Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đới trước lúc Bạch Kiều nhìn thấy Bạch Thành, đã là chuyện sau khi thi đại học.

Lúc đó tang lễ của Cố Thơ vừa xong, cậu chạy đi tìm Bạch Lộ Nguyên, thấy ba người nhà họ vui vẻ hòa thuận, lúc đó cũng có Bạch Thành, bởi vì một ánh mắt khiêu khích, ký ức của Bạch Kiều về Bạch Thành rất sâu, cũng nhớ rất lâu.

Hai năm thay đổi nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, ít nhất tại thời điểm cách nhiều năm lần nữa gặp mặt, Bạch Kiều không có nhận ra, trong đám người kia, có đứa em trai cùng cha khác mẹ.

Dẫu sao làm cảnh sát mấy năm, cậu cũng đã gặp rất nhiều loại ánh mắt khiêu khích, Bạch Thành khiêu khích về điểm khí thế trước mặt các loại tội phạm, hoàn toàn không đáng nhắc đến!

"Em đang xem cái gì? Ai cho phép em dùng điện thoại di động? A?"

Nghiêm Chính Huy lấy bức ảnh về, lại không thu điện thoại của Bạch Kiều.

Hắn không ngốc, dĩ nhiên nhìn ra được cái mà Bạch Kiều gọi là chứng cứ nằm ở trong điện thoại của cậu ta.

"Xem qua bức ảnh rồi, vậy chứng cứ của em đâu? Nếu như em không lấy ra được chứng cứ. . ."

Hắn lại mở sổ ghi thông tin ra, ý tứ uy hiếp rất rõ ràng.

Bạch Kiều lập tức nghiêm mặt nói: "Chuyện là như vầy, em hôm nay trên đường tới trường, gặp trúng một tên trộm đồ, vì giúp người bị trộm đoạt lại ví tiền, nghĩ đến dạy dỗ của trường học, trước tiên em chạy đuổi theo, nhưng bởi vì không ăn sáng, đuổi được một nửa thì không chạy tiếp được nữa, đúng lúc gặp bọn Du Chiêu, liền gọi bọn họ cùng nhau hỗ trợ, cuối cùng đuổi theo tên trộm đến một cái ngõ, gặp một đám. . . Nga không, hai nhóm côn đồ, tên ăn trộm là người của một phe trong đó, lão đại của bọn họ xem chúng em thành đồng bọn của nhóm côn đồ kia, không nói hai lời liền động thủ với bọn em, chúng em buộc phải đánh trả, mới có tình trạng như trong ảnh."

". . ."

Cậu nói rất nhanh, căn bản không có chủ nhiệm Nghiêm có cơ hội đặt câu hỏi, đồng bạn của cậu đều sợ ngây người.

Sau khi cậu nói xong trong phòng học yên tĩnh như tiếng kim rơi cũng có thể nghe.

Chỉ thấy rãnh giữa chân mày chủ nhiệm Nghiêm ngày càng sâu, Trịnh Mãn Ân từ lúc mới bắt đầu mờ mịt rồi đến bừng tỉnh hiểu ra, cuối cùng chính là vẻ mặt đầy sùng bái.

Trâu bò a!

Anh em mà hắn mới nhận thức không chỉ có thể đánh nhau, mà miệng lưỡi cũng rất lợi hại a!

Nghiêm Chính Huy nói: "Vậy ý của em là, các em làm việc tốt rồi bị cuốn vào đám côn đồ?"

"Đúng vậy, thầy, lúc ấy vì phòng ngừa tên ăn trộm chạy trốn em còn chụp ảnh lại."

Bạch Kiều đem hình ảnh ra, ngón tay chỉ cho chủ nhiệm: "Thầy nhìn cái này, người cầm trong tay ví tiền màu hồng là tên ăn trộm mà chúng em đuổi theo, tên tóc vàng bên cạnh là lão đại của bọn họ!"

Nghiêm Chính Huy bị viễn thị nhẹ, cách gần không thấy rõ, hắn dịch điện thoại của Bạch Kiều ra xa một chút, thấy rõ cái ví tiền kia, màu hồng nhạt còn dán HelloKitty, nhìn một cái liền biết không phải ví tiền của tên ăn trộm.

"Không phải nói có hai nhóm côn đồ sao? Bên kia đâu?"

Bạch Kiều nói: "Không phải là còn chưa kịp chụp, liền đánh nhau sao? Lại nói bên kia không có ăn trộm, chụp cũng vô ích."

". . ."

Nói rất có lý, Nghiêm Chính Huy cảm thấy bản thân sắp bị thuyết phục, hắn lại nhìn một chút ánh mắt tỏa sáng của Trịnh Mãn n, hừ một tiếng: "Vị đồng học này, tôi nhớ trước kia em học ban bảy đúng không?"

Bạch Kiều ngẩn người: "A, phải."

"Em ở ban bảy, còn có giao tình với bạn Trịnh Mãn Ân ban mười bốn?"

Những người khác hắn không biết, nhưng hắn lại quá hiểu Trịnh Mãn Ân.

Người này là trời sinh thể lực không tốt, để cho hắn đi bắt trộm, phòng chừng hắn sẽ trực tiếp cầm một cục tiền đưa cho người mất đồ, để người kia từ bỏ đuổi theo trở về làm lại thẻ căn cước.

Phát hiện mình bị nghi ngờ, Trịnh Mãn Ân lập tức đứng ra nói: "Tại sao không có giao tình? Chúng em hôm nay vừa kết giao tình a!"

Bạch Kiều: ". . ." Thông minh như này thì cứu không nổi.

Cũng may Bạch Kiều tra hỏi phạm nhân nhiều năm, đầu óc xoay chuyển rất nhanh: " Dĩ nhiên không phải là bạn Trịnh Mãn Ân, lúc đầu em gọi là bạn Du Chiêu, đừng thấy bạn Du Chiêu ít nói, nhưng bạn ấy rất có tinh thần chính nghĩa."

". . ."

Du Chiêu toàn bộ hành trình xem trò vui, đột nhiên bị kéo xuống nước.

Hắn đứng ở trong góc cách xa cuộc chiến nhất, nhìn người vừa mới quen hôm nay dùng danh tiếng của hắn bịa chuyện.

Bạch Kiều lại cầm bức ảnh phía trước: "Thầy nhìn xem nơi này, đây là lúc một tên côn đồ cầm gậy gỗ tính đập em, là bạn Du Chiêu đỡ giúp em, nếu như lúc đó không có bạn ấy, đầu của em đã nở hoa rồi."

". . ."

"Còn nữa, lúc đó em cũng đói đến sắp bất tỉnh, là bạn Du Chiêu cho em một thỏi Snickers, vỏ kẹo em vẫn còn đang giữ, phía trên nhất định vẫn đang có dấu tay của em và bạn Du Chiêu, thầy có muốn đi kiểm tra một chút không?"

Bạch Kiềm cầm ra vỏ kẹo vì không có thùng rác ở gần nên thuận tay nhét vào từ trong túi quần, cung kính đưa tới trước mặt Nghiêm Chính Huy.

Chủ nhiệm Nghiêm á khẩu.

Người này vì chứng minh giao tình giữa cậu và Du Chiêu, thật là dùng hết tất cả các cách, ngay cả kiểm tra dấu vân tay cũng nói ra!

Không có ai phát hiện, khi nhìn thấy vỏ kẹo Snickers, trên khuôn mặt không biểu cảm của Du Chiêu co rút nhẹ.

Nghiêm Chính Huy phức tạp nhìn bức ảnh trong tay, đột nhiên cảm thấy trên mặt có điểm nóng lên.

Thật là đã hiểu nhầm bọn trẻ này rồi?

Hắn xác nhận lần cuối: "Thật không phải là các em cố ý đánh nhau với người khác?"

"Thực sự không phải." Bạch Kiều nói: "Ai lại ngu ngốc đến mức mặc đồng phục rồi lại hẹn tới gần trường để đánh nhau a?"

Đứa ngu ngốc mặc đồng phục ước hẹn ở gần trường học: ". . ."

Trịnh Mãn Ân còn muốn nói thêm, bị Hà Kiêu kéo lại.

Nghiêm Chính Huy nhìn cậu một chút, nghi ngờ trong mắt biến mất dần, Bạch Kiều nhân cơ hội sử dụng đòn sát thủ sau cùng: "Nếu thầy Nghiêm còn không tin, lúc trả lại ví tiền cho người bị mất em có ghi âm lại, thấy muốn nghe một chút không?"

Nghiêm Chính Huy: "Em còn ghi âm lại?"

"Đúng vậy." Bạch Kiều nói: "Đầu năm nay, làm xong việc tốt phải lưu danh, bằng không người ăn vạ thực sự quá nhiều . . ."

"Được rồi được rồi." Nghiêm Chính Huy không kiên nhẫn cắt đứt cậu.

"Nếu đã như vậy, lần này bỏ qua cho các em, nhưng đánh nhau vẫn là không đúng, nếu có lần sau, em xem tôi thu thập các em thế nào!"

Một hàng người gật đầu liên tục.

Nghiêm Chính Huy thấy thái độ thành khẩn của bọn họ, rốt cuộc cũng đại phát từ bi mà bỏ qua chọ họ, trước khi đi còn ý tứ không rõ quan sát Bạch Kiều một lúc, nói: "Bạch Kiều đúng không, nếu em dùng phần tâm tư này trên việc học tập, thì không cần phải lo tới chuyện thi đại học ."

Bạch Kiều: ". . ."

Cảnh tỉnh và nhắc nhở trong câu nói này, Bạch Kiểu hiểu rất rõ.

Chủ nhiệm Nghiêm không nói toạc ra, lấy bình giữ nhiệt của hắn rời đi.

Những người khác lục tục rời đi, Bạch Kiều cũng muốn đi, bỗng nhiên bị gọi lại: "Bạch Kiều, em ở lại một chút."

Chủ nhiệm cao 1m65 của lớp họ ngồi trên bàn làm việc của mình, ngẩng đầu nhìn cậu: "Bạch Kiều, tôi biết em."

". . ."

"Nghe nói em vẫn luôn muốn dự thi trường cảnh sát, có tinh thần chính nghĩa là tốt, nhưng đầu tiên phải đảm bảo an toàn cho bản thân, bất kể mục đích ban đầu của em là gì, làm việc phải trong khả năng cho phép, chuyện bắt trộm này không phải là chuyện mà em nên làm bây giờ, cục cảnh sát không phải là trưng cho đẹp, em vẫn chỉ là học sinh. . ."

Vốn tưởng rằng cô muốn nói gì không xuôi tai, không nghĩ tới mở miệng sẽ là quan tâm như vậy, rất lâu không nhận được sự quan tâm từ người khác trừ mẹ ra, Bạch Kiều nhất thời ngẩn người.

Cậu bỗng nhiên phát hiện, chủ nhiệm lớp nhìn rất trẻ tuổi xen lẫn giữa học sinh trung học này không hề xa cách, quả thực phù hợp với sự thành thục của cô, cũng có thuộc về phương thức ở cùng với học sinh của cô.

Làm cho người khác cảm thấy rất thân thiết.

Bạch Kiều bỗng nhiên cười một tiếng: "Cảm ơn cô, em biết rồi, từ nay về sau, em nhất định sẽ cố gắng học tập, sẽ không dính vào những chuyện nguy hiểm."

Còn thi vào trường cảnh sát? Không thể nào!

Cả đời này cũng không thể !

Cậu cam đoan quá nhanh, làm Triệu Lộ thấy không chân thật, không kiềm được ngớ ra một hồi, cũng cười theo: "Được rồi, em biết là tốt, trở về phòng học đi, lập tức sẽ họp lớp.

"Dạ, cô."

Đi ra từ trong phòng làm việc, chuông tan học tiết thứ nhất vừa vặn vang lên.

Bạch Kiều tâm tình không tệ đi tới cửa phòng học, bỗng nhiên bị người ôm cổ, vừa quay đầu lại, Trịnh Mãn Ân từ sau lưng cậu nhảy ra: "Hắc, anh em."

". . ."

Bạch Kiều nhìn xung quanh một chút, liền phát hiện chỉ có mình hắn, không kiềm được hỏi: "Cậu không về phòng học?"

"Tôi mới không về phòng học đâu, ban mười bốn một người quen cũng không có, tôi muốn tìm lãnh đạo đổi lớp." Trịnh Mãn Ân nói: "Trường học cũng thật là, phân Chiêu ca và lão Hà đến ban mười ba, hết lần này tới lần khác lại phân tôi vào ban mười bốn, cũng quá không có nhân đạo rồi, tôi phải tìm họ đem tôi đổi qua, không nói cùng cậu nữa, tôi đi trước."

". . .Nga."

Bạch Kiều đi vào phòng học, người sau lưng lại trở lại.

Trịnh Mãn Ân hô to: "Nga, đúng rồi người anh em, hôm nay cảm ơn cậu a, ngày khác mời cậu ăn cơm."

". . ."

Nói xong cũng chạy mất dạng, chỉ còn lại khuôn mặt đầy kinh ngạc của các bạn học ban mười ba và không cho là đúng của Bạch Kiều.

Hôm nay cậu nói ở trong phòng làm việc, chân tướng chẳng qua là đổi "em" thành "chúng em", bản thân người chụp chính là nhắm vào Bạch Kiều, còn giúp được bọn Trịnh Mãn Ân bao nhiêu, cậu cũng không để trong lòng.

Nhưng một tiếng cảm ơn của Trịnh Mãn Ân, rơi vào lỗ tai của những người khác trong lớp, liền không đơn giản như vậy.

Ai mà không biết Trịnh Mãn Ân, Hà Kiêu, còn có Du Chiêu ba người như hình với bóng, luôn cấu kết với nhau làm việc xấu?

Bọn họ đều bị kêu lên phòng làm việc, xong rồi Trịnh Mãn Ân còn nói cảm ơn với Bạch Kiều.

Bạch Kiều làm chuyện gì đáng giá để cho hắn cảm ơn?

Bọn họ rốt cuộc lên phòng làm việc vì chuyện gì?

Quan hệ giữa Bạch Kiều và ba bọn họ là như thế nào?

Du Chiêu đột nhiên thành bạn cùng bàn với Bạch Kiều, có thể không đơn giản như vậy?

Rất nhiều vấn đề quanh quẩn trên đỉnh đầu các bạn học ăn không ngồi rồi lớp mười ba, bọn họ dõi theo Bạch Kiều, cho đến khi cậu trở lại chỗ ngồi.

Bạch Kiều không thèm để ý đến ánh mắt của những người khác, nhưng ánh mắt của bạn cùng bàn thì cậu không thể không để ý.

Cậu vừa mới ở phòng làm việc dùng danh nghĩa của Du Chiêu nói láo, còn không ngừng phát cho hắn "thẻ người tốt", người này hiện đang nhìn cậu làm gì? Muốn tính sổ sau?

Nhưng cậu là vì giúp anh em của hắn a!

Bạch Kiều như ngồi trên đống lửa, tận lực lảng tránh ánh mắt của hắn.

Du Chiêu nhìn chăm chú cậu một lát, đột nhiên mở miệng: "Người chụp hình, cậu biết?"

Âm thanh đều đều, nghe không ra cảm xúc nào.

Bạch Kiều bỗng nhiên ngây ngẩn.

Cậu nửa ngày không lên tiếng, yên lặng quá lâu làm kinh động đến Nhị Bát.

Nhị Bát kêu trong đầu cậu một tiếng, Bạch Kiều ở một tiếng ngọa tào: Hắn nói chuyện với cậu?

Nhị Bát: [ . . . ]

Đây là trọng điểm sao!

. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro