83. Ôn lại chuyện cũ 2 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông lấy điện thoại ra ấn vài cái, Hạ Nhiêu liền cảm giác được xích sắt cột lấy chân tay cô đang nâng lên, lúc này, cô mới phát hiện, hóa ra xích sắt không phải liền với giường, mà là ở bên trong mặt tường.

Xích sắt co dần về phía mặt tường, cả người Hạ Nhiêu bị nâng lên, tuy xích sắt có lớp da mềm mại bao vây, nhưng cả người bị treo như vậy cô vẫn có chút ăn không tiêu, cổ chân mềm mịn cũng bởi vì lực tác dụng mà hiện lên dấu vết màu đỏ nhạt.

Hạ Nhiêu cũng không bị dâng lên quá cao, mà chỉ cách giường khoảng bốn mươi năm centimet liền dừng lại, giường lớn dưới thân chậm rãi di chuyển về hướng bên cạnh.

Người đàn ông lui về phía sau, đi vào giữa, hai chân Hạ Nhiêu bị bắt tách ra, một đôi mắt đen rất có hứng thú nhìn tiểu huyệt bởi vì khẩn trương mà co rụt lại.

Ngón tay thon dài chậm rãi xoa miệng nhỏ, lập tức làm Hạ Nhiêu hít sâu một hơi, cả người như bị điện giật mà run lên.

Tiểu huyệt rùng mình cũng từ từ chảy ra mật dịch trong suốt, mang theo hơi thở mĩ uế mà mê người.

"Ha ~ thân thể Hạ Nhi quả thực bị dạy dỗ rất tốt, nhìn xem, mới chạm vào một chút liền chảy nước."

Tiếng cười thanh thấu mộng ảo vang lên, đáy lòng Hạ Nhiêu lại lần nữa chợt lạnh, hàn khí toàn thân tựa hồ lại tăng thêm vài phần, u cốc bại lộ ở trong mắt người đàn ông cũng co rút lại một chút.

Ngón tay thon dài khẽ gảy cái miệng nhỏ mềm mại kiều diễn ướt át, tựa như đang đánh một khúc đàn.

Hạ Nhiêu không tự giác cắn môi, ngón tay mềm nhẹ đụng vào, chạm đến nơi mẫn cảm nhất làm cô cả người giống như bị điện giật, không ngừng len lỏi thổi quét, cảm giác tê tê dại dại mang theo một cỗ khoái cảm khôn kể cùng rùng mình, làm cô cơ hồ nhịn không được rên rỉ ra tiếng.

Chính vì việc Hạ Nhiêu cứ cắn chặt môi ngăn cản tiếng rên rỉ, nhưng tiểu huyệt cô lại là không thành thật, không ngừng rùng mình co rút lại, thớ thịt phấn nộn tinh tế chậm rãi cuốn súc khuếch trương. Run lên như đóa hồng thấm nhuyễn dục vọng, chất lỏng trong suốt kia cũng như ngượng ngùng mà vội vàng chậm rãi chảy ra.

Ngón tay người đàn ông cũng vuốt ve ở tiểu huyệt không quá lâu mà chậm rãi lần theo đi lên nhè nhẹ xoa lấy viên ngọc thạch ở giữa hai lớp âm môi. Ngón tay thon dài gắt gao dính cùng đóa hoa kia ở một chỗ. Nhẹ nhàng ngắt nhéo rồi lại vuốt ve.

Thân thể Hạ Nhiêu lại lần nữa hung hăng run lên, hàm răng trắng tinh cắn chặt môi dưới.

Mềm nhẹ đụng vào rõ ràng không có quá nhiều kỹ xảo tựa như không cố ý, thật giống như bình thường vuốt ve nhưng lại làm cô cảm giác được một trận khoái cảm tê dại xưa nay chưa từng có.

Cái loại cảm giác này thực nhẹ thực đạm, lại như dòng suối làm người vô pháp bỏ qua, khiến người ta cảm thấy xoa dịu.

Hạ Nhiêu cảm giác khi hắn đụng vào hạ thể như khiến tinh thần cô sắp hỏng mất. Cái loại cảm giác này chậm rãi lẻn vào thân thể của cô, chiếm cứ toàn bộ giác quan thân thể.

Tuy tốc độ rất chậm nhưng lại làm cô khó có thể phản kháng.

Khi thần trí Hạ Nhiêu sắp tán loạn, người đàn ông lại lần nữa mở miệng, vẫn là như vậy mềm nhẹ như nước chảy, phỏng tựa xuyên qua nồng đậm sương mù mà đến tiếng nhạc viễn cổ* "Hạ Nhi sao có thể quên được, chẳng qua không sao, anh tin rằng nó còn nhớ rõ anh. "
(Ý nói giọng nói của PCU du dương như tiếng đàn cổ lại như không có thật.)

Nói xong, ngón tay thon dài dời đi, nhẹ nhàng kéo khóa quần xuống, móc ra côn thịt đã đứng thẳng, toàn bộ động tác ưu nhã làm người ta líu lưỡi.

Vì cả người Hạ Nhiêu ở giữa không trung, toàn bộ phần đầu chỉ có thể nhìn thấy nửa người trên của nam nhân, căn bản không nhìn thấy động tác của hắn, chỉ là căn phòng yên tĩnh lại nghe rõ ràng tiếng khóa kéo, một dự cảm không lành nhanh chóng nảy lên trong lòng cô.

Người đàn ông kia cầm long thân đã đứng thẳng, tuy rằng côn thịt không dữ tợn đến mức nổi đầy gân xanh, nhưng lại thô dài làm người khác kinh ngạc.

Ngón tay thon dài đỡ long thân đối với nụ hoa đang khép kín kia chậm rãi thẳng tiến, Hạ Nhiêu cảm nhận rõ ràng được một cái đồ vật nóng như lửa đang dựng đứng nhắm thẳng vào cúc hoa của cô. Toàn thân thể cứng đờ thoáng chốc căng chặt lên.

Chính là nam nhân phỏng tựa không có nhận thấy được biến hoá của Hạ Nhiêu, vòng eo mạnh mẽ chậm rãi thẳng tiến về phía trước, thong thả mà kiên định.

Chỉ thấy cực đại nấm đầu chậm rãi để trước cửa đóa hoa, đem toàn bộ lực đè ép lên, ngay sau đó chậm rãi tiến vào cửa cúc huyệt, mà không có bất luận cái gì bôi trơn, không có trì hoãn, như cũ thong thả mà kiên định đâm vào cúc hoa đang khô ráo.

Mồ hôi trên trán Hạ Nhiêu chậm rãi chảy, hạ thể như bị xé rách làm khuôn mặt nhỏ dần dần trắng bệch không một tia huyết sắc.

Toàn bộ thân thể vì ở giữa không trung càng trở nên căng chặt, thân thể bất giác cong người thành hình cung.

Dung nhan thanh nhã mà xuất trần của người đàn ông như cũ mang theo ý cười lạnh nhạt, nhưng cái nhăn mày kia lại tiết lộ tâm tình lúc này của hắn.

Đường đi khô khốc làm long thân hắn khó có thể vào tiếp. Tường thịt gắt gao bao bọc cự long như ngăn cản hắn xâm nhập, lại như muốn cắn đứt cự vật của hắn. Nhưng chính là cho dù cảm giác bị đè ép đau đớn, động tác của người đàn ông vẫn là không có dừng lại, thong thả mà kiên định về phía trước đâm vào.

Người đàn ông vẫn như cũ thong thả đâm vào phía sau, cô tình nguyện người đàn ông này hung hăng trực tiếp xỏ xuyên qua cô, cũng không cần hắn đâm vào chậm rãi như vậy.

Tiến vào thong thả như vậy không thể nghi ngờ giống như lăng trì, từng chút một càn quét nơi địa phương mẫn cảm yếu ớt của cô.

Cái loại cảm thụ chậm rãi bị xé rách cùng lăng trì rốt cuộc làm Hạ Nhiêu buông đôi môi đang bị cắn chặt, chịu không nổi kêu lên đau đớn.

"A......"

Một tiếng kêu này phỏng tựa như sông vỡ đê, theo từng lần thong thả đâm vào của người đàn ông thống khổ hô đau từng tiếng một. Màu tươi chậm rãi chảy xuống từ chỗ giao hợp của hai người. Chói mắt mà yêu diễm.

Bởi vì có máu bôi trơn, nam nhân tiến vào như dễ dàng hơn. Mặc kệ bảo bối của hắn bị đè ép, huyệt nhỏ cắn hắn đến đau đớn cũng không ảnh hưởng đến tâm tình cùng quyết tâm của hắn.

Hạ Nhiêu cảm thấy toàn bộ đầu ầm ầm vang lên, động tác chậm rãi tiến vào hoàn toàn đem cô xé rách như đau đớn hơn mấy lần.

Quả thực làm người cào tâm cào phổi hận không thể một đao giết người trước mắt này, hoặc là tự mình kết thúc.

Cô không biết qua bao lâu, nhưng toàn bộ quá trình đối với Hạ Nhiêu mà nói, dài giống như qua một thế kỷ vậy, nhưng xác thực mà nói, từ lúc người đàn ông tiến vào đến lúc hắn hoàn toàn xâm chiếm lãnh địa, hoàn toàn đi vào toàn bộ, chẳng qua mới hai phút.

Lúc đầu Hạ Nhiêu choáng váng dường như sắp ngất thì côn thịt nóng bỏng rốt cuộc cũng xâm nhập toàn bộ vào thân thể cô. Người đàn ông nặng nề hừ một tiếng, có chút không thoải mái thở hổn hển.

Hạ Nhiêu toàn bộ thân thể căng chặt khiến đường đi càng co thắt lại, đè ép long thân khiến hắn đau đớn, làm hắn thập phần khó chịu chỉ đến khi hắn hoàn toàn đi vào mới dừng lại động tác, thở nhẹ nhõm một hơi, điều chỉnh lại hô hấp.

"Thế nào? Tiểu cúc hoa nhớ lại anh là ai rồi sao?"

Nam nhân mềm nhẹ vuốt ve một chút địa phương giao tiếp giữa hai người, động tác tràn ngập trìu mến cùng thương tiếc.

Hạ Nhiêu thở hổn hển, toàn bộ hạ thể lúc này nóng bỏng dị thường, vô cùng khó chịu. Chỉ là nghe được lời người đàn ông nói, trong đầu Hạ Nhiêu đột nhiên nhảy ra một hình ảnh.

"Là anh?!" Hạ Nhiêu kêu rên ra tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro