82. Ôn lại chuyện cũ 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Hạ Nhiêu tỉnh lại, phát hiện tứ chi mình bị trói thành hình chữ đại (大) trên chiếc giường màu đen, xung quanh chứa đầy các loại loại đèn, khiến cho toàn bộ căn phòng sáng ngời giống như dưới ánh mặt trời. Chỉ là trên bàn lại có các dụng cụ chữa bệnh cùng các loại đồ vật có hình dạng kì lạ, làm trong lòng Hạ Nhiêu dâng lên một cổ bất an.

Nếu không phải có ánh đèn sáng ngời, căn phòng này tuyệt đối giống như một nơi nghiên cứu rùng rợn, hơn nữa là nơi nghiên cứu biến thái.

Trong không trung có mấy cái vòng treo, Hạ Nhiêu nhìn thế nào cũng thấy giống thứ đồ ở tầng hầm Đế Lan Tư, trong không khí tràn ngập mùi hương, rõ ràng là một loại hương nhẹ nhưng lại có một cỗ thần bí không nói nên lời.

Không biết qua bao lâu, vách tường đối diện đột nhiên mở ra hai bên, Hạ Nhiêu nhìn thấy bên ngoài cũng là một gian phòng, có sô pha có bàn trà.

Nếu Hạ Nhiêu đứng ở bên ngoài là có thể nhìn thấy, bên ngoài kỳ thật là một giá sách lớn.

Nhưng mà lúc này Hạ Nhiêu nào có thời gian nghiên cứu mấy cái đó, toàn bộ tầm mắt của cô đều dừng ở trên người đàn ông đang từ từ đi tới.

Một thân áo sơ mi cùng quần trắng tinh, đầu tóc đen tùy ý để rối tung, gương mặt thanh nhã xuất trần lộ ra khí chất vô hình.

Theo mỗi bước hắn đi, giống như nhìn thấy trích tiên từ đỉnh núi đi tới, ưu nhã xuất trần siêu thoát thế tục.

Hạ Nhiêu có chút hoảng hốt, bởi vì người đàn ông này tuyệt đối đủ kinh diễm thế nhân, đặc biệt là đầu tóc đen nhánh phiêu dật, càng làm cho khí thế trên người hắn nồng đậm thêm vài phần.

"Hạ Nhi, thích nơi này sao?" Tiếng cười nhỏ lộ ra nhè nhẹ sương mù, mang theo một tia không chân thật.

Hạ Nhiêu rốt cuộc hoàn hồn, lại lần nữa nhìn gương mặt kia, đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nhất thời nghĩ không ra đã gặp qua ở nơi nào, có một điều Hạ Nhiêu có thể khẳng định, người này cùng bọn Thẩm Phi chắc chắn có quan hệ.

Hạ Nhiêu thu hồi tầm mắt , nhàn nhạt hỏi: "Anh là ai?"

Người đàn ông này quá thần bí, mặc dù có một gương mặt thanh nhã xuất trần, có khí chất thoát tục giống như trích tiên, chỉ là căn phòng này đã chứng minh người này có vấn đề.

Người đàn ông chậm rãi đi đến mép giường, ngón tay thon dài du ngoạn trên mặt Hạ Nhiêu , khóe môi vẫn nở nụ cười nhàn nhạt như cũ.

"Anh đối với em ngày đêm tơ tưởng, không nghĩ tới Hạ Nhi cư nhiên không nhớ rõ anh."

Không biết vì sao, trên mặt hắn là nụ cười thanh nhã ôn hòa, giọng nói cũng giống như nước chảy, nhưng trên lưng cô lại bò lên một cổ lạnh lẽo, không ngừng len lỏi khắp cơ thể.

Loại cảm giác này giống như bị rắn độc theo dõi, cuốn lấy, làm ngươi trốn không thoát, từng chút từng chút bị nó quấn đến chết.

Tay chân cô bị trói chặt, nếu người đàn ông này thật sự muốn làm gì, cô cũng không có biện pháp trốn, chỉ có thể bị động thừa nhận.

Nhưng mà không biết nguy hiểm như vậy mới là kích phát sự sợ hãi của con người, toàn thân Hạ Nhiêu nhịn không được mà run rẩy, chỉ là cặp mắt sáng ngời vẫn nhìn thẳng hắn, một chút sợ hãi cũng không có.

Biểu tình của cô rước lấy tiếng cười của người đàn ông.

"Không mất công anh nhớ nhung em nhiều tháng, quả nhiên vẫn thú vị như thế."

Mồ hôi lạnh dính ướt lưng cô, hàn khí lạnh băng không ngừng thổi quét khắp người.

Đây là lần đầu tiên, Hạ Nhiêu thể nghiệm một cảm giác sợ hãi như thế, cảm giác mãnh liệt này ngay cả ở Thụy Phỉ Hi cũng không có.

Hạ Nhiêu thật sự nghĩ không ra, vì sao một người không dính chút bụi trần lại mang cho cô cảm giác hoảng sợ như thế.

Giọng nói ôn hòa lại lần nữa vang lên: "Nếu Hạ Nhi không nhớ rõ, vậy thì chúng ta ôn lại chuyện cũ đi, anh tin rằng em sẽ từ từ nhớ lại."

Bàn tay ở trên má Hạ Nhiêu rời đi, điều Hạ Nhiêu sợ hãi đã xuất hiện, không biết người đàn ông này lấy kéo giải phẫu từ nơi nào ra, cầm ở trong tay nhìn Hạ Nhiêu đang hãi hùng khiếp vía.

Toàn bộ thân thể cô không tự giác căng chặt, đôi mắt sáng ngời cũng gắt gao nhìn chằm chằm cái kéo giải phẫu .

Tựa như phát hiện Hạ Nhiêu khẩn trương, người đàn ông mở miệng an ủi : "Đừng sợ, nó sẽ không bị thương đến em."

Nói xong, ở dưới cái nhìn chăm chú của Hạ Nhiêu, tay duỗi ra hướng về phía thân thể của cô, kéo vang lên một tiếng, đem quần áo trên người cô cắt đứt.

Không biết qua bao lâu, quần áo trên người cô dưới cây kéo của người đàn ông dần dần bị thoát ly khỏi thân thể, thân hình trắng nõn non mềm không có chút che dấu nào hiện ra ở
trước mắt người đàn ông.

Ánh đèn mềm mại chiếu xuống người cô, hoàn toàn có thể nhìn thấy một tầng mồ hôi mỏng, mãi đến lúc nhìn thấy người đàn ông kia thu hồi keo không cắt nữa, thân thể căng chặt của cô mới thả lỏng.

Người đàn ông buồn cười sờ soạng trên người cô một phen, nhìn mồ hôi trong suốt trên tay, ôn hòa nói: "Không phải nói em đừng sợ sao, nhìn xem, đều khẩn trương đổ mồ hôi."

Nếu không phải bây giờ là thời kỳ mẫn cảm, không muốn vô cớ chọc giận hắn, Hạ Nhiêu đã sớm chửi thề.

Hắn!! Mẹ nó! Có thể không khẩn trương sao?!

Lão nương cũng không phải không có cảm giác, ngươi đem kéo giải phẫu lạnh như băng cắt ở trên người lão nương, là ai cũng sẽ khẩn trương sợ hãi có được không?!

Còn không phải vì ngươi biến thái!

Ai biết ngươi có thể hay không đột nhiên cho lão tử một kéo !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro