Chương 2 : Không biết xấu hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Tiêu Thỏ Ghéc Cà Rốt 🥕

Trêu chọc vẫn là trêu chọc

Chỉ thất bại duy nhất một lần trong đời

—— Kỷ Gia Hòa hằng ngày sủng nịnh Giang Nghiên

-

Kỷ Gia Hòa lại lần nữa nhìn thấy Giang Nghiên, là một tháng sau tại kỷ niệm ngày thành lập trường.

Cô làm người chủ trì lễ kỷ niệm, cầm kịch bản cùng microphone ở một bên đợi lên sân khấu.

Ánh mắt vừa chuyển, Kỷ Gia Hoà liền nhìn thấy bóng dáng thiếu niên an tĩnh mà đứng ở một bên sân khấu chờ thông báo chương trình, dáng người cao dài đĩnh bạt,ánh đèn sáng ngời mà lại nhu hòa khẽ rơi trên hàng mi dài, mặt mày tinh xảo như là sáng sớm nhỏ vụn ôn nhu thanh quang.
Khuân mặt hình dáng rõ ràng sạch sẽ, trong nháy mắt, Kỷ Gia Hòa từ mơ mơ hồ hồ, liền nhớ ra đó là cậu thiếu niên ướt đẫm trong đêm mưa lạnh lẽo.

Tiếp theo người giới thiệu chương trình vừa vặn là Trình Dạng. Kỷ Gia Hòa suy tư một lát, mang theo tà váy dài lướt qua, giơ tay vỗ vai Trình Dạng, nửa dụ dỗ nửa uy hiếp cùng cô thay đổi vị trí.

Những người tham gia biểu diễn tiết mục trước đó đều từ từ đi vào cánh gà sân khấu. Kỷ Gia Hòa hằng giọng, nhìn người thiếu niên trầm lặng ở đối diện, trong mắt tràn ngập vui sướng. Cô mang theo làn váy đi tới, vừa vặn nơi ánh đèn sân khấu chiếu vào, ý cười nhàn nhạt nói:

"Nếu tôi không có nhớ lầm thì, "Lynn" hàm nghĩa là "Người sống bên bờ hồ", trong tiếng Anh cổ cũng là thác nước, hồ nước,...... Ở trong nước sa vào."(1)

(1) : Chìm , ngập trong nước

Kỷ Gia Hoà tiếp lời, hơi nghiêng người, con ngươi không chớp mắt nhìn chằm chằm thiếu niên đứng ở bên sân khấu. Dừng một chút, mới thu hồi tầm mắt, tiếp theo đi xuống nói. "Xin mời ban cao nhị ( 17 ), bạn học Giang Nghiên mang đến cho chúng ta khúc đàn cello......"

(*) Ban cao nhị (17) chắc là khối 11 ban 17 nhỉ, nhờ mn huhu :[

"Lynn's Theme."

Dây đàn piano toả ra một vầng hào quang mềm mại dưới ánh đèn,Kỷ Gia Hoà đi ngang qua Giang Nghiên, đặc biệt ngửi được trên người anh mùi thơm sạch sẽ mát lạnh.

Giang Nghiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn Kỷ Gia Hòa một cái.

...... Là cô ấy.

Đôi môi như cánh hoa khẽ mím lại, Giang Nghiên giơ tay kéo kéo cổ áo, đứng ở trung tâm đèn sân khấu. Chỉ là một động tác đơn giản, nhưng lại làm khán đài bỗng nhiên ầm ĩ lên. Vì anh hoan hô đa số đều là nữ sinh, Kỷ Gia Hòa nghe thấy một câu mơ mơ hồ hồ nhưng xuyên thấu tâm can

"A a a lưu manh!!"

Kỷ Gia Hoà không nhịn được liền quay đầu nhìn Giang Nghiên một cái.

Giang Nghiên sắc mặt vẫn tĩnh lặng như nước, giống như loại trường hợp này anh đã đối phó qua rất nhiều lần, đối với nữ sinh dưới khán đài đang điên cuồng "Tỏ tình"một chút cũng không để ý.

Tiếng đàn ấm áp mà dày rộng, âm vực ôn nhuận mà rộng lớn.

Sống lưng thẳng tắp, ngón tay mảnh khảnh lướt giữa phím đàn, lông mày dài trầm xuống, ánh đèn vàng ấm áp tràn ngập thân thể, khuân mặt Giang Nghiên vốn thanh lãnh càng thêm nhu hoà

Kỷ Gia Hòa ở một góc cắn khăn tay, đột nhiên cảm thấy có chút bi thương, Giang Nghiên vốn đã xinh đẹp, lần này thêm một cây đàn cello lại câu dẫn tới ít nhiều các thiếu nữ ngao ngao đâm đại tường? (2)

(2) ngu ngốc

Ôi, tiểu sơn dương đáng chết

-

Bởi vì tiết mục của Giang Nghiên là tiết mục cuối cùng của phía học sinh, sau đó là trường học đặc biệt mời người ngoài đến biểu diễn , cùng cô cũng không có quan hệ gì, mọi chuyện sau đó, căn bản ko có mặt của Kỷ Gia Hoà. Cho nên sau khi Giang Nghiên kết thúc, cô cũng vào hậu trường thay đồng phục học sinh.

Khối 10 ban 5 và khối 11 ban 17 ngồi liền kề nhau, từ hậu trường đi ra, Kỷ Gia Hoà tính toán đi tìm lớp, mặt khác thuận tiện tìm người, trong nháy mắt liền nhìn thấy Giang Nghiên đi xa khỏi đám đông.

Kỷ Gia Hòa đem tay giấu trong túi áo, vô thức chơi đùa với viên kẹo sữa. Trình Dạng tiếp Kỷ Gia Hoà ngồi xuống, xua xua tay chỉ hướng Giang Nghiên, đổi lại là câu phẫn nộ của cô (TD) "Phi! Trọng sắc khinh bạn!"

Ở bên ngoài tay không đánh người rõ ràng không phải như thế!

Kỷ Gia Hòa bĩu môi, bất mãn phản bác:

"Tớ đây thấy sắc liền nảy lòng tham!"

Trình Dạng hướng lên trời trợn trắng mắt, phất tay bảo Kỷ Gia Hoà mau đi, rồi lại cười phá lên, gây không ít sự chú ý

Kỷ Gia Hòa cũng không lo lắng Trình Dạng sẽ cô đơn.

Cùng Kỷ Gia Hoà đối mắt, Trình Dạng híp mắt cười, trong mắt có tia sáng. Đưa tay ôm miệng thành một vòng, hướng cô làm khẩu hình "Chó con mau cút mau cút".

...... Kỷ Gia Hoà tiến lại gần.

"Bạn học, sao anh không ngồi chung với bạn?"

Kỷ Gia Hòa ngay ngắn ngồi ở bên cạnh Giang Nghiên, theo thói quen bắt chéo hai chân, nhìn chằm chằm khuân mặt mơ hồ của Giang Nghiên ẩn hiện trong ánh đèn mờ ảo, một tay chống cằm, xem anh, lộ ra hai cái răng nhọn, "Anh như vậy thật giống như lạc lõng giữa xã hội."

"Chuyện gì."

Giang Nghiên nghiêng đầu, thấy bộ dạng bất lương của Kỷ Gia Hòa, cũng không nói lời nào, chuyển vị trí sang bên trái, cùng cô ngăn cách, rồi sau đó nhìn chằm chằm hai người đang biểu diễn trên sân khấu, nhấp môi, giọng nói bình đạm.

Kỷ Gia Hòa không chút do dự đuổi theo, nhét vào tay Giang Nghiên một viên kẹo: "Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi thử kẹo sữa có ngon không, nếu thích tôi sẽ đem nhiều hơn ."

Thiếu niên khẽ chau mày, vẻ mặt lãnh đạm, lông mi dài hơi rũ, đứng dậy, muốn rời đi.

Kỷ Gia Hòa đứng dậy, tuỳ ý cười ngô một cái. Lối đi vì nhỏ hẹp, nên khi đứng lên liền hoàn toàn ngăn cản đường đi của Giang Nghiên

"Làm gì."

Cho dù bị Kỷ Gia Hòa ngăn cản đường đi, Giang Nghiên sắc mặt cũng như cũ, thanh lãnh, tiếng nói trầm thấp bình tĩnh, nếu không phải là vì anh cau mày, thật đúng là khiến người ta không thể cảm nhận được sự tức giận

Đổi lại là người khác, có lẽ là Giang Nghiên đã lập tức bỏ đi.

Chỉ là....

Trong trường vẫn luôn truyền nhau một câu.

"Không tìm đường chết, không phải Kỷ Gia Hoà"

Vì thế Kỷ Gia Hòa tươi cười càng thêm xán lạn, thậm chí còn bước một chân lên ghế trong khán phòng của giảng đường.

Càng đem Giang Nghiên chắn kín mịt

Thân hình mảnh khảnh của thiếu niên lùi lại 2 bước, càng lui càng không thấy đường thoát

Giang Nghiên đáy mắt hàn ý càng sâu.

Kỷ Gia Hoà trên người thơm một mùi ngọt thanh, đột nhiên tiến lại gần, Giang Nghiên cằm cọ lướt qua mái tóc bồng bềnh của cô

Kỷ Gia Hòa đưa tay, chống một tay trên tường, một tay khác theo bản năng xuyên qua eo thiếu niên, khó khăn lắm mới ổn định thân hình, vừa vặn chặn không cho Giang Nghiên thoát ra

Đùa à, Kỷ Gia Hoà đánh gia quá cao đôi tay dài của mình rồi

"Hừ"

Thiếu niên rũ mắt, bắt gặp ánh mắt có chút ngại ngùng của cô, khẽ đặt ngón tay lên eo Kỷ Gia Hoà, đột ngột xoay người, đem cô ấn vào tường

Bất ngờ như vậy, Kỷ Gia Hò có chút nhói đau,đôi mắt tròn xoe ngập trong sương.(3)

(3) nguyên văn là "trong ánh mắt đám sương tràn ngập"

Theo sau, hương thơm gỗ đàn nhẹ nhàng man mát trên cơ thể Giang Nghiên ngày càng mãnh liệt, hơi thở ấm áp ngập tràn ở nơi cổ thanh tú lệ của Kỷ Gia Hoà, giọng nói trầm thấp dễ nghe.

"Thích như vậy?"

Bởi vì hôm nay sẽ đảm nhiệm vai trò dẫn chương trình , Kỷ Gia Hòa đem tóc búi lên gọn gàng, chỉ để lại trên trán một ít tóc mái, vì thế, hơi thở của Giang Nghiên, toàn bộ đều được Kỷ Gia Hoà cảm nhận được

Kỷ Gia Hoà thật ra muốn chạy trốn, nhưng cô tự biết nam nữ sức lực kém cách xa, liền chủ động từ bỏ giãy giụa, trong lòng hơi hoảng loạn, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra một chút nào

"Tôi vẫn là thích ở trên hơn nha."

Tới a.

Xem ai lưu manh hơn ai.

Kỷ Gia Hoà như vậy không giống như là thuần khiết trong sáng.

Nên trừng phạt !

Giang Nghiên ngây người, một lát sau, Kỷ Gia Hòa cảm giác lực ở cổ rốt cuộc cũng biến mất, chóp mũi quanh quẩn hương thơm gỗ đàn đã phai nhạt không ít, cô nhẹ  nhàng thở ra, vô thức giơ tay, gãi gãi nói còn ngứa trên cổ.

"Không biết xấu hổ."

"Vừa rồi chính là cô đem tôi đè ở trên tường, đến cuối cùng là ai ko biết xấu hổ?"

Thiếu niên không kiên nhẫn nới lỏng cổ áo, tựa hồ người trước mặt đã đem toàn bộ nhẫn nại của anh mà tiêu hao hết, hai đoạn xương quai xanh tinh xảo ưu nhã lộ ra dưới ánh đèn ấm áp

"Lớp 10 ban 5 Kỷ Gia Hoà, phá hư tài sản của trường, ký danh lần một"(4)

(4) ký danh : ký tên, ghi tên

Đôi mắt Giang Nghiên lãnh đạm lạnh lùng quét qua nơi Kỷ Gia Hoà ban nãy đi qua, sau đó thu hồi ánh mắt, không nhìn cô lấy một cái, trực tiếp bước đi.

Kỷ Gia Hòa đứng ở tại chỗ chớp chớp mắt.

Cô như thế nào đã quên.

Giang Nghiên hình như...... là thành viên của hội học sinh?

*** Vì lúc này Kỷ Gia Hoà và Giang Nghiên tạm thời chưa biết rõ về nhau nên tớ sẽ edit "anh/cô- tôi" nhé, khi nào Hoà tỷ biết được Nghiên ca lớn hơn thì sẽ là "em-anh" nhaaa!!

-

Phúc lợi mùng 1 hoan hỉ, Thỏ Thỏ mong tất cả mọi người bình an <3

Cầu sao sao :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro