CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đi học Du Hiển Duẫn tuy rằng cũng giúp đỡ thầy Phương dạy diễn kịch cho rất nhiều sư đệ sư muội, nhưng anh tuyệt đối không nghĩ tới, thế mà anh cũng có một ngày giảng cho một nhóc con năm tuổi về niềm tin và cảm giác chân thực. Cũng may Trăn Trăn thổi bay da trâu* rất lợi hại, nhưng nói được một phút thì buồn ngủ, 3 phút mí mắt bắt đầu đánh nhau, năm phút đồng hồ liền triệt để rơi vào mộng đẹp.
* Khoe khoang

Du Hiển Duẫn nhìn nhóc con ngủ say, nhẹ nhàng sờ đầu Trăn Trăn.

Du Hiển Duẫn thật sự rất thích Trăn Trăn, đứa nhỏ này đáng yêu lại hiểu chuyện, hơn nữa lớn lên rất giống anh. Nếu năm đó anh ở Trung Tâm Bồi Dục không thí nghiệm đứa bé kia thất bại, hiện tại hẳn là cũng lớn như Trăn Trăn. Du Hiển Duẫn không muốn nhớ lại những hồi ức không tốt đó, anh không tiếp tục nghĩ nữa.

Trong phòng nhiệt độ điều hòa mở có chút thấp, Du Hiển Duẫn giúp Trăn Trăn đem chăn kéo cao một ít. Anh ngồi với nhóc con thêm một lát, mới gọi cho Trác Hành Kiện, Du Hiển Duẫn muốn người đại diện lập tức tới đây.

Trác Hành Kiện ra roi thúc ngựa* chạy tới phòng của Du Hiển Duẫn. Hai người ngồi ở phòng khách, Trác Hành Kiện bắt đầu báo cáo tình cảnh của Chân Lạc Mặc mà hắn tra được. Du Hiển Duẫn không có khả năng đối với một người xa lạ không hề đề phòng, Chân Lạc Mặc là diễn viên tốt, Du ảnh đế cũng xác thật sẽ liếc mắt xem trọng với diễn viên tốt, nhưng diễn viên tốt không nhất định là người tốt. Lãnh địa của Du Hiển Duẫn vì Trăn Trăn rộng mở, nhưng thật sự không phải cũng rộng mở với Chân Lạc Mặc.
*Càng nhanh càng tốt

Trác Hành Kiện có thể làm người đại diện của Du Hiển Duẫn, tự nhiên là có bản lĩnh. Năm đó thời điểm hắn công tác ở Tinh Hối cũng được người trong nghề công nhận là người đại diện giỏi nhất, sau lại đi theo Du Hiển Duẫn, hắn ngược lại đã không có quá nhiều không gian phát huy. Bởi vì Du Hiển Duẫn chỉ diễn xuất, không tham gia tổng nghệ, không cần xào nhiệt độ cũng không cần đoạt tài nguyên, thậm chí muốn tìm đối thủ cố ý hắc Du Hiển Duẫn làm một trận đều không có cơ hội. Trác Hành Kiện cảm thấy rất uổng một thân bản lĩnh nhưng không có chỗ phát huy, hiện nay Du Hiển Duẫn rốt cuộc tìm chuyện cho hắn làm, cho hắn đi điều tra Chân Lạc Mặc, được giao công việc đại diện Trác phát huy cực kỳ nhiệt tình.

Năng lực Trác Hành Kiện mạnh, bản lĩnh lớn, nhưng lúc hắn tra tin tức Chân Lạc Mặc, kỳ thật phải phí một phen công phu không nhỏ. Bởi vì Chân Lạc Mặc không có ký bất luận hợp đồng gì của công ty điện ảnh hoặc là công ty quản lý, những nhân mạch của Trác Hành Kiện cơ bản đều không dùng được, cuối cùng may mà hắn nhanh trí đem điều tra chuyển hướng về phía trường học của Chân Lạc Mặc, lúc này mới dựa vào quan hệ bên trường học thuận lợi lấy được tin tức cơ bản của Chân Lạc Mặc.

Cuối cùng Trác Hành Kiện lại dựa vào những tin tức cơ bản này, tra được nhiều chuyện của Chân Lạc Mặc.

Trác Hành Kiện đem tin tức hắn tìm được sửa sang lại một chút, lưu loát thuận lại cho Du Hiển Duẫn.

Chân Lạc Mặc tuy rằng học đại học ở thành phố A, nhưng cậu kỳ thật là người thành phố C. Hơn nữa cũng giống Trăn Trăn, Chân Lạc Mặc cũng là cô nhi. Lúc năm tuổi Chân Lạc Mặc được cha mẹ hiện tại nhận nuôi, sau đó tiếp tục ở thành phố C. Cha mẹ nuôi của cậu còn có một cô con gái ruột, so Chân Lạc Mặc lớn hơn ba tuổi, coi như là chị gái của Chân Lạc Mặc.

Căn cứ tư liệu Trác Hành Kiện tra được, thành tích Chân Lạc Mặc từ nhỏ phi thường tốt, đậu tất cả các trường học tốt nhất địa phương. Lại còn là chi phí do nhà nước trợ cấp, ngay cả khi Chân Lạc Mặc thi đậu Hoa Ảnh, cũng là thủ khoa năm nhất khoa văn hóa năm đó. Nhưng trình độ chuyên môn của Chân Lạc Mặc lúc đó kỳ thật cũng không tốt, tuy nhiên sau khi thi đậu Hoa Ảnh, cậu nhanh chóng dựa vào nỗ lực cùng thiên phú trở thành người xuất sắc.

Dựa theo hướng đi bình thường, tiền đồ Chân Lạc Mặc hẳn là rất sáng lạng. Cậu mới vừa tốt nghiệp, đã được đạo diễn mời diễn vai nam số hai phim truyền hình đại hoả*《 Lần Thứ Hai Tốt Nghiệp 》, nhưng Chân Lạc Mặc lúc ấy thế mà lại cự tuyệt lời mời của đạo diễn, lại không hiểu sao từ cô nhi viện nhận nuôi một đứa con. Vì mang theo đứa con, nên sau đó Chân Lạc Mặc lại không có thành tựu lớn gì, chỉ diễn một ít nhân vật quần chúng, một vai ban ngày là có thể quay xong.
*nổi, hot lớn (Giống như Diên Hi Công Lược, Cá Mực Hầm Mật,...)

Du Hiển Duẫn im lặng nghe Trác Hành Kiện thuận lại tin tức. Theo như tin tức hữu hiệu này, Chân Lạc Mặc ngoại trừ mới vừa tốt nghiệp đã nhận nuôi nhóc con này thoạt nhìn đầu óc cũng không ngu ngốc, người này thật giống như không có khuyết điểm gì.

Trác Hành Kiện nhìn điện thoại di động tiếp tục nói: "Nhắc tới rất kỳ quái, tôi tra xét kiểm tra gia đình nhận nuôi Chân Lạc Mặc, điều kiện tuy rằng không tính quá tốt, nhưng nuôi dưỡng hai đứa bé hẳn là có thể nuôi nổi. Vậy mà Chân Lạc Mặc trong lúc học đại học luôn làm thêm, hơn nữa còn là làm rất nhiều công việc. Tinh Hối vừa vặn ký hợp đồng với bạn cùng lớp Chân Lạc Mặc, tôi gọi điện thoại hỏi một chút, cô bé kia nói Chân Lạc Mặc rất ít cùng bọn họ tiếp xúc, tất cả thời gian tất cả đều bận rộn làm thêm. Cậu ấy trông giống như rất thiếu tiền, càng kỳ lạ hơn là, Chân Lạc Mặc bận như vậy, còn không quên đi cô nhi viện làm việc thiện."

Du Hiển Duẫn nói: "Học bổng Hoa Ảnh rất cao, bằng thành tích của cậu ấy nhất định có thể lấy được. Coi như trong nhà không giúp đỡ, cậu ấy làm thêm một hai công việc như vậy là đủ rồi."

Trác Hành Kiện buồn bực, "Vậy chắc cậu ta có nhu cầu gì ở địa phương rất nhiều tiền, ăn chời cờ bạc hút chích?"

Du Hiển Duẫn ghét bỏ nhìn Trác Hành Kiện, Trác Hành Kiện cũng chỉ là chỉ đùa một chút. Hắn tiếp xúc rất nhiều người, có phải là ba loại người như vậy không vẫn là nhìn ra được, Trác Hành Kiện tiếp tục nói: "Kỳ thực anh còn gọi điện cho giáo sư Phương Diệc Quy."

Phương Diệc Quy là ân sư của Du Hiển Duẫn, cũng là thầy của Chân Lạc Mặc. Du Hiển Duẫn nghe đến tên Phương Diệc Quy, lập tức hỏi: "Anh và thầy nói chuyện gì?"

Trác Hành Kiến trả lời: "Anh không nói chú muốn điều tra Chân Lạc Mặc. Anh nói với thầy Phương, gần đây chú quen được một tiểu sư đệ, làm người đại diện của chú, anh phải cẩn thận một tí. Cho nên muốn hỏi một chút Chân Lạc Mặc người này như thế nào, có thể để cho chú tiếp xúc với cậu ấy được không."

Du Hiển Duẫn rất coi trọng ý kiến Phương Diệc Quy, anh tiếp tục hỏi: " Thầy nói thế nào?"

Trác Hành Kiện: "Giáo sư Phương nói Chân Lạc Mặc là diễn viên tốt, cậu ấy cũng vì có con cho nên làm trễ nãi. Chân Lạc Mặc giống như chú, đều là học sinh làm ông kiêu ngạo, ông còn nói tôi làm người đại diện quen biết nhiều, nếu có thể giúp một chút cho Chân Lạc Mặc, nhờ anh giúp đỡ một tay."

Du Hiển Duẫn nhìn Trác Hành Kiện, Trác Hành Kiện gật đầu, biểu thị lời này là xác thực Phương Diệc Quy nói.

Phương Diệc Quy là một người thầy có thanh cao có khí khái của Hoa Ảnh,m. Ông dạy dỗ học sinh phần lớn đều là diễn viên tốt, trong đó không thiếu những người cấp bậc ảnh đế, ảnh hậu như Du Hiển Duẫn và Vưu Tư Hề. Phương Diệc Quy sẽ đề cử học sinh của mình với người quen biết trong nghề, nhưng ông chưa bao giờ sẽ nhờ vả người khác chăm sóc học sinh của mình. Nhưng bây giờ Phương Diệc Quy vì Chân Lạc Mặc, thế mà ông lại nói như vậy, có thể thấy Phương Diệc Quy đối với Chân Lạc Mặc để bụng cỡ nào. Đến nỗi để vị giáo sư này nguyện ý nhịn xuống tư thái nhờ vả một người đại diện.

Trác Hành Kiện khó hiểu hỏi: "Chân Lạc Mặc sao tự dưng mới vừa tốt nghiệp thì nhận con nuôi vậy ta?"

Du Hiển Duẫn cụp mắt suy nghĩ một chút mới trả lời: "Anh không phải nói cậu ấy là một cô nhi sao. E rằng cậu ấy nhận nuôi nhóc con, chính là muốn có một nơi thuộc về chính mình đi. Lúc trước tôi không phải cũng muốn tại Trung Tâm Bồi Dục thí nghiệm một đứa con đó thôi."

Trác Hành Kiện: "Dừng dừng, Chân Lạc Mặc đúng là không có cha mẹ ruột, gia đình nhận nuôi thoạt nhìn đối xử tốt với cậu ấy nhưng lại không ra làm sao. Mà cha ngài, mẹ của ngài, anh ngài, chú của ngài, cả gia đình gia đình ngài, dù cho anh đây cầm tiền lương của ngài, anh đây cũng không thể không có tiết tháo phụ họa ngài đâu nha."

Du Hiển Duẫn: "Lạnh như băng."

Trác Hành Kiện: "Hở?"

Du Hiển Duẫn: "Thôi."

Du Hiển Duẫn không muốn nói nhiều, coi như tất cả mọi người ước ao xuất thân của mình, nhưng anh cũng rất ước ao một gia đình bình thường. Bởi vì nhà thì hẳn là đoàn viên ấm áp, nhưng nhà bọn họ không phải. Tất cả mọi người trong Du gia mãi mãi cũng là một cảnh tượng vội vã, không ai sẽ đưa anh đi học, không ai sẽ cùng anh ăn cơm, thậm chí không ai có thể tổ chức một sinh nhật cho anh. Anh từ nhỏ đã cô độc ở trong đại trạch* băng lãnh này, suốt ngày làm bạn với cô quạnh.
*Nhà lớn, nhà chính.

Chân Lạc Mặc tại sao muốn nhận nuôi nhóc con, Du Hiển Duẫn cảm giác anh có chút hiểu.

Là muốn có một người có thể chờ đợi mình về nhà, là muốn khi làm việc có một người có thể trở thành động lực để chính mình nỗ lực, là muốn trong xã hội vội vã này, không còn là một người cô đơn.

Cỡ nào đơn giản, cỡ nào khó.

Du Hiển Duẫn đứng lên, nói với Trác Hành Kiện: "Nếu thầy Phương tán thành Chân Lạc Mặc, vậy cũng không cần tiếp tục điều tra nữa. Sau đó anh có thể chăm sóc quan tâm cậu ấy một ít, đưa kịch bản cho Chân Lạc Mặc đi, tôi đi xem cậu ấy chuẩn bị như thế nào."

Trác Hành Kiện hoài nghi nhìn Du Hiển Duẫn: "Chú bị gì thế, trông chú hơi bị nhiệt tình thì phải?"

Du Hiển Duẫn đè xuống cảm xúc trong lòng, mặt không hề cảm xúc nói: " Thầy Phương nói phải giúp cậu ấy, tất nhiên tôi sẽ giúp."

Trác Hành Kiện đề nghị: "Vậy chú thẳng thắn cho phòng làm việc của chú ký hợp đồng với cậu ấy đi, công việc bây giờ của phòng làm việc chỉ có một mình chú là nghệ sĩ. Anh đây cảm thấy quản lý một mình chú không có tính khiêu chiến và cảm giác thành công."

Du Hiển Duẫn do dự một chút, không có lập tức đồng ý. Anh đáp câu để xem sao đã. Nói xong đứng dậy đi về phòng Chân Lạc Mặc.

Trác Hành Kiện hiếm khi nhìn thấy Du Hiển Duẫn chủ động xã giao, hắn cũng muốn tham gia trò vui nên lập tức đi theo: "Cùng đi đi, kịch bản này anh đọc thuộc luôn rồi, anh đây có thể giúp Chân Lạc Mặc chải vuốt nội dung kịch bản đấy."

Trác Hành Kiện từ khi Du Hiển Duẫn tốt nghiệp vẫn luôn đi theo, hắn tự nhận mình xem như là một nửa anh trai của Du Hiển Duẫn, đối xử với Du Hiển Duẫn từ trước đến giờ luôn tận tâm. Trác Hành Kiện vẫn luôn hi vọng Du Hiển Duẫn có thể tìm được bạn bè chân tâm thật ý. Tuy rằng hiện giờ mục tiêu của Du ảnh đế thật ra là nhóc con của Chân Lạc Mặc, nhưng tốt xấu Du Hiển Duẫn đối với Chân Lạc Mặc cũng coi như tương đối bất đồng. Trác Hành Kiện muốn tận mắt xem Du Hiển Duẫn làm thế nào chủ động xã giao, vạn nhất Du Hiển Duẫn không ra sức, hắn còn có thể ở bên cạnh tương trợ.

Trác Hành Kiện biết thể diện của Du Hiển Duẫn rất lớn, Trác Hành Kiện sợ Du Hiển Duẫn không cho hắn xem trò vui, tự cho là thông minh nhanh chân chạy trước Du Hiển Duẫn, đồng thời rất gọn gàng trực tiếp đẩy cửa phòng Chân Lạc Mặc.

Trong phòng Chân Lạc Mặc ngẩng đầu tay còn đang cầm chén nước, Chân Lạc Mặc nước còn chưa uống, bỗng nhiên xuất hiện hai quần chúng vây xem.

Cái tay Chân Lạc Mặc còn đang cầm Hoa Lan giơ lên không trung*, Trác Hành Kiện trợn mắt ngoác mồm, mặt Du Hiển Duẫn không cảm xúc.
* Là kiểu này, cảm ơn bạn mokonasakura góp ý ạ💜💜💜

Ba người ở đây bỗng nhiên lâm vào lúng túng.

Chân Lạc Mặc nhìn Trác Hành Kiện, rồi lại nhìn Du Hiển Duẫn, cậu vô lực giải thích: "Tôi không, tôi không có..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro