Chương 5: Đừng cắn cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tưởng Văn Quyên mang Bùi Xuyên về nhà, rửa mặt cho anh, lại lấy nước để anh súc miệng.

Bùi Xuyên vẫn luôn an an tĩnh tĩnh, Tưởng Văn Quyên nhìn khuôn mặt tái nhợt của con mình, sờ sờ mái tóc đen của anh: "Vì sao Tiểu Xuyên lại cắn Trần Hổ?"

Lông mi Bùi Xuyên rũ xuống: "Cậu ta cướp bánh quy của con."

Tưởng Văn Quyên nhíu mày.

Tưởng Văn Quyên biết Bùi Xuyên đang nói dối, gia đình bọn họ xem như giàu có. Cái loại bánh quy có nhân nhà người khác không có, nhưng nhà bọn họ không chỉ có bánh quy, còn có chocolate. Bùi Xuyên sẽ không đánh nhau vì một cái bánh quy.

Mặc dù không nói, ánh mắt mẹ Bùi lại dừng trên chân Bùi Xuyên, trong mắt mang theo sự buồn bã. Kỳ thật Tưởng Văn Quyên cũng hiểu vì sao, khẳng định là bởi vì chân.

Mẹ Bùi ôn nhu ôm anh một cái, sau đó cười nói: "Mẹ đi nấu cơm, một lát là có thể ăn cơm, Tiểu Xuyên có muốn ăn gì không?"

Bùi Xuyên lắc đầu, mắt đen an tĩnh hiểu chuyện mà nhìn Tưởng Văn Quyên.

Bùi Hạo Bân chạng vạng mới về nhà, gần đây cha Bùi phải truy nã tội phạm, thường phải bận đến đêm khuya. Sau khi cha Bùi trở về, bầu không khí trong nhà im lặng một giây.

Nhà Bùi Xuyên có một chiếc TV màu, đặt ở phòng khách, trong năm 96 xem như thứ hiếm có. Tưởng Văn Quyên đang xem chương trình âm nhạc với Bùi Xuyên, mẹ Bùi không quay đầu, Bùi Hạo Bân nói trước, "Anh đã về."

Cha Bùi nhìn vợ mình, lại sờ sờ đầu con trai.

Bùi Xuyên ngửa đầu nhìn cha, trong đôi mắt không có chút căm ghét nào. Trong lòng Bùi Hạo Bân cảm thấy đau xót.

Tưởng Văn Quyên oán cha Bùi liên lụy tới Bùi Xuyên, hai người lâu lâu lại cãi nhau.

Khoảng thời gian trước có một đêm hai người đều bận, Tưởng Văn Quyên phải mổ, Bùi Hạo Bân cũng làm việc. Bọn họ đều cho rằng người kia sẽ đón Bùi Xuyên, kết quả trở về mới biết hai người đều không đi, đêm đó Tưởng Văn Quyên cuồng loạn khóc cả một đêm.

Tưởng Văn Quyên và Bùi Hạo Bân tuy rằng là hôn nhân do xem mắt, nhưng sau khi kết hôn cũng rất ngọt ngào. Đặc biệt là sau khi sinh Bùi Xuyên, nhưng sau khi Bùi Xuyên bị chặt đứt chân, Tưởng Văn Quyên không có cách nào không hận Bùi Hạo Bân.

Mẹ Bùi hận chồng làm kẻ thù hại con trai mình, để con trai mình bị kẻ thù chặt đứt hai chân.

Lúc ấy nhìn thấy Bùi Xuyên cả người đầy máu, trái tim Tưởng Văn Quyên đều nát.

Bùi Hạo Bân phát hiện phòng bếp không để lại cơm cho mình, tự nấu một bát mì ăn. Ăn xong lại tới nói chuyện với Bùi Xuyên một lát, hỏi cái gì anh trả lời cái đó, cực kỳ hiểu chuyện.

Tưởng Văn Quyên mắt lạnh nhìn, tới 9 giờ tối, mẹ Bùi lau mặt cho Bùi Xuyên, nhắc anh đi ngủ sớm.

Anh kéo tay áo mẹ.

"Mẹ." Anh ngẩng đầu, "Con muốn tắm rửa."

"Hôm nay trời không nóng, con lại không hoạt động nhiều, trên người không bẩn, ngày mai tắm sau."

Bùi Xuyên mím môi: "Con muốn tắm rửa."

Anh không nói nguyên nhân anh cắn Trần Hổ cho Tưởng Văn Quyên, Tưởng Văn Quyên nhíu mày, cuối cùng vẫn đi đun nước.

Mẹ Bùi cởi quần áo cho Bùi Xuyên, đặt cậu bé gầy yếu vào bồn gỗ.

Bùi Xuyên nhìn phần chân xấu xí bị cụt của mình, không nói gì.

Tưởng Văn Quyên cũng thấy, đây là nỗi đau khó có thể thừa nhận trong lòng, nhưng không thể để con trai nhỏ tự mình tắm rửa, mẹ Bùi kiên nhẫn tắm cho anh, lại lau khô người, sau đó mang anh đi ngủ.

Trước khi ngủ Tưởng Văn Quyên vẫn dặn dò: "Muốn đi vệ sinh không được nhịn, phải nói với cô giáo và mẹ biết chưa?"

"Biết." Anh nhẹ giọng nói, "Mẹ, mẹ kể truyện cổ tích cho con nghe đi."

Tưởng Văn Quyên vừa cười đồng ý, bên ngoài có người gõ cửa: "Bác sĩ Tưởng! Bác sĩ Tưởng có nhà không?"

Bùi Xuyên nhìn mẹ vội vàng đi ra ngoài, không quay lại.

Anh không được nghe truyện cổ tích, dời ánh mắt sang bên tường, nơi đó trước kia dùng phấn để đo chiều cao của anh. Trước kia mỗi khi lớn thêm một tuổi, cha mẹ đều vui vẻ hạnh phúc đo cho anh một lần.

Sau đó bị Bùi Hạo Bân chảy nước mắt xóa đi, chỉ để lại vài dấu vết mơ hồ.

Bùi Xuyên trợn mắt nhìn, một lúc sau mới nhắm mắt lại.

Anh hiểu, anh vĩnh viễn cũng sẽ không cao được như cha.
~
Mùng 3 tháng tám, là sinh nhật Phương Mẫn Quân, cô Tiểu Triệu hướng dẫn cả lớp hát chúc mừng sinh nhật cho cô bé.

Bối Dao ngồi trong đám người vỗ tay nhỏ ca hát, nhùn xung quanh mới phát hiện Bùi Xuyên không tới đi học, đương nhiên, Trần Hổ cũng không tới. Trong lòng cô rất sốt ruột, sao Bùi Xuyên không tới nhà trẻ a?

Bối Dao hỏi cô Tiểu Triệu, cô Tiểu Triệu: "Mẹ Bùi Xuyên nói không cần đi nhà nhẻ, chờ tới tháng chín, trực tiếp đưa em ấy đi Học Tiền Ban."

Bối Dao trợn tròn mắt.

Trong trí nhớ của cô, biết cái Học Tiền Ban này. Học Tiền Ban ở trong trường Tiểu học Dục Bác, cách nhà trẻ khá xa, lại không cùng đường.

Giống như đời trước, Bùi Xuyên không thể học xong nhà trẻ.

Cô Tiểu Triệu thở dài, đáng thương Bùi Xuyên, nhưng cũng hiểu Bùi Xuyên không thích hợp học ở đây.

Bởi vì bọn nhỏ đều thấy Bùi Xuyên đánh nhau, đôi mắt lạnh băng. Anh điên cuồng cắn Trần Hổ, làm tất cả đứa nhỏ đều sợ hãi.

Bối Dao nhỏ rất khổ sở.

Trên đường Triệu Chi Lan bế cô về nhà cô đều nghĩ chuyện này, buổi chiều Triệu Tú tới gõ cửa, trong tay cầm một miếng bánh kem.

Triệu Tú có xương gò má cao, mi rất nhỏ rất nhỏ, vừa vào cửa đã đưa bánh kem vào trong tay Triệu Chi Lan, sau nhéo khuôn mặt nhỏ của Bối Dao.

Bối Dao chớp chớp mắt to, nhỏ giọng chào: "Dì Tú."

Triệu Tú cười nói: "Vẫn là mặt Dao Dao nhéo thoải mái, tới đây để dì xem, nghe nói lúc trước cháu bị ốm, ốm cũng không thấy gầy, khuôn mặt tròn xoe, vừa thấy là biết có phúc khí."

Bối Dao quay lại nhìn mẹ mình.

Triệu Chi Lan mặt đen như đáy nồi, cố tình Triệu Tú vẫn tiếp tục: "Ai, không giống Mẫn Mẫn nhà tôi, không có nhiều thịt. Tuy rằng tất cả mọi người đều nói con bé giống Thường Tuyết, lớn lên đẹp, nhưng mà tôi lại thấy Dao Dao đáng yêu hơn."

Triệu Chi Lan ngoài cười nhưng trong không cười: "Nói đùa, Mẫn Mẫn nhà cậu rất đẹp."

Thấy Phương Mẫn Quân được khen, Triệu Tú vừa lòng đi về.

Thường Tuyết là một người nổi tiếng, quay rất nhiều phim. Khi Bối Dao học tiểu học còn rất thích. Năm 96 Thường Tuyết được xưng là "Ngọc Nữ", mà Phương Mẫn Quân có khuôn mặt giống Thường Tuyết bảy phần, được xưng là "Ngọc Nữ" nhỏ.

Bối Dao cảm thấy chỗ nào không đúng lắm, nhưng mà ký ức dừng ở năm lớp 3, cô lại không nghĩ ra.

Cô chán nản nghĩ, mình thật nhiều thịt thịt, Phương Mẫn Quân xác thật vừa nhẹ nhàng vừa đẹp.

Triệu Chi Lan càng tức giận, mẹ Bối hơi béo, sợ bị người ta nói, mà Triệu Tú lần nào cũng nói. Sinh con gái giống Thường Tuyết thì sao! Lại không phải là Thường Tuyết, trẻ con, vẫn là Dao Dao nhà mình nhìn đáng yêu ngốc manh hơn.

Bối Dao nhón chân lấy bánh kem trên bàn, Triệu Chi Lan nói: "Mới ăn cơm, ăn bánh kem không tiêu hóa được, sẽ đau bụng."

Bánh kem kia là bánh kem cứng, cũng gọi là bánh bơ thực vật. Triệu Chi Lan luyến tiếc mua, nhà bọn họ già già trẻ trẻ, bao nhiêu người phải nuôi. Bối Dao ăn sinh nhật chỉ mua một túi kẹo trái cây, lại nấu một chén chè trứng gà.

Bối Dao tuy rằng có chút thèm, nhưng cô lắc đầu, đôi mắt cười thành vầng trăng cong cong: "Tách ra hai cái, mẹ ăn một cái, một cái cho Bùi Xuyên."

Tay nhỏ khoa tay múa chân làm động tác cắt, Triệu Chi Lan sửng sốt một lúc lâu. Cuối cùng khẳng định gật gật đầu: "Đúng vậy, lấy cho cậu bé một miếng."

Triệu Chi Lan cắt ra, nhìn con gái mình, vừa mềm lòng vừa buồn cười: "Mẹ không thích ăn, để lại cho con. Đi, chúng ta đưa cho Bùi Xuyên trước."

Nhà Bùi Xuyên ở đối diện, hai mẹ con đi lên tầng, gõ cửa nhà tầng bốn.

Tiếng bước chân mạnh mẽ vang lên, ngay sau đó bên kia xuất hiện khuôn mặt kiên nghị của Bùi Hạo Bân. Cha Bùi làm cảnh sát, trên người một thân chính khí. Cha Bùi cẩn thận nhìn nhìn, phát hiện hai mẹ con rất quen mắt, hình như ở cùng một khu phố, quên mất tên người ta cũng hơi xấu hổ.

Triệu Chi Lan cười cười: "Tôi họ Triệu, chào cảnh sát Bùi. Dao Dao và Tiểu Xuyên là bạn cùng lớp, tới đây đưa bánh kem cho cậu bé."

Bùi Hạo Bân cúi đầu, thấy một cô bé búi tóc hai bên, mắt to ngập nước, làn da rất trắng. Lông mi vừa dài vừa cong, giống như búp bê vậy.

Cô bé có chút sợ người lạ, nhỏ giọng chào chú dưới sự hướng dẫn của Triệu Chi Lan.

Tuy là Bùi Hạo Bân, cũng bị cô làm cho mềm lòng. Cha Bùi hiền lành cười nói: "Tiểu Xuyên ở trong phòng, Dao Dao vào chơi với bạn đi. Tiểu Triệu, không chê thì vào ngồi chơi một lát, uống cốc nước."

"Không cần không cần, chỉ đưa miếng bánh kem thôi mà, cảnh sát Bùi anh có việc thì cứ đi, Dao Dao đi xem Tiểu Xuyên, đưa xong ra ngay ấy mà."

Bối Dao thật cẩn thận cầm bánh kem đi theo Bùi Hạo Bân vào trong phòng Bùi Xuyên.

Bùi Hạo Bân đẩy cửa ra, một cậu bé đang ngồi ngay ngắn viết chữ trên bàn học.

Anh đang chuẩn bị để vào Học Tiền Ban.

"Tiểu Xuyên, có bạn tới tìm con."

Bối Dao khẩn trương mà nhìn Bùi Xuyên. Phòng của anh lớn hơn phòng cô rất nhiều, thiết kế rất đơn giản, đồ vật đặt ngay ngắn, không giống như phòng cô hay bị mẹ chê là cái ổ mèo.

Bùi Xuyên quay đầu, đôi mắt đen nhánh xuyên qua thân hình cao lớn của cha, nhìn thấy cô bé kia.

Cô cầm một miếng bánh kem to bằng nửa bàn tay người lớn, thấy anh nhìn qua, trong lúc nhất thời không biết có nên cười không, có vài phần nhút nhát mà đến gần anh.

Bàn tay cô nâng lên cao cao: "Bùi Xuyên, cho cậu ăn."

Anh im lặng nhìn cô.

Đây là một cô bé không sợ suy sụp.

Lần đầu tiên cô cho anh một chiếc máy bay giấy, anh xé, còn đánh vào tay cô.

Lần thứ hai là bông hoa sen xinh đẹp kia, anh ném xuống bàn.

Lần này là một miếng bánh kem, bông hoa phía trên còn chưa hoàn chỉnh.

Cô thấp thỏm nhìn anh, ánh mắt trong trẻo lại mềm mại.

Anh nhớ rõ cô còn rất nhỏ, nhỏ hơn anh một tuổi, phỏng chừng còn học một năm nhà trẻ. Mà tháng sau anh phải đi Học Tiền Ban, có thể sẽ không được nhìn thấy cô.

Anh vươn tay, cầm lấy miếng bánh kem cô mang đến.

Đôi mắt hạnh sáng bừng lên, cô dùng đôi mắt nói cho anh, miếng bánh kem này ăn rất ngon, ít nhất là thứ cô thích nhất.

Bùi Xuyên vẫn không nói một câu.

Cho dù là một câu cảm ơn.

Nhưng mà Bối Dao rất vui, khuôn mặt tròn hồng hồng định ra ngoài với chú Bùi.

Cổ áo phía sau bị giữ chặt.

Có một người kéo cô lùi về phía sau.

Cô ngây thơ quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt đen của anh nhìn mình.

Bối Dao nhớ rõ hôm đó Bùi Xuyên cũng cắn Trần Hổ như vậy, kéo Trần Hổ qua đó, sau đó...... Cô che lại cánh tay theo bản năng. Đừng cắn cô, nếu Bùi Xuyên không thích, cô sẽ không bao giờ tới, cô sợ đau.

Cô vừa định gọi chú Bùi.

Cậu bé trầm mặc thả một nắm kẹo chocolate vào túi yếm của cô, sau đó buông cổ áo của cô ra, ý bảo cô có thể đi rồi.

Bối Dao sờ sờ kẹo trong túi, lại ngẩng đầu nhìn anh.

Anh vẫn không nói với cô một chữ, quay đầu cầm bút ngồi viết chữ.

Anh dùng bút chì viết từng chữ một, ngay ngắn mà rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro