Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả thực trách không được Bạch Kiều ngạc nhiên.

Hiểu biết về Du Chiêu của cậu, giới hạn trong tư liệu mà hệ thống cung cấp, cùng với hôm nay trước sau hai lần tiếp xúc.

Từ lúc gặp mặt đến bây giờ, trừ lúc hỏi tìm chỗ ngồi ra, Du Chiêu không có nói với cậu câu nào!

"Thiết lập người của cậu ấy, không phải là không thích nói chuyện cùng người khác sao?

[ Không thích không có nghĩa là sẽ không nói. ]

". . ." Nói cũng phải.

Bạch Kiều mới vừa bị hệ thống thuyết phục, giương mắt lại thấy vẻ mặt Du Chiêu thay đổi.

Du Chiêu nhìn cậu chăm chú: " Thiết lập người?"

". . ."

Bạch Kiều lúc này mới phát hiện, hình như cậu không cẩn thận đem suy nghĩ trong lòng nói ra rồi.

Cậu nhất thời căng thẳng, muốn mở miệng giải thích, Du CHiêu đã lần nữa cúi đầu.

". . ."

Làm sao giờ?

Hình như không dễ Du Chiêu mới lộ râu ốc sên, bị người nhẹ nhàng đụng, lại đem mình rút về trong vỏ.

Ngay lúc Bạch Kiều cho rằng hắn sẽ không mở miệng nữa, trong vỏ truyền ra một tiếng lãnh đạm: "Không phải là không nói, mà là không có người nói cùng."

Bắt đầu từ lúc học trung học, ngoài trừ đứa nhóc Trịnh Mãn Ân, những người khác khi thấy hắn tựa hồ rất sợ hãi, lúc nói chuyện với hắn đều cẩn thận.

Hắn không thích loại phương thức trao đổi không ngang hàng đó, cho nên không thích nói chuyện với người khác.

Vốn cho rằng người này sẽ không sợ hắn, không nghĩ tới cũng giống vậy.

Ở đáy lòng tự giễu một tiếng, Du Chiêu lấy ra tai nghe từ trong hộc bàn.

Bạch Kiều thấy rõ trên mặt hắn chợt lóe thất vọng.

Thất vọng? Với ai? Tại sao?

Bởi vì nói thiết lập người của hắn là quái gở? Hay bởi vì không kịp trả lời hắn.

Bạch Kiều không hiểu tự dưng thấy áy náy, thấy hắn lại đeo tai nghe lên, theo bản năng cảm thấy không để hắn tiếp tục tự ngăn cách bản thân, xích mạnh cả người qua.

" Nếu như tôi nói tôi biết, thì cậu tính làm gì?"

". . ."

Du Chiêu mới mang tai nghe được một nửa, tay còn lại vẫn đang ở trong không trung, vị trí hắn đặt khuỷu tay đã bị người khác chiếm.

Người chiếm bàn của hắn đang ghé vào trước mặt hắn, mắt nhìn hắn chằm chằm, trong con ngươi lóe ánh sáng, so với ngôi sao trong trời đêm còn đẹp hơn.

. . . Cũng có thể là đỉnh đầu bị bóng đèn huỳnh quang chiếu sáng.

Tóm lại hai người đối mặt, Bạch Kiều không có tránh hắn.

Du Chiêu dừng một hồi nói: "Cậu định làm gì?"

Mặc dù hắn đem vấn đề ném trở lại, nhưng Bạch Kiều thấy, quyết định của mình sẽ ảnh hưởng đến việc trả thù sau cùng của hắn.

Du Chiêu sẽ làm gì?

Không phục thì khiêu khích, đánh một trận là được rồi.

Gặp phải thứ không thích, đánh một trận là được rồi.

Loại giống như Bạch Thành ngoài sáng không thắng sau lưng còn báo cáo lại. . . ít nhất phải đánh ba trận!

Vậy thì đánh ba trận là được rồi.

[ Nhiệm vụ hệ thống, thay đổi phương thức trả thù cực đoan của trúc mã, khai sáng hài hòa văn minh học đường. ]

Bạch Kiều: ". . ."

Lời của cậu vừa đến miệng lại nuốt lại trở về.

"Không phải, chúng ta phải nói chuyện phải trái, lần này Bạch Thành gây chuyện trước, là hắn có lỗi trước, đánh hắn một trận không quá phận chứ?"

[ Cậu vừa nghĩ là ba trận. ]

Bạch Kiều chân thành nói: "Vì cậu tôi có thể giảm yêu cầu xuống."

[ Chó cắn cậu một cái, cậu cũng không thể cắn lại chó cái nữa. ]

"Những tôi có thể đánh hắn một trận."

. . .

Cậu hết sức kiên trì, Nhị Bát tổng kết lại ý tưởng của cậu: [ Cậu chính là muốn đánh hắn một trận! ]

"Đúng."

[ Cậu đây là dùng việc công báo thù riêng. ]

"Không, cái này gọi là một trả một."

Bạch Kiều đúng là sớm đã muốn đánh Bạch Thành.

Bây giờ Bạch Thành bán đứng La Bưu, lại đắc tội Du Chiêu, hắn chính là bị đánh, cũng chỉ có thể như người câm ăn hoàng liên, có khổ nhưng không thể nói ra được.

Tục ngữ nói thực đúng a, có oán báo oán, có thù báo thù, lúc nên xuất thủ liền xuất thủ, đánh kẻ thù chạy đi!

Cơ hội tốt như vậy, lãng phí thì rất đáng tiếc!

[ Cậu như vậy là lừa gạt thanh niên phạm tội. ]

". . ."

[ Thật đáng tiếc, một thế hệ thanh niên đang vươn mầm, thì bị cậu ảnh hưởng đi lên con đường phạm tội đầy cực đoan anh anh anh. . . ]

Bạch Kiều: ". . ."

Bạch Kiều bị hắn anh anh run rẩy, nhìn Du Chiêu trước mặt, lập tức nghiêm mặt nói: "Người chụp hình có ân oán cá nhân với tôi, tôi hy vọng cậu có để để chuyện này cho tôi xử lý."

Du Chiêu: ". . ."

Đừng thấy cậu và hệ thống nói nhảm lâu, trên thực tế cũng chỉ qua mấy giây, chẳng qua là mặt cậu đột nhiên thành nghiêm túc, làm Du Chiêu có chút bất ngờ.

Ân oán cá nhân?

Hắn đem bốn chữ này nghiền ngẫm trong đầu, thấp giọng nói: "Tùy cậu."

Sau đó đeo tai nghe lên.

Bạch Kiều thở phào nhẹ nhõm.

Liên tưởng đến cách Du Chiêu đối xử với nữ chính trong tương lai, hắn đúng là một người rất dễ đi lên con đường cực đoan, phải thay đổi hắn, bất kỳ chuyện nhỏ gì cũng không thể khinh thường.

Du Chiêu đeo tai nghe lại cầm điện thoại, Bạch Kiều không biết hắn đang kiếm cái gì, chỉ nhìn bên ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Bọn họ một người cúi đầu chơi điện thoại, một người chống cằm ngẩn người,  hình ảnh hai người gần gũi ở chung hài hòa ở trong mắt những người khác xem ra. . . Thật quá kinh hãi!

"Người nọ là ai a? Dám ngồi cùng bàn với Du Chiêu?" Câu hỏi đến từ một người không hiểu gì.

"Hình như gọi là Bạch Kiều, trước kia học lớp bảy."

"Quan hệ giữa cậu và Du Chiêu hình như rất tốt. . ."

"Không phải nói Du Chiêu không cho bạn cùng bàn vượt qua ranh giới sao? Người nọ cũng đã bò ra trên bàn của cậu ta!"

"Người này lợi hại a!"

"Có thể là làm giao dịch gì mà chúng ta không biết. . ."

". . ."

Trong phòng học xì xào bàn tán, cho đến khi Triệu Lộ cầm bản danh sách đi lên bục giảng, trong phòng mới yên tĩnh lại.

Nhưng vẫn có người nhịn không được quay đầu lại nhìn.

Bạch Kiều đã ngồi lại vị trí của mình, bình yên vô sự.

Giang Trác làm sao cũng nghĩ không ra, hắn biết rõ trước khi phân lớp, Bạch Kiều và Du Chiêu căn bản chưa từng xuất hiện cùng nhau, Du Chiếu rõ ràng đối với ai cũng là dáng vẻ "cách ta xa một chút", tại sao hôm nay lại tha thứ cho Bạch Kiều?

Hắn vẫn đang chờ Bạch Kiều ăn mệt trên tay Du Chiêu a!

Chẳng lẽ đi phòng làm việc gặp được người nào, đem Du Chiêu chế trụ?

Đúng, nhất định là như vậy.

Lớp mười một vừa mới khai giảng, dù sao người nhà của Du Chiêu cũng phải yêu cầu hắn khiêm tốn một chút mà.

Bạch Kiều đúng thật là may mắn.

Giang Trác thất vọng hừ một tiếng, quay đầu trở lại.

Trên bục giảng Triệu Lộ đang cầm bản danh sách gọi từng người lên tự giới thiệu bản thân.

Buổi tối họp lớp đầu tiên của lớp mười một, trừ giới thiệu bản thân, tuyển chọn ban cán sự, cũng không có chuyện gì khác, xong rồi lại nói ra vấn đề về học sinh nội trú ở ký túc xá.

Bạch Kiều bây giờ vẫn là ở ngoại trú, dọn tới ký túc xá của trường còn phải làm một số thủ tục, nghĩ đến ngày mai còn phải kéo hành lý cùng sách vở đến trường, mặt cậu liền buồn rầu.

Tìm người kéo giúp?

Hay là thôi đi.

Cuộc sống của học sinh trung học chính là vừa bận rộn vừa đa dạng, tự lực kỳ thực cũng rất tốt.

Cậu vừa lên kế hoạch cho ngày mai, vừa dự hết họp lớp.

Bởi vì phải làm quá nhiều chuyện, Bạch Kiều không ở trường học ở lâu, lên tiếng tạm biệt với Du Chiêu, rồi vọt ra khỏi phòng học.

Du Chiêu vẫn còn đắm chìm trong tiếng "tạm biệt" của người kia, ngay cả người khác tới bên cạnh hắn cũng không biết.

Hà Kiêu ngồi vào chỗ ngồi của Bạch Kiều, nhìn người đang đi từ cửa sau phòng học vào: "Cậu chuyển lớp thành công?"

Trịnh Mãn Ân mặt đầy mất mác: "Không có, nhóc con chủ nhiệm của lớp cậu không nhận tôi"

Hà Kiêu: ". . ."

Có thể đây chính là nguyên nhân chủ nhiệm lớp không muốn nhận hắn.

Hắn không an ủi Trịnh Mãn Ân, quay lại đưa điện thoại cho Du Chiêu, nói: "Tra được người rồi, đứa đưa ảnh cho lãnh đạo trường học, là một đứa học sinh lớp mười tên là Bạch Thành, lúc đánh nhau cậu ta cũng ở đó, ở bên phía La Bưu."

". . ."

Bạch Thành? Họ Bạch.

Du Chiêu nhìn hình trên điện thoại di động, bỗng nhiên nghĩ tới Bạch Kiều từng nói "ân oán cá nhân".

"Tra thông tin về cậu ta đi."

"Tra? Loại này có gì hay mà tra?" Trịnh Mãn Ân nói: "Tìm cơ hội ngăn ở trong ngõ dạy dỗ một trận là được, chỉ là một đứa học sinh lẫn vào bên La Bưu mà thôi."

Du Chiêu không lên tiếng, Hà Kiêu nói: "Biết rồi."

Trịnh Mãn Ân bất đắc dĩ buông tay.

Bạch Kiều về đến nhà, không khí trong nhà có chút nghiêm trọng.

Đầu tiên là Cố Thơ tới mở cửa, nhìn cậu muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói: "Trở về rồi? Đói bụng không?"

Bạch Kiều nói: "Có chút."

"Muốn ăn gì? Mẹ đi nấu cho. . ."

"Ăn cái gì mà ăn? Ăn no nó lại đi ra ngoài gây chuyện!"

Trong phòng khách, Bạch Lộ Nguyên mặt đầy tức giận, trên bàn uống trà trước mặt hắn bày mấy tấm hình, bới vì dùng sức xé, hình rơi vụn, còn có một tấm nằm ở mép bàn, chỉ cần nhẹ nhàng đụng là có thể rơi xuống đất.

Bạch Kiều thay xong giày đi tới, nhìn thấy tấm hình cũng không ngoài suy đoán, cậu cầm lên một tấm: "Tin tức của ba thật nhanh nhạy a, là ai đưa hình cho ba?"

Bạch Lộ Nguyên vạn vạn không ngờ tới cậu sẽ có thái độ này, không khỏi trợn to mắt, lửa giận vừa mới nhẫn xuống được một chút lại tăng lên: "Mày. . . mày thừa nhận?"

Bạch Kiều từ chối cho ý kiến.

Bạch Lộ Nguyên nhất thời muốn động thủ, mới vừa nâng tay lên liền bị Cố Thơ ngăn cản: "Ông tính làm gì, bệnh của nó còn chưa hết, có chuyện gì không thể nói chuyện tốt sao?"

"Bệnh của nó chưa hết? Bệnh chưa hết nó còn đi đánh nhau với người khác?! Bà còn nuông chiều nó, bà nhìn một chút nó đã bị bà chiều thành dạng gì rồi? Chết cũng không hối cải! Bà tránh ra!"

Hắn giơ tay lên đẩy Cố Thơ ra, Bạch Kiều bỗng nhiên cao giọng nói: "Nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, cùng mẹ có quan hệ gì? Cái nồi này ba cũng ném qua dứt khoát rồi!"

"Mày. . ."

"Bạch Kiều! Trở về phòng đi!" Cố Thơ vội la lên.

Bạch Kiều không động, cậu tiến lên kéo Cố Thơ ra, bản thân thì đứng trước mặt Bạch Lộ Nguyên, trước cười an ủi Cố Thơ một cái, quay đầu nói: "Ba không hỏi chút, vì sao con lại đánh nhau?"

Bạch Lộ Nguyên đang bực bội: "Sao? Mày đánh nhau mà còn muốn nói lý?"

"Ba gia bạo ba có nói lý không?"

Một tay của Bạch Lộ Nguyên vẫn còn giơ trên trời, vừa mới nếu không phải Cố thơ ngăn cản, cái tát kia liền trực tiếp đánh xuống!

Dù sao cũng là giáo sư đại học, tu dưỡng là vẫn có, vừa mới bị cậu nhắc, Bạch Lộ Nguyên cũng nhận ra được hành động quá khích, giận dữ thu tay.

"Vậy mày nói! Tại sao lại đánh nhau?"

Bạch Kiều cúi đầu liếc tấm hình trên bàn trà, bỗng nhiên cười một tiếng: "Không phải tin tức của ba nhanh nhạy sao? Bản thân không đi tìm hiểu sao?"

"Mày. . ."

" Tiểu Kiều, tại sao con lại nói chuyện với ba như thế? Hôm nay con làm sao vậy? Ở trường học gặp chuyện phiền lòng?"

". . ."

Phụ nữ luôn là rất nhạy cảm.

Cố Thơ rõ ràng phát giác thái độ của Bạch Kiều đối với chồng có biến hóa, lên tiếng hỏi.

Bạch Kiều ngớ ra, cúi đầu thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Cố Thơ, mới ý thức được vẻ mặt hiện tại của mình, nói chuyện cũng luôn là giấu đao châm biếm.

Bạch Thành là một quả mìn, sẽ nổ nhà bọn họ tan tành.

Bạch Kiều không biết là có nên đào ra quả mìn vào lúc này không, cậu nhìn Cố Thơ rất lâu, cũng không dám nói ra.

Cậu hít sâu một hơi: "Chuyện đánh nhau con không muốn giải thích, với tấm hình, người chụp hình cũng ở trong đám người đánh nhau, con cũng thấy kỳ quặc, lúc người nọ đánh nhau còn không quên chụp hình, nhiều người vậy không chụp, hết lần này tới lần khác lại chụp con, phụ huynh nhà khác đều không nhận được tin tức, chỉ ba nhận được. . . Hay là rửa tốt ảnh rồi."

Cậu cười ý vị không rõ, Bạch Lộ Nguyên ngẩn ra.

Vấn đề này rất rõ ràng, hắn dĩ nhiên cũng ý thức được, chẳng qua là ấn tượng đầu tiên của hắn nhận định nhất định là Bạch Kiều sai, cũng không có suy nghĩ nhiều.

Bây giờ người này là có ý gì? Mỉa mai hắn?

. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro