Chương 6: Kim hoa thủy nguyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*vì tiêu đề nó ghi y nguyên vậy mà mình lại không biết dịch sao cho thuần việt nên để nguyên vậy.

"Daniel, em đau răng."

Park Jihoon cứ như vậy mà kêu lên với Kang Daniel cùng với những viên kẹo được cậu nhét đầy vào miệng, và vẫn còn đang cầm túi kẹo mà trước đó Daniel đã mua cho cậu, người bị gọi tên đầy đủ kia khuôn mặt có chút bất đắc dĩ bất luận không còn cách nào khác, liếc mắt nhìn cậu học sinh năm nhất trên tay đầy ắp túi kẹo. "Bé con, tôi bắt đầu hối hận khi đã mua kẹo cho em rồi, em tại vì sao lại có thể giống một đứa con nít vậy."

"Không muốn, anh không thể lấy lại." Park Jihoon ôm chặt túi kẹo trong ngực, giống như việc Kang Daniel có thể lấy chúng đi bất cứ lúc nào vậy, "Đây là của anh cho em – nó thuộc quyền sở hữu của em, em làm gì với nó đều được hết – cho nên em muốn đem toàn bộ đống này cho vào bụng."

Dù nói là sẽ ăn hết như vậy, không quá ba phút đồng hồ, cậu lại hướng về phía người bên cạnh phàn nàn, "Daniel, em đau răng quá."

Hai cái hàm chứa đầy kẹo của cậu lộ ra hai bầu má tròn trĩnh, cậu sợ lạnh, chỉ cần phải rời khỏi cái hầm này thì cậu nhất định phải đem mình thành một quả bóng to lông xù, hiện tại cả người cậu được bọc trong một cái áo choàng lông màu bạc trắng, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn.

Kang Daniel dừng một chút, đưa tay ra búng trán Park Jihoon một cái.

"Em có thể mang bộ mặt này đi tìm phu nhân Pomfrey." Suy nghĩ một chút, anh cười lạnh, bổ sung thêm, "Hoặc em có thể học tập Ong Seongwoo, cả đời đều không có khái niệm về chữa đau răng, nói lại... dù sao thì dựa theo lời mà cậu ta nói, cái gì ấy nhỉ — cũng không chết được đâu."

Park Jihoon hừ mũi, "Em mới không cần cùng Ong Seongwoo đều ngu ngốc như vậy."

Hiển nhiên Kang Daniel cũng cho là như vậy, anh bước ra đi thật nhanh, tay đẩy cửa hầm ra.

Bọn họ vừa mới thảo luận về vấn đề yêu đương thì liền trở mình ngồi trên ghế lật lật tạp chí rồi ghi ghi chép chép, nhìn thấy bọn họ vẫn nhàn hạ thoải mái lên tiếng chào, "Chào, Daniel và Jihoon, vừa rồi sau lưng chúng tôi lén lút hẹn hò nữa rồi."

Vốn tưởng rằng sẽ phải chịu sự kịch liệt phản đối hay mạnh mẽ phản bác, không nghĩ tới rằng Park Jihoon chẳng qua chỉ là hừ lạnh một tiếng, ngay cả ánh mắt cũng là bố thí cho Ong Seongwoo, ngẩng đầu bước thật nhanh về phòng ngủ.

Ong Seongwoo ngồi yên trên ghế, mờ mịt hỏi người ngồi bên cạnh hắn, "Daniel, mày vừa cãi nhau sao?"

Nào biết rằng bạn tốt của hắn cũng chỉ khinh thường nhìn sang, nhìn hắn từ trên xuống dưới, sau đó lại bật cười, Kang Daniel biểu thị bộ mặt miễn là Park Jihoon không có ở đây thì lúc nào cũng đều hết sức vô cảm, người này bình thường mang theo bộ mặt kiêu căng, đối với Ong Seongwoo mà châm chọc nói: "Có thể — em ấy là bị mày làm cho ngốc đến mức khóc rồi."

Bị hai người đả kích Ong Seongwoo há miệng chỉ mình, "Tao? Tao lại làm cái gì mà chọc giận hai người không vui?"

Chẳng biết tại sao bị dạy dỗ cho một trận, Ong Seongwoo dường như có chút hoài nghi với cuộc sống của mình, hắn suy nghĩ một chút, lại cảm thấy Park Jihoon vừa rồi thái độ giống như đã từng thấy trước đây ở nơi nào đó.

Mãi cho đến khi thấy tờ Nhật báo Tiên tri bên cạnh ghế khi đó, hắn mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Hèn chi lại thấy quen thuộc, Park Jihoon tiểu tử kia lúc nói chuyện giọng điệu dường như có chút dứt khoát hay đúng hơn là biến thành một bản sao của Kang Daniel. Ong Seongwoo liếc mắt, quyết định ngày hôm nay liền không thèm để ý đến hai con người này nữa.

...

Mẹ thân mến, gần đây mẹ khỏe không:

Tuy là lễ Giáng Sin vừa mới qua, chúng ta cũng vừa mới gặp, nhưng con vẫn còn chút chuyện muốn cùng mẹ cân nhắc.

Con thấy rằng người kia ngày càng nóng nảy, dường như đối với con đều rất lạnh nhạt và bất mãn vô cùng, hơn nữa con có dự cảm không tốt, con rất nhanh đã chiếm được vị trí quan trọng.

Đến lúc đó, mẹ, con mong mẹ có thể thông cảm cho con.

Bởi vì người kia đối với con chính là vô cùng quan trọng.

Con trai thân yêu của mẹ: Park Jihoon

Cắn lông vũ trên cây bút, Park Jihoon ngồi trước bàn đọc sách có chút do dự sau khi viết xong một phong thư cho nhà cậu, cậu đem thư gấp lại cho vào phong bì, dự tính một chút nữa thì xin Kang Daniel con cú kia mà giúp một tay gửi ra ngoài.

"Hừm... Đường..."

Cậu lần theo ngắn kéo rút ra một bịch kẹo đường, mở ra túi kẹo mật ong rồi nhét vào miệng, "Nếu không có đường, lần sau kêu Ong Seongwoo mua nhiều một chút...."

Nếu như Ong Seongwoo nghe thấy như vậy, tuyệt đối sẽ đối với Park Jihoon mà cười nhạt, "A, nói xem hình như một miệng nói mình và Kang Daniel không sao vậy, hết hi vọng thì phải, cuối cùng thì lại chẳng viết được tên của Kang Daniel."

Đáng tiếc là Ong Seongwoo ngày hôm nay càng không muốn nhìn thấy hai cái con người này chút nào hết.

Không biết tại sao bị chột dạ ho khan một tiếng, Park Jihoon chưa từng bỏ ý định lục lọi tủ phòng để tìm đồ ăn vặt, cuối cùng cũng lôi ra được một hộp chocolate, đem cái hộp đó ra trước mặt quan sát một lúc, cuối cùng xác định được đây đại khái là quà giáng sinh cho Park Jihoon.

"Thật là, anh ấy thậm chí còn nhớ là cột ruy băng vào chocolate, thật đáng sợ quá đi." Nói là trong lòng thấy sai sai, nhưng trên tay vẫn là hộp kẹo rất tự nhiên mà mở ra lấy một viên cho vào miệng.

Ặc, đừng ngốc như vậy, cậu đương nhiên sẽ không vì một viên kẹo chocolate mà say, trên thực tế không có một quý tộc Slytherin nào đến tuổi mười hai mà chưa nhấp qua rượu, Park Jihoon nhớ, ấy thế mà rượu trái cây không làm cậu say được.

Vừa ăn kẹo, cậu cầm bức thư đã viết xong mang đến trước phòng Kang Daniel, đưa tay lên gõ nhẹ ba cái.

"Daniel?"

Bên trong không trả lời, Park Jihoon thử đẩy nhẹ cửa phòng một cái, thật sự cửa cứ như vậy mà bị cậu đẩy ra.

Daniel sẽ không để bụng việc cậu tới thăm phòng một chút. Có lẽ là ỷ lại vào việc được người khác dung túng, Park Jihoon mang theo tính tò mò bước vào không gian thuộc về Kang Daniel rồi quan sát những thứ cá nhân một chút.

Theo Park Jihoon mà nói, căn phòng này hoàn toàn đầy đủ hay nói cách khác đối với Kang Daniel mà nói lại còn hơi dư thừa một chút, gian phòng chủ yếu mang hơi sắc của màu lam pha chút màu đen, trên sàn bày khắp các loại không biết nó là ma pháp hay mấy sinh vật lông lá, thoạt nhìn có vẻ như là để đó để dễ ngủ hơn, nói đúng hơn là bày ngay chính giữa chiếc giường lớn, nó lớn đến nỗi để năm người cậu vào đó nằm cũng vừa.

"Hơn nữa –" Park Jihoon ngửi ngửi trong không khí một chút với vẻ thích thú, "Đều là mùi hương mà Daniel rất thích."

Mùi hương nồng nặc này cũng không gây ra cay mũi cậu cho dù xung quanh đều được bịt kín, hầu như muốn đem Park Jihoon bao bọc vậy, cậu đem lá thư đặt lên bàn trong phòng Kang Daniel, một hồi đột nhiên lại cảm thấy chóng mặt như muốn ngất đến nơi.

Cậu lấy tay chống xuống bàn đỡ lấy cả bản thân, lắc đầu một cái muốn cho đại não tỉnh lại nhiều một chút, nhưng lại cảm thấy rằng ý thức càng ngày càng tệ, thoáng chốc cậu nếm thấy vị cuối cùng của miếng chocolate, vị chocolate có một chút ngọt xen lẫn mùi rượu.

Park Woojin — quỷ tha ma bắt, rốt cuộc là cho bao nhiêu rượu vào chocolate —

Cuối cùng đầu hoàn toàn mất đi ý thức tiến lên một chút, Park Jihoon cắn răng nghiến lợi nghĩ.

Kang Daniel trở về phòng ngủ là đã xế chiều, vừa mở cửa bước vào, nhạy bén liền phát hiện có gì đó lạ, nguyên nhân chính là áo được treo ở móc treo liền bị rơi xuống thảm, trên bàn lọ mực cũng bị đánh đổ, nhuộm đen lông vũ trên bút.

Đôi mắt xám tro hẹp liền tối lại khi dừng đến chính giữa giường, có cậu bé đang ôm gối ôm lại còn đắp cả chăn, khuôn miệng cử động nhè nhẹ đang ngủ say.

Lại gần một chút, Kang Daniel khẽ thở dài một chút, trong ánh mắt đang tối kia dần dần ấm lên.

Chỉ là qua ngày Giáng Sinh, trong ánh mắt Kang Daniel dường như trưởng thành hơn rất nhiều, anh trở nên im lặng và ngày càng sâu sắc hơn, càng lúc càng giống một người cấp trên.

Anh ở trước mặt đứa nhỏ này chưa từng biểu ra bộ dáng này, có rất nhiều chuyện mà Park Jihoon không biết, mà Kang Daniel cũng sẽ không cho cậu biết, đây không phải là lừa dối cũng không phải lấp liếm che giấu chuyện gì, thậm chí theo như người khác nói, hành vi này đại khái là làm cho đơn giản với hai chữ.

Bảo vệ.

Kang Daniel mong muốn rằng mình có thể mang đứa nhỏ này luôn sống vô lo vô nghĩ dưới ánh mặt trời.

Đứng trước giường, anh hạ mắt nhìn Park Jihoon, thân ảnh cao lớn đem vật nhỏ nhắn kia ra khỏi bóng tối, anh cúi người xuống, ôn nhu dịu dàng mà mơn trớn mái tóc của Jihoon, do dự rồi lại do dự, cuối cùng vẫn là đem môi mình đặt lên môi cậu.

Đây là một nụ hôn mang theo vị chocolate ngọt ngào, lại còn phảng phất mùi rượu.

Để cho mọi thứ đều yên tĩnh để cho cậu có thể tiếp tục ở trên giường anh mà ngủ, anh nhớ năm nhất không có tiết buổi chiều, anh rất nhanh vào phòng tắm phía sau rửa mặt, Kang Daniel cầm lấy áo choàng của mình quay lại phòng sinh hoạt chung để nghỉ ngơi.

Ong Seongwoo đã ngồi chờ ở đó, năm tư kế tiếp có tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

Và đặc biệt là cùng với Durmstrang

Thấy Kang Daniel một mình đi ra, Ong Seongwoo có chút ngạc nhiên, hắn lui về sau nhìn một chút khẳng định là đứa nhỏ kia thật sự không theo sau Kang Daniel, "Này, đứa nhỏ nhà ngươi đâu?"

Kang Daniel một chút cũng không biểu tình gì, bình thản nói: "Ngủ."

"Thật là cảm tạ trời đất," Ong Seongwoo nhắm mắt vui vẻ: "Ngày hôm nay khỏi cần nhìn thấy hai người các ngươi liếc ngang liếc dọc đưa tình nữa rồi — mong muốn đã được Merlin phù hộ vậy mà khoảng thời gian này có thể kéo dài cho đến bữa tối."

— đại khái là vậy, Merlin hôm nay trước mắt tâm tình không tệ, quyết định thực hiện mong muốn của Ong Seongwoo.

Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám hôm nay bầu không khí vô cùng căng thẳng, phải nói là, Roland Chebria – đã làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng hơn, hắn luôn luôn nhìn về học sinh của Slytherin bằng con mắt khiêu khích, vị học sinh người Đức này thậm chí còn không chút lưu tình mà thẳng thắn góp ý lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám gì gì đó của Hogwarts dạy vô cùng nhàm chán.

"Những thứ này chắc chắn sẽ không giữ được đầu các ngươi nguyên vẹn trong một trận chiến."

Hắn mang giọng giễu cợt mà nói ra, một bên thì quay đầu lại đằng sau nhìn, phía dưới anh ta là trưởng nhà cùng hội phó năm tư của Slytherin, dương dương đắc ý nói, Roland lúc này mới ngạo mạn ngồi về vị trí.

"Thật đáng sợ, tao cư nhiên lại cảm thấy suy nghĩ của hắn ta có phần đúng." Ong Seongwoo cười lạnh thành tiếng, "Dù sao thì suy cho cùng chúng ta là học phòng chống không phải là ma pháp."

Kang Daniel tay trên bàn gõ nhẹ một chút, "Ai nói — không phải chứ."

"Nhưng giọng điệu của hắn làm tao bực mình. "Người thừa kế của Kang gia lên tiếng, mắt nheo lại, môi dưới nhếch lên hàm ý cao ngạo rõ lồ lộ, "Slytherin bất luận không cần bất cứ kẻ nào chõ mồm vào, hắn không đủ cũng không có tư cách để so sánh với chúng ta."

"Đến lúc làm cho tên người Đức này tỉnh dậy rồi."

Sau giờ học, Roland Chebria bị Kang Daniel cùng Ong Seongwoo chặn lại, miệng cười cười, "Ngày Kang Daniel, tôi có thể làm gì cho ngài đây?"

Ở phía sau, Slytherin lập tức bị những chữ này làm cho bật cười, khuôn mặt tươi cười của Roland bỗng có chút miễn cưỡng, hắn rút ra cây đũa thần niệm vài câu thần chú, một hang động dần dần xuất hiện, nghe được bốn bề xung quanh học sinh có chút kinh ngạc tán thành tiếng, sắc mặt Roland tốt hơn một chút, hắn hắng giọng, mang theo cái cảm giác cao cao tại thượng mà nói: "Đây là Silent Hill của Durmstrang."

"Cuộc thi Tam pháp thuật trận chiến cuối cùng là mê cung Silent Hill, hiện tại chỗ này đang tiến hành kiểm tra, bởi do bọn ta có một chút sơ sẩy, Durmstrang đặc biệt mang đến nhân lực nhưng không đủ, muốn hỏi qua sự trợ giúp của Hogwarts."

Tiếng Anh của Roland vẫn như cũ mang theo một chất giọng đặc sệt của người Đức, hắn đứng ngay thẳng, thân ảnh để lộ ra sự kiêu ngạo và một chút khinh thường.

"Nghe nói, Slytherin các người là tài giỏi hơn người?" Roland cười một tiếng, "Hy vọng là các người không làm ta thất vọng."

Hai thân người cao lớn và đẹp trai hai mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự lạnh lùng vốn có cùng dò xét nhau.

Kang Daniel đứng dậy, bình tĩnh nói: "Như ngươi mong muốn."

Khi Park Jihoon tỉnh dậy, ngày đã tối hẳn, ở dưới hầm sâu của Slytherin phòng ngủ không có đủ ánh sáng tự nhiên, cậu chỉ có đoán khi bọn yêu tinh thắp sáng đèn đại khái đoán được thời gian. Ở một nơi tràn ngập mùi hương quen thuộc cậu nâng mình dậy, ngáp một cái.

Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu chính là đói, không biết có phải do thời gian ngủ quá dài hay sao, đồng đồ ăn vặt của cậu đã được tiêu hóa hết, bao tử đói bụng mà kêu lên.

Cậu từ bên hông mình rút ra cây đũa thần, làm một phép nhỏ biểu thị rõ thời gian, từ cây đũa thần bắn ra một màu bạc trắng, quấn quanh hình thành một chuỗi con số.

18:34

Nhíu mày, Park Jihoon từ trên giường nhảy xuống.

Bữa tối ở Hogwarts là vào khoảng 5 giờ, phục vụ cho đến 7 giờ là kết thúc, 6 giờ rưỡi đã là quá thời gian ăn cơm, các bạn của cậu cũng không thể nào bỏ mặc cậu ngủ liên miên quá bữa ăn tối, dù cho cậu thật sự ngủ quên, cũng phải có người tới nhắc nhở.

Mettina, Lai Kuanlin, Ong Seongwoo.... hoặc là cái con người muốn mở rộng mối quan hệ không còn là người bảo hộ nữa kia.

Nói tóm lại, không có khả năng là không ai không thể đánh thức cậu dậy.

... Trừ phi, có đại việc làm cho cả Slytherin không có tâm sức mà chú ý tới cậu.

Tâm tình liền bất an, Park Jihoon vội vàng chạy tới nhà sinh hoạt chung, bất ngờ thay tất cả năm nhất Slytherin đều tập trung ở đây, nghe thấy tiếng bước chân, có vài người ngẩng đầu lên nhìn, vẻ non nớt trên mặt của tất cả đều không che được vẻ hoảng sợ.

Tâm tình Park Jihoon liền trùng xuống, quay đầu tìm bằng hữu của mình, cuối cùng cũng thấy biểu cảm âm u của Lai Kuanlin bên lò lửa.

Phải bình tĩnh, phải tỉnh táo.

Âm thanh của Park Jihoon trầm xuống, đến giọng nói đều trở nên lạnh nhạt ngay cả chính cậu cũng phải giật mình, "Làm sao vậy?"

Năm nhất cho đến bây giờ chưa bao tự mình thấy cậu bình tĩnh đến như thế, đúng vậy, tựa như bình ổn đến lạ thường. Park Jihoon bình thường luôn là một vẻ tươi cười, nghịch ngợm, có lúc thì trêu đùa mọi người, có lúc thì trêu chọc bạn bè, đôi lúc trong mắt cũng chỉ có Kang Daniel, cậu đương nhiên cũng có lúc nghiêm mặt, nhưng hiện tại thì đó không phải loại cảm giác này.

Giọng của Park Jihoon tỉnh táo đến sợ, cậu thở ra một hơi thật mạnh, bốn phía xung quanh đều lạnh lẽo quá mức cần thiết, còn có nổi lên sương trắng, che lại vẻ mặt của cậu, nhìn cũng không được rõ lắm. Năm nhất đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc cũng không biết là có nên nói cho Park Jihoon biết sự thật hay không.

Đem ánh mắt trầm mặc nhìn theo học sinh cuối cùng dừng lại trên mặt Lai Kuanlin, đôi mắt hắc sắc xinh đẹp của Park Jihoon lắng xuống một âm sắc, "Kuanlin, nói cho anh biết đang xảy ra chuyện gì."

Những lời này cơ hồ được xem như là câu mệnh lệnh, trong thoáng chốc, Lai Kuanlin thiếu chút nữa muốn đem người trước mắt xác nhận có đúng là Kang Daniel hay không, người con trai trước mắt giữ vững sự kiên định cùng với thân ảnh của người nọ, có một sự tinh tế không thể nghĩ khác được đích thị là trùng hợp đến lạ, đủ để làm cậu nhóc sinh ra ảo giác.

Trước đó thật ra không hiểu tại vì sao mà Kang Daniel cái quái gì cũng cố chấp với Park Jihoon như thế, nhưng bây giờ, cậu nhóc tựa hồ như đã có phần hiểu.

"Anh Daniel mất tích." Chỉ là ngắn ngủi vài chữ, Lai gia nói về việc đó có phần khá khó khăn.

Park Jihoon trong một khoảnh khắc thấy hô hấp của mình ngưng trong giây lát, nhưng chỉ rất nhanh sau đó cậu đã lấy lại được bình tĩnh hít thở được, cậu cảm giác phía sau răng của mình có chút đau – hiện tại sắc mặt của Lai Kuanlin kì thực rất gay go, cậu chật vật nói tiếp, "Roland Chebria mời Kang Daniel ra sân sau giúp về cuộc thi Tam pháp thuật, anh Seongwoo cũng đi theo."

Cậu nuốt nước miếng một cái, "Sau đó — bọn họ toàn bộ biến mất, ba người bọn họ."

Hầm tối rơi vào trầm lặng, mặc dù chỉ là sinh viên năm nhất, nhưng những tiểu quý tộc này hiểu rất rõ Kang Daniel người này đại biểu cho cái gì, anh và thế lực sau lưng là rất cần thiết.

Trầm mặc hồi lâu, thủ lĩnh của bọn họ mới khe khẽ lên tiếng, "Kuanlin, em nhất định phải biết."

"Em phải thật chắc chắn." Park Jihoon đem cặp mắt sáng kia dọa nạt, thẳng tắp, nhìn chằm chằm vào Lai Kuanlin, trong mắt tựa hồ hoàn toàn là lửa giận, "Nói cho anh biết Daniel bọn họ ở đâu, anh sẽ không để ai mất đi anh ấy, không ai phải mất ai cả."

"Anh sẽ đem anh ấy mang về."

Bị cặp mắt đen kia nhìn chăm chút, Lai Kuanlin rõ ràng theo bản năng lựa chọn tin tưởng. Miệng phát ra tên kia, đối phương đã một cước tông cửa xông ra, bóng lưng thoạt nhìn đều kiên quyết như vậy, cho nên đó là lí do tại sao Lai Kuanlin lại chọn tin tưởng cậu.

Park Jihoon sẽ đem Kang Daniel mang về.

Park Jihoon chạy đến đó, cụ Dumbledore đứng trong một hồ nước trong hang, vị lão nhân hiền lành này hiếm khi trông thực sự nghiêm túc, có chút mệt mỏi, cụ thoáng thấy vẻ mặt của Park Jihoon lúc cậu chạy lại, "Đúng vậy, trò Park, ta biết trò sẽ đến."

Cụ vẫy tay ra hiệu cho lính gác cửa để cậu tiến vào, phía xa con mắt xanh lóe sáng, "Trò nhìn qua thì có vẻ rất bất mãn mà chúng ta lại không có khả năng đến đó hỗ trợ," cụ thở dài, "Rất tiếc khi phải nói cho trò biết, hiển nhiên bằng hữu tốt Durmstrang của chúng ta đã mang cái hồ này có ý thức của riêng nó."

"Tên Durmstrang khốn nạn đã bao vây hai học sinh Hogwarts, sau đó liền dùng phép ngăn chặn bất kể kẻ nào tiến vào, điều mà bây giờ có thể làm chỉ là chờ đợi mà thôi."

"Ta tin rằng chúng ta sẽ cần sức mạnh của trò sớm thôi, đến lúc đó, trò Park, ta mong muốn em có thể hào phóng mà cứu trợ chúng ta."

Gật đầu một cái, Park Jihoon nhìn qua lễ phép, cậu cố gắng thể hiện rằng mình cũng người bình thường đều cân bằng như nhau, lại không nghĩ đây là điều đặc biệt nhất.

"Em sẽ cố gắng hết sức, thầy Dumbledore."

Sau cuộc nói chuyện, họ vẫn đứng trên hồ mà không nói với nhau lời nào, Park Jihoon ánh nhìn tập trung vào tiêu điểm mà chuẩn bị bay, hiện trường hiện tại có rất nhiều người, sinh viên của Durmstrang hoặc Beauxbatons hoặc Hogwarts, cậu ở đó không xa còn phát hiện ra vẻ mặt khẩn trương của Bae Jinyoung, nhưng lúc này đầu cậu căn bản không còn cách nào phân tích đối phương phía bên kia tại làm sao có thể tìm đến nơi này. Không biết đã qua bao lâu rồi, trong hồ cũng không thấy gì chỉ thấy vài ngọn sóng lăn tăn, người đầu tiên lên sớm nhất là nam sinh không phải xa lạ của Durmstrang, đúng là tên Roland kia, Ong Seongwoo và Kang Daniel lên sau cùng.

Sắc mặt của Ong Seongwoo trắng bệch, đôi môi tím bầm, trên người đầy vết bẩn, hắn là được Kang Daniel đỡ trên vai mang ra ngoài.

Hắn vừa lên bờ, tất cả mọi người vây quanh, gồm cả người một mực lo lắng nãy giờ Bae Jinyoung, chỉ có Park Jihoon vẫn như cũ không nhúc nhích

Ong Seongwoo được một nữ sinh giúp hắn choàng thêm khăn lông, tuy rằng cả người xem ra không có gì ngoài hỗn loạn, hắn vẫn nỗ lực quay đầu lại nhìn người đang ngâm mình dưới nước kia, "Daniel!"

Thanh âm của hắn lúc này mới nhắc nhở mọi người rằng người bị thương không chỉ có một người, bên hồ, Kang Daniel tay vịn trên đất lại chống đỡ không nổi thân thể của mình, chỉ có thể tiếp tục trượt lại băng hồ lạnh lẽo kia.

Dumbledore bước về phía trước một bước, thân hình gầy nhưng đầy sức sống đó kéo một cánh tay của Kang Daniel lên, nước mang theo thân thể của anh chìm xuống, pha trộn với màu đỏ huỳnh quanh.

"Nhanh giúp Daniel, thương thế trò ấy rất nặng, ở phần bụng."

Ong Seongwoo rất muốn chạy tới kiểm tra thương thế của bạn thân, nhưng thân thể hắn liền không sai khiến được, cứ ngồi nơi đó, Kang Daniel đang ở trước mặt bọn họ lại không biết từ nơi nào ma pháp công kích bắn tới ngăn chặn, sắc màu hồng kia đánh trúng bụng của Kang Daniel, sau đó máu bắt đầu lan rộng.

Nhận được tin tức, phu nhân Pomfrey dạt người của hai bên đi tới, xé rách áo choàng của người đang hôn mê, sau đó hít một hơi thật sâu, "Không, Albus, đứa nhỏ này thương tích quá nặng. Vết thương trực tiếp xuyên qua phần bụng, còn không biết có làm tổn hại đến cơ quan nội tạng hay không, cậu ấy phải đến St. Mungo điều trị ngay lập tức."

Dumbledore lắc đầu, "E rằng lúc trò Daniel đến được St. Mungo không thể chống đỡ được nữa."

Biểu tình của Ong Seongwoo có chút dữ tợn, hắn tựa hồ như muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp phát ra tiếng thì đã bị người đứng trước mắt cắt đứt.

Dumbledore nghiêng người nhường đường, vị lão sư này cư nhiên lại có thể bật cười, không cần biết đến ở đây sự thù địch của Slytherin hiện rõ, ngay cả phu nhân Pomfrey có một chút nghi ngờ, lão sư vỗ vỗ bả vai của nam nhân, "Trò Park, giao cho em đó."

Dừng lại một chút, ngồi xổm người xuống, Park Jihoon nói thật nhỏ: "Ta cam đoan rằng, ta hoàn toàn có thể."

Rút ra cây đũa thần của bản thân, cây đũa thần làm từ gỗ sam trên mũi tụ tập một màu đen, cậu thì thầm vài dòng thần chú Latin phức tạp, nhìn chằm chằm người trước mắt. Kang Daniel toàn thân đều ướt đẫm, dòng nước lư lại trên gò má lưu lại một thứ giống như vệt nước mắt vậy, cùng với nốt ruồi ở dưới mắt, thật giống như đang rơi lệ.

Nhìn qua thì có vẻ lạnh, cư nhiên không ai nhớ tới việc đổi áo hoặc giữ ấm cho người ta. Tư tưởng Park Jihoon thì muốn nhớ vậy nhưng miệng lại hết sức trơn tru đọc thần chú, lời nói này dường như khắc sâu vào trong não cậu, trở thành bản năng vậy.

Một chữ cuối cùng kết thúc ở đầu môi, theo đó cây đũa phép của cậu bắn ra một tia sáng bao trùm Kang Daniel, sau đó chậm rãi tụ tập lại ở bụng anh bắt đầu chữa trị.

Hàng chục con mắt nhìn theo trợn cả lên, cái vết thương đáng sợ đó lại có thể bằng mắt thường thấy tốc độ liền lại, thời gian trôi qua, sắc mặt Park Jihoon càng ngày càng tái nhợt, mà Kang Daniel bên cạnh từ từ hồng hào dần lên.

Cậu từ dưới đứng lên, đi không được bao xa có phần không ổn định.

"Cậu cư nhiên lại có khả năng chữa lành bệnh giống như bị nguyền rủa sao?" Một học sinh nhà Ravenclaw lên tiếng.

"Không, không," Ravenclaw học rộng hiển nhiên có biết qua về giới quý tộc, mặt mày đang lúc vô cùng nghi ngờ thông tin của chính mình, "Ta nhớ rõ là Park gia có một lời nguyền cùng với hình phạt tương tự thần chú..."

"Không phải cái gì lành nhanh đều là bị nguyền rủa." Không biết từ đâu Park Woojin vẻ mặt tức giận kéo tay Park Jihoon lại, "Ngươi muốn chết hả?"

Huynh đệ của hắn chẳng qua là cho một nụ cười, "Đây không phải là tình huống nguy cấp..." Còn chưa nói hết, cậu có chút nghiêng người về phía trước, lần thứ hai trong ngày mất đi ý thức liền ngã vào tay Park Woojin.

Trong nháy mắt, người dưới đất vừa lúc mở mắt ra, chỉ kịp thấy thắt lưng của đứa nhỏ nhà mình.

Khi nhìn rõ người nọ sắc mặt tái nhợt, con ngươi xám tro của mình vì kinh hoảng cùng với hoảng hốt mà thu hẹp lại —

Đằng sau mọi người có người vụng trộm, Rosé Halley Chebria nhìn chăm chú vào Park Jihoon bằng đôi mắt màu xanh thiết tha đến dọa người.

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro