Chương 27: Nhân sinh tan nát, không có giang hồ chỉ lo bảo mệnh(14).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thư 

Tiểu sư đệ thân thương của Tạ Mục Hoang, người cha thân thương của Mạnh Hải, sư thúc thân thương của A Khắc kì lạ là nhân vật Mạnh Xung này vốn dĩ không xuất hiện trong kịch bản của Đinh Chúc.

So với bộ dáng hào hoa phong nhã của Mạnh Hải thì Mạnh Xung dáng dấp hơi quá cỡ bụng phệ ra vừa nhìn đã biết là gian thương, lần đầu tiên gặp ông ta, Đinh Chúc liền lo lắng cho Mạnh Hải sau này dựa theo cái gen này mà cha truyền con nối, chàng thiếu niên trẻ trắng nõn đoán không chừng tầm mấy năm đã..

Được rồi được rồi, không đề cập tới cái này nữa dù sao thì cũng chẳng liên quan.Không thể không nói Mạnh Xung là một người vô cùng vi diệu.Từ trên người ông ta, Đinh Chúc liền cảm nhận sâu sắc được hai câu nói.

Một, không thể trong mặt mà bắt hình dong.Hai, cường long nan áp địa đầu xà*.                    *Cường long nan áp địa đầu xà: Nghĩa đen một con hung hãn, dũng mãnh đến đâu cũng không thể áp chế được con rắn trên địa bàn của nó. Nghĩa bóng: Người có quyền thế đến đâu cũng không khống chế được những kẻ tâm xà độc ác. Còn nghĩa mà Đinh Chúc muốn nói chính là người có võ công cao cường đến đâu cũng chưa chắc khống chế được cân nặng của cơ thể.

Cô làm thế nào cũng nghĩ không ra, lão trung niên mập mạp nhiều calo này, lại sử dụng khinh công, lúc ấy cô cũng không tin, vậy mà cô thấy ông ta có thể ở trên đỉnh nhánh cây bay vút qua, lại không làm rơi một chiếc lá nào, cô cảm thấy dựa theo căn cứ khoa học rất phù hợp, tiến tới phụ họa vỗ tay.

Thật sự kiểm soát đống thịt mỡ của bản thân đến hoàn hảo.Chính nhờ như vậy mà che giấu trước mắt đám người ngoài vô cùng tốt, từ xưa tới nay chưa từng có ai biết người mập mạp như ông ta có võ công, mở ra một tiệm tầm đồ thoạt nhìn chẳng có chút thu hút, thế nhưng đến lúc Tạ Mục Hoang mở cửa hỏi ông ta Viên Trường Ninh ở đâu, ông ta lại cười mị trả lời: "Sư huynh, huynh và A Khắc vừa rồi ở cảng nôn nhiều như vậy, ta chuẩn bị cho huynh trà quả Hải Đường, thư giãn dạ dày đi."Má ơi, người này để rađa giám sát trên người cô sao? Bọn họ chỉ vừa mới tới đây, ông ta thế mà cái gì cũng biết, mạch tin tức của người này cũng đáng sợ quá rồi.

Càng đáng sợ chính là bây giờ Mạnh Hải ngồi bên cạnh Đinh Chúc, bọn cô ngồi nhìn hai người đàn ông bên trong phòng không nói chuyện gì chỉ dùng hai tay cùng một số loại ngôn ngữ quỷ dị của người câm, nhìn cánh tay hai người chỉ lộ một chút biểu cảm.

Đinh Chúc cảm thấy mù mịt, cô cắn một miếng vịt quay rồi hỏi Mạnh Hải vẫn đang tức giận bên cạnh: "Này, bọn họ đang làm gì vậy?""Nói chuyện.""Nói chuyện gì?"Nhóc con cảm thấy có thể thắng Đinh Chúc, hừ một chút cái, mang theo một chút kiêu ngạo: "Cô tự nhìn di, hỏi ta làm gì."Ái chà chà, lật mặt phải không? 

Đinh Chúc nhấc chân hung hăng giẫm lên giày Mạnh Hải, tiếp đó dùng sức nghiền qua lại, đau đến mức Mạnh Hải kêu to, cô hừ lạnh: "Ngươi nói chuyện như thế với sư tỷ sao! Nếu ta biết, ta còn hỏi ngươi làm gì!"Đối với nhân vật không có trong nhiệm vụ, Đinh Chúc cũng chẳng có cảm giác kính sợ, dù sao những người không biết từ chỗ nào chui ra này, làm cô tương đối rối rắm rốt cuộc nên biểu hiện thái độ gì thì mới tốt? 

Cường long ép không qua địa đầu xà câu nói này đại khái không áp dụng được trên người Mạnh Hải, coi như cậu ta bụng đầy oán khí, nhưng vẫn là thành thành thật thật trả lời: "Cha ta nói, đại sư huynh hôm qua mới đến nơi này, bên cạnh huynh ấy chỉ có bốn người, bọn họ còn chưa đến tìm ông ấy, lúc đầu ông ấy dự định hôm nay đi tìm đại sư huynh, nhưng là không hai người lại tìm đến.

 Cho nên cha ta dự định sẽ cùng sư bá đi tìm đại sư huynh, chỉ là ông không nghĩ tới trong môn phái lại có gian tế.""Sư bá nói ông ấy không không chắc kẻ nào là gian tế, cha ta nói, không chắc thì giết hết đám bọn họ, sư bá lại không nỡ giết đại sư huynh, cha ta nói ai cũng không thể cam đoan tên gian tế này không phải đại sư huynh, còn không bằng giết sạch sẽ, nếu là ông ấy sợ không người kế tục, có thể thu thêm đồ đệ."

Mạnh Hải nhìn chằm chằm cách hai người thủ thế mà phiên dịch cho Đinh Chúc, nhưng mà những lời nói đơn giản lại khiến cậu ta hãi hùng khiếp vía.Bây giờ chẳng những Bùi Vũ muốn giết đại sư huynh, ngay cả Mạnh Xung cũng khuyến khích Tạ Mục Hoang giết đại sư huynh, nếu như chuyện này được thực hiện, nó còn tệ hại hơn. 

Cô cũng không đoái hoài tới quy củ người lớn nói chuyện con nít không được xen vào nữa, đứng bật dậy bước thẳng vào trong hướng về phía hai người nói: "Sư thúc, gian tế nhất định không phải đại sư huynh!"

Mạnh Xung thấy Đinh Chúc bỗng nhiên xen vào có chút không hài lòng, ông ta hơi khẽ cau mày: "Chỗ này trưởng bối nói chuyện, con và Mạnh Hải ra ngoài chơi đi."

"Gian tế thật sự không phải là đại sư huynh," Đinh Chúc sốt ruột, cô đi đến bên cạnh Tạ Mục Hoang, giữ chặt tay áo của ông ấy vội vàng nói: "Sư phụ, nếu như gian tế là đại sư huynh, đồ trong tay huynh ấy sớm đã đưa Bùi Vũ, sao lại bị đuổi đến bây giờ, cùng nhiều vị sư huynh sư tỷ lâm nạn như vậy chứ?"

"Nói không chừng nó đang che dấu tai mắt!""Có thứ gì đáng để che dấu tai mắt chứ? Nếu như gian tế là đại sư huynh, huynh ấy vốn dĩ không biết sư phó không chết nếu vậy huynh ấy cần gì phải trốn trực tiếp đem đồ vật giao cho Bùi Vũ, những đồng môn khác lại biết quá nhiều, giết thì được rồi."

"Thế nhưng, sư phụ ngươi bảo nó đến tìm ta, không tìm được ta, nó có thể xử lý như vậy?" Mạnh Xung vẫn kiên trì cho rằng Viên Trường Ninh là gian tế.

Đinh Chúc thở dài, sư thúc à sư thúc, suy nghĩ của người không tồi chỉ là sai phương hướng, như vậy sẽ tìm sai đáp án."Sư thúc." 

Đinh Chúc ngửa đầu nhìn Mạnh Xung cau mày nói: "Con nói lời này người có thể không thích nghe nhưng là sự thật, Bùi Vũ ngay cả Thập đại môn phái cũng có thể tự giải quyết, người chẳng lẽ so với Thập Đại môn phái còn lợi hại hơn? Nếu là vì người, Bùi Vũ vốn cũng chẳng cố kỵ gì."

Đúng vào lúc này, cô bỗng nhiên nghe được thông báo độ hảo cảm của Tạ Mục Hoang với cô đã đầy, cô không khỏi kỳ quái, sư phụ à sư phụ, đường tắt gia tăng độ hảo cảm của ông quả thực rất kỳ lạ nha, câu nói kia của tôi có gì khiến ông đặc biệt hài lòng nhỉ?

Mặt Mạnh Xung có chút đỏ lên, lại không phản bác cuối cùng ông ta lắc đầu: "Thôi thôi, mấy người đều cho rằng tên nhóc kia là người tốt, cứ như vậy đi, chúng ta đều đi xem một chút, nếu như đúng như lời ta nói dựa vào hai huynh đệ ta liên thủ, muốn giết tên nhóc này cũng đơn giản."

Đến đây, Đinh Chúc cuối cùng cũng thở dài ra một hơi, Viên Trường Ninh ơi Viên Trường Ninh, cậu phải cảm ơn tôi, bây giờ cái mạng nhỏ của cậu tạm thời được bảo vệ.

Nếu như nói ở trên đảo này có nơi nào mà Mạnh Xung không thể tra ra thì chỉ có trên trời, trừ cái đó ra chỉ cần mọi việc phát sinh trên đảo, bất kể là trên bờ hay dưới nước, hết thảy ông ta đều biết.Giống như lúc này, ông ta mang theo Tạ Mục Hoang và Đinh Chúc ngồi ở ngôi nhà trên cây một bên thông thả ung dung thưởng thức trà một bên nhìn sắc trời ngày càng tối, chậm rãi nói: "Bùi Vũ sắp tới."

Tiếng nói của ông ta còn chưa dứt, đã nhìn thấy từ cuối cánh rừng có mấy kẻ mặc y phục đen đi đến, trong tay bọn họ đều mang trường kiếm. 

Cầm đầu đám người đang đến kia khí thế bất phàm, nhìn như đĩnh bạt đích tùng thụ*, ngang hông y đeo một miếng bạch ngọc, trên ngoạc bội có dây tua rua dài, cái này so với một thân hắc nhìn đặc biệt đáng chú ý.                                                                                                                                                   * Đĩnh bạt đích tùng thụ: chỉ người cao siêu xuất chúng, cứng cỏi có năng.

Mặc dù từ đầu tới đuôi cũng chưa từng thấy tận mắt nhìn thấy nhân vật nam chính của cốt truyện Bùi Vũ, thế nhưng khoảng khắc nhìn thấy người kia, toàn bộ tế bào trên cơ thể Đinh Chúc như muốn gào thét: Đây chính là Bùi Vũ. Đây chính là Bùi Vũ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro