Chương 14. Mong ước của người phụ nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong ánh mắt anh, Leyla đang run rẩy đầy bất lực.

Dù thường xuyên cố giả vờ tỏ ra dũng cảm nhưng cô rất dễ bị hoảng sợ.

Cô ấy đã luôn như vậy từ khi còn nhỏ.

Matthias bắt đầu đi về phía Leyla trong khi hồi tưởng lại ký ức của mình về cô gái ấy. Anh dừng lại cách Leyla vài bước khi mắt cô dần chuyển sang tay anh. Chính xác hơn là về chiếc kính anh cầm trên tay.

"Em xin lỗi."

Miệng Leyla gần như không mở. Đôi mắt cô đầy giận dữ, nhưng lời xin lỗi của cô lại rất lịch sự.

"Em không nghĩ là ngài sẽ ở đây. Em rất xin lỗi...."

"Nếu tôi không giữ nó thì sao? Em có nghĩ rằng lẻn vào đây là ổn không?

Matthias nghiêng đầu nhìn Leyla. Một lần chớp mắt thì mắt cô lại càng đỏ hơn. Mặc dù trông cô như sắp khóc nhưng đôi mắt vẫn rất kiên định.

"Giống như... một tên trộm?"

Matthias chế nhạo với chất giọng trầm. Đôi má ửng hồng của Leyla hiện rõ ngay cả trong bóng tối.

"Em chỉ muốn lấy lại những gì của em thôi ạ."

"Ah. Cái này?"

Má Leyla càng đỏ bừng hơn khi anh nâng chiếc kính lên. Khi Matthias nhìn kỹ hơn khuôn mặt của Leyla, tai cô cũng bắt đầu đỏ lên.

"Vâng."

Cô đáp lại những câu hỏi của anh khá dũng cảm.

"Kính của em, ngài đã giấu nó."

Mặc dù em vẫn đang run rẩy như vậy.

Matthias đi tới cửa sổ với cặp kính vẫn còn trên tay. Đó chính là cửa sổ nơi anh đã ném chiếc mũ của cô qua.

"K... Không!"

Leyla, người đang ngơ ngác nhìn, tái mặt chạy theo anh.

"Trả nó lại đây! Làm ơn!"

Chiếc khăn choàng ren che vai Leyla rơi xuống sàn. Leyla vội vàng giơ tay che bộ đồ ngủ cổ chữ V khoét sâu.

"Trông có buồn cười chưa kìa? Em lại quan trọng hóa bộ đồ ngủ của mình, trong khi em đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể của tôi?"

Matthias bây giờ đang trêu trọc Leyla. Vết đỏ trên mặt cô đã chạy xuống tận gáy.

"..... Cái đó. Đó là điều khó có thể tránh khỏi!"

Leyla sợ hãi lắc đầu.

"Đó không phải là điều em muốn, nên em không có lựa chọn..."

"Em nghĩ là tôi muốn nó?"

"Gì cơ? Oh em xin lỗi. Em không có ý như vậy."

Leyla vội vàng nhặt chiếc khăn choàng lên che vai và ngực. Biểu cảm nửa tỉnh nửa mê của cô ấy khá buồn cười khiến Matthias khẽ cười khúc khích.

"Sao đột nhiên em lại cư xử như một quý cô vậy? Em đã nói em không phải là một quý cô."

"..... Dù em có là ai thì công tước vẫn là một quý ông."

Việc cô từ chối thua lời nói của anh là một hành động khiêu khích nhưng vẫn đầy tôn trọng. Matthias lại cười khúc khích.

"Tốt lắm."

Khi tiếng cười khúc khích của anh dừng lại, giọng Matthias trầm hơn một chút.

"Tôi không biết, Leyla. Có lẽ tôi không phải là một quý ông."

"Không đâu phải ạ!"

Leyla khẩn trương hét lên khi buộc chặt phần cuối chiếc khăn choàng của mình.

"Công tước là một quý ông!"

"Thật ư?"

"Đúng! Ngài là quý ông tuyệt vời của Đế chế Berg!

"Đánh giá của em khá hào phóng đó."

"Đó là điều mà tất cả những người gặp gỡ ngài sẽ đều nghĩ như vậy."

"Em không có suy nghĩ khác sao?"

"...... KHÔNG."

Đúng!

Dù muốn nói là đúng nhưng cô phải kìm lại những suy nghĩ thực sự của mình bằng cách lắc đầu thật mạnh.

"Không đời nào."

Leyla quyết định, tối nay sẽ bán toàn mạng mình cho cặp kính.

"Vì vậy, thưa công tước, xin ngài hãy trả lại nó."

Nhưng Leyla lại cầu xin, cô đau khổ đến mức sắp rơi nước mắt.

"Nó rất quan trọng và quý giá đối với em."

Cô cúi đầu và chịu đựng sự sỉ nhục.

Leyla cảm thấy như mình có thể đá hết toàn bộ sỏi trong rừng, để giải tỏa cơn thịnh nộ dồn nén của mình nhưng Leyla biết mình hiện đang gặp bất lợi đến mức nào.

Nếu anh ta để tâm đến việc đó, công tước có thể đã biến cô thành một tên trộm. Anh ta có thể ném cặp kính của cô xuống sông ngoài cửa sổ. Tất cả những hành động tưởng chừng đơn giản của anh ta đều khiến cho Leyla tuyệt vọng.

Thế là cô đành phải chịu đựng.

Matthias đến Leyla. Khi anh đặt chiếc ly lên xuống lần nữa, khoảng cách giữa hai người đã thu hẹp lại. Bây giờ họ đã ở một khoảng cách đủ gần để có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau.

Leyla ngạc nhiên ngước lên. Đôi mắt Matthias nhìn xuống cô thật sâu lắng và yên tĩnh. Nó giống như dòng sông không đáy. Con sông lớn lạnh lẽo đã nhấn chìm cô vào buổi chiều nóng nực đó, nơi bắt đầu mọi bất hạnh này.

Leyla đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì đột nhiên, tầm nhìn vốn đang mơ hồ của cô đột nhiên trở nên rõ ràng. Leyla dần dần nhận ra rằng Matthias đã đeo kính cho cô. Bàn tay anh đặt trên má cô mềm mại và nóng bỏng như cát được sưởi ấm bởi ánh mặt trời.

Khuôn mặt của anh ấy rất rõ ràng, nhưng mọi thứ xung quanh anh ấy đều mờ mịt.

Leyla bối rối cố gắng tránh ánh mắt của anh nhưng Matthias đã thu hút sự chú ý của cô bằng cách dùng một lực nhỏ lên tay anh.

Tại sao.....

Cô muốn hỏi nhưng một cảm giác kỳ lạ và sợ hãi tràn ngập Leyla. Đó là lúc những ngón tay của Matthias bắt đầu vuốt ve môi cô.

Những ngón tay thon dài của anh dừng lại giữa kẽ môi cô. Tiếng thở dài của anh làm trán Leyla hơi nhột. Hơi thở của anh cũng mềm mại và nóng bỏng, giống như ngón tay anh chạm vào.

Trong khi nhìn thẳng vào mắt Leyla, Matthias vuốt ve da thịt mềm mại, ẩm ướt bên trong môi dưới của cô. Đầu ngón tay anh di chuyển sâu vào miệng cô, đến khi đầu móng tay anh gần như chạm vào hàm răng dưới của cô. Leyla, người từ lâu đã quên bỏ chạy, ngây ngô chịu đựng ánh mắt và sự đụng chạm của anh.

Matthias từ từ nhắm mắt lại ngay lúc Leyla sắp khóc vì hành động kỳ lạ, khó hiểu của anh. Bàn tay đang ôm lấy má cô nhẹ nhàng nhưng rồi lại buông ra.

Khi tay anh rời khỏi mặt cô, Leyla loạng choạng lùi lại phía sau. Bây giờ cô đã có thể thở bình thường sau khi bị anh siết chặt.

Cơ thể của Leyla run rẩy khi cô thở hổn hển. Trong lúc đó, Matthias đã mở đôi mắt xanh của mình ra. Chính đôi mắt xanh trong như pha lê đã khiến Leyla xấu hổ và sợ hãi.

Công tước Herhardt, người đã nhìn chằm chằm vào Leyla một lúc lâu, lặng lẽ ra lệnh.

"Đi ra."

Leyla không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra sau khi cô rời khỏi khu nhà phụ.

Cô nói lời tạm biệt, quay người và bước đi. Nhưng tất cả ký ức đó đều mơ hồ. Khi nghe thấy tiếng côn trùng kêu, cảm nhận được làn gió mát và nhìn thấy bóng mình đang bước đi dưới ánh trăng, Leyla mới nhận ra mình đã đứng ở cuối con đường rừng.

Leyla đi về phía cabin, cô vẫn còn choáng váng. Cô không trút giận lên đá và cành cây, cũng không bỏ chạy. Cô đi bộ. Cô đi nhẹ như một bóng ma, tốc độ chậm hơn thường ngày .

Leyla lấy nước từ máy bơm ở góc sân và rửa môi. Cô vô thức chà xát, chà xát môi cho đến khi nó sưng tấy và đỏ ửng. Dù có cảm giác như da mình sắp bong ra nhưng nước vẫn không thể cuốn trôi được cảm giác kỳ lạ của cô.

khi cô lặng lẽ trở về phòng, khuôn mặt, chiếc khăn choàng và phía trước của bộ đồ ngủ đều ướt đẫm nước lạnh. Thậm chí không nghĩ đến việc lau khô chúng, Leyla ngồi ở mép giường.

Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Leyla chắc chắn một điều.

Cô không muốn gặp lại anh nữa.

~~~~

Con chim hoàng yến đang lặng lẽ ngồi trong lồng bay về phía Matthias chỉ bằng một cái búng tay của anh.

Trong khi anh uể oải tựa người vào khung cửa sổ, anh đưa tay về phía con chim. Con chim hoàng yến tự nhiên đậu lên ngón tay anh. Đôi cánh cụt của nó đã dài ra đủ để nó có thể bay xa hơn một chút. Đôi cánh của nó cần phải được cắt lại, nhưng anh không cảm thấy cần phải cắt ngắn như trước nữa.

Matthias nhìn xuống cửa sổ trong khi lắng nghe tiếng chim hoàng yến hót. Người làm vườn, Bill Remmer, đang dở dở công việc. Leyla Lewellin, người đã thường xuyên giúp đỡ anh, đã biến mất trong vài ngày. Vào ngày hôm sau, cô ấy đã trở lại, sau cái ngày cô đi tìm cặp kính. Leyla luôn tìm cách tránh mặt anh.

Matthias mặc một chiếc áo khoác đi săn màu đỏ tươi sau khi thả con chim hoàng yến về lồng.

Anh ấy mong muốn cô ấy.

Matthias bây giờ đã biết rõ ràng cảm xúc này là gì.

Người phụ nữ đó, Leyla. Anh khao khát cô.

Không còn lý do gì để phủ nhận sự thật đó nữa. Leyla Lewellin lớn lên trở thành một phụ nữ xinh đẹp. Đẹp đủ để khiêu khích một người đàn ông. Nhưng Matthias biết. Loại ham muốn này chắc chắn sẽ biến mất ngay sau đó.

Tôi có cần để lại vết nhơ trong đời chỉ để thỏa mãn khao khát đó không?

Đêm đó, Leyla đứng trước mặt, Matthias nghĩ đi nghĩ lại. Và anh ấy đã kết luận.

KHÔNG.

Leyla Lewellin không đáng để gặp rắc rối. Ham muốn của anh với người phụ nữ đó vẫn nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Thế thì tại sao.

Anh ta đã thả Leyla vào đêm đó. Nhưng nếu cô vẫn hành động như vậy sau khi anh trả tự do cho cô thì anh không còn lựa chọn nào khác.

"Tôi đã chuẩn bị cho buổi đi săn của ngài, thưa công tước."

Hessen lặng lẽ đến gần. Matthias gật đầu cầm lấy khẩu súng Hessen đưa cho anh và rời khỏi phòng ngủ.

~~~~

"Có chuyện gì đã xảy ra à?"

Kyle lo lắng hỏi Leyla. Leyla đang nẹp một bông hoa khô vào cuốn sổ của mình, bình tĩnh nhìn lên và đối mặt với cậu.

"Không có gì đâu."

Giọng nói không ngần ngại của Leyla vẫn tươi sáng như thường lệ.

"Trông tớ thế nào?"

Leyla hạ giọng và thì thầm khi cô nheo mắt. Kyle bằng cách nào đó cảm thấy nóng rát quanh cổ khi nhìn thấy biểu cảm của cô.

"Mấy ngày nay cậu cứ tự nhốt trong cabin rồi. Thật không giống cậu chút nào."

Kyle bình tĩnh nhún vai.

Leyla ngây người chớp mắt vài lần và nhanh chóng lấy lại được khuôn mặt tươi sáng. Môi cô nở một nụ cười yếu ớt trong khi đôi mắt cô vẫn tỏ ra lấp lánh rực rỡ.

"Bây giờ cậu đã tìm thấy kính của mình rồi, cậu cũng nên đi ra ngoài nhiều hơn. Nhưng có vẻ như bây giờ cậu đang làm điều ngược lại."

Cậu tựa cằm vào tay mình, nhìn chằm chằm vào Leyla . Cô mỉm cười ôn hòa rồi bắt đầu tỉ mỉ ghi lại những địa điểm, đặc điểm của những cánh hoa cô tìm thấy vào sổ tay.

Leyla thường vẽ và dán những cánh hoa kỳ lạ vào cuốn sổ của mình, và mang đến thư viện để tìm kiếm tên chúng. Kyle luôn đi cùng cô để ngắm nụ cười, mỗi khi cô biết tên của cánh hoa. Leyla là một đứa trẻ luôn tò mò tên tất cả các loài chim và hoa trên thế giới. Kyle yêu khía cạnh lập dị đó của cô ấy.

Cô dùng một mảnh giấy thấm nhẹ ấn nhẹ lên nó để mực không bị lem, Leyla cẩn thận che cuốn sổ lại. Cặp kính lại lấp lánh trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

"Muốn đi dạo không? Tới cái cây mà cây thích, cái cây trước dòng sông."

"Không."

Leyla trả lời ngắn gọn ngay khi Kyle nói xong.

"Không phải cậu luôn đến đó sao? Tại sao vậy? Cậu lại nhìn thấy thứ gì đáng sợ trong rừng à?"

"Nó không phải như vậy. Và dù sao thì hôm nay tớ cũng không thể vào rừng được."

"Tại sao? À, hôm nay là ngày đi săn của công tước à?"

Leyla gật đầu sau khi đặt tờ giấy xuống cuối bàn. Không lâu sau, từ xa truyền đến tiếng vó ngựa.

"Ồ. Nhìn kìa."

Kyle nhanh chóng chạy đến trước cửa sổ và trầm trồ. Công tước Herhardt và nhóm người của ông chuẩn bị tiến vào rừng qua con đường bên cạnh căn nhà gỗ. Đàn chó săn dẫn đầu, theo sau là năm chàng trai cưỡi ngựa.

Leyla cùng Kyle liếc ra ngoài cửa sổ. Hôm nay Công tước cưỡi một con ngựa bóng loáng với bộ lông màu nâu sẫm. Chiếc áo khoác đỏ và khẩu súng ngắn lấp lánh của anh thu hút sự chú ý của cô.

"Nhưng tất nhiên rồi, Leyla. Tớ sẽ không đi săn trong suốt quãng đời còn lại của mình."

Kyle đột nhiên thay đổi sắc mặt sau khi ngưỡng mộ công tước. Vào lúc đó, Công tước Herhadt đã quay đầu về phía túp lều. Mặc dù Leyla đã trốn sau tấm rèm nhưng cô ấy vẫn giật mình và lùi ra khỏi cửa sổ.

Mười ngày qua, Leyla đã cố gắng hết sức để trốn tránh anh. Cô ấy không đến gần bờ sông và thậm chí cô ấy cũng không đi dạo vào rừng. Cô cảm thấy có lỗi với chú Bill vì gần đây chú đã ra ngoài quản lý khu vườn một mình. Cô chỉ giúp đỡ khi công tước ra khỏi dinh thự và khi ông quay lại, cô nhanh chóng rời khỏi khu vườn.

Cô dự định sẽ chịu đựng việc không chạy nhảy khắp nơi cho đến cuối mùa hè này. Khi mùa thu đến, Matthias chuẩn bị đính hôn và lên đường trở về thủ đô. Sau đó, Arvis sẽ bình yên trở lại.

"Cậu cảm thấy không khỏe sao? Cậu có muốn qua nhà tớ chơi không?"

Kyle lo lắng hỏi khi nhìn vào làn da nhợt nhạt của Leyla.

"Không, Kyle. Tớ ổn."

Leyla lắc đầu và ngồi lại vào chiếc ghế đối diện với bàn ăn tối.

"Dù sao thì nó cũng sẽ kết thúc vào buổi tối thôi."

Khoảnh khắc cô bất cẩn mở cuốn sách của mình, tiếng súng vang lên. Tiếp theo đó là tiếng chó sủa và tiếng ngựa chạy.

Với nắm tay siết chặt, Leyla lật những trang sách mà cô không thể tập trung đọc.

Cô nghĩ mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi vào rừng tối nay. Có rất nhiều con chim tội nghiệp phải chôn cất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro