Chương 26: Nhân sinh như tương, không có giang hồ chỉ có bảo mệnh(13).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thư

Lúc hai người đi đến bến đò, cũng có bốn, năm chiếc thuyền đang chuẩn bị lái đi.

Tạ Mục Hoang chọn một chiếc thuyền chuyên chở những người tầm trung, giá cả cũng ổn, mỗi người hai mươi văn.

Không phải ông ta không có tiền ngồi thuyền tốt hơn, mà là có cân nhắc khác.

Ngồi chiếc thuyền hạng nhất, bình thường là người kiến thức rộng rãi, coi như Tạ Mục Hoang làm một chút dịch dung, nhưng mà trong lúc phất tay sẽ còn ít tư sắc cá nhân, không nói người khác sẽ nhìn ra được gì, huống chi, ông ta và Đinh Chúc hiện tại đang giả thành một thương gia tầm trung, người như vậy khẳng định sẽ không đành lòng mà bỏ tiền đi thuyền hạng sang.

Hơn nữa người trên thuyền quá hỗn tạp, tam giáo cửu lưu đều có, bọn họ giả dạng như vậy đi lên, không tránh khỏi bị người phát hiện hoặc tên trộm nào đó tìm được gì trên người bọn họ, vậy thì không ổn.

Phải biết, bây giờ Tạ Mục Hoang và Đinh Chúc mang theo không ít đồ lấy từ mật thất, tùy tiện lấy ra một cái cũng khiến người ta đỏ mắt, bị người đánh cắp đau lòng hay không là việc nhỏ, nếu là dựa vào vật này tiết lộ hai người thân phận đây mới thực sự là cái được không đủ bù đắp cái mất.

Vì lẽ đó, tàu chuyên môn chở tiểu thương này là an toàn nhất, người làm ăn đối với người giang hồ kia biết một không biết hai, cho nên đối với Tạ Mục Hoang ngx không nhìn ra gì, huống chi, cảng tiểu thương là đông nhất, khuôn mặt mới cũng nhiều, cứ như vậy, coi như đám người đó thấy bọn họ lạ mặt cũng không nghĩ đi hướng khác.

Từ Tùng An phủ bến đò đến Giang Dương Đảo cảng chỉ cần bốn tiếng, còn chưa tới buổi trưa, Tạ Mục Hoang và Đinh Chúc cũng đã tới chỗ cần đến, chỉ so với tinh thần chấn hưng trước khi lên thuyền, rời thuyền hai người không khác gì cẩu chết.

Ngồi xổm ở bên bờ, Tạ Mục Hoang và Đinh Chúc mỗi người ôm một cái cọc thuyền gỗ nôn đến mơ hồ.

Thuyền trong chốn giang hồ này tất nhiên là không có gì giảm xóc, ổn định vị trí, ở trên biển phiêu bốn tiếng, bản thân say tàu là chuyện đương nhiên, Đinh Chúc an ủi như vậy, sau đó cô đảo mắt nhìn một chút Tạ Mục Hóng thế mà nôn đến quay cuồng, trong ánh mắt không khỏi thất vọng đối với thiết lập nhân vật.

Một cái cao thủ võ lâm cũng sẽ say tàu?

Trong TV và tiểu thuyết cũng không có nói như vậy, những đại hiệp kia có người nào không cưỡi gió đạp mây mà đi, ở trên mặt biển giống như Moses khi qua Hồng Hải đặt chân xuống nước cũng tựa như giẫm trên đất liền, làm sao có thể giống như cô một người không có chút công phu ?

Đây có phải là viết quá qua loa rồi!

Tiểu thuyết ba xu cũng không dám làm như thế đâu!

Mùi vị say tàu, chà chà!

Chờ đến hai người xanh cả mặt từ bên bờ bò lên, đồng thời đến trước một quán cơm nhỏ ăn trưa, trấn tĩnh lại tinh thần, lúc dự định đi tìm người vậy mà đã sắp đến ba giờ chiều.

Đối với sự chật vật như cộng giá đảo qua đảo lại của mình, Đinh Chúc và Tạ Mục Hoang đều lựa chọn quên đi, một câu cũng không nhắc.

Đinh Chúc đi theo bên cạnh Tạ Mục Hoang ở trong đám người rộn ràng nhốn nháo chui tới chui lui, thở hồng hộc hỏi: "Sư phụ, chúng ta hiện tại là đi đâu?"

"Tìm sư thúc con."

"Không phải trước tiên là đi tìm Đại sư huynh sao?" Đinh Chúc kinh sợ, má ơi sư phụ này, Đại sư huynh đây là sắp chết rồi! Ông cũng không lo lắng sao? Ông không sợ toàn bộ những thứ thuộc về mình bị thằng nhóc Bùi Vũ kia lấy đi sao? Ông còn muốn đi tìm sư đệ làm gì?

Cô gấp muốn chết a, ngày hôm qua Đại Mụt Tử đã nói với Cửu Tinh Môn hành tung của đám người Viên Trường Ninh, dựa theo tác phong của Cửu Tinh Môn, bây giờ nhất định đã phái người đến, dựa theo giả thiết nội dung của tác giả này, không thể để cái tên Bùi Vũ tới cùng, nếu để cho bọn họ tìm được Viên Trường Ninh, đồ đệ bảo bối của ông sẽ không cứu được nữa sư phụ à!

Hơn nữa, không cứu không được không phải chỉ có Viên Trường Ninh một người, còn có cô đó! Còn có cô nè!

Tạ Mục Hoang, ông đối xử như thế với ân nhân cứu mạng của mình sao?

Tuy rằng không dám biểu thị rõ ràng sự nóng ruột của bản thân, thế nhưng Đinh Chúc vẫn là uyển chuyển biểu đạt bản thân vô cùng mãnh liệt cầu xin.

Bất quá, Đinh Chúc hiển nhiên đánh giá thấp một lão trung niên cố chấp, dù cho độ thiện cảm đã lên đến 98 điểm, lão trung niên này vẫn nhất định đi tìm sư đệ của mình, cuối cùng dứt khoát quơ tay một cái đã bắt được Đinh Chúc- người đang giở thủ đoạn không tình nguyện, liều mạng kéo cô đi đến giữa biển người.

Đinh Chúc ngồi trong sân tiệm cầm đồ , nước mắt rưng rưng bưng một chén gốm thô, bên trong chứa những hạt cơm trắng toát, một chiếc đùi gà sáng bóng cùng với một cái trứng chiên như hoa lêkima.

Bên cạnh còn có một nhóc con gần tuổi cô gương mặt ghét bỏ gấp thêm đồ ăn cho cô: "Ngươi đúng là khuê nữ sao? Ngươi xem gương mặt của ngươi đó, đã dơ thành dạng gì rồi, còn có cái tay kia của ngươi, là móng gà sao? Ta có thể nói cho ngươi biết, tuy rằng sư phụ của ngươi và cha ta đã bàn bạc cẩn thận, sau này ngươi phải gả cho ta, thế nhưng ta cũng không thích vợ mình lại gầy gò ốm yếu như ma sơ thế này, ngươi ăn nhanh một chút cho ta! Bằng không người khác nói nhà Manh Hải ta ngay cả vợ cũng nuôi không nổi?"

Đinh Chúc chăm chú trừng mắt tên nhóc lắm lời từ lúc bắt đầu vẫn cứ như con bọ bay bên tai ong ong lảm nhảm, nhấc khóe miệng: "Ai nói ta muốn gả cho ngươi, ngươi mọc đủ lông đủ cánh chưa?"

Mạnh Hải đang gấp thức ăn cho Đinh Chúc lập tức sửng sốt, sau đó mặt của cậu ta bắt đầu đỏ bừng lên, sau đó càng ngày càng đỏ, cuối cùng cậu ta bộp một tiếng đem cái bát Đinh Chúc cầm trong tay để qua một bên, chỉ vào cô hô to: "Khuê nữ tại sao nói như thế thoại! Ngươi, ngươi ngươi, ngươi... Ta... Ta ta..."

"Ngươi cái gì, ta cái gì! Nói còn chưa rõ ràng, còn muốn cưới vợ, ngươi muốn cãi nhau với ta cho qua ngày sao? Còn muốn quản ta... Ta đã nói với ngươi, cha ngươi là sư phụ của sư đệ ta, tính ra ta là sư tỷ của ngươi! Sư tỷ! ! Ngươi lại muốn cưới ta! Ngươi đây là loạn luân!"

Bàn về tranh luận chắc vốn là khiếm khuyết của Mạnh Hải, hoặc làMạnh tiểu chưởng quỹ thật sự chưa từng thấy thô cuồng(thô bỉ+ điên cuồng) khuê nữ như thế, trong thời gian ngắn cậu ta kinh ngạc đến ngây người, cậu ta nghiêng đầu nghĩ lời Đinh Chúc vừa nói, cuối cùng quay người oa oa kêu to chạy về phòng tìm cha mình, tiểu sư đệ thân thương của Tạ Mục Hoang đi rồi.

Không có nhóc lắm lời ở bên cạnh lảm nhảm, Đinh Chúc rốt cục cũng có thể hưởng thụ mỹ thực trước mắt, cô bi thương liếc nhìn bầu trời càng ngày càng mờ bầu trời, thôi để hai huynh đẹ bọn họ từ từ ôm chuyện vậy, cùng lắm thì cô chết.

Nghĩ như thế, Đinh Chúc cảm giác bản thân đã dạt đến trình độ nào đó, đều đến nước này, cô còn có thể an ổn ngồi thuyền câu cá, có lẽ, có lẽ thật sự như Chân Bạch nói, gan cô lớn đến mức không còn sợ hãi nữa.

Ài, tốt xấu đây cũng coi là một cái bản lĩnh đi.

Nhưng là, cô cũng rất tuyệt vọng, gan không lớn thì còn có thể thế nào? Lẽ nào cô có thể nhảy vào nói với hai người đó, Viên Trường Ninh sắp chết rồi, Bạch Vũ Sam chính là bạch nhãn lang*, nàng ta là đến có ân báo ân có thù báo thù!

*sói mắt trắng chỉ những người vong ơn phụ nghĩa.

Cô không thể ! Coi như cô muốn nói, trọng trí giả không thể trực tiếp nói ra kết quả, đây là mấu chốt của nhiệm vụ, nếu như nói cô liền lập tức ngủm củ tỏi, nếu như không nói không chừng cô còn có thể sống thêm một quãng thời gian.

Vì kéo dài hơi tàn cô cũng coi như là phí hết tâm tư.

Nghĩ như vậy, Đinh Chúc miệng cắn một miếng đùi gà thật lớn, sau đó cô lại vươn cổ lên kêu to: "Mạnh Hải, ta muốn ăn vịt quay! Ngươi mới vừa nói trong phòng bếp có!"

Cũng đúng, cho dù bị chặt đầu cũng phảu có bữa cơm ngon, những ngày tháng này không biết còn tiếp tục không!

Còn nói đối tốt với cô, lời nói của đàn ông nhất định không thể tin tưởng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro