CHƯƠNG 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chân Lạc Mặc chạy không ngừng, một đường từ đoàn phim《 Đế Thành Kế 》chạy tới đoàn phim《 Mùa Hè Cùng Mùa Thu 》cách vách. Lúc cậu vọt vào, vừa vặn nhìn thấy Tịch Triều Mộc bị vài nam nhân cường tráng khống chế chặt chẽ, mà Tịch Triều Mộc còn đang bị kiềm cặp phẫn nộ rống to: "Ai cho mấy người sửa loạn kịch bản? Tôi đã nói không thể thêm đất diễn lộn xộn. Tôi không đổi, mấy người lại đi tìm thằng thiểu năng trí tuệ và tổ biên kịch sửa loạn xà ngầu kịch bản của tôi. Mấy người nhìn coi mấy người làm ra thứ gì, nam chính không yêu đương với nữ chính, mỗi ngày đều vây quanh tiện nữ trà xanh, muốn người xem tưởng rằng đầu óc biên kịch tôi có phân!"

Đạo diễn đoàn phim《 Mùa Hè Cùng Mùa Thu 》Trịnh Kinh che mặt sưng đỏ mắng to: "Cậu vốn dĩ đầu óc đã có phân, có chút danh khí thôi mà không biết chính mình là cái thứ gì, tôi là tổng đạo diễn bộ phim này, tôi nói sửa là phải sửa!"

Tịch Triều Mộc: "Xì! Bộ dáng này của ông chắc không chỉ ngủ cùng kỹ nữ kia, mà còn ngủ với mẹ của cô ta luôn rồi!"

Chân Lạc Mặc: ....

Vị biên kịch này, tố chất nghề nghiệp của cậu đâu rồi.

Tịch Triều Mộc càng nói càng bậy, Chân Lạc Mặc sợ Tịch Triều Mộc chịu thiệt, nhanh chóng xông lên giải vây.

Chân Lạc Mặc trước tiên kêu Tịch Triều Mộc ngậm miệng, sau đó nói với mấy nam nhân đang chế trụ Tịch Triều Mộc: "Trước tiên buông cậu ấy ra, có chuyện gì từ từ nói."

Tịch Triều Mộc giống gà mẹ bảo vệ con khiêu chiến xung quanh, nhưng khi nhìn thấy Chân Lạc Mặc trong một giây đã biến thành khuôn mặt tươi cười. Tịch Triều Mộc cao hứng hỏi: "Lạc Mặc, cậu cũng ở đây hả, Trăn Trăn đâu?"

Chân Lạc Mặc đặc biệt muốn nói, tình hình hiện giờ của cậu, còn có thể thanh thản để ôn chuyện à?

Mấy nam nhân áp chế Tịch Triều Mộc nhìn về tổng đạo diễn đoàn phim Trịnh Kinh. Trịnh Kinh thấy Tịch Triều Mộc tâm tình hòa hoãn, tuy rằng rất sốt ruột, nhưng vẫn phất tay một cái cho người buông ra. Tịch Triều Mộc giành lấy tự do bước đến chỗ Chân Lạc Mặc cười cười, cười xong lại nhìn thấy Trịnh đạo diễn thì biến thành phẫn nộ: "Ông đừng hòng kêu tôi thỏa hiệp!"

Trịnh đạo cười nhạo: "Kịch bản tôi đã sửa lại, quay thì đã quay, cậu còn có thể làm gì?"

Trịnh đạo nói xong, giám chế đoàn phim sắc mặt khó coi, cầm điện thoại di động nhìn Tịch Triều Mộc: " Tại sao cậu có thể phát chuyện này lên internet hả, cậu không ngại chuyện này huyên náo không đủ lớn sao? Danh tiếng bộ phim này không tốt đối với cậu có ích lợi gì chứ?"

Trịnh đạo nghe giám chế nói, trực tiếp giành lấy điện thoại di động xem tình hình. Trước khi tới đây Tịch Triều Mộc đã ở trên tài khoản cá nhân của mình ban bố một tin, đoàn phim vì một nữ diễn viên mà thay đổi kịch bản lung tung tất cả đều hấp thụ ánh sáng. Hiện tại tuyên bố của Tịch Triều Mộc đã leo lên hot search, chuyện huyên náo này xảy ra là không thể ngăn cản.

Trịnh đạo phẫn hận liếc Tịch Triều Mộc, nói với giám chế: "Nhanh chóng liên lạc cho người đẩy lùi hot search, lấy kinh phí chế tác mà trả."

Tịch Triều Mộc: "Ông xài bao nhiêu tiền đẩy lùi hot search, thì tôi dùng gấp ba mua lại hot search. Có tiền, tùy hứng."

Chân Lạc Mặc kéo cánh tay của Tịch Triều Mộc, Tịch Triều Mộc lại liều mạng nói: "Cậu đừng cản tôi, tôi chính là muốn cho đoàn phim này ra ngoài ánh sáng. Không cố gắng đóng phim, quần ma loạn vũ, bây giờ còn muốn dùng kinh phí chế tác làm quan hệ xã hội. Loại đoàn phim này có thể quay ra được cái gì cơ chứ!"

Chân Lạc Mặc: ...

Xin hỏi, cậu có biết hiện giờ cậu đang ở trên địa bàn của ai không?

Tịch Triều Mộc mở ra hình thức trung nhị nhiệt huyết, kỹ năng khiêu khích trong nháy mắt đầy vạch. Cậu ta oán trời oán đất oán không khí, mỗi một câu nói ra giống như ở trong đống lửa tạt thêm một tầng dầu. Đạo diễn đoàn phim tức đến xanh mặt, Trịnh Kinh cũng không tin chuyện này có thể nháo lớn, ông chỉ vào Tịch Triều Mộc hô: "Đánh nó, đánh chết, xảy ra chuyện tôi phụ trách!"

Mấy bảo an của đoàn phim cũng không phải người lương thiện, sau khi nhận mệnh lệnh của đạo diễn, mấy tráng hán hai ba lần đánh Tịch Triều Mộc ngã xuống đất. Chân Lạc Mặc thấy sắp xảy ra chuyện, lập tức nhào tới trên người Tịch Triều Mộc che chở.

Tịch Triều Mộc tư lịch còn thấp, Chân Lạc Mặc cũng chỉ là một vô danh tiểu tốt, những bảo an kia đối với bọn họ căn bản không sợ xảy ra chuyện gì.

Các bảo an ra tay tàn nhẫn với hai người, Chân Lạc Mặc vội bảo vệ Tịch Triều Mộc. Lúc cậu nhào tới sau lưng còn bị đạp mấy lần. Nhưng có một bảo an tựa hồ ngại đánh như vậy không đã nghiền, liền tiện tay cầm lấy cây gậy gỗ ở bên cạnh.

Bảo an cầm gậy giơ về phí Chân Lạc Mặc, sau đó cả người hắn bị Du Hiển Duẫn đạp bay.

Du Hiển Duẫn đạp một bảo an ra, lập tức chen vào chỗ hổng đem Chân Lạc Mặc bị vây ở trong kéo ra. Du Hiển Duẫn đem Chân Lạc Mặc đưa ra sau lưng mình, mặt lạnh mắng: "Các người làm gì!"

Tại làng điện ảnh này, không có ai không biết Du ảnh đế. Mấy bảo an thấy Du Hiển Duẫn, lập tức đều lui sang một bên. Tịch Triều Mộc bị đánh một trận mất công tốn sức từ dưới đất bò dậy, được Chân Lạc Mặc đỡ lên, vừa đứng dậy thì bị Du Hiển Duẫn kéo về sau lưng anh.

Nam chính đoàn phim《 Đế Thành Kế 》đạp người xong, tiếp theo tổng đạo diễn đoàn phim《 Đế Thành Kế 》lại vui tươi hớn hở đi tới, Kỷ Đại Sơn cười nói: "Ai nha, đây đều là nháo cái gì vậy, tôi từ rất xa đã nghe thấy được."

Đạo diễn đoàn phim《 Mùa Hè Cùng Mùa Thu 》Trịnh Kinh tiepyđón Kỷ Đại Sơn, sốt ruột nói: "Kỷ đạo, hiện giờ tiểu biên kịch đều muốn lật trời. Chỉ vì sửa kịch bản không hợp ý nó, thế mà nó chạy tới làm loạn đoàn phim, còn đem chuyện của đoàn phim lên tới hot search. Chúng tôi tiêu tiền mời loại người này, thật là xui tám đời."

Tịch Triều Mộc không phục gào lên: "Giới điện ảnh truyền hình có loại người như ông, mới là vận rủi tám đời á!"

Trịnh Kinh cũng biết đoàn phim muốn nâng đỡ nữ diễn viên kia, nhưng kỳ thực không phải ý tứ của ông. Cô gái này chính là do phía đầu tư đề cử, là người gần đây được nhà đầu tư sủng, Trịnh Kinh cũng là bị bức bách không có cách nào.

Cả ngày nay Trịnh Kinh ở trong đoàn phim làm một đại hắc nồi* , hiện tại lại bị một biên kịch trẻ liên tục mắng, Trịnh Kinh giận tím mặt. Ông cũng tức đến nổ phổi quát Tịch Triều Mộc: "Phía đầu tư yêu cầu thêm người thêm đất diễn, tôi có thể làm sao, không đáp ứng thì chờ đoàn phim giải tán à!"
*Chịu oan ức thay người khác.

Trịnh Kinh rống xong, mới phản ứng được mình nói vừa cái gì, cũng may Kỷ Đại Sơn giảng hòa nhanh. Kỷ Đại Sơn lập tức nói tiếp: "Ai nha, những thanh niên này vừa mới vào nghề, sao hiểu được hoạt động đoàn phim nhiều chuyện phức tạp như thế. Ông tính toán với cậu ta có ích lợi gì, còn không mau đi giải quyết vấn đề."

Kỷ Đại Sơn khuyên xong thì nói với Chân Lạc Mặc: "Tiểu Chân, người kia là bạn của cậu à? Mang đi mang đi, ở lại càng thêm phiền, khuyên cậu ta một chút, chớ làm loạn, đối với tiền đồ của mình không có chỗ tốt đâu."

Trịnh Kinh quát: "Cậu ta chính là không tiền đồ! Trong giới này không ai dám quăng bát cơm của người khác, ngày hôm nay cậu ta đem những chuyện trong nghề đưa lên hot search, cậu ta cũng đã thành địch của cái giới này!"

Kỷ Đại Sơn nháy mắt với Chân Lạc Mặc và Tịch Triều Mộc, muốn bọn họ đi nhanh lên.

Nếu như không phải Kỷ Đại Sơn và Du Hiển Duẫn đuổi đến đúng lúc, phỏng chừng Chân Lạc Mặc và Tịch Triều Mộc đã nằm ngang trước cửa đoàn phim. Chân Lạc Mặc sau khi được Kỷ Đại Sơn ra hiệu lập tức lôi Tịch Triều Mộc rời đi. Lúc Chân Lạc Mặc đi ngang qua Du Hiển Duẫn nhỏ giọng nói câu cảm ơn Sư ca, sắc mặt Du Hiển Duẫn khó coi nhìn Chân Lạc Mặc, lại không trả lời của cậu.

Chân Lạc Mặc vội mang Tịch Triều Mộc rời đi, tuy rằng tâm lý cậu rất lưu ý thái độ của Du Hiển Duẫn, nhưng không nói gì thêm nữa, bất đắc dĩ lôi Tịch Triều Mộc rời khỏi chốn thị phi.

Tịch Triều Mộc hồn bay phách lạc chậm rãi đi, cậu ta bị người ta đè xuống đất đánh một trận, trên người bẩn hề hề, trên mặt cũng bị thương. Tịch Triều Mộc không để ý tới Chân Lạc Mặc, Chân Lạc Mặc cũng chỉ yên tĩnh đi bên cạnh.

Tịch Triều Mộc không có mục tiêu đi lung tung một đường, trả lời mấy tin nhắn, gọi một cú điện thoại, sau khi nói chuyện kết thúc, Tịch Triều Mộc trực tiếp ngồi trên ghế đá ven đường. Cậu ta vỗ vỗ bên cạnh, ra hiệu Chân Lạc Mặc cũng ngồi xuống.

Tịch Triều Mộc nhặt một viên đá nhỏ lên, dùng cục đá vạch lung tung trên đất, vạch mấy lần, Tịch Triều Mộc dừng tay, nhìn mấy đường rối tung trên mặt đất, hỏi: "Lạc Mặc, còn nhớ lý tưởng lúc tụi mình đi học không?"

Chân Lạc Mặc trả lời: "Nhớ chứ."

Tịch Triều Mộc: "Tớ cũng nhớ."

Tịch Triều Mộc nói xong, dường như muốn hả giận mà cầm cục đá ném mạnh về một phía: "Nhưng những người kia tất cả đều không nhớ rõ. Trong cái nghề này, lý tưởng chết hết rồi, bọn họ vì kiếm tiền mà tiết tháo cũng không cần. Thật bội phục bọn họ, một năm có thể quay mấy bộ phim nát, nhận tiền, rửa tiền, làm giao dịch, bọn họ đem cái giới này làm thành dạng gì!"

Chân Lạc Mặc yên tĩnh nhìn Tịch Triều Mộc, cậu còn nhớ bộ dáng Tịch Triều Mộc lúc đi học, khi đó Tịch Triều Mộc đối với tương lai có ước mơ rất tốt đẹp. Cậu ấy thích sáng tác, cậu ấy giấu trong lòng giấc mộng, trong đôi mắt đều mang ánh sáng. Song khi bọn họ bước vào cái giới này mới thật sự hiểu, nơi này không thể dưỡng ước mơ và lý tưởng nở rộ, nơi này chỉ chốn phù hoa dối trá màng danh lợi.

Chân Lạc Mặc lựa chọn kiên trì con đường chính mình trong cái giới này, nhưng Tịch Triều Mộc lại dùng phương thức kịch liệt hơn. Cậu ấy đem chính mình đụng đến vỡ đầu chảy máu, lại vẫn không chết không ngừng.

Tịch Triều Mộc tiếp tục phẫn nộ nói: "Tiền xấu đuổi tiền tốt*, cứ tiếp tục như thế, giới giải trí này giả tạo phồn vinh có thể chống đỡ mấy năm. Chúng ta nghiêm túc viết kịch bản, còn không bằng mấy kẻ trộm dựa vào phục chế sao chép kịch bản. Quay phim truyền hình, động một chút là nói đầu tư hàng trăm hàng ngàn vạn, nhưng tiền đều đi mời minh tinh, đều đi quảng cáo, làm cho kinh phí chế tác còn lại rất ít, lại thêm mấy thứ không biết đóng phim nhưng lại thích đi cửa sau vào, còn có thể quay ra được cái gì cơ chứ."
* Định luật Gresham, Nghĩa là mỗi khi có hai thứ tiền cùng lưu hành, một thứ tốt, vững giá trị, như vàng hoặc bạc, và một thứ xấu như bạc giấy, thường mất giá vì lạm phát - thì không ai bảo ai - mọi người đều mang bạc giấy ra xài và cất bạc thực vào tủ sắt. Như vậy là Tiền xấu đã đuổi tiền tốt ra khỏi thị trường.

Chân Lạc Mặc nhìn con mắt gấu trúc của Tịch Triều Mộc đang bêu xấu nghề nghiệp, bộ dáng hận không thể tẩy hết vết bẩn trong giới này, bỗng nhiên bật cười.

Tịch Triều Mộc xù lông: "Cậu cười cái gì?"

Chân Lạc Mặc mang theo ý cười nói: "Tớ đang cười cậu đấy. Sơ tâm trong suốt, nghề biên kịch này cuối cùng vẫn còn cậu là có lương tâm. Lại nói trong vòng này cũng không phải không có người kiên trì làm chuyện đứng đắn. Cậu nhìn Du Hiển Duẫn, anh ấy là một diễn viên tốt, anh ấy giống cậu, ở bên trong cái vòng rối loạn này, vẫn kiên trì dựa vào chính mình."

Tịch Triều Mộc bất đắc dĩ cười cười: "Lạc Mặc, một Du Hiển Duẫn không cứu được giới điện ảnh này, tiểu biên kịch như tớ cũng không nên chạm tới giới hạn cuối cùng. Tớ mới vừa nhận được vài tin nhắn, và một cuộc điện thoại, kịch bản của tớ đã được duyệt qua nhưng không ai nhận quay, ngày hẹn lấy bản thảo cũng đều bị huỷ. Trịnh Kinh có câu nói rất đúng, tớ đưa cái nghề này ra ngoài ánh sáng, tớ chính là địch nhân của cái nghề này. Trong giới giải trí này, có lẽ không có bát cơm của tớ nữa rồi."

Chân Lạc Mặc vỗ vỗ Tịch Triều Mộc, nghiêm túc nói: "Sẽ có, vẫn sẽ có. Sẽ có biên kịch dốc hết tâm huyết như cậu vậy, sẽ chịu đem tiền đầu tư đều dùng vào chế tác sản xuất quay phim, có đạo diễn tốt, cũng sẽ có diễn viên vì một vai dốc hết sức mình như Du Hiển Duẫn."

Tịch Triều Mộc cũng cười cười: "Vậy thì tớ rất chờ mong."

Tịch Triều Mộc tính tình thoải mái, cậu ta tuy rằng mới vừa vì lý tưởng mà vỡ đầu chảy máu, nhưng khi tĩnh táo phút chốc cả người đều khôi phục lại. Tịch Triều Mộc ôm Chân Lạc Mặc, hỏi: "Cậu mới vừa gọi Du Hiển Duẫn là sư ca? Các cậu lúc nào quen nhau vậy, kêu thân thiết như vậy. Từ mê đệ đến sư đệ, cậu đây là theo đuổi thần tượng đến đỉnh cao nhân sinh rồi?"

Chân Lạc Mặc sợ gây cho Du Hiển Duẫn thêm phiền phức, cậu lập tức giải thích: "Cậu đừng nói lung tung, tụi tớ không quen, chính là ở trong một đoàn phim, diễn chung mấy cảnh mà thôi."

Chân Lạc Mặc nói còn chưa dứt, xe bảo mẫu của Du Hiển Duẫn đã dừng ở trước mặt Chân Lạc Mặc và Tịch Triều Mộc.

Du Hiển Duẫn mở cửa xuống, quen thuộc nói với Chân Lạc Mặc: "Cậu ngồi ở chỗ này làm gì, tôi tìm cậu nãy giờ. Trác Hành Kiện chăm Trăn Trăn tôi không yên tâm lắm, chúng ta trước tiên về đoàn phim đi. Xe này cho bạn cậu mượn, muốn đi đâu trực tiếp nói tài xế một tiếng, miễn cho lại bị người ở đoàn phim cách vách tóm được, một biên kịch như cậu ta đánh thắng được ai chứ."

Chân Lạc Mặc nói với Du Hiển Duẫn: "Cảm ơn sư ca."

Du Hiển Duẫn: "Ừa, đi thôi."

Tịch Triều Mộc đứng giữa Du Hiển Duẫn và Chân Lạc Mặc nhìn nhìn, cuối cùng ý tứ sâu xa nhìn Chân Lạc Mặc. Ở chung chăm sóc nhóc con, cái này mà gọi là không một chút quen biết nào?

Chân Lạc Mặc quẫn bách im lặng.

Du Hiển Duẫn không biết tình huống của Chân Lạc Mặc, anh không rõ hỏi: "Cậu sao vậy?"

Chân Lạc Mặc cố nở mỉm cười: "Không có chuyện gì."

Sư ca, một tát này của anh đến đột nhiên không kịp chuẩn bị, mặt đau a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro