《Quyển 2: Cục》Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửu Long, Hồng Kông

Số 25 đường Waterloo, Du Ma Địa

Bệnh viện Kwong Wah

Mạc Hàn, bây giờ không phải lúc để ngủ, mau tỉnh dậy đi!

Ồn quá......

Mạc Hàn, nhìn tên của mình đi. Mạc là "không", Hàn là "lạnh", vậy tên của cô viết hoa là "KHÔNG LẠNH"! Sao lạnh có chút thôi mà đã chịu không được vậy? Bị người khác biết thì người ta sẽ cười đến rụng răng đó!

Ổn chết được......

Mạc Hàn, cô đừng ngủ, nếu buồn ngủ quá thì để tôi hát cho cô nghe vậy! Tôi từng là TOP của dàn hợp xướng ở trại trẻ mồ côi đó!

Đừng có hát......

Vậy tôi hát nha!

Thật ra không cần phải hát đâu......

Khụ khụ khụ, chúng ta cùng nhau vui vẻ đến trường nào, chúng ta là những đứa con mà Đức Giê-hô-va yêu quý nhất, chúng ta đang......

"Đã nói là đừng có hát mà! Đới Manh, cô ồn chết được!"

Mạc Hàn cuối cùng cũng tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, đột ngột ngồi dậy khỏi giường, Khâu Hân Di ngủ gật bên giường bị đánh thức, lo lắng bật dậy khỏi ghế ngồi.

"Hàn Hàn, chị tỉnh rồi?!" Khâu Hân Di kích động ôm lấy vai Mạc Hàn, vội vàng nói: "Tiểu tổ tông ơi cuối cùng chị cũng tỉnh, chị làm em sợ muốn chết đó có biết không hả? Nào, chị ngoan ngoãn ngồi vững cho em, em đi tìm Doctor Wong đến khám cho chị, ngoan ngoãn chờ em nha!"

Khâu Hân Di biến mất như một cơn lốc, khiến tấm rèm bên cửa sổ tung bay theo gió. Một cơn gió mát thổi qua mặt Mạc Hàn, lúc này nàng mới bình tĩnh trở lại, cẩn thận quan sát phòng bệnh.

Phòng đơn, có buồng vệ sinh riêng, TV máy lạnh và các thiết bị khác đều có sẵn, giường trông bệnh nằm ở góc. Mạc Hàn nhớ đến vừa rồi Khâu Hân Di ngủ trên chiếc ghế nhỏ cạnh giường mình, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, người này không lên giường trông bệnh nằm mà lại cực khổ dựa vào đầu giường, chắc chắn là muốn nhìn thấy mình tỉnh dậy sớm nhất.

"Loan Loan ngốc." Mạc Hàn than, nhấc chăn lên chuẩn bị rời giường, vừa cúi đầu đã nhìn thấy đôi dép mà Khâu Hân Di tri kỷ để lại cho mình, khóe môi Mạc Hàn khẽ nhếch lên, lẩm bẩm nói: "Vẫn săn sóc tỉ mỉ như vậy."

Nàng không biết mình đã nằm đây được bao lâu, khi bước đi thì phần eo có hơi tê nhức, Mạc Hàn chỉ có thể dùng tay đỡ eo, chậm rãi bước vào toilet. Nhìn bản thân trong rương, trên mặt cái vài vết thương nhỏ do tê cóng nhưng đã được điều trị. Nàng thử cử động các cơ mặt của mình, dường như phục hồi cũng rất tốt.

Xa xa có tiếng bước chân dồn dập và hỗn loạn, thêm cả tiếng nói chuyện của Khâu Hân Di với bác sĩ. Mạc Hàn sợ Loan Loan sẽ lại lảm nhảm với mình liền vội vàng chạy từ toilet về lại giường, cẩn thận đặt dép vào vị trí cũ, giữ nguyên tư thế ngồi trước khi Khâu Hân Di rời đi, ngoan ngoãn như một học sinh tiểu học.

"Doctor Wong, bên này." Khâu Hân Di dẫn bác sĩ vào phòng bệnh.

"Xin chào Madam Mạc! Tôi là Hoàng Lập Văn, người phụ trách trụ sở cảnh sát phân khu của bệnh viện Quảng Hoa." Doctor Wong vô cùng nhã nhặn đã để lại ấn tượng tốt với Mạc Hàn.

"Xin chào Doctor Wong! Xin lỗi vì đã làm phiền anh!"

"Không có gì đâu, Madam. Đây là việc tôi nên làm."

Khâu Hân Di ở bên cạnh vội vàng la lên: "Hai người đừng có đứng đó khách sáo với nhau nữa. Doctor Wong, mau kiểm tra xem chị ấy có vấn đề gì không đi."

Hoàng Lập Văn tao nhã đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi lên, cười nói: "Madam đã tỉnh dậy nên về cơ bản đã không có gì đáng ngại nữa rồi. Còn lại đều là vết thương ngoài da, y tá của chúng tôi sẽ đưa thuốc đến cho Madam đúng giờ. Đừng lo lắng, tôi tin Madam sẽ nhanh chóng bình phục thôi."

"Thật sao? Tuyệt quá! Hàn Hàn của chúng ta không sao cả!" Khâu Hân Di vui vẻ chạy đến ôm lấy cổ Mạc Hàn, trông có vẻ mạnh mẽ nhưng lại rất thận trọng để Mạc Hàn không bị đau.

Mạc Hàn nhìn Khâu Hân Di cười cong cả mắt, còn vui vẻ hơn cả mình, bất đắc dĩ nói với Hoàng Lập Văn: "Trông em ấy vui vẻ chưa kìa. Làm Doctor Wong chê cười rồi!"

"Không sao, mối quan hệ của hai người thật khiến người ta hâm mộ! Khâu tiểu thư ở với Madam cả ngày lẫn đêm, về cơ bản là không hề chợp mắt. Vài vị Madam trong lực lượng cảnh sát của cô cũng muốn thay ca để cô ấy nghỉ ngơi một chút, Khâu tiểu thư không đồng ý, nhất quyết đòi ở lại đến khi cô tình thì thôi."

"Loan Loan......" Hai mắt Mạc Hàn đẫm lệ, nhìn về phía Khâu Hân Di.

"Ôi......" Khâu Hân Di vội vàng đổi chủ đề, nói: "Hàn Hàn, chị có đói không? Để em đi mua đồ ăn cho chị nhé!"

Khâu Hân Di nói thế, Mạc Hàn thực sự có chút đói, sờ bụng mình, gật đầu nói: "Vậy làm phiền em, Loan Loan."

Khâu Hân Di dùng ngón tay gõ nhẹ lên chóp mũi Mạc Hàn, nở nụ cười trìu mến: "Còn khách khí với em như vậy thì coi chừng em đánh chị đó!"

Khâu Hân Di hấp tấp lại biến mất sau cánh cửa như một cơn gió, chỉ để lại mùi thơm trong căn phòng, Mạc Hàn nhăn mũi dùng sức ngửi thử, lẩm bẩm: "Loan Loan thật đúng là một người nhớ tình xưa, nhiều năm vậy rồi mà em ấy vẫn sử dụng loại nước hoa này."

Hoàng Lập Văn đang đứng bên cạnh nhìn thấy vậy liền nói: "Nếu Madam không có việc gì khác thì tôi xin về phòng, vẫn còn bệnh nhân đang chờ tôi. Nếu có chuyện thì cô chỉ cần nhấn nút, y tá sẽ chạy đến ngay."

Lúc này Mạc Hàn mới nhớ tới Hoàng Lập Văn đã bị cả hai bỏ quên, vội vàng mỉm cười xin lỗi, gật đầu nói: "Doctor Wong vất vả rồi!"

Nhìn Hoàng Lập Văn đi ra cửa, Mạc Hàn chợt nhớ đến một người.

Mạc Hàn vội gọi anh ta lại, hỏi: "Đúng rồi, hẳn là có một Madam nữa nhập viện chung với tôi......"

Hoàng Lập Văn vội vàng quay người định trả lời Mạc Hàn thì đột nhiên bị Tiền Thiếu đẩy cửa xông vào cướp lời, "Ý chị là Đội trưởng Đới hả? Chị ấy còn thảm hơn cả chị!"

Tim của Mạc Hàn chệch một nhịp, vội hỏi: "Đới Manh như thế nào? Cô ấy không sao chứ? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?"

Tiền Thiếu nói với Hoàng Lập Văn: "Doctor Wong, anh đi làm việc đi, để tôi giải thích với Madam là được."

Hoàng Lập Văn khẽ gật đầu, liếc nhìn Mạc Hàn đầy ẩn ý, xoay người rời đi không nói một lời.

Mạc Hàn vừa nghe thấy hai chữ "giải thích", cả người liền lập tức tê dại.

Mạc Hàn đương nhiên nhớ rõ buổi tối ngày hôm đó, mình và Đới Manh bị nhốt trong kho lạnh hơn 40 độ âm. Đới Manh khoác toàn bộ quần áo của mình lên người nàng, ôm chặt lấy nàng dùng nhiệt độ cơ thể của bản thân để sưởi ấm cho nàng, nhờ đó mà cứu Mạc Hàn một mạng. Nàng vẫn nhớ những lời động viên mà Đới Manh nói với mình lúc đó, nhưng cơ thể lại quá yếu để có thể đáp lại. Nàng vẫn nhớ khi ý thức của mình dần trở nên mơ hồ, khi giọng nói của Đới Manh cùng dần yếu đi, có thể cũng dần trở nên lạnh như băng giống như mình......

"Tiền Thiếu, mau nói cho tôi biết, Đới Manh đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tiền Bội Đình tránh né ánh mắt của Mạc Hàn, vẻ mặt vô cùng phức tạp nói: "Việc này em không nói được, Đội phó Mạc tự mình đi xem đi. Chị ấy ở C506."

"Tòa C sao? Không phải đó là phòng cho nhiều người sao? Cô ấy bị thương nặng như vậy sao không lại nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt?" Mạc Hàn đương nhiên có chút tức giận.

Tiền Bội Đình vô tội xòe hai tay ra, nói: "Chị ấy để phòng đơn cuối cùng cho Madam, nói mình da dày không cần dùng. Tính tình chị ấy bướng bỉnh, tụi này cũng không còn cách nào khác."

Mạc Hàn giận dữ xỏ giày, "Đi! Đưa tôi đến phòng Đới Manh!"

Càng đến gần phòng bệnh của Đới Manh, trái tim Mạc Hàn càng lúc đập càng nhanh, nâng tay lên chạm vào trước ngực, cảm nhận phản ứng sinh lý kỳ lạ này. Một người vốn luôn điềm tĩnh và thờ ơ, bây giờ lại không thể kiểm soát được nhịp tim của chính mình, thậm chí càng kìm nén thì càng mất khống chế. Đới Manh rốt cuộc đã làm gì với mình vậy, rõ ràng là người không chịu bị ngoại giới ảnh hưởng, nhìn xem bây giờ mình đang có dáng vẻ gì này......

Mạc Hàn nắm chặt tay, trong lòng oán giận: Mình đang nghĩ cái quái gì vậy? Mình chỉ muốn...... không muốn nợ cô ta bất cứ ân huệ nào thôi! Đúng, không hơn không kém!

Mạc Hàn tâm loạn như ma, cả đường đi theo Tiền Thiếu đến C506 trong tình trạng thất hồn lạc phách.

"Đây, là nơi này." Tiền Thiếu chuyển mắt nói: "Cũng đến giờ Vân tỷ đến đây thay cả rồi. Tôi xuống lầu xem chị ấy đã đến chưa, Madam, chị vào trong trước đi." Nói xong, Tiền Thiếu rời đi như bỏ chạy.

Mạc Hàn chăm chú nhìn theo, sao có thể không nhận ra lời nói lảng tránh của Tiền Thiếu chứ. Trong lòng càng lúc càng lo lắng, sau khi đứng ở cửa một lúc lâu, Mạc Hàn cuối cùng cũng lấy hết can đảm đẩy cửa phòng Đới Manh ra.

Cảnh tượng trước mắt, làm Mạc Hàn hoàn toàn choáng váng......

Trên mặt Đới Manh dán đầy băng y tế, tay phải bên người có treo một ống truyền tĩnh mạch, tay trái vụng về cầm đũa, liều mạng chiến đấu với một miếng sườn lượn.

Nghe có người đẩy cửa đi vào, Đới Manh không ngẩng đầu lên chỉ phàn nàn:: "Tiền Thiếu, nhờ em lấy nĩa cho tôi thôi mà lâu như vậy sao? Tôi sắp chết đói rồi!"

Mạc Hàn thất thần nhìn hộp cơm rỗng tuếch trên bàn đầu giường, lại nhìn hộp cơm sườn heo lớn mà Đới Manh đang chiến đấu cùng, vẫn đứng yên đó, im lặng.

Thấy người đi vào hồi lâu mà không có phản ứng gì, lúc này Đới Manh mới thiếu kiên nhẫn ngẩng đầu lên nói: "Tiền Thiếu?"

"Mạc Hàn?!" Chờ đến khi thấy người đến là ai, Đới Manh sợ đến run rẩy, tay cũng run lên, đũa rơi xuống đất

Mạc Hàn từng bước đến gần giường bệnh của Đới Manh với vẻ mặt vô cảm.

"Đới Manh, Tiền Thiếu nói với tôi là cô rất thảm."

Đới Manh ngửa mặt mình lên, nói với Mạc Hàn, "Đúng vậy, rất thảm mà!"

"Đới Manh, Tiền Thiếu nói với tôi là cô sắp đi đời rồi."

Đới Manh xoa bụng, vẻ mặt ủy khuất, "Chính xác, sắp đói đến đi đời nhà ma rồi!"

Mạc Hàn không biết tâm tình của mình như thế nào lúc đi đến bên giường bệnh của Đới Manh. Nàng nâng đôi tay hơi run rẩy của mình lên, chỉ vào hộp cơm còn sót lại trên bàn đầu giường, "Đều là do cô ăn hết sao?"

Đới Manh còn chưa kịp trả lời thì bà lão ở giường đối diện đã nhịn không được mà cướp lời: "Không chỉ có nhiêu đó, nhìn dưới gầm giường đi."

Mạc Hàn vừa cúi đầu xuống thì đỉnh đầu suýt nữa nổ tung vì tức giận, dưới chân có mấy cái túi nilon xiêu vẹo, chứa đầy hộp cơm thừa.

Đới Manh ngượng ngùng cười nói: "Không phải đều do tôi ăn, đồ ăn của Tiền Thiếu và Đại C cũng để ở đây."

Bà lão ngay thẳng lập tức vạch trần cô: "Là cô ta ăn hết cả đấy, lão đây tận mắt nhìn thấy mà. Sống lâu vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên lão thấy một cô gái ăn được nhiều vậy, thực sự mở rộng tầm mắt."

"Bà!" Đới Manh oán giận: "Sao ngài lại quan sát tôi kỹ như vậy?"

Bà lão đáp: "Phòng bệnh này chỉ có mỗi ta với cháu, không nhìn cháu thì nhìn ai?"

Đới Manh bất đắc dĩ trợn mắt, tỏ vẻ tức giận, bị bà lão quấy rầy, Mạc Hàn cũng thấy buồn cười mà quên mất mình đang tức giận chuyện gì. Vừa nghe Đới Manh và bà lão đấu võ mồm, vừa im lặng cúi xuống dọn dẹp đống bừa bộn trên sàn, đồng thời cũng dọn luôn đống rác trên bàn. Đới Manh không cầm đũa nữa, nói nàng dọn luôn mấy hộp chưa ăn xong này đi.

Mạc Hàn phớt lờ cô, xách một túi rác lớn đi ra ngoài. Một lúc sau nàng quay lại, trong tay cầm thêm một cái nĩa.

"Cho cô." Mạc Hàn lạnh lùng đưa nĩa cho cô.

"Cảm ơn cảm ơn!" Đới Manh thụ sủng nhược kinh, nhanh chóng dùng cả hai tay cầm lấy nĩa.

Mạc Hàn đặt một tay ở sau lưng, Đới Manh không nhìn thấy ngón tay của nàng lúc này đang cấu véo vạt áo, quần áo dù có nhăn nheo đến đâu thì trái tim Mạc Hàn vẫn rối loạn như cũ.

Cuối cùng sau khi Đới Manh giải quyết xong món cơm cuộc thịt heo, Mạc Hàn mới lúng túng nói, giọng nhỏ nhẹ như tiếng muối: "Tôi mới nên là người phải nói lời cảm ơn."

Đới Manh ngẩn người, thật ra là muốn giả vờ như không nghe thấy, nhưng phản ứng của cơ thể đã làm cô không thể nào bỏ qua câu này một cách tự nhiên được, đành phải xua tay cười nói: "Không có chi, tôi không bị sao cả!"

Mạc Hàn cảm thấy ủy khuất vô cớ, khóe mắt đỏ lên, "Nếu cô không sao cả thì tại sao Tiền Thiếu lại chạy đến phòng tôi nói cô thảm, sắp đi đời, muốn nói gì đó với tôi là sao? Có biết lúc đó tôi sợ muốn chết không!"

"Tiền Thiếu này," Đới Manh nghiến răng nghiến lợi nói, "Em ấy cố ý! Tôi chỉ nhờ em ấy đi tìm nĩa ăn giúp thôi thế mà lại đi tìm cô, muốn làm tôi xấu mặt, chờ xem em ấy quay lại rồi tôi giải quyết thế nào."

Mạc Hàn khịt mũi, nghiêng người ngồi xuống bên giường Đới Manh, nhìn mặt cô, thấy Đới Manh có chút ngượng ngùng, vội vàng cúi đầu, "Đừng nhúc nhích!" Mạc Hàn một tay nâng cằm Đới Manh lên, để cô đối mặt với mình.

"Sao lại bị thương nặng như vậy?" Trên mặt Đới Manh dán bảy tám cái băng gạc, nếu không lộ ra đôi mắt to lanh lợi kia thì căn bản không nhận ra được là ai.

"Cũng không nặng thế đâu, bên trong băng có thuốc, chờ khô là có thể tháo ra được rồi."

"Thật không?"

"Tôi lừa cô làm gì? Với khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa tuấn tú này, sao tôi có thể để nó gặp chuyện được."

"Vô sỉ!" Mạc Hàn cuối cùng cũng bật cười.

"Không ổn!" Tiền Thiếu đột nhiên lao vào phòng bệnh, hổn hển nói: "Ở tòa C có người muốn nhảy lầu! Xe của chuyên gia đàm phán bị kẹt trên đường tới đây, Sir lớn muốn mọi người kéo dài thời gian trước."

Đới Manh lập tức xốc chăn lên, Mạc Hàn vội vàng dùng tay chặn cô lại, "Cô đừng đi, để tôi đi là được."

Đới Manh cười vỗ vai nàng, chỉ vào khuôn mặt có chút buồn cười của mình: "Khuôn mặt hiện tại của tôi dễ tiếp cận người ta nhất, để tôi đi đi."


Cửu Long, Hồng Kông

Số 25 đường Waterloo, Du Ma Địa

Bệnh viện Kwong Wah

Sân thượng tòa C

"Tại sao! Tại sao! Em không tốt chỗ nào? Chê em xấu sao? Chê em xấu thì em có thể phẫu thuật thẩm mỹ! Chỉ cần anh đừng chia tay với em thì em có thể làm bất cứ điều gì anh muốn!"

Cô gái đứng trên sân thượng điên cuồng gào thét, cơ thể đung đưa, chỉ cần tiến lên thêm một bước nữa là sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Đới Manh, Mạc Hàn và Tiền Thiếu đang trốn sau tường.

Việc leo nhiều tầng liên tục có hơi quá sức với Đới Manh và Mạc Hàn, Mạc Hàn chống hông thở hổn hển, trong khi Đới Manh tay phải còn cầm ống truyền dịch và cây treo, vác cả hai thứ lên tận sân thượng.

"Tôi đi nói chuyện với cô ấy, xem có cơ hội nào thuyết phục cô ấy xuống dưới không. Nếu khuyên không được thì tôi sẽ vừa nói chuyện vừa phân tán sự chú ý của cô ấy, hai người có thể nhân lúc này chia thành hai hướng kéo cô ấy xuống. Chú ý đừng để bị phát hiện, tôi thấy cảm xúc của cô ấy không được ổn định cho lắm." Đới Manh nói.

Tiền Thiếu thấp giọng: "Đội trưởng Đới, chị phải cẩn thận."

"Yên tâm đi!" Dứt lời, Đới Manh kéo theo đẩy cây treo thanh truyền dịch của mình đi ra từ sau tường, ngáp một cái thật to muốn tạo tiếng động lớn.

"Wao, thời tiết thật là đẹp mà!" Đới Manh cố ý cao giọng nói.

"Ai đó?" Cô gái đang căng thẳng tinh thần lập tức phát hiện ra Đới Manh, cảnh giác xoay người, trừng mắt nhìn cô: "Cô đến thuyết phục tôi đừng nhảy lầu à?"

Đới Manh giả vờ thong dong liếc mắt nhìn cô gái, nhưng thật ra là đang quan sát cử động của nàng để phân tích trạng thái tinh thần hiện tại. Người hơi ngả về sau, mắt cá chân khuỵu xuống, bắp chân run rẩy kịch liệt, nắm chặt điện thoại trong tay, điện thoại đang gọi video, nhưng khoảng cách quá xa, Đới Manh không nhìn được người bên kia là ai.

Đới Manh trợn mắt nói, "Cô là ai vậy? Ai quan tâm cô có nhảy lầu hay không chứ, tôi chỉ là khách qua đường lên đây hóng gió thôi, cô bận việc của mình đi đừng quan tâm đến tôi."

Cô gái hung tợn trừng mắt nhìn Đới Manh, quay người tiếp tục hét vào điện thoại: "Anh nói đi chứ! Anh mau nói đi! Nếu anh không đồng ý tiếp tục hẹn hò với tôi thì tôi nhảy lầu đó!"

Người bên kia nói gì đó, nhưng Đới Manh có cố gắng căng tai ra đến mức nào cũng không nghe được, chỉ thấy cô gái kia sau khi nghe xong liền hung hăng ném điện thoại xuống lầu, hét lên: "Nếu anh đã quả quyết như vậy thì tôi chết cho anh xem!"

Nói xong liền giang hai chân, nhắm mắt lại, từ từ nghiêng người về phía trước.

"Tiểu thư chờ đã!" Đới Manh gọi lại nàng, thật ra lúc này Mạc Hàn đã lẻn đến trốn sau tủ điện, dù cho Đới Manh không gọi thì Mạc Hàn cũng có thể chạy tới kịp để giữ chặt lấy nàng.

"Để tôi yên, tôi quyết tâm chết ở đây, không ai làm tôi đổi ý được đâu."

"Tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn nhắn nhở cô thôi......"

"Nhắc nhở tôi? Nhắc rằng sau khi tôi tự sát thì bố mẹ sẽ đau khổ, người thân và bạn bè sẽ buồn, còn anh bạn trai đã đá tôi sẽ vui vẻ hơn vì đã vứt được một rắc rối lớn sao?"

"Tiểu thư, cô nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ muốn nhắc cô là khi nhảy lầu thì phải ngả người ra sau, nếu nhảy xuống trong tư thế giống của cô thì khi tiếp đất mặt sẽ đập xuống, nghe nói kiếp sau sẽ biến thành Trư Bát Muội* đó."

Cô gái tức giận nói, "Tôi sắp chết mà cô còn quan tâm mấy chuyện này được? Hơn nữa ngày nào tôi cũng bị gọi là Trư Bát Muội đó có biết không hả? Nếu không phải vì tôi trông giống sườn heo thì sao bạn trai lại chia tay tôi?"

Đới Manh gõ nhẹ cằm, giả vờ quan sát đánh giá cô gái, "Khá xinh được mà, đâu giống sườn heo cho lắm!"

"Thật không?" Cô gái dùng hai tay xoa má mình, trong mắt nhen nhóm hy vọng, "Thật sự xinh sao?"

Mạc Hàn ngồi xổm sau tủ điện, gót chân tê dại, Đới Manh đang nói cái quái gì với người ta vậy? Nhanh chóng đưa người xuống không phải sẽ OK hơn sao?

Thật ra bây giờ Đới Manh chỉ cần dỗ nàng một chút, nói nàng rất xinh, là bạn trai của người ta không mắt nhìn, cô gái kia chắc chắn sẽ nghe lời mà đi xuống, từ bỏ ý định tự sát. Nhưng Đới Manh biết, có lần một thì nhất định sẽ có lần thứ hai, lần này kịp cứu nàng, lần tiếp theo chưa chắc may mắn đến vậy.

Vì thế Đới Manh không chơi theo lệ thường.

"Tiểu thư, tôi chỉ có tâm nhắc nhở cô tư thế nhảy lầu, không muốn thảo luận về ngoại hình của cô. Bây giờ cô có thể nhảy!"

"Hở?" Vẻ mặt cô gái bối rối.

Đới Manh tiếp tục chậm rãi nói: "Tuy nhiên, dựa trên kinh nghiệm tự sát không thành nhiều năm của tôi, nếu ngã người về sau khi nhảy xuống, lúc chạm đất, bụp, não sẽ vỡ tung như một quả dưa hấu rơi xuống đất vậy đó. Lúc nhảy cô nhớ canh vị trí, đừng liên lụy người qua đường vô tội dính máu khắp người. Nghe nói cái tiếng "bụp" đó nghe rất sảng khoái, chút nữa cô nhảy nhớ lưu ý một chút. Được rồi, tôi không nói nữa, cô nhảy đi!"

Cô gái kia ngơ ngác nhìn Đới Manh một lúc, thở dài nói: "Tôi hẹn hò với bạn trai trên mạng hơn một năm, anh ta liên tục gửi ảnh cho tôi nhưng tôi không có can đảm để gửi lại. Quen nhau hơn một năm, tôi nghĩ thời cơ cũng gần kề rồi nên chụp ảnh gửi cho anh ta, ai ngờ anh ta lại lập tức chia tay tôi......"

"Thật xin lỗi, tiểu thư," Đới Manh thiếu kiên nhẫn ngắt lời nàng: "Tôi không có hứng thú với câu chuyện của cô, tôi chỉ là người qua đường lên sân thượng hóng gió thôi!"

Cô gái tức xì khói nói: "Sao cô không có chút tình yêu nào hết vậy? Người ta sắp nhảy lầu rồi, ngay cả cơ hội nói mấy câu cuối cùng mà cô cũng không cho người ta nữa sao? Cô có phải con người không vậy hả?"

Đới Manh cười nói: "Tôi đã đủ nice rồi, cũng đã nói cho cô tư thế tốt nhất để nhảy lầu. Cứ nghe tôi, tốt nhất là nên hạ cánh bằng gáy, chút nữa cô thử là biết."

"Tôi không thử!" Cô gái lắc đầu, "Tôi đi nhảy biến."

"Nhảy biển?" Đới Manh nghe vậy lại tiếp tục hứng thú, "Bây giờ tôi có thể cho cô cảm nhận sự sảng khoái của việc nhảy biển. Cô lại đây."

Cô gái rời khỏi khu vực nguy hiểm, nghe lời đi xuống, Mạc Hàn và Tiền Thiếu muốn lao tới khống chế nàng, nhưng bị Đới Manh ra hiệu dừng lại.

Làm cái gì vậy? Mạc Hàn và Tiền Thiếu nhìn nhau, tiếp tục trốn sau tủ điện.

"Nhắm mắt lại và tưởng tượng điều này. Cô rơi xuống vùng biển bí ẩn và khó lường, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng nhanh chóng ập đến, nước biển lạnh buốt tràn vào tai, mũi, chiếc miệng cô mở ra để kêu cứu và đôi mắt mở ra để nhìn rõ hơn. Ánh mắt đau đớn vì bị nước biển đánh vào, nước mắt hòa vào biển rộng. Nước biển tràn vào miệng cô trước khi cô kịp nhắm miệng lại, cô nuốt một ngụm lớn, nước biển mặn đến mức khiến cô cảm thấy thèm ăn vô cùng. Nước biển tràn vào mũi cô, đi xuống khí quản, sau đó, bên tai chỉ còn tiếng vù vù và âm thanh ngắt quãng. Quan trọng hất là, cô không thể thở được, giống như thế này."

Nói xong, Đới Manh đột nhiên vươn tay ra, bịt chặt miệng cô gái.

Khi cô gái kia phản ứng lại thì đã không thể thở nỗi, hơn nữa càng giãy dụa càng cảm thấy khó chịu.

"Ô —— ô —— ô"

Sắc mặt cô gái trở nên tím tái, đôi mắt hơi trợn ngược lên, lúc này Đới Manh mới buông tay ra, cô gái lập tức ngã ngồi xuống đất, thở hổn hển.

"Thế nào? Nhảy biển có phải rất tuyệt hay không?"

Cô gái kia nói không nên lời, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, đến khi lấy lại đủ hơi liền bật khóc: "Tôi không chết, tôi không muốn chết, chết quá khó chịu rồi!"

Đới Manh giơ tay lên, "Vừa mới trải nghiệm mấy kiểu chết đã chịu không nổi rồi sao? Còn có cắt cổ tay, đốt than, nằm......"

"Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!" Cô gái bịt tai lại, không ngừng lắc đầu nói: "Sau này tôi nhất định sẽ không nghĩ đến việc tự sát nữa. Xin cô đừng nói nữa."

Đới Manh đắc ý nhìn về phía Mạc Hàn, chớp chớp mắt với nàng, sờ mũi nói: "Cô không nhảy lầu thì tôi cũng không có gì để xem, vậy chúng ta đi xuống dưới, tôi thấy ở dưới có rất nhiều người chờ xem trò hay đó, cô đi xuống nói vài câu với bọn họ!"

Cô gái kia biết Đới Manh đang đùa giỡn với mình, nên nở một nụ cười ngọt ngào với Đới Manh.

Trước khi rời đi, cô gái cam đoan với Đới Manh mình sẽ không bao giờ tự tử vì một chuyện tầm thường như vậy nữa.

Đới Manh vẫn tỏ vẻ không liên quan gì đến mình. "Liên quan gì đến tôi đâu chứ!"

"À đúng rồi," Cô gái đã đi được vài bước, đột nhiên quay người lại, hai mắt đầy ẩn ý nhìn Đới Manh nói, "Quên nói với cô, tôi tên là Cindy!"

Hai mắt Đới Manh gần như trợn ngược ra sau, "Tôi quan tâm cô là ai làm gì?"

(Còn tiếp)

*Trư bát muội: Ý chỉ những cô gái xấu, vừa béo, vừa lùn, vừa ăn nhiều, vừa ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro