lưu loát cho hai con thỏ rừng vẫn còn đang đạp chân một cái chết ít đau đớn nhất, rồi sau đó bắt đầu lột da, loại việc như vầy nếu là ở nhiệm vụ trước đó, Đinh Chúc quả thực không dám nghĩ, phải biết rằng, cô đã từng là một người hiện đại ngay cả giết cá cũng phải đau đầu, mà bây giờ, cô đã hoàn toàn nhập gia tùy tục.

Đây quả thật là nhờ có Tạ Mục Hoang cái lão trung niên này chỉ dẫn, không thể không nói này đại hiệp phỏng chừng đều phải thường xuyên màn trời chiếu đất*, cho nên những kỹ năng dã ngoại sinh tồn này đều đầy đủ. * ý chỉ trời là nhà đất là giường

Từ khi lưu tại núi sâu rừng già này nửa tháng, Đinh Chúc đã thành công học tập theo lão trung niên này cách nhóm lửa, làm món ăn thôn quê, lột da, còn có phân biệt dược liệu đơn giản và làm những đồ nướng đơn giản, cô cảm thấy nếu tiếp tục như thế, cô hoàn toàn có thể trình diễn võ hiệp bản Robinson phiêu lưu ký.

Gọn gàng đem mấy trái cây hoang dã gói đã được gói kỹ lưỡng và hai con thỏ rừng gác lên chồng củi, Đinh Chúc bắt đầu mỗi ngày đều nướng đồ ăn cho hai người, nhìn qua con thỏ to mọng kia trên thân chảy ra mỡ trên ngọn lửa liếm láp từ từ chuyển động, cô cảm thấy nước miếng của bản thân đều muốn chảy ra ngoài.

Trái lại Tạ Mục Hoang, hắn ngồi ở một bên, thần sắc chuyên chú, sắc mặt không vui, cũng không biết suy nghĩ cái gì, tuy rằng Đinh Chúc cảm thấy này cái phiền muộn của lao trung niên này đối với nhiệm vụ của mình cũng chẳng liên quan, nhưng mà, dù sao hai người cũng là đồng hành, hơn nữa cô còn muốn tiếp tục xoát xoát độ hảo cảm của lão trung niên này, cho nên, vẫn là mở miệng.

"Sư phụ a, con thấy người nhiều này như vậy vẫn luôn không vui, rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì? Nếu như thuận tiện, người có thể nói cùng A Khắc, nói không chừng A Khắc có thể cho người một cái ý kiến hay!" Ở trong cơ thể của mười hai tuổi thiếu nữ lâu ngày, Đinh Chúc đối với dùng phương thúc nói chuyện của tiểu loli này càng ngày càng thuần thục, hoàn toàn đã không còn như lúc đầu cảm thấy xấu hổ.

Tạ Mục Hoang lắc đầu, cũng không dự định nói.

Đinh Chúc cũng không có để ý, chỉ là thuận miệng lại nói canh gà có chút ngọt mà không ngán không dinh dưỡng*: "A Khắc thấy người ăn cũng không ngon, ngủ cũng ngủ không tốt, sư phụ nếu người tiếp tục như vậy, không đợi đến khi nhìn thấy Đại sư huynh và sư thúc, thân thể của người đã chịu không nổi rồi, bọn họ về sau nhất định sẽ trách tội A Khắc, việc này a liền tính chỉ có hạt mè như vậy lớn một chút, vẫn luôn buồn ở trong lòng cũng sẽ biến thành đại dưa hấu, cho nên, không cần buồn.". * canh gà chỉ lời nói, lời nói chẳng giúp ích được gì nhưng lại có chút ngọt mà không ngán

Dù sao loại trấn an lời nói này cũng chẳng mất tiền mua, còn có thể xoát độ hảo cảm, Đinh Chúc quả thật là không có tiết tháo nói thao thao bất tuyệt*. *nói không ngừng nghỉ.

Đến nỗi Tạ Mục Hoang có nói ra tâm sự hay không, Đinh Chúc cũng không thèm để ý, tâm sự của một người đàn ông trung niên, ai biết được a......

"A Khắc......" Lúc Đinh Chúc vui sướng nướng con thỏ hoang kia, Tạ Mục Hoang bỗng nhiên mở miệng.

"Cái gì a? Sư phụ? Người đói bụng sao? Chờ một chút, con thỏ này sắp chín rồi, con hôm nay tuy chỉ bắt hai con thỏ nhưng mà rất lớn, người phải ăn cho thật no nê....."

"A Khắc, con còn nhớ rõ Hùng Hiện nói gì không?" Tạ Mục Hoang đánh gãy Đinh Chúc vui sướng, sắc mặt ông ngưng trọng nhìn ngọn lửa kia chậm rãi hỏi.

Cái tình huống này không đúng a, giống như người đàn ông trung niên tính kể ra tâm sự?

Không phải đâu, cô thật sự không .

"Ừm, không nghe rõ lắm, chỉ là giống như nhớ rõ bọn họ muốn đi tìm Đại sư huynh, cho nên, Đại sư huynh là rất nguy hiểm phải không?" Đinh Chúc bỗng nhiên nhớ tới nhiệm vụ của bản thân, điều thứ hai muốn hoàn thành mục tiêu, đó chính là Viên Thiếu Ninh không thể chết, cô lập tức cảm thấy trong đầu quay cuồng một trận.

A!!! Cô thế mà hoàn toàn trầm mê vào trò chơi sinh tồn sơn dã rồi, căn bản là quên luôn nhiệm vụ, cũng quên mất Viên Trường Ninh!!

______________________________________________________________________________________________________

Chap này mình quyết định đổi cách xưng hô của các nhân vật, các chương cũ mình sẽ từ từ đổi. Vốn dĩ mình tưởng dịch sẽ rảnh rỗi lắm nhưng thật ra có một đống việc đợi mình, xin lỗi vì bắt mọi người chờ lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro