Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửu Long, Hồng Kông

Số 25 đường Waterloo, Du Ma Địa

Bệnh viện Kwong Wah

"Bà có biết tại sao khi thú hoang bị uy hiếp thì điều đầu tiên mà chúng làm chính là trừng mắt gầm gừ không?"

Đới Manh ngồi xếp bằng trên giường bệnh, mép băng gạc dán trên mặt bị bong ra mà không biết, như thể trên mặt cô đã mọc ra một đôi cánh nhỏ, trông vô cùng buồn cười.

Lúc này cô đang cầm quyển "Vagabond" của Takahiko Inoue trên tay chăm chú đọc lời thoại, bà lão ở giường đối diện cũng trầm mê, rất phối hợp hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì......" Đới Manh cố ý tạm dừng, nhướng mày, trầm giọng thì thầm như thật: "Vì chỉ cần dọa địch bỏ chạy là có thể tránh được một trận chiến sinh tử."

Đọc xong, Đới Manh chìm đắm trong truyện tranh, không cách nào thoát ra được, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt ghét bỏ của Mạc Hàn đang ngồi gọt trái cây ở bên cạnh.

Bà lão đương nhiên không thể hiểu được sức mạnh tiềm ẩn bên trong lời này, nhưng đôi mắt già nua mờ mịt của bà vẫn có thể nhìn thấy sự nghiêm túc của người trẻ tuổi trước mặt, cũng như trái tim ngây thơ nóng bỏng của cô.

Có lúc, mắt càng mờ lại có thể nhìn càng rõ.

"Sau đó thì sao? Tiếp tục đọc đi!" Nếu như bà lão không đi đứng được thì lúc này có lẽ đã xông tới giành truyện tranh với Đới Manh rồi.

"Bà, cô ấy trẻ con như vậy, sao bà lại nói chuyện với cô ấy?" Mạc Hàn vẻ mặt bất lực hỏi.

"Ồ," Bàn tay tiều tụy của bà lão vẫy vẫy trước ngực, "Bà đã nói với con rồi, đừng có sớm trở thành người lớn nhàm chán như vậy. Từ lúc vào đây con luôn nghiêm mặt như vậy, bà không có hù con đâu, cứ như vậy thì sẽ già sớm đó! Con cũng chơi với nó đi!"

"Con không muốn!" Mạc Hàn quay đầu đi, như thể chỉ nhìn lâu hơn một tí nữa là sẽ bất thường giống như hai người kia vậy.

"Bà, lời này của bà đúng là những lời vàng ngọc! Con phải lấy giấy bút ra ghi lại mới được!" Đới Manh mỉm cười nịnh nọt.

Mạc Hàn trợn mắt, bóc miếng vỏ cuối cùng ném vào trong thùng rác như muốn trút giận, phẫn nộ đưa cho Đới Manh. "Ăn đi!"

"Không có tay!" Đới Manh lắc lắc quyển truyện tranh trong tay, sau đó nghiêng đầu mở miệng, cười nịnh nọt nói: "Hàn Hàn đút tôi đi!"

"Đồ không biết xấu hổ! Gọi ai là Hàn Hàn hả? Có ăn hay không! Không ăn thì đổ!" Mạc Hàn nói xong liền cho miếng táo trong tay vào trong miệng mình, "Ừm! Ngon! Giòn!"

Đới Manh nhìn thấy đồ ăn đã đến miệng còn bay đi mất, vẻ mặt ủy khuất than: "Còn nói muốn báo đáp ơn cứu mạng của người ta, nhưng bây giờ một miếng táo cũng không cho mình ăn."

"......" Mạc Hàn còn chưa kịp trả lời thì tiếng cửa đã vang lên.

"Một miếng táo thì sao mà đủ ăn? Cả một giỏ trái cây mới là bữa ăn tiêu chuẩn của Madam!"

Hóa ra là Khâu Hân Di với nét mặt tươi cười như hoa, không mời mà đến.

"Đang tự hỏi tại sao trong phòng lại đột nhiên tràn ngập hương thơm, hóa ra là Loan Loan cũng ở đây!" Đới Manh ngoài miệng chào đón Khâu Hân Di, nhưng tròng mắt thì nhìn chằm chằm vào giỏ trái cây đến muốn bay ra ngoài, thậm chí còn không thèm nhìn Khâu Hân Di nhiều một chút.

"Loan Loan, em thật là! Sao lại tốn kém như vậy?" Mạc Hàn nhanh chóng đứng dậy nhận lấy giỏ trái cây từ tay Khâu Hân Di, cầm trong tay cân đo một lúc rồi nói: "Nặng đến vậy sao? Loan Loan, sao mà em đem được nó lên đây với cơ thể nhỏ bé của mình vậy?"

Khâu Hân Di khoe cơ bắp vốn không tồn tại của mình, vui vẻ cười nói: "Nghĩ đến việc được gặp thần tượng thì cả người liền cảm thấy tràn đầy sức sống."

Mạc Hàn tức giận đẩy Khâu Hân Di nói: "Khi nào mà em trở nên dầu mỡ thế hả? Chị vừa thấy người này liền đã nhụt chí, em thì giỏi quá, còn nói tràn đầy sức sống nữa!"

"Ôi Hàn Hàn, chị không cần phải ghen đâu!" Khâu Hân Di ôm cánh tay của Mạc Hàn lắc lắc, tựa đầu vào trước ngực Mạc Hàn làm nũng.

Đới Manh thấy hai người thân thiết như vậy, không biết tại sao trong lòng lại có chút đau xót, chưa kịp suy nghĩ đã liền ho nhẹ một tiếng: "Loan Loan, em đừng đứng nữa! Nào, ngồi bên này!"

Đới Manh vỗ vỗ một cái ghế ở rất xa Mạc Hàn, "Ngồi bên này, ánh sáng bên này tốt, chị có thể nhìn rõ."

Khâu Hân Di nào biết Đới Manh đang suy nghĩ gì, nghe thần tượng gọi mình liền nhanh chóng buông Mạc Hàn ra, chạy tới ngồi xuống.

"Madam, trông chị còn bị thương nặng hơn Hàn Hàn." Khâu Hân Di dịu dàng dán miếng gạc bị bong lại lên mặt Đới Manh, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má cô, nói tiếp: "Em nghe bọn họ nói, chị đã rất dũng cảm ôm chặt lấy Hàn Hàn vào lòng, cởi gần hết quần áo trên người để bảo vệ chị ấy khỏi cái lạnh. Trời ạ! Âm 40 độ đó! Madam, em thực sự càng ngày càng ngưỡng mộ chị rồi!"

Mạc Hàn vô cùng khó chịu với việc Khâu Hân Di nhìn Đới Manh với vẻ mặt mê muội, vì vậy tức giận cắt quả táo vừa gọt vỏ thành từng miếng nhỏ.

Bà lão ở giường đối diện nở nụ cười triết học, dáng vẻ như đang xem kịch vui.

Đới Manh vừa muốn mở miệng nói chuyện thì Mạc Hàn liền nhét một miếng táo vào trong miệng cô.

Đới Manh tưởng rằng cuối cùng Mạc Hàn cũng chu đáo đút táo cho mình, nhai rồi nuốt vô cùng hài lòng, vừa định tiếp tục nói chuyện với Khâu Hân Di thì lại bị Mạc Hàn nhanh tay lẹ mắt nhét cho một miếng khác.

Đới Manh vừa mới nuốt xuống, còn chưa kịp thở thì táo lại được Mạc Hàn giao đến "đúng lúc".

Cứ như vậy, ăn hết cả một quả táo rồi mà Đới Manh vẫn chưa nói được câu nào, hai má phồng lên như hamster trông rất buồn cười.

Fan hâm mộ Khâu Hân Di ở bên cạnh nhịn không được, vội vàng nói: "Hàn Hàn, chị đừng làm Madam bị nghẹn. Nếu chị không biết đút ăn thì giao cho em đi!"

Mạc Hàn đặt chiếc đĩa trống trong tay lên bàn, hừ lạnh: "Loan Loan, mùi nước hoa của em nồng quá, chị đi ra ngoài hít thở không khí đây!"

Nói xong nàng liền dứt khoát bước ra khỏi phòng, bỏ lại Khâu Hân Di và Đới Manh vẫn đang phồng má lên nhau, hai người bối rối nhìn nhau......

Mạc Hàn im lặng đứng trước cửa sổ ở cuối hành lang, ngắm nhìn dãy núi phía xa và đám mây mưa trên đỉnh núi, ánh mắt dần trở nên thất thần. Trong lúc vô tình, sức tập trung lại dừng lại trên cửa kính, mà đúng lúc này lại có những hạt mưa từ trên trời rơi xuống. Ánh mắt của Mạc Hàn vô thức bắt giữ được hạt mưa đầu tiên, trong lòng bất giác ươn ướt, "Haiz...... rốt cuộc mình đang làm gì thế này? Quay lại thôi."

Mạc Hàn đang định quay về phòng bệnh, nhưng khi quay người lại thì chợt phát hiện có một người đang đứng sau lưng mình.

"Tiền Thiếu? Cô đi đường không phát ra âm thanh sao? Làm tôi sợ chết khiếp!" Mạc Hàn xoa xoa trái tim vẫn còn đập nhanh của mình.

"Sorry Madam!" Tiền Bội Đình cười toe toét, vào tư thế chào Mạc Hàn.

"Thế nào rồi? Đã báo cáo xong tình hình cho Sir lớn chưa?"

"Báo cáo xong rồi. Sir lớn chờ hai người xuất viện sẽ đãi cả team chúng ta một bữa!" Tiền Bội Đình thần bí ghé vào bên tai Mạc Hàn nói: "Muốn nhổ một cọng lông trên người Sir lớn đã khó, mời cả đội chúng ta ăn thì phải tốn rất nhiều tiền, nếu là ngày thường thì là khó càng thêm khó. Nhất định là vì coi trọng mặt mũi của Madam, phải nắm chắc cơ hội này!"

Mạc Hàn đẩy Tiền Bội Đình ra xa, nói vào tai làm nàng ngứa. Sau đó Mạc Hàn vẻ mặt khó tin hỏi: "Sir lớn không phê bình Đới Manh?"

Tiền Bội Đình nghi hoặc nói: "Sao Sir lớn phải phê bình Đội trưởng Đới chứ?"

"Trời ạ! Cô ta đối xử như vậy với một người muốn tự sát, còn là một cô bé yếu đuối nhu nhược nữa. Sir lớn thế mà lại bỏ qua sao? Hay là do cô không báo cáo chuyện này?

"Madam, cô oan uổng tôi rồi. Tôi đã kể lại toàn bộ chuyện xảy ra trên sân thượng cho Sir lớn nghe, nói đến khô cả miệng, ngay cả nước miếng cũng không nuốt."

Tiền Thiếu nói như vậy, Mạc Hàn mới nhìn thấy môi của Tiền Thiếu có hơi khô, biết mình đã vu oan cho người ta liền xấu hổ cười nói: "Cô đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ cảm thấy cách làm việc của Đới Manh có chút không đứng đắn, không hiểu vì sao Sir lớn nghe xong lại không có phản ứng gì thôi."

Ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng nặng hạt, Tiền Thiếu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng bỗng nhiên nặng trĩu. Cô thở dài nói: "Đương nhiên là vì Sir lớn có thể tin tưởng Đội trưởng Đới rồi."

Mạc Hàn hỏi: "Nghĩa là sao?"

Tiền Thiếu rút đi nụ cười thường ngày của mình, do dự một lúc mới nói: "Thật ra...... Thật ra là vì có một quãng thời gian, Đới Manh cũng từng nghĩ đến chuyện tự sát."

"Cô ta?" Mạc Hàn mở to hai mắt, khó có thể tin mà hỏi: "Sao có thể được?"

"Là thật đó. Trong sự cố hồ nước ngầm ba năm trước, Đới Manh trong lúc nhất thời đã mất đi hai người anh em, một người phản bội, một người bị giết, Đới Manh bị cấp trên mời đi uống cà phê vô số lần, nhưng đến giờ sự thật vẫn chưa sáng tỏ. Quãng thời gian đó, Đới Manh thực sự giống như một cái xác không hồn, ngày nào cũng không ăn không uống, đêm nào cũng khó ngủ, gầy đến khó nhận ra. Lúc ấy, các Sếp của Tổ Trọng án Tây Cửu Long đã chuẩn bị buông tha cho chị ấy rồi......"

"Sau đó thì sao?"

"Rồi có một ngày, chị ấy đột nhiên khôi phục sinh lực, tràn đầy năng lượng như trở thành một người hoàn toàn khác vậy. Chị ấy liên tục giải quyết những vụ kỳ án của Tổ Trọng án, khi cấp trên muốn thăng chức cho chị ấy thì chị ấy lại chọn rời khỏi Tổ Trọng án, đến trụ sở cảnh sát phân khu của chúng tôi làm SIP*. Tất nhiên Sir lớn đã tạo điều kiện cho chị ấy như tìm được kho báu vậy, mấy năm qua chị ấy đúng là đã đóng góp rất nhiều cho trụ sở cảnh sát phân khu."

"Sao lại đột nhiên thông suốt vậy chứ?" Mạc Hàn nghiêng đầu, suy nghĩ mai vẫn không tìm được đáp án.

"Ai biết chứ." Tiền Thiếu trả lời: "Đừng cố gắng đoán Đội trưởng Đới đang nghĩ gì, cũng vô ích thôi. Chị ấy chưa bao giờ làm việc theo lệ thường, chúng tôi đã ở bên cạnh chị ấy lâu như vậy rồi nhưng vẫn không thể hiểu được chị ấy. Cô bé muốn tự sát trên sân thượng hôm nay, Sir lớn nói cô ấy chắc chắn sẽ không tự sát nữa. Cô xem, Sir lớn rất tin tưởng chị ấy. Tóm lại, chúng ta chỉ cần làm theo sự dẫn dắt của chị ấy là OK."

"Mấy người tin tưởng cô ấy đến vậy sao?" Nói đến chuyện này, Tiền Thiếu lộ ra vẻ mặt có chút tự hào, "Đừng nhìn Đội trưởng Đới của chúng ta ngày thường cà lơ phất phơ như vậy liền xem thường, có lúc điều đó sẽ khiến chúng ta hoài nghi nhân sinh, nhưng vào thời điểm quan trọng, vào những lúc nguy cấp, thậm chí phải trái trắng đen đã rõ ràng ngay trước mắt nhưng Đội trưởng Đới chưa bao giờ cẩu thả."

"Madam," Tiền Thiếu đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc, "Cô biết không? Đới Manh từng một câu, chỉ một câu này đã cứu cả đội chúng tôi. Trong nhiệm vụ lần đó, chúng tôi đã bị bọn xã hội đen xảo quyệt nhốt ở tầng 18 đang bị cháy, không thể nào nhảy ra khỏi tòa nhà để chạy trốn được, cửa đã bị chặn bởi ngọn lửa và khói dày, lính cứu hỏa không biết chúng tôi đang ở đâu trong tòa nhà. Lúc đó, chị ấy đã nói một câu, 'Tôi chắc chắn sẽ không để chuyện gì xảy ra với mọi người'. Sau đó, chị ấy khoác chiếc áo ướt đẫm nước lao vào trong ngọn lửa đang cháy rực."

"Trời ạ?! Người này sao lại liều lĩnh như vậy?!" Mạc Hàn không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Tiền Thiếu lắc đầu, "Đội trưởng Đới biết rõ, trước khi vây bắt tội phạm thì chị ấy đã ghi nhớ mọi vị trí trong tòa nhà, nếu chị ấy không lao đến đưa lính cứu hỏa vào trong, thì bây giờ tôi sao có thể đứng ở đây để nói chuyện với Madam được?"

Mạc Hàn thất thần một lúc rồi lẩm bẩm: "Đới Manh......."


(Còn tiếp)

*SIP: Senior Inspector of Police - Thanh tra Cao cấp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro