Chương 3:Gia đình Kiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Lam đứng ở cửa trường học, choáng váng một hồi lâu.

Tan học nên về nhà, nhưng cô không biết nhà của Kiều Lam trong sách ở nơi nào.

Suy nghĩ nửa ngày, mới nghĩ đến cha mẹ Kiều Lam mở quán cơm nhỏ ở cửa trường học, điều kiện nhà Kiều Lam không hề tốt đẹp gì, mặt tiền quán ăn này hẳn là cũng không thế nào lớn, lưu lượng khách cũng có thể là bình thường.

Kiều Lam đi tới trường học đối diện, loại bỏ mấy nhà, cửa hàng có mặt tiền rất lớn, vừa mới tìm hai nhà đã tìm được quán cơm nhỏ của cha mẹ Kiều Lam.

Thật là "Tiểu" tiệm cơm, bốn cái bàn đều khó khăn chen lấn khiến cho người ta ngạt thở, trong quán ăn ánh sáng lờ mờ, đồ ăn có nồng độ bột ngọt vượt chỉ tiêu. Kiều Lam vừa mới đứng ở cửa ra vào, phía sau liền tiến tới một người mập trắng, không tránh không né, chèn Kiều Lam qua một bên, "Đứng ở cửa làm gì, có phải đi triển lãm đâu", nói xong liền đi vào.

Kiều Lam cau mày nhìn chằm chằm sau gáy người này, nhìn hơn nửa ngày, cũng đi vào theo.

Tiệm này làm một chút đồ ăn thường ngày, học sinh thì gọi một phần cơm hai phần đồ ăn, giống như ở trong phòng ăn. Lúc này thời điểm tan học, trong tiệm học sinh không ít, bên trong Kiều cha phụ trách xào rau, Kiều mẹ phụ trách phục vụ học sinh mua cơm. Kiều Lam đi theo Kiều Nguyên vào bếp sau, Kiều cha đứng đấy xào rau trông thấy đứa con trai bảo bối nhà mình, đều mập trắng béo, mặt cười tươi như hoa, "Nguyên nhi về rồi."

Lôi kéo con trai hỏi lung tung này kia, mãi về sau mới giống như là nhìn rõ Kiều Lam, vừa nhìn Kiều Nguyên không tiếc bận bịu, nhìn nhìn lại Kiều Lam, không biết bị cái gì chà xát liền hiện ra gương mặt trắng bệch, một bụng tức giận, gương mặt người cha tươi cười lập tức biến mất.

"Đứng đó làm gì, trong tiệm nhiều người như vậy không đi hỗ trợ, mọc ra hai con mắt để làm gì?"

Kiều Lam nhìn thoáng qua bên cạnh, lúc này học sinh thật nhiều, giúp đỡ chút cũng là phải, trầm mặc vài giây, để cặp sách xuống ra ngoài giúp Kiều mẹ rửa chén đĩa.

Kiều Lam không cảm thấy sống như này có vấn đề gì, đời trước cô vì tích góp học phí, những này việc này đều làm qua.

Đem đồ ăn đã xào kỹ mang đi, sau đó đem đĩa đã ăn xong thu hồi lại, kết quả đi vào đã nhìn thấy Kiều cha nhanh chóng xào kỹ ba phần đồ ăn, bày ở trước mặt Kiều Nguyên.

Hai ăn mặn một chay, món ăn sạch sẽ, so với đồ ăn bán cho học sinh vừa dầu vừa dính không cùng đẳng cấp.

Kiều Lam kia mỗi ngày đều giữ lại tiền mua kẹo que cho bạn học, chính mình không ăn, đói đến da bọc xương, lúc này trông thấy cơm mới phát hiện đói bụng, đang muốn buông đĩa xuống để rửa tay ăn cơm, Kiều cha liền cho một vẻ mặt mày đang làm gì thế.

"Rửa tay cái gì, tí nữa làm xong thì rửa, nhanh nhanh ra ngoài giúp mẹ mày tính tiền", quay đầu lại, một mặt hiền hòa, "Con ăn trước đi, không đủ cha lại làm."

Kiều Lam ánh mắt nặng nề nhìn Kiều cha một chút, lại nhìn Kiều Nguyên đang ăn, đem đĩa nhét vào chậu nước bên trong, rửa tay cầm cặp sách lên rời đi, cũng không quay đầu lại.

Kiều cha cùng Kiều Nguyên hoàn toàn không kịp phản ứng, qua một hồi lâu Kiều cha mắng lên.

"Mày lăn trở lại cho tao, nhăn mặt cho ai xem, để mày làm việc còn không vui đúng không, làm việc không vui, học tập một chút cũng không có tiền đồ, nuôi mày cũng không biết có làm được cái gì. . ."

Kiều Lam mang theo cặp sách ra cửa, đem âm thanh Kiều cha chửi rủa ngăn cách ở bên ngoài màng nhĩ.

Sờ trong túi, còn có năm đồng tiền, đến cửa hàng rẻ nhất bên cạnh mua cái bánh mì để làm no bụng, sau đó ngồi trên băng đá ở tiệm cơm cách đó không xa, móc sách ra, vừa đọc sách vừa gặm bánh mì.

Là sách hóa học.

Kiều Lam còn rất may mắn, hiện tại vừa mới khai giảng lớp mười hơn một tháng, nội dung học không tính là quá nhiều, không học cũng có thể bổ sung rất nhanh.

Kiều Lam kia là học sinh khối văn, coi như lịch sử địa lý đã học qua rất lâu, nhưng vẫn có ký ức. Kiều Lam xuyên sách trước đó học năm hai đại học, học chính là tài chính, toán học không tệ, tiếng Anh cũng vừa vừa tham gia xong khảo thí cấp sáu.

Cho nên chủ yếu vẫn là muốn bổ sung vật lý cùng hóa học.

Cắn miếng bánh mì xem hết một chương hóa học, bên ngoài trời dần dần đen, rốt cục trông thấy cái người mập mạp từ quán cơm nhỏ bên trong đi ra.

Kiều cha Kiều mẹ đứng ở cửa ra vào dặn dò con trai chú ý an toàn, mới trở lại trong tiệm.

Kiều Lam đúc sách giáo khoa trở lại cặp, đi theo phía sau tên mập về tới nhà.

Nhà ở là phòng ở cũ, chỉ có sáu tầng, Kiều gia đã mua rất sớm trước kia, Kiều Nguyên hừ một phát, đi vào hành lang, vừa quay đầu lại phát hiện một bóng người tối như mực, giật mình kêu lên.

Trông thấy là Kiều Lam hắn mới trừng hai mắt, thuận chân liền đạp vào đùi Kiều Lam, "Mày lén lén lút lút làm gì, muốn hù chết tao sao?"

Kiều Lam lóe mắt nhìn thẳng, đi tới giẫm lên chân Kiều Nguyên, Kiều Nguyên gào lên, "Mắt mày mù à!"

Kiều bà ở nhà xem tivi nghe thấy tiếng cháu trai gào thét như chọc tiết heo, cả kinh vội vàng mở cửa, "Thế nào thế nào, em trai mày đâu?"

"Phía sau.", Kiều Lam lách mình vào phòng, để cặp sách xuống, tiến vào phòng vệ sinh đóng cửa lại.

Kiều Nguyên lúc này mới che chân khóc cố gắng tiến đến, thực ra chỗ bị giẫm đã hết đau, nhưng cúi đầu xuống, trông thấy giày thể thao màu trắng phía trên có một dấu chân đen sì, lập tức giận đến không có chỗ phát tiết. Đây là giày mà Kiều cha hôm trước mua cho hắn, là hàng hiệu đó! Kết quả bị Kiều Lam trực tiếp giẫm bẩn.

Xông vào phòng Kiều Lam không tìm được người, mới nhìn rõ đèn phòng vệ sinh đang bật, liền bắt đầu đứng ồn ào ở cửa ra vào.

Kiều bà vừa nghe là Kiều Lam đạp cháu trai, nháy mắt cũng gia nhập hàng ngũ gõ cửa, "Mày là người lớn như vậy, đi đường không có mắt sao?"

Trọng điểm của Kiều Nguyên không có ở cái chân đau mà ở đôi giày, buồn rười rượi, "Giày mới của con."

"Tí nữa để nó giặt cho con. . ."

"Giặt thì không mới. . ."

Bà nội, cháu trai hai người ở bên ngoài, một người trách móc một người dỗ, một lát liền tự ý chủ trương đường sống cho Kiều Lam.

Kiều Lam đã từng không có cha mẹ, may mà được người hảo tâm giúp đỡ cô học đến đại học, khi đó cô luôn muốn một ngày có bố mẹ, có cái nhà cửa, tốt bao nhiêu.

Bây giờ có cha mẹ, còn nhiều thêm hai người một già một trẻ, Kiều Lam trong lòng cảm thấy, vẫn là nên tạm biệt.

Có thân nhân thế này, cô tình nguyện làm cô nhi.

Cô nghĩ cách dọn ra ngoài, thoát ly khỏi gia đình này, bất quá bây giờ cô vẫn là học sinh cấp ba, dọn ra ngoài thì ở chỗ nào, tiền sinh hoạt làm sao bây giờ, đều phải có tính toán.

Suy nghĩ chuyện này, lại không có phản ứng với động tĩnh bên ngoài, ánh mắt Kiều Lam rơi vào khuôn mặt trong gương.

Vừa nhìn toàn bộ lông mày đều nhíu lại.

Trong tiểu thuyết viết, Kiều Lam trước kia học cao trung không dễ nhìn, dáng dấp gầy lại xanh xao vàng vọt, cùng xinh đẹp không có chút quan hệ nào. Về sau thích Trần Diệu Dương, bị Trần Diệu Dương chán ghét, lại bởi vì ghen ghét mà hãm hại Tống Dao, trực tiếp bị cho nghỉ học.

Sau đó không có tin tức về cô, thẳng đến mấy năm sau, lại kinh diễm trở về, dựa vào khuôn mặt câu dẫn mấy thiếu gia ăn chơi nhiều tiền, cho Tống Dao không ít phiền phức.

Đáng tiếc hiện tại, Kiều Lam vẫn như thằng hề xanh xao vàng vọt.

Không chỉ như thế, trên mặt Kiều Lam còn bôi một lớp trang điểm thấp kém, có lẽ là kem nền, bôi ở trên mặt đến trắng bệch. Này thì cũng thôi đi, bôi mặt lại không bôi cổ, đến mức cổ so với mặt tối đi mấy độ.

Trừ cái đó ra, trên mắt còn hóa trang cực kỳ đáng sợ.

Khóe miệng Kiều Lam hơi run rẩy, đem sữa rửa mặt tẩy trang hai lần, rốt cục đem ngũ quan Kiều Lam lộ ra.

Mặt rất nhỏ, trái xoan, nhưng là bởi vì quá gầy nên không có chút mỹ cảm nào, mũi rất cao, bờ môi hơi mỏng, một đôi mắt phượng dài nhỏ hất lên.

Tống Dao mắt hạnh, môi anh đào, vừa nhìn chính là tướng mạo ngọt ngào vô hại, mà Kiều Lam vừa vặn tương phản với Tống Dao, so với Tống Dao, ngũ quan Kiều Lam càng có tính công kích.

Khó trách về sau Kiều Lam có thể kinh diễm trở về, ngũ quan dạng này, tuyệt đối có khả năng kinh diễm mọi người.

Kiều Lam mặc dù không tính đen, nhưng làn da ảm đạm, sắc mặt ố vàng, khí sắc không được, cả người liền không có nhan sắc. Một đầu tóc dài giống như cỏ khô, bờ môi trắng bệch, gầy đến không còn hình người, còn đem con mắt bôi đến đáng sợ.

Lại bôi nhiều kem nền, khí sắc trên mặt kém, làm sao có thể đẹp mắt, Kiều Lam có chút không hiểu rõ mạch não Kiều Lam trong sách, giữ lại tiền uống nhiều sữa bò, ăn nhiều trứng gà một chút, sẽ tuyệt đối không phải là bộ dáng như vậy.

Khuôn mặt người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Ở trong phòng vệ sinh rửa sạch mặt, bước ra ngoài, nhà ở này cũ kỹ nhưng rất lớn, dù sao trước đây còn có hai tỷ tỷ, Kiều Lam nhìn hai bên một chút tiến đến một gian phòng nhỏ nhất ở phía nam.

Ngồi xuống một lát, Kiều Nguyên đã đá cửa đi vào, giơ cái cằm vênh váo tự đắc chỉ chỉ giày.

"Cho mày rửa sạch, nhất định phải giặt đến lúc giống như mới ", nói xong, nhìn Kiều Lam không nhúc nhích lại thúc giục, "Mày làm nhanh lên, giặt sớm một chút, hai ngày nữa tao muốn dùng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro