Chương 4:Hoàn toàn đúng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Nguyên, năm nay vừa học cấp hai, vừa trắng vừa béo, nhưng chính là vóc dáng không cao.

Kiều Lam mặc dù xanh xao vàng vọt, nhưng con gái phần lớn phát dục sớm, vóc dáng cũng không thấp, so với Kiều Nguyên mập mạp cao hơn gần một cái đầu. Kiều Lam thấy Kiều Nguyên chặn đường, đè lại bả vai Kiều Lam, Kiều Nguyên còn không có kịp phản ứng liền bị xách ngã tới một bên, đập mông xuống, Kiều Lam vòng qua Kiều Nguyên tiến đến phòng của mình.

Đóng cửa, khóa lại, đọc sách.

Kiều Nguyên ngốc tại chỗ hơn nửa ngày, lúc này mới đứng lên tiến tới chỗ Kiều Lam chụp một trận hung ác, vừa chụp vừa rống, "Con mẹ nó mày dám đẩy tao! Mày đi ra cho tao! Có bản lĩnh đừng núp bên trong, đi ra! Không ra đừng nghĩ đến tao sẽ cho mày tiền, không có tiền nhìn mày làm sao dỗ bạn học mày! ! !"

Lúc trước đọc quyển sách này, Kiều gia vì sinh con trai, kết quả sinh liên tiếp ba đứa con gái, lúc ấy đứa con gái thứ ba cũng chính là Kiều Lam, Kiều bà cùng Kiều cha hận không thể nhét cô vào giường bên trong thiêu đến chết, nhưng bởi vì sinh con ra, bệnh viện có ghi chép lại nên không dám động thủ.

Sinh ra đã bị khinh bỉ, về sau Kiều gia rốt cục đã được như nguyện sinh con trai, tất cả mọi người Kiều gia đem Kiều Nguyên đặt ở trên đầu trái tim, Kiều Lam có tác dụng nói chung chính là dùng để hầu hạ Kiều Nguyên. Cho Kiều Nguyên ăn, giặt quần áo, giặt bít tất, nhưng là Kiều Nguyên không thích ăn, bình thường cô bị Kiều Nguyên đấm đá cũng không dám lên tiếng, tiền tiêu vặt trong tay Kiều Nguyên nhiều đến mức có thể bố thí cho Kiều Lam, Kiều Lam thì nghèo đến nỗi ngay cả mua bánh mì đều tính toán tỉ mỉ, đối đãi khác nhau khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.

Càng làm cho người ta không nói được lời nào chính là, tiền Kiều Lam dùng để mua kẹo que thế mà còn là do Kiều Nguyên cho, Kiều Lam ở nhà hầu hạ Kiều Nguyên, Kiều Nguyên sẽ thưởng cho cô mấy đồng tiền, sau đó lại cầm mấy đồng tiền này chạy tới hầu hạ bạn học cùng lớp. . .

Thật sự có bệnh.

Đến Kiều gia ngày đầu tiên, đây là lần thứ hai Kiều Lam sinh ra ý nghĩ muốn rời khỏi cái nhà này.

Kiều bà ở trong phòng bếp rửa chén, bị cháu trai bảo bối nhà mình đi qua gào thét, nghe đến Kiều Lam cư nhiên còn đẩy Kiều Nguyên, bà lập tức trợn tròn con mắt, "Cô ta còn dám đẩy con!" Bà rống về phía phòng Kiều Lam, "Kiều Lam mày đi ra đây cho tao, em trai mày mới được bao nhiêu tuổi, mày lại đánh em trai mày! Tiền ăn học cho mày nhiều như vậy liền cho chó ăn hết rồi phải không. . ."

Kiều Lam vo chặt hai đoạn giấy vệ sinh thành cục chặn lỗ tai, Kiều Nguyên ngoài cửa hết đá lại đạp một hồi lâu, cửa từ đầu đến cuối đều không có mở, ngược lại là Kiều bà nghe tiếng cửa bị đá liền đau lòng không thôi, đổi một cái cửa liền tốn mấy trăm!

Miệng vừa mắng Kiều Lam vừa dỗ dành cháu trai, Kiều Nguyên vô cùng tức giận, "Cô ta còn không giặt giày cho cháu!"

"Chờ bà nội chút nữa liền phạt cô ta, nhất định khiến cô ta giặt sạch giày cho cháu, cháu ngoan cứ đi ngủ trước đã.", lúc này Kiều Nguyên mới về đi ngủ, dỗ dành Kiều Nguyên ngủ xong lại qua gõ cửa phòng Kiều Lam. Lần này vừa gõ, bên trong liền mở ra, Kiều bà sửng sốt một chút, sau đó vội vàng thúc giục Kiều Lam đi giặt giày.

"Không giặt", Kiều Lam đang đánh răng, há miệng nói với bà ta.

Có lẽ là Kiều Lam này còn không dám nói qua một chữ "Không", Kiều bà trong lúc nhất thời, kinh ngạc còn lớn hơn phẫn nộ, "Mày là tổ tông sao, nói không giặt liền không giặt, bị bệnh hả!"

"Là nó đá tôi.", Kiều Lam gằn từng chữ.

Kiều bà trừng hai mắt, "Nó mới lớn như vậy, đá mày thì thế nào, lại không bị thương!"

Kiều Lam: . . .

Kiều Nguyên béo tròn như quả cầu, bà thử bị nó đạp một chút xem có đau hay không.

Thầm nghĩ ở lại nghe lão thái thái này giảng đạo lý căn bản vô dụng, đánh răng xong liền vào trong phòng, trực tiếp đem Kiều bà cản ở ngoài cửa. Kiều bà giơ chân muốn mắng người, nhưng lại sợ đánh thức cháu trai, miệng bên trong lải nhải nhỏ giọng mắng Kiều Lam hơn nửa ngày, đi tới cửa trông thấy giày của Kiều Nguyên, lại không nỡ để cháu trai không có giày đi, tới cửa cầm giày Kiều Nguyên, ngồi bên cạnh giặt giày.

Kiều Lam trước khi xuyên sách, thời điểm học cao trung vẫn là khá giỏi, mặc dù thi đại học đã hai năm, nhưng trí nhớ đến cùng vẫn còn, lớp mười chương trình học cũng không nặng, Kiều Lam nhìn sách một lát, mười một giờ liền đúng giờ đi ngủ.

Ngược lại là Kiều bà bình thường sớm một chút đã bồi cháu trai đi ngủ, giờ này vẫn chưa ngủ, chờ đến lúc gần mười hai giờ, Kiều cha Kiều mẹ trở về, Kiều bà vui vẻ chạy đến trước mặt Kiều cha cáo trạng Kiều Lam, "Nguyên nhi mới lớn một chút, cô ta lại đẩy cho Nguyên nhi phát khóc, con vừa mua giày cho Nguyên nhi mới một ngày liền giẫm bẩn, giẫm bẩn còn không chịu giặt. . ."

Lúc đầu Kiều cha bị Kiều Lam chọc tức liền tính đạp cửa phòng Kiều Lam.

Kiều mẹ tưởng tượng lá gan kia của Kiều Lam, đều không cảm thấy Kiều Lam dám đánh Kiều Nguyên. Bình thường đều là Kiều Nguyên đánh Kiều Lam, Kiều Lam cãi lại cũng không dám, càng không nói đánh trả, lại biết Kiều bà chán ghét Kiều Lam, bà mặc dù cũng không thích Kiều Lam, nhưng càng không muốn để Kiều bà thỏa mãn như thế, liền kéo Kiều cha lại, "Đừng nháo lại đánh thức con trai, có chuyện gì ngày mai lại nói", lúc này Kiều cha mới trở về.

Kiều bà cáo trạng không hiệu quả, hung hăng trừng Kiều mẹ một chút, trấn an bản thân đi về phòng ngủ.

Kiều Lam được ngủ một giấc an ổn, hôm sau 6h10 rời giường, trong nhà rất yên tĩnh, Kiều Lam nhìn một vòng phòng bếp, mở tủ lạnh lấy một hộp sữa bò rồi đi học. Khi ở nhà ăn kiểm tra phiếu ăn một chút, phát hiện thẻ còn có tám mươi đồng tiền, không có tiết kiệm tiền mà liền mua trứng gà, sữa đậu nành, bánh bao, chiều hôm qua mới ăn một cái bánh bao, nên lúc này rất đói.

Hơn nữa thân thể này quá kém, nhất định phải bồi bổ.

Sau khi ăn xong, trên đường đi đến phòng học gặp phải mấy người Trần Diệu Dương, nói đúng ra là Kiều Lam đi một bên phía trước, mấy người Trần Diệu Dương thì đi phía sau.

Bên cạnh Trần Diệu Dương có mấy nam sinh, cùng Trần Diệu Dương quan hệ rất tốt, nghĩ đến bình thường Kiều Lam trông thấy Trần Diệu Dương không phải hai mắt sáng lên thì là cố ý lại gần nói chuyện, mấy nam sinh bên cạnh Trần Diệu Dương đều ý vị thâm trường bắt đầu cười hắc hắc.

Trần Diệu Dương nghĩ đến Kiều Lam bình thường nhìn hắn đều là một bộ dáng tha thiết, mặt lộ vẻ chán ghét, "Cười cái rắm."

Mấy người lại cười càng hăng.

Nam sinh tên Lý Phàm nói, "Mày nói xem đi tiếp mấy bước thì Kiều Lam quay đầu?"

"Nói không chừng là đang cố ý đi chậm chờ chúng ta", có nam sinh cười không ra hơi, nắm vuốt cổ họng nói, "Diệu Dương thật là đúng dịp, mày có ăn kẹo hay không . ."

Trần Diệu Dương đạp nam sinh một cái, "Có buồn nôn hay không."

"Ha ha ha buồn nôn", mấy người kéo dài điệu cười vang, cười cười ngẩng đầu một cái, kết quả vốn cho rằng Kiều Lam sẽ cố ý đi chậm chờ bọn hắn, không biết từ khi nào đã đi mất.

"Ngọa tào, bị sao vậy?"

"Còn hiểu lạt mềm buộc chặt rồi?"

"Bộ dạng cô ta như vậy, lạt mềm buộc chặt cũng không ai mắc câu đâu."

Kiều Lam căn bản không nhìn thấy, vốn là họ đi phía sau cô, cô lại không có mắt sau gáy.

Còn nữa, Kiều Lam căn bản nghe không ra thanh âm mấy người phía sau, xa xa chỉ có thể nghe thấy mấy nam sinh cười, cô còn ngại ầm ĩ, thế là đi nhanh hơn.

Tiến vào phòng học, tiết học đã bắt đầu, hôm nay tiết đầu học tiếng Anh, mọi người trong lớp đều vội vội vàng vàng học thuộc từ đơn, vì lão Lưu muốn bọn họ nghe viết từ đơn.

Kiều Lam lấy sách tiếng Anh ra vốn cũng dự định học thuộc từ đơn, nhưng lại không biết học đến chỗ nào rồi, quay đầu hỏi bạn cùng bàn hôm nay nghe viết từ đơn nào.

Nữ sinh ngồi cùng bàn giả bộ như không nghe thấy, hơi nghiêng người qua tiếp tục học từ đơn.

Hôm qua chí ít còn có thể nói chuyện, hôm nay lại không thèm để ý, Kiều Lam đoán khả năng xảy ra tại thời điểm cô không biết chuyện gì, bất quá cô đối với người mình không quan tâm không có để ý như vậy, không nói thì mọi việc liền xong.

Kiều Lam hồi còn ở đại học trình độ tiếng Anh đã đạt cấp sáu, toàn bộ từ ở cao trung đối với cô cũng không phải là vấn đề gì, mở sách giáo khoa ra đọc từ từ đơn đầu tiên đến từ đơn cuối cùng.

Bạn cùng bàn liếc mắt, nhìn Kiều Lam cư nhiên học không đúng phần, trong lòng âm thầm bật cười.

Học chỗ nào cũng không biết, học tập kém như vậy, dáng dấp lại không tốt, thật không rõ Tống Dao là nữ sinh ưu tú như vậy vì sao nguyện ý mang Kiều Lam đi chơi, thành tích của cô ta ở lớp nằm trong top mười, cũng không thể đi vào vòng của Tống Dao.

Nghĩ như vậy lại nhìn Kiều Lam một chút, nhìn Kiều Lam đọc nhanh như gió, trong lòng càng buồn cười hơn.

Cô ta học thuộc từ đơn đều rất lâu, Kiều Lam vừa nhìn liền giả vờ giả vịt, không chừng một hồi lại muốn chép.

Đợi lát nữa tốt nhất bị lão Lưu gọi lên bảng nghe viết, Kiều Lam liền sẽ chép không kịp, đến lúc đó không viết ra được sẽ bị lão Lưu mắng một trận.

Trần Diệu Dương mấy người khoan thai tới chậm, tiến đến theo bản năng nhìn Tống Dao, rồi lại thoáng nhìn qua Kiều Lam đang nghiêm túc học thuộc từ đơn, mấy nam sinh trong đầu đều hiện ra bốn chữ lớn "Giả vờ giả vịt".

Kiều Lam không biết một chút nào, vừa đem tất cả từ đơn từ đầu tới đuôi nhìn một lần, lão Lưu đi vào nhanh như cơn gió, vừa tiến đến liền để học sinh thu sách, bắt đầu nghe viết từ đơn.

Lão Lưu vừa tiến đến đã nhìn thấy Tần Dương vội vội vàng vàng viết cái gì đó trên bàn.

Làm lão sư nhiều năm như vậy, lão Lưu sao có thể không biết học sinh đang dùng thủ đoạn, nghĩ tới hôm qua Tần Dương chép báo, "Hàng của Tần Dương kia, tất cả đều lên!"

Kiều Lam quay đầu nhìn lại, chính mình vừa vặn cùng một hàng với Tần Dương, đương nhiên bạn cùng bàn Kiều Lam cũng thế.

Tần Dương mắt trợn tròn nhìn mặt bàn chép từ đơn, bạn cùng bàn Kiều Lam lại rất cao hứng, vừa rồi còn cầu nguyện nhất định phải gọi vào Kiều Lam, không nghĩ tới thật sự gọi vào!

Bảng đen không lớn, tám học sinh chen chúc, tất cả mọi người đều chen về phía người học giỏi, không chừng còn có thể chép mấy từ. Kiều Lam là học sinh kém, lại bị xa lánh, trực tiếp bị đẩy ra tít ngoài rìa bảng, cách vài người khác một mảnh nhỏ.

Lão Lưu Bình lúc bình thường sẽ không quá nghiêm, nhưng bởi vì có Tần Dương, trực tiếp đứng tại bục giảng phía sau nhìn chằm chằm mấy người bắt đầu nghe viết, lúc đầu Tần Dương còn nghĩ chép, lần này đầu cũng không dám quay.

Kiều Lam viết rất nhanh, viết xong lại vô ý nhìn thoáng qua bên phải, bạn học bên phải vội vàng  che lại từ đơn của mình, "Nhìn cái gì vậy!"

Kiều Lam: . . .

Nhìn từ programmer của cậu ta sai.

Sai đáng đời.

Lão Lưu cho nghe viết mười lăm từ đơn, lại tâm huyết dâng trào cho nghe viết bảy tám từ đơn học lúc trước, bạn cùng bàn Kiều Lam đang viết được, trong lòng đắc ý, kết quả lão Lưu đột nhiên đọc từ đơn đã học rất lâu trước kia, đầu óc liền một mộng.

Là cái gì, làm sao đọc tới? Cẩn thận liếc qua bạn học bên cạnh, tốt rồi, cũng không viết.

Cô ta trong lòng yên tâm.

Mọi người nghe viết xong, lão Lưu bắt đầu kiểm tra từ bên phải, bạn cùng bàn Kiều Lam bị kiểm tra đầu tiên, sai một từ, học sinh thứ hai sai ba từ. . . Tần Dương sai mười bốn. . .

Lão Lưu đá một cước vào mông Tần Dương, "Đầu óc anh toàn là phân sao!"

Tần Dương vụng trộm nhìn thoáng qua Tống Dao bên kia, đỏ mặt che lấy cái mông không dám nói câu nào.

Mấy người phía trong đều sai bốn năm từ, bạn cùng bàn Kiều Lam trên mặt khó nén đắc ý, cô viết rất tốt. Về phần Kiều Lam, Kiều Lam tiếng Anh bình thường, không chừng ngay cả Tần Dương cũng không bằng, dù sao học từ đơn nào cũng không biết.

Kết quả ngẩng đầu một cái, Kiều Lam viết ở bảng đen bên kia, một mảng lớn từ đơn tiếng Anh, chữ viết xinh đẹp chỉnh tề.

Lão Lưu từ trên xuống dưới nhìn một lần, gật gật đầu rất vui mừng.

"Rất tốt rất tốt, Kiều Lam, hoàn toàn đúng!"
——————————————-
Đang edit chương này thì có thông báo chương của mình được bạn @hoangmy210497 bình chọn ⭐️, cảm giác như công sức của mình đã được đền đáp ấy, cảm ơn bạn nhiều nhé, mong bạn sẽ tiếp tục ủng hộ các chương truyện của mình. 🥰🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro