Chap 8 : Có thể sống hay không phải xem lần này (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                        Edit : Thư.

"Vi Vi, hôm nay lúc anh đưa em về nhà, em đã đồng ý với anh điều gì?"

Trần Tử Phàm đứng trước mặt Đinh Chúc, đôi mắt thon dài híp lại, đem bộ đang thô bạo kia dấu đi mà giọng điệu lại có chút trầm ấm và ôn hoà, bình tĩnh mà xem xét thì hắn là một người đàn ông có giọng nói êm tai, nhưng mà khi hắn hơi thở tới gần, Đinh Chúc cả người cũng dần dần bắt đầu căng thẳng lên.

"Em, em......"

Đinh Chúc cảm thấy thân thể chính mình có chút cứng đờ, cũng không phải bản thân cô làm như vậy, mà là ảnh hưởng thân thể của nguyên chủ Thạch Vi tàn lưu lại vô cùng lớn, làm Đinh Chúc cũng bị giam cầm chặt chẽ.

Thân thể run rẩy và sợ hãi, theo bản năng Đinh Chúc muốn linh hồn tránh ra, nhưng cũng bất đắc dĩ phải ngủ đông.

"Em nói gì đó?"

Trần Tử Phàm âm thanh càng thêm ôn nhu, chỉ là hắn càng ôn nhu như vậy liền cho người ta một loại cảm giác áp bách cùng với hít thở không thông.

"Em nói, sẽ ở nhà chờ anh."

Đinh Chúc giọng nói bắt đầu nghẹn ngào, không thể không thừa nhận, hiện tại Trần Tử Phàm chỉ là đứng ở chỗ này, từ trên người tàn ra một loại khí khiến cô không thể kháng cự, loại khí này không phải ai cũng có, Đinh Chúc hốt hoảng nhớ lại, này đại khái là điều mà Chân Bạch từng nói với cô gọi là —— khí thế của nhân vật chính.

Không sai, bất kể Trần Tử Phàm rốt cuộc là có cặn bã bao nhiêu, ở cái cốt truyện này, hắn tuyệt đối là nam chính.

Giống với Thạch Vi, trên người hắn có một loại khí thế cường đại, đây là cốt truyện giao cho nam nữ vai chính đồ vật trời sinh, đơn giản mà nói, đại khái là thiên tuyển chi tử*?
* Người được trời cao lựa chọn, ưu ái từ nhỏ,giống như hào quang nhân vật chính.

"Rất tốt." Trần Tử Phàm thở ra một hơi, hướng ra phía sau lui một bước, ngữ khí cũng tựa hồ nhẹ nhàng một chút.

Cường khí nãy giờ đang vờn quanh Đinh Chúc cũng đi theo Trần Tử Phàm mà tan bớt, cô theo bản năng thở ra một hơi, không đợi cô ổn định lại tinh thần, đã nghe tiếng gió gào thét bên tai.

Một lực đạo cực lớn đánh xuống huyệt thái dương của Đinh Chúc, không thể trốn chạy, vừa quay đầu thì trước mặt đã tối sầm, Đinh Chúc không thể khống chế thân thể mình, cô chỉ có thể cảm giác được bản thân bị người ta ném ra ngoài, sau đó sống lưng đụng thật mạng vào một vật gì đó trên mặt đất, khiến Đinh Chúc đau tận tâm can.

"A!"

Đinh Chúc lần đầu phát hiện khi quá đau đớn thì sẽ như thế nào, cô không thể phát ra âm thanh gì, chỉ có thể giống như miệng chứa đầy đậu, nghẹn ra một âm tiết ngắn ngủi.

Rầm! Ấm trà không biết từ chỗ nào lăn xuống, trực tiếp nện ở trên người Đinh Chúc, nước ở bên trong ấm tuy không phải nước sôi, nhưng cũng là nước có độ ấm không thấp, tạt vào làm da trên cánh tay cô như bị đao cắt.

Chuyện này vẫn chưa xong, chính xác mà nói, từ khi Trần Tử Phàm động thủ với cô, thì mọi thứ đều đã không còn chịu sự khống chế của Đinh Chúc.

"Kỹ nữ! Tiện nhân! Sao không chịu ở nhà! Cô cho là tôi nói chơi sao! Ra ngoài làm gì? Cô lại thông đồng với thằng nào ở bên ngoài, trang điểm đến như vậy có phải định cùng người khác lên giường không! Tôi lần trước không nên chỉ đánh gãy tay cô, mà nên đem chân của cô đánh gãy nốt, tôi xem cô làm sao chạy.

Trần Tử Phàm cầm một chiếc ghế lên, nện thẳng vào người Đinh Chúc, Đinh Chúc thời khắc này không thể lo bộ phận khác được, cô chỉ có thể bảo vệ đầu của mình, một bên suy nghĩ, cô chắc là người đầu tiên chết trong cốt truyện đi.

"Bang!" Bình phong bên trong phòng đập nhiên đổ xuống, đập thẳng vào lưng Trần Tử Phàm.

Trần Tử Phàm động tác lưu loát, xoay người tránh ra, thậm chí không quên bắt lấy đầu tóc Đinh Chúc, hung hăng kéo cô đến phòng bên kia!

Lúc Trần Tử Phàm định giơ ghế lên đánh cho Đinh Chúc bất tỉnh nhân sự, thì bỗng nhiên hắn  nhìn thay cái gì đó, ngay sau đó, hắn như bị Xà Phát Nữ Yêu Medusa hoá đá đứng ở đó.

Cũng có một đám người đứng đó hóa đá giống hắn.

Bọn họ là cấp trên, đồng nghiệp, bạn bè còn có bạn cùng lớp, đứng ở đó có khoảng mười ba mười bốn người,  vẫn luôn đứng sau chỗ bình phong ngã xuống.

Những người này không có ai mà không trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Tử Phàm trước mặt, nhìn thấy biểu tình dữ tợn không kịp thu lại cùng hành động giống ma quỷ của hắn.

Trong nháy mắt, Trần Tử Phàm chỉ cảm thấy da đầu đều tê, những người này làm thế nào lại ở chỗ này?

Đầu óc hắn trống rỗng, không kịp phản ứng sự việc trước mắt, chỉ có thể ngơ ngác nhìn thẳng bọn họ, mà những người đối diện cũng ngơ ngác nhìn thẳng hắn, đồng thời có những người nhìn hắn trong tay cầm di động.

Bọn họ quay video!

Không! Không thể để video truyền ra ngoài!

Trong đầu chỉ có thể toát ra cái ý tưởng này, Trần Tử Phàm cũn chỉ có thể thực hiện cái ý tưởng này, sắc mặt xanh mét đem theo cái ghê đi đến đám người đó, hàm răng cắn chặt vào nhau nói :

"Chụp cái gì chụp! Đem video xoá đi!"

Đến lúc này, tất cả mọi người đều phục hồi lại tinh thần, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra cái gì, một nữ đồng nghiệp la lên giống như gặp quỷ, trốn sau lưng Boss,

"Trần Tử Phàm, anh không được lại đây! Tôi muốn báo cảnh sát!"

Mà âm thanh chói tai này cũng kéo ác mộng của Trần Từ Phàm ra, hắn dừng bước, nhìn mọi người trước mặt, đầu óc kêu ong ong, lập tức ý thức được tình huống trước mặt là gì, sắc mặt hắn vốn dĩ xanh lét bây giờ lại thêm trắng bệt, hắn vội vàng vứt bỏ cái ghế trong tay, bình ổn lại cảm xúc, dự định dùng giọng điệu ôn hoà của mình giải thích:

"Không không không, mọi người hiểu nhầm rồi, không phải như mọi người thấy đâu, không phải......"

"Trần Tử Phàm, cậu lại dám đánh vợ của mình!"

Đại Boss của Trần Tử Phàm hiển nhiên cũng bị dọa, ông là một người có xí nghiệp, lại là một người tôn trọng phái nữ, ông ta quả thực không tin được hiện tại trong xã hội này còn có người đánh đập vợ mình, ông càng không thể tin được, người như vậy là một lãnh đạo trong công ty, hơn nữa là mà coi là trợ thủ đắc lực, đáng tin cậy, ông hoàn toàn biij một màn này làm cho hoản loạn, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn, lặp đi lặp lại lặp lại câu chất vấn này.

"Hiểu lầm!"

Một vị bạn cùng lớp của Trần Tử Phàm và Thạch Vi lên tiếng:

"Cậu nói Thạch Vi không nghe lời, Thạch Vi lại nói các cậu có một chút vấn đề nhỏ, nhưng mà cô ấy không nói cho chúng tôi biết là gì, thì ra Thạch Vi nói hôn nhân các câu có vấn đề chính là chuyện này..... Trần Tử Phàm, cậu thật là đáng sợ!"

"Không phải!"

"Thạch Vi gọi điện thoại cho chúng tôi, nói hôm nay là sinh nhật cậu lại được thăng chức, làm một buổi tiệc náo nhiệt một chút, cho cậu một kinh hỉ, hiện tại xem ra quả nhiên là kinh hỉ, không, là kinh sợ!"

Hai người bạn của hắn đồng thời chậm rãi lắc đầu, cảm giác căn bản là không quen biết người đàn ông trước mặt này.

"Còn cùng nói hắn cái gì chứ! Nhanh lên gọi điện thoại báo cảnh sát, kêu xe cứu thương đi!"

Một cô gái cùng lớp khác lấy lại lý trí, phán đoán cho mọi người biết nên làm gì trong tình huống  này.

Xấu hổ.

Gượng gạo.

Nhưng những cảnh vừa rồi vẫn còn lưu lại trong mắt bọn họ,  trong lòng, và cả trong di động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro