Chap 23: Nhân sinh như tương, không có giang hồ chỉ có bảo mệnh (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đinh Chúc cảm thấy trời đột nhiên muốn sụp đỗ.

Cô chỉ nhớ rõ Tạ Mục Hoang không chết, sau đó cô lại có được tay nỏ, cô liền bắt đầu trầm mê luyện tập vật này, sau đó, cô bắt đầu trầm mê dã ngoại sinh tồn, thuận tiện xoát xoát độ hảo cảm Tạ Mục Hoang, trầm mê với các loại thành tụ đạt được, thế cho nên cô hoàn toàn quên mất, nhiệm vụ này còn có hai cái mục tiêu khác.

Một, Viên Trường Ninh không thể chết được.

Hai, Bạch Vũ Sam nhất định phải bị trục xuất môn phái.

A a a a, quả nhiên là trầm mê trò chơi hại chết người a! Đặc biệt là trầm mê với loại trò chơi chân nhân này, đây căn bản là tự mình muốn đi tìm chết a!

Tạ Mục Hoang nhìn Đinh Chúc vẻ mặt kinh hoàng, lắc đầu an ủi hắn: "Trường Ninh tạm thời sẽ không có chuyện gì, nó như thế nào ta biết rõ, ta đang nói đến một chuyện khác."

"Tạm thời sẽ không chết sao? Thật vậy chứ? Sư phụ à không cha à, người xác định sao?" Ông không cần lấy cái này làm trò đùa a! Sẽ lấy cái mạng nhỏ của tôi!

Đinh Chúc tỉ mỉ đích xác nhận biểu tình của Tạ Mục Hoang, sau khi xác định ông ta nói đều là thật, lúc này mới hơi đem tâm cuồng loạn buông xuống một chút, lúc này mới đem lực chú ý đặt lên chủ đề của Tạ Mục Hoang: "Đại sư huynh không có việc gì sao? Vậy người nói là chuyện gì a, sư phụ?"

"Con còn nhớ, Hùng Hiện nói Trường Ninh là một con cá lớn, nói trên người nó đồ tốt của Vô Định Cung."

Đây không phải sự thật chứ? Đinh Chúc nhíu nhíu mày, ông không phải đem bí truyền tâm pháp cùng tàng bảo đồ Vô Định Cung đều cho Viên Trường Ninh chứ? Đây cũng không phải việc kỳ lạ gì......

Không đúng! Bỗng nhiên, Đinh Chúc ý thức được một chút ý nghĩ lệch lạc của bản thân ban nãy.

Cô cũng không phải A Khắc lúc trước, cô là trọng trí giả tới giúp A Khắc hoàn thành tâm nguyện, cô vừa tiến vào nhiệm vụ đã hiểu rõ toàn bộ cốt truyện, cho nên, nàng vẫn luôn này đây một loại góc nhìn của thượng đế đến xem kỹ tình cảm sở hữu và các sự kiện của mọi người.

Cho nên, cô biết Tạ Mục Hoang cho Viên Trường Ninh bí truyền tâm pháp và tàng bảo đồ, cô biết Viên Trường Ninh sẽ chết ở vì bảo hộ cô và Bạch Vũ Sam mà cùng quyết đấu với Bùi Vũ, cô biết Bạch Vũ Sam đã sớm cùng Bùi Vũ có một chân, cô biết Bùi Vũ sẽ là võ lâm minh chủ tương lai, cô còn biết tất cả đồ vật Vô Định Cung đều sẽ về tay Bùi Vũ.

Cô hoàn toàn biết tất cả, là căn cứ vào sự hiểu biết cốt truyện cô sở hữu, thế nhưng, A Khắc không biết, Tạ Mục Hoang không biết, Viên Trường Ninh cũng không biết!

Cô sai rồi, cô không nên dùng góc nhìn thượng đế để nhìn tất cả nhân vật.

Sau khi ý thức được sai lầm của bản thân, Đinh Chúc lập tức điều chỉnh cảm xúc lại, cô nhíu lông mày cũng không giãn ra, trên mặt liền hiện ra một loại biểu tình kỳ quái: "Đại sư huynh trên người có thể mang theo thứ tốt gì? Ngân phiếu sao? Chẳng lẽ Cửu Tinh Môn nhìn trúng số ngân phiếu này?"

"Đúng là mang theo rất nhiều ngân phiếu, bất quá lại không phải một chút, mà là rất nhiều rất nhiều, A Khắc con không thể tưởng tượng được đâu." Độ hảo cảm cực cao làm Tạ Mục Hoang đối với Đinh Chúc không có nửa điểm che dấu: "Đó là bí mật lớn nhất Vô Định Cung của chúng ta."

Làm bộ làm tịch suy nghĩ một hồi, Đinh Chúc làm ra cảm xúc bừng tỉnh đại ngộ lại kinh ngạc đến cực điểm: "Chẳng lẽ! Sư phụ, chẳng lẽ...... Trên giang hồ cái lời đồn kia, là...... Là......"

"Không sai, đúng là thật sự." Tạ Mục Hoang gật gật đầu: "Tàng bảo đồ ở trên người của Trường Ninh."

"A, thì ra chúng ta Vô Định Cung rất có tiền a......" Đinh Chúc làm ra bộ dáng thiếu nữ ngây thơ, dẫn tới Tạ Mục Hoang nở nụ cười, ông ta duỗi tay tiếp nhận hai giá thỏ trên tay Đinh Chúc, tiếp tục chậm rãi nướng, lại đổi cách nói.

"Lúc ấy ta cho rằng bản thân hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho nên, đem bí truyền tâm pháp cùng với tàng bảo đồ của Vô Định Cung chúng ta toàn bộ đều giao cho Trường Ninh, chuyện này chỉ có ta và Trường Ninh biết, bây giờ nhều hơn một người là con. Ta kỳ quái chính là, chuyện này làm sao Hùng Hiện có thể biết được?"

Tạ Mục Hoang rũ mắt, như là tiếp tục nói với Đinh Chúc lầm bầm lầu bầu: "Nếu Hùng Hiện cũng đã biết, như vậy đã nói lên Bùi Vũ khẳng định là biết chuyện này, lúc ấy khoảng thời gian Vô Định Cung bị thiêu bất quá mới nửa tháng, trong nửa tháng này, Trường Ninh nhất định mang theo các đệ tử đồng môn chạy tới Nam Hải đi tìm sư đệ, dựa Theo tính làm việc ổn thoả của nó, dưới tình huống biết rõ bị Bùi Vũ đuổi giết, nhất định là đi đường nhỏ ẩn nấp, cứ như vậy chuyện này làm sao lại bị truyền ra ngoài?"

"Việc này chỉ có hai người chúng ta biết, là ai đem việc này tiết lộ ra ngoài đây?"

Đinh Chúc nhìn Tạ Mục Hoang vẻ mặt trầm tư, nhịn không được vờ bí ẩn kịch thấu: "Sư phụ là hoài nghi Đại sư huynh đem chuyện này đi tiết lộ ra ngoài sao?"

Tạ Mục Hoang lập tức liền lắc đầu, ông ta vẻ mặt kiên định: "Trường Ninh là do ta nuôi từ nhỏ đến lớn, nhân phẩm của nó ta là người hiểu nhất, chuyện này tuyệt đối không có khả năng là nó tiết lộ."

"Vậy nhất định là người khác, người này khẳng định cũng là đồng môn của chúng ta, hơn nữa người này hiện tại cũng nhất định đi cùng Đại sư huynh!"

Đinh Chúc chậm rãi nói từng chữ, cô nhìn Tạ Mục Hoang sắc mặt ngày càng thống khổ theo lời nói của bản thân, không khỏi có chút không đành lòng.

Ông ta đại khái không muốn tin đệ tử do chính bản thân dạy dỗ lại là phản đồ đi.

Bất quá, Đinh Chúc cũng không có cho ông ta có cơ hội an ủi bản thân, tiếp tục bám riết không tha nói: "Nếu sư phụ lúc đó mang 2 thứ đó cho Đại sư huynh chỉ có hai người biết, hơn nữa người lại xác nhận Đại sư huynh sẽ không nói ra ngoài, như vậy cũng chỉ có một cái khả năng."

"Cái khả năng gì?" Cảm xúc của Tạ Mục Hoang toàn bộ đều bị Đinh Chúc tóm được, ông ta thậm chí cũng không đem tiểu cô nương này coi như trẻ con.

"Môn phái chúng ta có tàng bảo đồ người kia khẳng định biết người sẽ giao thứ đó cho Đại sư huynh, nàng* khẳng định đặc biệt hiểu biết về người và Đại sư huynh, nàng biết, chuyện chúng ta gặp được ở Vô Định Cung, người khẳng định sẽ đem thứ này giao cho Đại sư huynh."

* trong tiếng Trung hắn và nàng đọc giống nhau.

"Hơn nữa, nàng đem chuyện này nói cho biết trước Bùi Vũ, cho nên Bùi Vũ mới có thể đối phó với môn phái của chúng ta, nói không chừng hết thảy chỉ là Bùi Vũ buộc người để người đem thứ đó giao cho Đại sư huynh, chỉ có như vậy mới có thể giải thích được vì sao Hùng Hiện lại biết chuyện này."

Đinh Chúc một bên dựa theo nguyên bản cốt truyện nhắc nhở Tạ Mục Hoang, một bên cũng bắt đầu lớn mật suy đoán, A Khắc cảm thấy chuyện diệt môn này không liên quan đến Bạch Vũ Sam là đúng hay sai? Dù sao A Khắc chỉ là một đứa trẻ mười một mười hai tuổi, coi như là trưởng thành sớm, khẳng định rất nhiều thứ không nghĩ tới, nói không chừng, chuyện này cũng không phải ngoài ý muốn, từ đầu tới đuôi đều là một cái âm mưu?

Càng suy nghĩ như vậy, Đinh Chúc càng thêm cảm thấy cái khả năng này vô cùng lớn.

Chẳng những cô cảm thấy như vậy, ngay cả Tạ Mục Hoang cũng bắt đầu cảm thấy, Vô Định Cung một môn phái nhỏ như vậy cũng chẳng giấu diếm điều gì đặc biệt lại có kết cục như ngày hôm nay, khẳng định là có người sắp đặt.

Không chỉ là có người sắp đặt kết cục, đáng sợ nhất chính là, còn có người ở trong môn phái bọn họ cùng Bùi Vũ bên ngoài nội ứng ngoại hợp thiết kế này cái gọi là báo thù rửa hận trả sạch mối hận này.

Càng nghĩ như vậy, Tạ Mục Hoang càng là cảm thấy trong lòng rét lạnh, kỳ thật từ ngày nghe được lời của Hùng Hiện kia ông ta đã có chút nghi ngờ, thế nhưng ông ta không dám nghĩ sâu, ông ta sợ hãi tưởng tượng dưới đám đệ tử của mình kỳ thật có một con rắn độc lật đổ cả môn phái.

Mãi cho đến bây giờ, A Khắc nói ra, ông ta mới không thể không nhìn kỹ, kỳ thật, nhiều dấu vết như vậy chẳng phải đã chứng minh rồi sao?

Nhưng mà, người kia là ai?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro