Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quận Du Tiêm Vượng, Cửu Long

Phố Nam Tây Dương Thái, Vượng Giác

Tòa nhà Vinh Hoa

Một sợi dây cảnh báo được giăng ở lối vào của một phòng trên tầng 6 của tòa nhà Vinh Hoa, cả hành lang phủ một màu vàng chói mắt khiến người khác cảm thấy lo lắng khó hiểu. Vài người mặc quân phục canh gác ở lối vào, ngẩng cao đầu, tay chắp sau lưng, ngăn cách những người hàng xóm đến xem náo nhiệt với hiện trường vụ án, tuy rằng hiện trường được canh gác nghiêm ngặt nhưng điều này khiến những người vây xem hưng phấn hơn, bắt đầu bàn tán:

"Thật khủng khiếp, nghe nói hai chân của đứa bé đó đã bị chặt đứt, cả giường bê bết máu. Các Sir tìm kiếm khắp nhà nhưng vẫn không tìm được hai cái chân đó!"

"Mọi người biết điều đáng sợ nhất là gì không? Chưa từng có ai bước ra khỏi phòng đó cả, hoàn toàn là một căn phòng kín."

"Này thì có gì đáng sợ? Đáng sợ nhất là từ hôm qua, căn hộ đó đã phát ra tiếng hát kỳ lạ, hơn nữa bà Phòng còn nói là bà ấy nghe thấy tiếng người nhảy múa ở bên trong."

"Không ác đến vậy đâu nhỉ? Đứa trẻ đó rốt cuộc đã trải qua chuyện khủng khiếp gì? Không dám tưởng tượng, thực sự không dám tưởng tượng!"

Mùi ẩm mốc nồng nặc của căn phòng cũ kỹ đã vô tình xộc thẳng vào mũi của những viên cảnh sát đang vùi đầu làm việc, khiến một số người có mũi nhạy cảm liên tục hắt hơi, khụt khịt mấy cái rồi vội vàng hỏi xin đồng nghiệp bên Phòng Pháp y mấy cái khẩu trang mang vào, lúc này mới đỡ hơn một chút.

Mùi hôi thối kèm với mùi tanh nồng nặc khiến cả Huấn Luyện Viên và Tiểu Ngải không nhịn được mà nhíu mày, bịt miệng và mũi lại.

Nhân chứng là bà Phòng đang đứng trước cửa, lắc lắc mái tóc xoăn màu bạc của mình một cách cường điệu, nói: "Madam, hai người nói tôi có thể xin được trợ cấp gì từ Sở Phúc lợi Xã hội sau khi trải qua một chuyện bi thảm như vậy không? Cũng không có gì nhiều, biết thôi là được! Dù sao chuyện này cũng khiến những người khác sợ đến tránh không kịp mà!"

Huấn Luyện Viên thấy sắc mặt như bị nhổ mất tóc của bà Phòng liền rất không hài lòng, vừa định mở miệng trách phòng thì bị Tiểu Ngải đã nhìn ra suy nghĩ ngăn lại, lắc đầu ra hiệu với cô.

Tiểu Ngải nói với bà Phòng, "Bà Phòng cứ việc yên tâm, gần đây Tạp chí Cảnh sát đang tuyên truyền cảnh sát và dân là người một nhà, nếu bà Phòng cảm thấy hứng thú thì có thể lên chương trình của họ nhận phỏng vấn, như vậy thì toàn dân Hồng Kông đều có thể thấy được phong thái của bà."

"Thật vậy sao?" Bà Phòng kích động ôm mặt nói: "Tôi thật sự có thể lên TV sao?"

"Đương nhiên rồi." Huấn Luyện Viên trợn mắt nhìn bà nói: "Không chỉ toàn bộ người dân Hồng Kông, mà ngay cả hung thủ cũng có thể thấy được bà!"

"Tư Tư!" Tiểu Ngải tức giận liếc nhìn cô.

Bà Phòng nghe vậy liền sợ không nhẹ, vội nói: "Vậy tôi không lên TV, đừng dùng mạng già của tôi để đặt cược."

"Chuyện là như thế này......" Bà Phòng bắt đầu nhớ lại toàn bộ câu chuyện phát hiện ra hiện trường án mạng: "Người sống ở phòng 613 đã luôn mở nhạc từ chiều hôm qua......"

"Mở nhạc?" Huấn Luyện Viên ngừng ghi chép, ngắt lời bà: "Mấy giờ chiều hôm qua?"

Tròng mắt bà Phòng xoay chuyển, cố gắng nhớ lại: "Khoảng 6 giờ, tôi thường đi chợ mua đồ sau 5 giờ, hôm qua tôi phải xem tập cuối của một bộ phim nên đã trì hoãn lại 20 phút, vậy thì khi tôi thu dọn đồ đạc xong rồi ra ngoài thì cùng gần 6 giờ."

"Tiếp tục đi." Huấn Luyện Viên không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói.

"Thật ra âm lượng mà cô ấy mở cũng không lớn lắm, chỉ khi đi ngang qua phòng cô ấy thì mới có thể nghe được. Tôi nhớ lúc đó trong phòng còn có tiếng khiêu vũ......"

"Sao bà biết đó là tiếng khiêu vũ?" Tiểu Ngải hỏi.

Bà Phòng thiếu kiên nhẫn nói: "Mấy người chưa khiêu vũ bao giờ à? Các bước nhảy sẽ rất nhịp nhàng! Giống như thế này...... Một dada...... Hai dada......"

"Được rồi được rồi," Huấn Luyện Viên cắt ngang, tiếp tục hỏi: "Vậy bà có nghe được tiếng bước chân của bao nhiêu người trong phòng không?"

"Cái này thì...... hình như là hai người, dù sao thì khiêu vũ cũng không phải là một người nhảy." Bà Phòng mơ hồ trả lời, dừng một chút rồi tiếp tục nhớ lại: "Sáu giờ sáng hôm nay, tôi ra ngoài dắt cho đi dạo như thường lệ, khi đi ngang qua phòng 613 thì nghe được bài hát giống ngày hôm qua. Lúc đó lông tơ trên người tôi dựng đứng cả lên, mấy chuyện ma quỷ mà tôi từng nghe trước đây hiện lên trong đầu, hai người biết điều gì đáng sợ hơn không? Vượng Tài nhà tôi, chính là con chó mà tôi nuôi ấy, thế nhưng lại sủa về phía phòng 613. Vượng Tài nhà tôi bình thường rất ngoan ngoãn nghe lời, hiếm khí mất kiểm soát đến tôi cũng không ngăn được như vậy. Tôi cảm thấy rất không bình thường nên đã báo cảnh sát."

Tiểu Ngải cười nói: "Cảm ơn bà Phòng, lúc sau có thể sẽ đến tìm bà lấy lời khai, hy vọng lúc đó bà có thể phối hợp."

Sau khi tiễn bà Phòng, Huấn Luyện Viên dùng ngón trỏ chọc vào đầu Tiểu Ngải: "Sao em lại ngăn chị mắng bà ấy? Đã như này rồi mà còn nghĩ đến mấy thứ lộn xộn này đó, bên trong có người chết!"

Tiểu Ngải cũng không khó chịu mà dỗ dành cô: "Chấp nhặt với bà ấy làm gì? Chọc giận người ta rồi không lấy được lời khai nghiêm túc thì chúng ta mất nhiều hơn được."

Huấn Luyện Viên vừa định nói gì đó thì thấy Đới Manh và Mạc Hàn xuất hiện ở lối vào tầng 6, cảnh sát mặc quân phục nhìn thấy hai vị Madam liền cung kính cúi chào, nâng dây cảnh báo lên, hai người cúi xuống đi vào trong.

"Đội trưởng Đới, Đội phó Mạc." Ngải Tư chào cả hai, quan tâm nói: "Vết thương của hai người thế nào rồi? Vẫn OK chứ?"

"Không có gì đáng ngại cả." Mạc Hàn cười nhẹ.

"Vất vả rồi!" Đới Manh vỗ vai Huấn Luyện Viên, hỏi: "Tư Tư, tình hình hiện tại như thế nào?"

Huấn Luyện Viên mở cuốn sổ ghi lời khai ra nói: "Vừa rồi đã lấy lời khai của nhân chứng, tôi đã ghi lại các chi tiết được kể. Điều đáng chú ý là, bà Phòng nhân chứng nói từ chiều hôm qua đến sáng hôm sau, phòng 613 vẫn luôn mở nhạc, hơn nữa chiều hôm qua trong phòng còn có tiếng khiêu vũ. Căn cứ vào tiếng bước chân trong phòng, bà Phòng đoán lúc đó có lẽ có hai người ở trong phòng, nhưng đến giờ vẫn chưa có người hàng xóm nào tận mắt nhìn thấy có người bước ra từ trong phòng cả. Tòa nhà Vinh Hoa đã cũ, chỉ có một tầng là có camera giám sát, trùng hợp là camera ở tháng máy gần đây gặp trục trặc, thế nên rất khó để tìm ra ai là người đã ra vào phòng 613."

"Hai người sao?" Mạc Hàn nhướng mày, nghi ngờ hỏi: "Nếu là khiêu vũ thì bước chân của hai người không phải nên đồng nhất sao? Nếu bà Phòng nghe được tiếng bước chân của hai người, vậy có hai khả năng. Một là trong phòng có hai người, khiêu vũ không tốt nên bước chân không đồng nhất. Hai là trong phòng có thể có bốn người, nên mới có thể phát ra hai tiếng bước chân khác nhau."

"Nhưng điều này không khả thi!" Mạc Hàn ngượng ngùng cười nói: "Tôi chỉ tùy tiện suy nghĩ tí thôi, sao mà bốn người ra vào phòng lại không gây chú ý được?"

Mạc Hàn quay đầu nhìn Đới Manh, "Cô nói xem có đúng không?"

Đới Manh đã bước qua cửa phòng 613, quay đầu lại trả lời: "Có đúng hay không thì không phải vào rồi sẽ biết sao?"

"Cẩn thận đừng để vết thương bị nhiễm trúng, tránh xa thi thể hết mức có thể." Mạc Hàn đi theo Đới Manh, theo bản năng nhắc nhở một chút.

Đới Manh đi ở đằng trước, Mạc Hàn không thấy nụ cười rạng rỡ của cô, cũng không nghe thấy Đới Manh đắc ý lẩm bẩm: "Dọc đường đã dặn dò người ta cả trăm lần, thế mà còn nói không quan tâm người ta sao?"

Các đồng nghiệp của Phòng Pháp y đang bộn bề nhiều việc, có người đang thu thập dấu vân tay trên những đồ vật khả nghi, có người đang chụp ảnh thu thập bằng chứng, khi nhìn thấy Đới Manh và Mạc Hàn đều lễ phép chào hỏi, sau khi nhận được lời đáp lại mới tiếp tục chăm chỉ làm việc.

Đới Manh nhìn quanh căn hộ nhỏ có diện tích khoảng 30m vuông, đồ đạc tuy cũ nhưng lại rất sạch sẽ, được sắp xếp gọn gàng một cách có chủ ý, lại không mang cảm giác sinh hoạt. Ngón tay Đới Manh lướt nhẹ trên mặt bàn, gần như không có một hạt bụi nào, chỉ có một ít bụi bay lơ lửng mà mắt thường gần như không thấy được, chứng tỏ hai ngày qua chủ nhân của căn hộ này đã dọn dẹp rất kỹ càng.

Trong phòng không có dấu vết xô xát, yên bình như thi thể đang nằm trên giường lúc này vậy.

Mạc Hàn nói: "Không chút dấu vết xô xát nào, nếu đây là hiện trường phát hiện án mạng đầu tiên thì không thể loại trừ khả năng tự sát."

"Có thể loại trừ khả năng tự sát," Tiền Thiếu bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn về phía hai người nói: "Madam, hai người đến đây xem thi thể đi."

Mạc Hàn đi theo Tiền Thiếu vào phòng ngủ, Đới Manh vẫn còn đang mê man quan sát phòng khách.

Trong mắt Đới Manh, phòng khách tưởng chừng như yên bình lại giống một mặt biển gió êm sóng lặng, có thể ẩn chứa những dòng nước ngầm khó lường ở nơi nào đó.

Đới Manh chưa bao giờ tin vào bất cứ điều gì chính mắt mình nhìn thấy, bởi vì đôi mắt là thứ biết lừa gạt người khác nhất.

Bàn trang điểm được đặt ở góc tường thu hút sự chú ý của Đới Manh, Đới Manh cẩn thận đến gần để không phá hỏng hiện trường, cũng không đụng chạm gì, chỉ lặng lẽ quan sát.

Trên bàn trang điểm có đủ loại chai lọ lớn nhỏ được sắp xếp ngay ngắn, khiến Đới Manh cũng có chút nhức đầu. Phía bên kia là một máy uốn tóc, máy sấy tóc và một số dụng cụ làm đẹp khác.

Có vẻ như người đã khuất là một người rất thích chưng diện.

"Đới Manh!" Mạc Hàn đứng ở cửa phòng ngủ, vẻ mặt phức tạp nhìn Đới Manh nói: "Cô đến xem người đã khuất đi."

Đới Manh đương nhiên không bỏ qua vẻ mặt của Mạc Hàn, nghe tiếng liền đi đến, trong lòng có chút bất an.

Phòng ngủ rất nhỏ, chỉ có một chiếc giường đôi bằng gỗ và chiếc tủ quần áo đơn giản đặt sát tường.

Tấm trải giường trắng trên chiếc giường đôi nhỏ gần như đã bị máu tươi nhuộm đỏ hơn phân nửa, trùng một màu với những cánh hoa hồng được rải một cách tỉ mỉ trên giường.

Cô gái mặc váy ngủ màu trắng với hai tay đặt trước ngực, không hiểu sao khuôn mặt lại bị che bởi một chiếc khăn tay màu trắng, lặng lẽ nằm giữa giường, như chỉ đang ngủ.

Điểm khác thường duy nhất là, cô gái không có chân.

Đới Manh ngước mắt nhìn Mạc Hàn, rồi lại quay đầu nhìn Tiền Thiếu, vẻ mặt của hai người đều rất khó tả.

"Mở khăn tay ra, nhìn cô ấy đi." Mạc Hàn trầm giọng nói.

Không biết sao tim của Đới Manh đập có chút nhanh, việc cảnh sát phá án và tiếp xúc với người đã khuất là chuyện rất bình thường, cô không rõ tại sao hôm nay Mạc Hàn và Tiền Thiếu lại kỳ lạ như thế, kỳ lạ đến khiến cô cảm thấy lo lắng khó hiểu.

Vào khoảnh khắc chiếc khăn tay được vạch ra, Đới Manh ngây người tại chỗ, miệng hơi mở ra, chiếc khăn tay trong tay cũng không khỏi run lên.

Lúc này, Tiền Thiếu xót xa báo cáo: "Nạn nhân là Cindy Leung, tên tiếng Trung là Lương Hân Đệ. Giới tính nữ, 16 tuổi......"

Lời nói của Tiền Thiếu dần dần biến thành những chữ hoàn toàn khó hiểu, Đới Manh một chữ cũng không nghe được, cô không thể tin được những gì trước mắt mình.

Đới Manh quay đầu lại nhìn Mạc Hàn như muốn xin cầu cứu, hàng mi anh khí đã cụp xuống thành chữ Bát.

"Mạc Hàn, sao lại có thể như vậy được?"

"Đới Manh......" Mạc Hàn cũng không biết nên an ủi cô thế nào.

"Đứa trẻ này vừa mới chạy thoát khỏi cửa địa ngục, sao lại......" Đới Manh nhất thời không nói nên lời, ôm đầu ngồi xổm xuống.

Trong lòng Mạc Hàn có chút nhói đau, nàng bước đến ngồi xổm xuống cùng cô, dùng tay vuốt lưng cô, nhẹ nhàng an ủi: "Đới Manh, trên trời có rất nhiều chuyện rất khó lường, con người cũng có họa có phúc một sớm một chiều. Cindy là như vậy, chúng ta cũng không muốn như vậy. Bây giờ, chúng ta chỉ có thể lấy lại tinh thần tìm ra hung thủ, như vậy mới có thể an ủi linh hồn của Cindy trên trời."


Số 213 đường Nathan, Cửu Long

Trụ sở cảnh sát phân khu Tiêm Sa Chủy

Tầng ngầm 2

Phòng Nữ Trinh sát Tội phạm Đặc biệt

Mạc Hàn với vẻ mặt nặng nề đứng trước tấm bảng trắng, chỉ vào ảnh chụp của Cindy nói: "Nạn nhân Lương Hân Đệ, năm nay 16 tuổi, hiện đang là học việc tại Trường Thẩm mỹ Ái Hoa. Bố mẹ đang làm việc ở Thẩm Quyến, cảnh sát đã liên lạc với bố mẹ và hai người đang trên đường quay lại Hồng Kông. Hiện tại, thi thể của Cindy đã được đưa đến Phòng Pháp y, Tiền Thiếu đang chờ report của Tiêu Âm tỷ. Tiểu Ngải Tư Tư, chút nữa hai người hãy sắp xếp lại lời khai của nhân chứng bà Phòng."

"Yes! Madam!"

"Vân tỷ, Madam Choi đã tạm thời điều động cảnh sát Viên Vũ Trinh đến bộ phận điều tra của chúng ta để hỗ trợ, chị và cô ấy hãy cùng nhau đến phòng bảo vệ của tòa nhà Vinh Hoa để kiểm tra CCTV của các cửa hàng xung quanh, xem có kẻ khả nghi nào thường qua lại trong thời gian gây án hay không."

"Viên Vũ Trinh?" Đầu của Vân tỷ bắt đầu ong ong vì đau.

Mạc Hàn không biết Tưởng Vân sợ nhất chính là PC980110 Viên Vũ Trinh, hỏi: "Vân tỷ, any question?"

Vân tỷ ấn ngón tay mảnh khảnh của mình vào thái dương đang nhức nhối, trả lời: Không có gì, Madam.

Lúc này, Tôn Nhuế thở hổn hển đẩy cửa đi vào nói: "Có phát hiện mới, Lạc Lạc đã phục hồi chiếc điện thoại bị hỏng của nạn nhân, sau khi khôi phục bộ nhớ thì đã phát hiện được người cuối cùng mà Cindy liên lạc tên Zibber Shum Thẩm Trí Bác. Đội chiến lược của Cục Tình báo đã nhanh chóng cho người điều tra nhân sự. Thẩm Trí Bác, nam, 18 tuổi, hiện đang theo học tại Trường Trung học Tín Nghĩa, Thiên Thủy Vi, quận Nguyên Lãng."

Mạc Hàn hỏi: "Thẩm Trí Bác này có phải là bạn trai qua mạng đã khiến Cindy muốn tự tử lúc trước không?"

"Vẫn chưa xác định được." Tôn Nhuế trả lời.

"Ok!" Mạc Hàn vỗ tay nói: "Tôn Nhuế Đại C, đưa Thẩm Trí Bác về trụ sở thẩm vấn!"

"Yes! Madam!"

"Bắt đầu làm việc đi! Hôm nay vất vả cho mọi người rồi, tối nay tôi đãi mọi người ăn!" Mạc Hàn dứt lời liền quay đầu nhìn về phía Đới Manh vẫn đang im lặng nằm trên bàn: "Đới Manh, cô đi theo tôi."

Số 213 đường Nathan, Cửu Long

Trụ sở cảnh sát phân khu Tiêm Sa Chủy

Tầng ngầm 2

Phòng Nữ Trinh sát Tội phạm Đặc biệt

Phòng trà

Mạc Hàn đưa cho cô một ly cà phê mới xay, khí nóng cuồn cuộn bốc lên trên ly, hương thơm tràn ngập khắp nơi.

Đới Manh ngẩng đầu, im lặng liếc nhìn Mạc Hàn, nhưng không đưa tay ra nhận lấy.

Mạc Hàn lắc đầu, nắm lấy tay Đới Manh nhét ly cà phê vào, "Uống đi, nâng cao tinh thần cũng được."

"Mạc Hàn......" Đới Manh ngập ngừng.

"Nói đi, có một số thứ nói ra thì vẫn tốt hơn là giữ trong lòng." Mạc Hàn cảm thấy bản thân như đang dỗ dành một đứa trẻ, hoặc như đang an ủi một cún lông xù to lớn, không hiểu sao đôi mắt đen láy của Đới Manh luôn làm Mạc Hàn liên tưởng đến một con cún có vẻ mặt ngây thơ.

"Hôm ấy trên sân thượng, có phải tôi đã rất quá đáng với Cindy không?"

Mạc Hàn chưa bao giờ thấy Đới Manh thiếu tự tin đến như vậy, nàng nhìn chằm chằm vào mắt Đới Manh, trịnh trọng nói: "Không có, hôm ấy cô đã biểu hiện rất tốt, mặc dù lúc đó tôi không thể hiểu được cách làm của cô, nhưng sau khi suy nghĩ lại ý đồ của cô thì tôi lại cảm thấy điều cô làm là hoàn toàn chính xác."

"Thế nhưng, người đang nằm trên bàn giải phẫu của Tiêu Âm tỷ lúc này là Cindy!" Đới Manh vùi mặt vào hai tay mình, không dám nhìn Mạc Hàn nữa.

"Đới Manh," Mạc Hàn gỡ hai tay cô ra, buộc cô phải nhìn mình, "Cái chết của Cindy không liên quan gì đến cô cả, đây rõ ràng là vụ án giết người. Đới Manh, sao cô lại muốn đổ hết trách nhiệm lên người mình vậy?"

Đới Manh không nói nên lời.

Mạc Hàn tiếp tục: "Đới Manh, bây giờ không phải lúc để chán nản và hối hận, cô nên tỉnh dậy, dẫn dắt mọi người trong Phòng Trinh sát phá vụ án này, tìm kiếm công lý cho Cindy."

Đới Manh đỏ heo mắt nhìn Mạc Hàn, chậm rãi nói: "Có lẽ, cô nói đúng. Rất xin lỗi, vì đã để cô nhìn thấy tôi yếu đuối như vậy."

"Không sao," Mạc Hàn vỗ vai Đới Manh tiếp sức cho cô, nói: "Chúng tôi đều ở bên cạnh cô, nếu cảm thấy mệt thì cứ dựa vào, không sao cả."

"Mạc Hàn......"

"Hửm?"

"Cô có thể ôm tôi một cái được không?"

Mạc Hàn do dự một chút, sau đó bật cười nói: "Đúng là chịu thua cô luôn mà!"

Vì vậy nàng giang hai tay ra ôm cả người Đới Manh vào trong lòng.

Mạc Hàn không nhìn thấy, Đới Manh đang được nàng ôm, trên mặt lại nở nụ cười thành công......


(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro