Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ý con là có người cố ý nhằm vào con."

Sự chú ý của Cố Thơ vĩnh viễn ở trên người con trai, nghe cậu nói xong, bất giác cau mày: "Vậy chúng ta có nên báo cảnh sát. . ."

"Chút chuyện như vậy báo cảnh sát làm gì?"

Bạch Lộ Nguyên lập tức ngăn cản.

Hắn không muốn để cho người khác biết được bản thân có đứa con vô học như vậy.

Hắn ngăn cản quá nhanh, Cố Thơ mày cau càng sâu: "Cái gì gọi là chút chuyện như vậy? Người nọ ngay cả nhà chúng ta ở đâu đều biết, nói rõ hắn sớm đã để mắt tới tiểu Kiều, những người kia lăn lộn trong xã hội, nếu là lòng trả thù, ông không lo lắng tiểu Kiều sẽ xảy ra chuyện?"

Bạch Lộ Nguyên cứng lại.

Thấy Cố Thơ nóng nảy, hắn mới cảm thấy lời mình nói không ổn: "Ý của tôi không phải như này. . .Tôi không muốn tiểu Kiều lại xảy ra chuyện gì, báo cảnh sát cảnh sát cũng sẽ không xử lý, hơn nữa, nếu nó ngoan ngoãn ở trong trường học không đi gây chuyện thị phi, làm sao có thể có người để mắt tới nó? Nó chỉ là một học sinh, chẳng lẽ còn có người vô duyên vô cớ đi trêu chọc nó?"

Trách thì chỉ trách cậu không an phận, thành tích học tập rối tinh rối mù, còn cả ngày không chịu học tập tốt, đi theo đi theo người bên ngoài lêu lổng!

Nghĩ như vậy, hắn càng nhìn Bạch Kiều càng không vừa mắt.

Bạch Kiều thấy rõ ràng thất vọng cùng chán ghét trong mắt hắn, cũng không cảm thấy khổ sở, chỉ cảm thấy buồn cười: "Đúng vậy, con cũng thấy kỳ lạ, một học đệ lớp mười, không thù không oán, tại sao lại nhắm vào con?"

Lời của cậu rõ ràng có hàm ý khác, Bạch Lộ Nguyên cau mày.

Cố Thơ nói: "Con biết là ai?"

" Biết a." Bạch Kiều nói: "Những hình này, người nọ có đưa cho lãnh đạo trường học một phần. . . Là lớp mười ban hai, hình như gọi là gì gì đó Thành. . ."

Bạch Lộ Nguyên trong lòng chợt động, theo bản năng muốn ngắt lời.

"A, Bạch Thành, còn cùng họ với con!"

". . ."

Bạch Kiều không cho hắn cơ hội.

Bạch Lộ Nguyên chỉ cảm thấy sống lưng chợt lạnh, cả khuôn mặt tái đi.

Cố Thơ còn chưa nhận ra sự khác thường: "Bạch Thành? Con và cậu ta trước kia có quen biết?"

"Cậu ta vừa mới vào lớp mười, làm sao con quen được?"

"Vậy tại sao cậu ta lại nhắm vào con?"

"Không biết, có thể lúc đánh nhau con đánh cậu ta hơi tàn nhẫn chút."

Trên thực tế Bạch Kiều căn bản không đánh nhau cùng Bạch Thành.

"Vậy rốt cuộc tại sao các con lại đánh nhau?"

Cố Thơ hỏi nửa ngày không thấy kết quả, vẫn là không yên lòng, đem vấn đề vòng trở lại.

Bạch Kiều bất đắc dĩ bĩu môi: "Chuyện này. . .Chờ lại nữa con sẽ nói cho mẹ, mẹ làm chút gì cho con ăn trước đi, đói chết con rồi."

Cố Thơ: ". . ."

Nghĩ đến cậu ngày mai còn phải đi học, Cố Thơ rất nhanh liền thỏa hiệp.

"Sủi cảo được không?"

"Được, mẹ làm cái gì cũng rất ngon."

Bạch Kiều thả rắm cầu vồng, đem Cố Thơ chọc cười, cậu giống như vô tình quay đầu, đối diện với mặt của Bạch Lộ Nguyên: "Di? Ba, sắc mặt của ba làm sao khó nhìn vậy?"

Hai mẹ con họ ngươi một câu ta một câu, Bạch Lộ Nguyên hoàn toàn không tìm được cơ hội chen vào nói, gấp đến độ vừa lo vừa nóng, sắc mặt lúc thì đỏ lúc thì trắng.

Cố Thơ cũng nhìn thấy: "Ông không sao chứ?"

Cô đưa tay muốn sờ trán hắn, Bạch Lộ Nguyên co rút theo phản xạ: "Tôi không sao. . . Còn không phải là bị tiểu tử này làm cho tức giận sao?"

". . ."

Cố Thơ không nghi ngờ hắn, thở phào nhẹ nhõm, thay con trai nói mấy câu khen, rồi đi phòng bếp nấu sủi cảo.

Còn dư lại hai cha con ở phòng khách, lời của Cố Thơ Bạch Lộ Nguyên hoàn toàn không nghe lọt, lúc này nhìn Bạch Kiều, nhớ nhung trong lòng đều là hướng về đứa con trai khác.

"Con thực sự đánh cậu ta ?"

Bạch Kiều lấy một quả táo từ trong mâm trái cây, vừa cạp ăn, vừa thờ ơ nói: "Có thể, lúc ấy đánh trong tức giận, không nhớ rõ."

"Con. . ." Bạch Lộ Nguyên vừa nóng nảy vừa chột dạ: "Tuổi nhỏ không chịu học, nhiệm vụ của con bây giờ là học tập, lần sau nếu còn thi không tốt, con xem ta. . ."

"Thu thập con?" Bạch Kiều nói: "Ba không biết bạo lực sẽ di truyền sao? Học tập không tốt nhưng tốt xấu thì con cũng có một kỹ năng, đánh nhau vẫn là rất thành thạo, trong lòng không thoải mái còn có thể tìm người phát tiết một chút, tiểu học đệ kia cũng không tệ, nhìn qua rất thiếu đòn."

"Con. . ."

Bạch Kiều nhìn một cái liền biết Bạch Lộ Nguyên muốn nói sang chuyện khác, thấy sắc mặt hắn đỏ lên, tức giận không nói ra lời, trong lòng thống khoái khó hiểu.

Cậu ăn xong quả táo, Bạch Lộ Nguyên cũng không dám lại nói lời quá đáng.

Rời phòng khách trước, Bạch Kiều còn nói ám chỉ: "Đánh cũng không phải đánh con trai ba, ba gấp cái gì!"

Mấy chữ "con trai ba" chọt trúng bí mật của Bạch Lộ Nguyên, hắn chợt ngẩng đầu, người kia đã đi vào bếp, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng.

Tim hắn đạp càng lúc càng nhanh, cả người giống như quả cà!

Có phải Bạch Kiều đã biết?

Cậu đã nhìn thấy Bạch Thành, Bạch Thành lớn lên giống mình như vậy, cậu nhất định có thể nhìn ra!

Nếu biết, trở về tại sao không hỏi?

Bạch Lộ Nguyên trong lòng mới vừa nhen nhóm một chút may mắn, lại nhớ lại thái độ hôm nay đối với hắn của Bạch Kiều, Bạch Kiều trước kia chưa bao giờ nói chuyện như vậy với hắn.

Cậu nhất định là đã biết!

Coi như vẫn chưa xác nhận, nhất định cũng đang hoài nghi!

Bạch Lộ Nguyên trộm nhìn vào trong bếp, thu hồi bức ảnh trên bàn trà, từ cầu thang đi lên tầng, bấm một số điện thoại.

Trong phòng bếp, Bạch Kiều nhìn qua cửa phòng thấy người lén lén lút lút lên tầng, trong lòng cười nhạt, nhếch miệng.

Mặc dù sự việc hiện tại không thích hợp khơi ra, nhưng tìm chút phiền toái vẫn rất đơn giản.

Bọn họ một người nghĩ đủ mọi cách giấu giếm, một người đợi không kịp muốn danh phận, vậy thì cho bọn họ tự đấu nhau là được.

". . . Nội trú? Tại sao đột nhiên lại muốn ở nội trú?"

Bạch Kiều mới vừa cùng Cố Thơ giải thích chuyện đánh nhau, nói: "Chương trình học lớp mười một rất căng, con muốn mỗi sáng được ngủ nhiều hơn chút, gần đây gây chút phiền toái, buổi tối trở lại cũng không an toàn."

Cố Thơ: "Con còn biết sợ a? Lúc đuổi trộm tại sao không sợ?"

"Ăn trộm chỉ có một người, con làm sao biết được hắn còn có đồng bọn. . ."

". . ."

Hai mẹ con ở trong bếp nhỏ giọng trò chuyện, quyết định chuyện nội trú ngày mai.

Mười hai giờ đêm, Du Chiêu một mình ngồi ở thư phòng, nhìn tư liệu điều tra liên quan Bạch Thành mà Hà Kiêu mới gửi trên máy tính.

Con riêng 16 tuổi. . . So với Bạch Kiều chỉ nhỏ hơn một tuổi.

Ngón trỏ cái của hắn vuốt ve con chuột, trong mắt phản chiếu ánh sáng của máy tính, ở trong bóng tối nhìn có chút quỷ dị.

Cửa thư phòng bị người gõ gõ, hắn giương mắt nhìn về phía cửa.

" Thiếu gia." Hầu gái bưng một ly sữa bò đi vào, cũng không dám mở đèn, thận trọng đến gần bàn đọc sách, bỏ ly sữa bò trước mặt Du Chiêu.

" Thiếu gia, Kỳ tổng tối nay đi nước ngoài công tác, tầm nửa tháng mới có thể trở về, nửa tháng này, ngài. . ."

Hầu gái muốn nói rồi lại thôi, Du Chiêu nói: "Tôi ở trường học."

"A, được." Hầu gái thở phào nhẹ nhõm: "Vậy tôi giúp ngài chuẩn bị. . ."

"Không cần, tự tôi thu thập, không còn sớm, cô về đi, tôi nói tài xế đưa cô về."

Hầu gái do dự một lát, gật đầu: "Cảm ơn thiếu gia."

Du Chiêu không nói nữa.

Sau khi hầu gái rời đi, trong biệt thự lớn như vậy chỉ còn lại mình Du Chiêu.

Sau khi bị cha mẹ đưa tới nơi này, cuộc sống một mình đã thành chuyện bình thường, dùng người giúp việc mấy năm, người người đều là người lọc lõi* , chỉ cần cậu đi công tác, ai cũng tới "xin phép" hắn, sau đó một người cũng không lưu lại.
*người giảo hoạt, cáo già

Với bọn họ, thời gian cậu đi công tác là kỳ nghỉ của họ.

Du Chiêu một mình ngồi trước máy tính một hồi, tắt máy tính đi ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai sáu giờ, hai chiếc xe kéo hành lý của hai cá nhân, đồng thời tới cửa trường học.

. . .

Đôi lời của editor: Bạch Lộ Nguyên có lúc xưng vs Bạch Kiều là mày lúc la con vì đang tức giận nên gọi mày còn sau là hoà hoãn lại rồi với lại chột dạ nên gọi là con.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro