136 - 138: Sôi sục (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

136: H
Hắn không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, Hạ Nhiêu bây giờ rất khó nắm bắt. Giống hiện tại, cô ý cười đầy mặt, nhưng hắn lại cảm giác cách một tầng hơi nước, làm người nhìn không rõ, khó có thể tới gần.

Lúc trước tuy rằng Hạ Nhiêu cũng sẽ tăng thêm che dấu, nhưng chỉ cần hắn cẩn thận chút, vẫn có thể từ biểu tình của cô suy đoán ra. Còn bây giờ, cho dù hắn nhìn thế nào, quan sát thế nào, ngoại trừ ý cười tươi đẹp kia cái gì hắn cũng không cảm nhận được.

Loại cảm giác không ở trong khống chế làm hắn không tự chủ mà hoảng hốt, giống như chỉ cần một không chú ý, Hạ Nhiêu liền sẽ biến mất ngay trước mắt hắn.

Nghĩ vậy, Thánh Mặc La Á Qua Đế lại lần nữa lật người, thân ảnh nhanh đến nỗi làm người căn bản không kịp phản ứng. Bất quá cũng đúng lúc, Hạ Nhiêu lúc này cũng không tính thoát lui.

Tùy ý để Thánh Mặc La Á Qua Đế đem cô ấn ngã trên giường, đè ở trên người cô, thô lỗ thoát đi mảnh vải con xót lại trên người cô, cũng cởi bỏ chiếc quần trên người, hai người cứ như vậy trần trui bóng loáng dính sát bên nhau.

Thánh Mặc La Á Qua Đế đè nặng cô, đôi mắt lạnh lùng âm hàn nhìn chằm chằm cô, con ngươi thần quái càng thêm quỷ dị làm cho người ta sợ hãi, bá đạo mà lãnh khốc tuyên thệ nói: "Đừng hòng thoát khỏi tôi ! Vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới!"

Dứt lời, một bàn tay to đỡ lấy long thân đâm thẳng vào tiểu huyệt ẩm ướt.

"Ân......"

Khuôn mặt nhỏ của Hạ Nhiêu nhăn lên, bởi vì lực đạo của Thánh Mặc La Á Qua Đế thật sự quá mạnh, nam căn thô dài cứ thế chọc xuyên qua con đường chật khít, mở ra hoa tâm, trực tiếp tiến vào cửa tử cung.

Đau đớn cùng với tê dại lan khắp toàn thân Hạ Nhiêu, mặc dù hạ thân cô đã ẩm ướt từ lúc cô khiêu khích Thánh Mặc La Á Qua Đế, nhưng Thánh Mặc La Á Qua Đế quá thô bạo, cô thật sự ăn không tiêu.

Thánh Mặc La Á Qua Đế rốt cuộc cũng tiến vào tiểu huyệt khiến cho hắn nhung nhớ bốn tháng, ướt nóng cùng chật hẹp khiến hắn mất hết lý trí. Đặc biệt là sau khi tiến vào cửa tử cung, hàng vạn cái miệng nhỏ mút chặt càng thêm cắn nuốt chút lý trí còn sót lại của hắn, điên cuồng mà vội vàng luật động.

Người đàn ông ở trên không ngừng đưa đẩy, tựa như hận không thể chọc thủng cô. Hạ Nhiêu vội vàng ôm cổ Thánh Mặc La Á Qua Đế, để phòng ngừa bị lực đạo hung mãnh của hắn đánh bay.

Thế nhưng lực đạo kia thật sự làm toàn bộ hạ thể của cô không chỉ tê dại mà còn mang theo cảm giác đau đớn đồng thời còn có nhè nhẹ chết lặng. Nhưng hai chân Hạ Nhiêu vẫn gắt gao quấn lấy eo Thánh Mặc La Á Qua Đế đang không ngừng luật động, phối hợp theo từng động tác của hắn. Từng tiếng rên rỉ tựa như vui thích mị hoặc lại nhẹ nhàng như thủ thỉ khiến Thánh Mặc La Á Qua Đế càng thêm điên cuồng.

Cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ đỏ bừng, hạ thân vẫn hung mãnh thọc vào rút ra, không hề có một tia nhẹ nhàng. Mỗi lần đều hung hăng xâm nhập, phá vỡ hoa tâm thẳng tiến vào cửa tử cung, giống như con sói bị cấm dục nhiều năm vậy, hận không thể đem đồ ăn trong miệng xé nát.

Môi bị gặm cắn đau không thôi, Hạ Nhiêu thậm chí cảm giác được một cổ mùi máu tươi, nhưng mà cô lại không có rút lui. Từ sâu trong con ngươi mơ màng xinh đẹp khiến người mê say, hiện lên sự đắc ý cùng u quang. Sau đó Hạ Nhiêu liền nhiệt tình đáp trả lại.

Hàm răng trắng tinh đồng dạng cắn lên môi lạnh lẽo của hắn, hung hăng hút duẫn* gặm cắn, giống như muốn đem mình hoà nhập với làn môi cực nóng kia. Dần dần, từ miệng giao triền của hai người giao triền mùi máu tươi càng ngày càng nặng, nhưng mà chẳng những không làm hai người dừng lại, ngược lại càng thêm kích thích thần kinh của cả hai, cử chỉ càng thêm điên cuồng hơn.

(*) "duẫn" ở đây tớ nghĩ chắc là lưỡi. Nhưng cũng không chắc lắm nên bạn nào biết thì góp ý cho tớ với, thân ái ~

Hạ Nhiêu từ trong xương cốt vốn đang che lấp đi sự điên cuồng cũng vì vậy bị kích thích mà bạo phát. Cô vốn là người 'gặp mạnh tắc cường gặp nhược tắc nhu' nên không cam lòng ở thế hạ phong. Cũng hết sức đáp trả lại Thánh Mặc La Á Qua Đế, không hề ôn nhu ngược lại mang theo cuồng dã gặm cắn.

Hai người tựa như mất khống chế phát cuồng như chó hoang, gặm cắn đối phương. Nếu có người thấy, thì màn giao triền huyết tinh có lẽ sẽ làm họ cảm thấy kinh hoàng hoảng sợ. Nhưng đương sự là Hạ Nhiêu cùng Thánh Mặc La Á Qua Đế lại thích thú, hưởng thụ đến cực điểm.

Hạ Nhiêu cũng không biết đến tột cùng là trong xương cốt cô vốn là mang theo sắc thái điên cuồng, hay do là thời gian gần một năm nay bị đám ma quỷ làm cho biến đổi. Cô thế mà lại thích một màn tình ái điên cuồng huyết tinh này, sự cuồng dã làm cô thích thú, đau cũng vui thích. Loại cảm thụ cực đoan này có thể khiến cảm quan* cùng khoái cảm của người tăng lên cao đến mức không thể tưởng tượng nổi.

(*) nhận thức, cảm nhận trực tiếp bằng các giác quan

Từng giọt nước bọt trong suốt có dính chút máu từ khoé miệng đan chéo của hai người tràn ra, dính ướt cổ Hạ Nhiêu, huyết tinh mà lại mĩ uế, mang theo khoái cảm tàn ngược mê người, đủ để làm cho bất luận ai đứng xem đều mất đi lý trí, phóng thích thú tính đang ngủ dưới đáy lòng.

Lực đạo đưa đẩy càng lúc càng nhanh, Thánh Mặc La Á Qua Đế buông môi Hạ Nhiêu ra. Cùng lúc đó một tiếng gầm nhẹ không kìm được vang lên, một cổ cực nóng bỏng tinh dịch toàn bộ phun ở tử cung, nóng đến nỗi cả người Hạ Nhiêu phải run lên, hạ thể một trận co rút, lại một lần rên rỉ.

Tiếng rên rỉ ái muội yêu kiều cùng tiếng đánh rốt cuộc ngừng lại, trong không khí chỉ lưu lại duy nhất hơi thở dâm uế cùng tiếng thở hổn hển của hai người.

Thánh Mặc La Á Qua Đế ghé vào trên người Hạ Nhiêu, hai người vẫn giữ nguyên động tác ôm nhau. Nghỉ ngơi trong chốc lát, cơ hồ còn chưa đến một phút đồng hồ, Thánh Mặc La Á Qua Đế liền động.

Ghé vào bộ ngực mềm mại của Hạ Nhiêu, đầu hơi hơi động, miệng một há to, đem đóa hồng mai đứng thẳng kia hàm vào trong miệng, chậm rãi gặm cắn liếm mút, khiến cho Hạ Nhiêu từng đợt đau đớn cùng tê dại, tiếng thủ thỉ mềm mại lại lần nữa từ làn môi sưng đỏ nhiễm máu tràn ra.

Thánh Mặc La Á Qua Đế ở trên bộ ngực sữa tròn mềm mại cắn một ngụm.

"A......"

Bộ ngực sữa lưu lại một dấu răng sưng huyết, tuy rằng Thánh Mặc La Á Qua Đế cắn mạnh, nhưng chỉ dùng ba phần sức lực, không có cắn mạnh đến mức chảy máu.

Hạ Nhiêu chợt xoay người, đem Thánh Mặc La Á Qua Đế đè ở dưới thân, vùi đầu cắn một ngụm vào cơ ngực cường tráng, giống hắn cắn thật mạnh, duy nhất bất đồng chính là, Hạ Nhiêu không hề lưu tình, hoàn toàn dùng hết lực.

Cô không có quên dấu răng trên cổ kia đâu, đó là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, Thánh Mặc La Á Qua Đế cố ý lưu lại.

"Ân......"

Thánh Mặc La Á Qua Đế kêu lên một tiếng, bàn tay to vừa động, liền đem thân thể Hạ Nhiêu nhấc lên, nhắm ngay trên long thân đã đứng thẳng, hung hăng đè xuống, làm cô toàn bộ ngồi trên long thân hắn.

Xì một tiếng, lại một hồi tình cảm mãnh liệt kéo dài mở màn.

Hạ Nhiêu lập tức hé miệng ra, một tràng tiếng rên rỉ yêu kiều như đang thủ thỉ tràn ra. Tư thế này, hơn nữa lại còn ở tình huống cô chưa kịp phòng bị như vậy, bị Thánh Mặc La Á Qua Đế nhấn một cái như vậy, còn là lực đạo trực tiếp đánh sâu vào, khiến long thân thô dài kia hết sức hung hăng đâm thẳng vào tử cung của cô, cơ hồ như nửa cái nấm đầu đều dò xét tiến vào.

137: H

Thánh Mặc La Á Qua Đế nâng mông Hạ Nhiêu lên, sau đó buông lỏng, lại lần nữa hung hăng cắm vào. Bàn tay cô níu chặt ở trước ngực Thánh Mặc La Á Qua Đế, thừa nhận mỗi một lần hắn va chạm, dáng người quyến rũ cũng theo động tác hắn mà lắc lư mãnh liệt.

Dục vọng nơi đáy mắt Thánh Mặc La Á Qua Đế càng thêm thâm trầm như vực sâu. Một bàn tay xoa nắn cái mông Hạ Nhiêu, một tay khác hung hăng vuốt ve bộ ngực sữa đang lắc lư như sóng biển.

Hạ Nhiêu cũng không nhàn rỗi, cho dù thân thể đã hoàn toàn nở rộ dưới dục vọng, nhưng trải qua bốn tháng huấn luyện nên có thể giữ vững được một tia lý trí.

Mỗi khi cái cọc gỗ kia vừa thu lại thì bàn tay cô sẽ lưu lại một dấu vết màu đỏ trên vòng eo rắn chắc, mà đổi lấy chính là tiếng gầm nhẹ cùng với động tác càng lúc càng hung mãnh của Thánh Mặc La Á Qua Đế.

Tiếng thân thể kết hợp vang khắp căn phòng, khiến không khí tăng thêm một chút dâm đãng cùng ái muội.

Theo một tiếng gầm nhẹ, cùng một tiếng rên rỉ yêu kiều, Hạ Nhiêu vô lực gục vào vòm ngực Thánh Mặc La Á Qua Đế.

Tiếng hô hấp của hai người đan chéo lẫn nhau, thân thể ướt đẫm cũng gắt gao ôm chặt, ngay cả hạ thể lầy lội cũng dính chặt với nhau.

Thánh Mặc La Á Qua Đế gắt gao ôm chặt vòng eo tinh tế, tựa như tới giờ khắc này cỗ cảm xúc bực bội kia mới giảm bớt, đặc biệt là đường đi ướt át kia mới có thể mang lại cảm giác chân thật, rõ ràng xác định, người phụ nữ này là thuộc về hắn.

Cô đang ở trong tay hắn, da thịt trơn trượt mềm mại, cô ở trong ngực hắn, eo thon quyến rũ, cô khi ở thân thể hắn, ướt át mà khẩn trí, mềm mại mà mất hồn.

"Em là của tôi!"

Thanh âm khàn khàn trầm thấp ở bên tai Hạ Nhiêu vang lên, cho dù tràn đầy sắc thái tình dục, hay khàn khàn nhiễm một tầng mị hoặc, thì vẫn như cũ khó nén trong đó bá đạo cùng ngang ngược.

Suy nghĩ của Hạ Nhiêu vốn đang phiêu đãng lúc này dần dần bừng tỉnh, dựa vào lồng ngực rộng lớn cứng rắn, khóe môi gợi lên ý cười nhạt như có như không.

Trong tình cảm, ai yêu trước cũng sẽ bị người khác bắt thóp.

Cử chỉ hôm nay của cô, bất quá là dùng một loại phương thức khác, như đang học sự bá đạo của Thánh Mặc La Á Qua Đế, mãnh liệt khắc sự máu lạnh tàn bạo của hắn vào trong khảm.

Cho dù hắn không đặt cô ở vị trí bình đẳng, nhưng hắn đối với cô để ý, cô có thể tác động đến hắn, điều này cũng đã đủ thời gian để Hạ Nhiêu cô quật ngã hắn.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, hai người cứ như vậy an tĩnh ôm nhau. Sau đó tiểu long vốn đang mềm như bông trong cơ thể Hạ Nhiêu nhanh chóng liền phình to, chậm rãi cử động trong đường đi của cô, trở nên to lớn mà thô dài. Thánh Mặc La Á Qua Đế xoay người một cái, đem Hạ Nhiêu đè ở dưới thân, cánh tay rắn chắc đưa lên, chặt chẽ ôm lấy vòng eo của cô, nâng lên, cố định trên cánh tay hắn.

Long thân nóng ẩm hung hăng cắm vào không ngừng trào ra trong tiểu huyệt bạch chước tinh dịch, lại bắt đầu bắt tay vào cuộc tiến công mới.

Hạ Nhiêu như sắp gục ngã bởi sự va chạm mãnh liệt trước mắt, đôi tay vô lực để trên chiếc nệm mềm mại. Nếu không phải phần eo được Thánh Mặc La Á Qua Đế gắt gao ôm, chắc chắn cô thế nào cũng sẽ vô lực mà ngã xuống đệm.

Đôi mắt tràn đầy dục sắc của Thánh Mặc La Á Qua Đế khẽ lướt qua hình xăm hình con sói ngạo nghễ bất khuất sau lưng của Hạ Nhiêu. Nháy mắt liền trở nên đen lại, cúi đầu hung hăng cắn một ngụm ở trước đôi mắt cao ngạo của con sói kia, giống như đem đôi mắt của người nọ
cắn nát.

"Ân......"

Hạ Nhiêu vì đau mà kêu lên một tiếng, toàn bộ thân thể căng chặt lên, mười ngón nắm chặt tấm nệm dưới thân. Toàn bộ khuôn mặt nhỏ gắt gao nhăn lại, sắc mặt vốn ửng hồng cũng phai nhạt không ít.

Long thân của Thánh Mặc La Á Qua Đế cắm ở trong cơ thể Hạ Nhiêu cũng không bởi vậy mà dừng lại. Ngược lại càng thêm hung ác va chạm, mang theo tình cảm mãnh liệt như lửa giận thiêu đốt, và như mang theo một sự chiếm hữu bá đạo mà lãnh khốc, giống như chỉ có hung hăng xỏ xuyên qua tiểu huyệt, hắn mới có thể làm dịu đi lửa giận cùng ghen ghét.

Hàm răng từng chút chu du khắp da thịt mềm mại, tàn nhẫn cắn vào mắt sói sống động kia, dòng máu theo khoé môi hắn chảy xuống miệng sói giống như từ trong miệng của con sói ấy phun ra một ngụm máu tươi. Từng giọt máu chậm rãi nhỏ giọt xuống ga giường, tạo ra một dải huyết hoa tàn ngược mà mỹ lệ.

Hắn không thể diệt nó, vậy thì ít ra cũng phải làm nó thương tàn, đặc biệt là cặp mắt kia vừa liếc qua liền khiến hắn nhớ tới đôi mắt của người đàn ông đó, quả thật vẫn là không nên để lại!

Phần lưng từ bén nhọn đau đớn dần trở nên chết lặng, rồi sau đó là cảm giác nhè nhẹ tê ngứa. Hạ Nhiêu biết, đó là máu của cô, trước đó Thánh Mặc La Á Qua Đế không có làm gì, mà hiện tại hắn dưới cơn thịnh nộ, rốt cuộc nhịn không được muốn huỷ hoại nó sao?

Hạ Nhiêu cười, sự đau nhức cùng lạnh lẽo, cô khẽ cười. Cơ thể tuy rằng là đau đớn, là chết lặng, nhưng cũng giống như là tê ngứa, là vui thích, là nồng đậm khoái cảm.

Chính là trong lòng cô lại tràn đầy sự vui sướng, bởi vì cô phát hiện, ảnh hưởng của bản thân tới Thánh Mặc La Á Qua Đế so cô suy đoán tưởng tượng còn lớn hơn, hắn đối với cô để ý, cũng vượt quá chính hắn đoán trước đi.

Giờ khắc này, chú định trận đánh giữa cô cùng Thánh Mặc La Á Qua Đế, mới bắt đầu đánh cờ, còn chưa chân chính chém giết, hắn liền thua, thất bại một cách thảm hại......

Nửa ngày, lúc phần lưng Hạ Nhiêu như chết lặng một nửa, thì dòng tinh dịch nóng bỏng lại lần nữa ở trong cơ thể cô phun ra, khiến cô giật mình. Cả người một trận rùng mình, hạ thể hung hăng co rụt lại, một trận co rút, khoái cảm đánh thẳng vào óc, một dòng nước thoáng chốc phun ra, toàn bộ tưới xối không ngừng ở trên đầu nấm.

Cảm giác được rõ ràng cự long trong cơ thể hung hăng chấn động, tiếp tục rùng mình, kéo dài khoái cảm cùng vui thích cao trào của hắn.

Sau đó, khớp hàm vẫn luôn cắn chặt dần buông lỏng ra, cánh tay vẫn luôn gắt gao ôm Hạ Nhiêu cũng trở nên thả lỏng. Hai người ngã xuống, Thánh Mặc La Á Qua Đế toàn bộ đè ở trên phần lưng của Hạ Nhiêu, khiến cô rên nhẹ lên một cách đau đớn.

Bất quá Thánh Mặc La Á Qua Đế lại không có đứng dậy, cứ như vậy từ phía sau đè nặng Hạ Nhiêu. Ôm vòng eo nhỏ, nhìn phần lưng máu thịt lẫn lộn, vươn đầu lưỡi, khẽ liếm.

Từng chút từng chút liếm dấu răng đăng không ngừng trào ra máu tươi, liếm miệng vết thương huyết nhục mơ hồ, lại dọc theo vết máu chảy xuống chậm rãi liếm, làm Hạ Nhiêu cao trào dù đã qua nhưng thân thể dư ôn mẫn cảm vẫn nhẹ nhàng run lên.

Theo sự chuyển động mềm nhẹ của đầu lưỡi ướt nóng, một tia mị người không chịu được trào ra. Khiến Thánh Mặc La Á Qua Đế vốn đã trở nên bình tĩnh đôi mắt thần quái dần trở nên tối lại, đáy mắt hiện lên một đợt ánh sáng quỷ mị yêu dị.

138: H

Đầu lưỡi từng chút từng chút một liếm vết máu đỏ thắm, dù khi miệng vết thương đã không còn rỉ ra máu, nhưng hắn cũng không vì thế dừng lại, ngược lại chậm rãi chu du trên dưới khắp phần lưng trắng mềm kia.

Mềm nhẹ mà triền miên, mang theo sự ôn nhu xưa nay chưa từng có.

Theo sự chuyển động chậm rãi của đầu lưỡi ướt nóng, toàn bộ thân thể Hạ Nhiêu run rẩy căng chặt lên, ngón tay cùng ngón chân vì chịu không nổi mà trở nên co quắp lại.

Thân thể mẫn cảm tới đỉnh điểm, phần lưng ướt át trào dâng một trận ấm áp, ngay sau đó chậm rãi trở nên lạnh lẽo, rồi sau đó lan tràn một trận tê dại cùng điện lưu, làm Hạ Nhiêu không tự chủ được rên rỉ ra tiếng.

Đôi môi nóng bỏng.  thỉnh thoảng sẽ ở vòng eo mẫn cảm của cô cắn một ngụ. Rồi sau đó dùng đầu lưỡi ướt mềm khẽ liếm láp khiêu khích, khiến toàn bộ thân thể Hạ Nhiêu trở nên kiều diễm ướt át, mềm mại mà ửng đỏ.

Thánh Mặc La Á Qua Đế chưa từng ôn nhu như thế này, càng chưa bao giờ ôn nhu khiêu khích quá thân thể của cô. Trong nháy mắt, Hạ Nhiêu cuối cùng cũng hiểu được, Thánh Mặc La Á Qua Đế chính là đang trả thù.

Trả thù trước đó cô khiêu khích hắn. Quả nhiên, đầu lưỡi ướt mềm đang ở phía sau lưng một đường thẳng di chuyển dần xuống dưới. Chạm vào mông nhỏ nhô lên, nhẹ nhàng gặm cắn, sau đó chậm rãi lướt đến tiểu huyệt ẩm ướt lầy lội đang không ngừng chảy ra tinh dịch trắng đặc.

Tuy động tác đã ngừng lại, nhưng thân thể Hạ Nhiêu cũng không có vì vậy mà giảm bớt. Ngược lại càng thêm nóng rực, bởi vì tầm mắt nóng bỏng kia khiến cho cô dù đang quay lưng lại cũng vẫn cảm nhận được sự chăm chú xâm lược của nó.

Thánh Mặc La Á Qua Đế đem chân Hạ Nhiêu tách ra một chút, lại hơi hơi nâng lên một chút, làm hắn càng có thể rõ ràng thấy rõ cái miệng nhỏ kia khẽ nhếch. Thịt  hồng nhạt sung huyết thịt non có chút còn quay bên ngoài, sưng đỏ mà sung huyết, giống như một đóa hoa hồng chợt nở rộ trong bóng đêm, diễm lệ mà đoạt hồn.

Hoa tâm không ngừng hé mở phun ra chất lỏng của hắn, khiến con ngươi thần quái u ám của Thánh Mặc La Á Qua Đế dần dần bốc cháy ánh lửa, hạ thể cũng chậm rãi sưng lên, sưng to khó chịu, kinh mạch toàn thân như thể giật nhảy lên.

Ngón tay mê luyến xoa thịt non sung huyết, chậm rãi vuốt ve, đôi mắt rõ ràng nhìn đến đóa hoa hồng yêu dã đang hung hăng run lên, rồi sau đó không ngừng co rút lại co rút lại, khiến người say đắm đồng thời muốn hung hăng xoa ngược giẫm đạp, chiếm hữu nuốt vào trong bụng.

Mà Thánh Mặc La Á Qua Đế cũng làm như vậy, cúi đầu, một ngụm ngậm lấy đóa hồng không ngừng co rút, đầu lưỡi khai mở hai mép hoa, ở tiểu huyệt kiều nộn nhẹ nhàng liếm một vòng.

"A......"

Hạ Nhiêu một tiếng rùng mình thét chói tai, cô chưa từng nghĩ đến Thánh Mặc La Á Qua Đế lại có thể dùng miệng chạm vào nơi đó, điều khiến cô khiếp sợ chính là thân thể vậy mà lại trở nên vô cùng khoái cảm thích thú.

Nhưng rất nhanh, khi đầu lưỡi ướt mềm kia xâm nhập tiểu huyệt, khiêu khích thọc vào rút ra càn quét, lý trí Hạ Nhiêu đều sụp đổ, không ngừng rên rỉ ngắt quãng, toàn bộ thân thể không ngừng rùng mình run lên, như muốn thoát khỏi, nhưng lại bị bàn tay người đàn ông gắt gao kiềm chế, chỉ có thể khó chịu mà thừa nhận vui thích ngập đầu cùng khoái cảm.

Thánh Mặc La Á Qua Đế tựa hồ cố ý trêu đùa, vô luận Hạ Nhiêu rên rỉ xin tha thế nào, hắn như cũ không chút lay động, không ngừng liếm láp thịt non sung huyết, không ngừng càn quét vách trong của tiểu huyệt, khiến Hạ Nhiêu ngâm kêu cùng khóc cầu.

Cuối cùng, một cổ cực nóng tinh dịch phun ra vải, rơi vào trong miệng Thánh Mặc La Á Qua Đế không ít.

Thánh Mặc La Á Qua Đế rốt cuộc buông lỏng tiểu huyệt sung huyết, lật ngược thân thể Hạ Nhiêu, đè ở trên người cô, hôn lên đôi môi sưng đỏ, đem toàn bộ tinh dịch còn sót trong miệng vào trong miệng cô, rồi sau đó hung hăng giao triền.

Tinh dịch cùng với nước bọt không kịp nuốt, không ngừng ở trong cổ họng Hạ Nhiêu, khiên cô sặc ho mạnh, nhưng Thánh Mặc La Á Qua Đế lại bịt miệng cô, khiến chất lỏng chỉ có thể ở trong miệng, nhưng theo tiết tấu giao triền từ khoé môi hai người chảy xuống, mang vẻ mĩ uế mà dâm đãng.

Thánh Mặc La Á Qua Đế sớm đã trướng đau khó nhịn, thẳng tiến xâm nhập, lại lần nữa dũng mãnh vào làm hắn điên cuồng mê muội tiểu huyệt.

Một vòng tình cảm mãnh liệt mới lại lần nữa diễn ra, trong phòng hai thân hình không ngừng giao triền, một người gầm nhẹ trầm ngâm, một người yêu kiều rên rỉ, âm thanh bạch bạch bạch vang lên, không ngừng lan ra, trong đêm quanh quẩn, cuối cùng hóa thành làm tiếng ngâm nga cùng khóc cầu.

Một đêm này chú định là một cái đêm triền miên, một ban đêm nhất định phải phóng túng.

----------------

Ở Thượng Kinh xa xôi, trong căn phòng VIP ở Đế Lan Tư, cũng là từng tiếng kêu vui thích.

"Ân...... A...... Chậm...... Chậm một chút...... Ân...... Thẩm...... Thẩm thiếu thật mạnh ......"

Thanh âm đứt quãng của cô gái vang lên, cất giấu vui thích điên cuồng cùng ca ngợi.

Mà Thẩm Ngoạt đang không ngừng va chạm ở trên người cô ta, nhưng gương mặt hắn lại vẫn lạnh băng như cũ, đôi mắt màu hổ phách không hề có chút tình dục, ngược lại là một mảnh thanh tỉnh, lãnh khốc mà sắc bén.

Đối với người phụ nữ dưới thân đang cố hết sức lấy lòng hắn cũng không thèm để ý, ngược lại nhìn về phía mấy người đang ngồi ở một bên.

"Không cảm giác?"

Một câu nói không đầu không đuôi, người khác có lẽ nghe không hiểu, nhưng những người đang có mặt tại đây lại nghe hiểu.

Thẩm Phi uống một ngụm rượu, rồi sau đó lại cầm chai Brandy đổ một ly, tiếp tục uống cạn, tuy rằng động tác không vội vàng, vẫn có tính ưu nhã, nhưng cũng chỉ đủ xem mà thôi, làm gì còn vẻ ưu nhã cùng hài hước như ngày thường.

Hơn nữa uống rượu Brandy giống như đang uống nước, không phải lãng phí sao?!

"Hạng đàn bà này bổn thiếu thấy là chướng mắt."

Lại uống cạn một ly, Thẩm Phi cười lạnh nói, đôi mắt hồ ly hiện lên một mạt lãnh tàn.

Đối với Thẩm Phi âm dương quái khí, bốn tháng này Thẩm Ngoạt đã dần dần quen, Thẩm Ngoạt hắn biết, chuyện của Hạ Nhiêu vẫn để lại một dấu vết trong lòng Thẩm Phi, hắn (TP) cùng hắn (TN) vĩnh viễn lưu lại dấu ấn khó phai.

Thẩm Ngoạt chỉ đương cái gì cũng không cảm giác được giống nhau, quay đầu nhìn về phía thanh nhã xuất trần, vẻ mặt cười nhạt Phong Chi Uyên, nhướng mày: "Mạch Tuyết nói phía sau cô ta vẫn chưa khai bao, lát nữa để cho cậu thử?"

Phong Chi Uyên ôn lương con ngươi đảo qua qua khuôn mặt đầy tình dục, lý trí hoàn toàn biến mất của người phụ nữ, một tầng sương mỏng quanh quẩn trong đó, làm người ta thấy không rõ cảm xúc, chỉ thấy khoé môi nhợt nhạt xem ra là đang cười.

Thu hồi tầm mắt, âm thanh như viễn cổ Phạn âm chậm rãi cất lên: "Hình như là vậy." Rồi sau đó nhìn về phía Mạch Tuyết vẫn luôn không chút biểu tình trên mặt, dò hỏi: "Thế nào? Có muốn qua xem lại không? "

Mạch Tuyết nghe vậy mày nhíu lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ trương thanh tú trắng nõn của Hạ Nhiêu cùng với đôi mắt sáng ngời lộng lẫy như một thiên sứ tinh xảo.  Khuôn mặt vốn là vô cảm, trong nháy mắt liền nên âm trầm, cư nhiên lộ ra nhè nhẹ lệ khí, khiến không khí trong phòng dâm uế pha thêm một tia huyết tinh chi khí.

Nhìn sắc mặt Mạch Tuyết, biểu tình của ba người đều không hẹn mà cùng biến đổi.

Ba người đều biết, lúc này người hiện lên trong đầu Mạch Tuyết là ai, chẳng qua là ai không nói ra, mãi đến lúc Mạch Tuyết thu hồi biểu tình trên mặt, nhàn nhạt nói một câu: "Đợi." Rồi sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro