Chương 1: Đi thăm gia đình học sinh (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Đi thăm gia đình học sinh bị giáo bá uy hiếp cường bạo, khẩu giao, cưỡi hậu nhập, dâm thủy văng tung tóe, bắn vào trong không dùng bao (1)

Gió mùa hè lúc nào cũng mang theo một chút không khí khô hanh.

Khương Tuyết đứng trên bục giảng nhẹ nhàng điềm đạm giảng bài tập, ngẩng đầu lên thì phát hiện Lâm Chính Vũ vậy mà đang bắt chéo chân ngả ngớn chơi di động.

Lâm Chính Vũ là nổi danh là một tên ngổ ngáo trong trường, mặc dù đã đánh nhau gây sự vô số lần nhưng chưa lần nào bị xử phạt nặng.

Dù sao thì Lâm phụ cũng đã đầu tư hàng vạn để xây một tòa khoa học công nghệ cho trường, trường học cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở đối với các hành vi vi phạm kỷ luật của Lâm Chính Vũ.

Khương Tuyết tốt nghiệp không lâu, vừa mới nhận chức giáo viên, trong lòng luôn tràn đầy nhiệt huyết, cho rằng trách nhiệm của mình chính là cứu vớt các học sinh lầm đường lạc lối.

Khương Tuyết thấy Lâm Chính Vũ ở trên lớp học làm càn như vậy, nhịn không được đi xuống bục giảng, giật lấy điện thoại của Lâm Chính Vũ, nghiêm giọng nói: "Đây là thời gian lên lớp, ai cho phép em chơi điện thoại di động, cô tịch thu, tan học cô sẽ đến nhà em gặp phụ huynh, cô muốn thảo luận với ba mẹ em về vấn đề thái độ học tập của em."

Lâm Chính Vũ cả người cà lơ phất phơ, làm như không nghe. Thấy điện thoại của mình bị lấy đi cũng không tức giận, trái lại cười ha ha: "Được, hoan nghênh cô giáo tới thăm nhà em."

Khương Tuyết thấy bộ dạng thờ ơ của Lâm Chính Vũ bộ, lười phản ứng lại anh, tiếp tục quay lại giảng bài.

Lâm Chính Vũ bị tịch thu di động, không có chuyện gì làm, liền nhìn chằm chằm Khương Tuyết trên bục giảng.

Bởi vì thời tiết mùa hè, Khương Tuyết mặc rất ít, một chiếc áo sơ mi mỏng đơn giản, hai bầu ngực lộ ra phía dưới lớp vải, có thể cảm nhận được chúng vừa to lại vừa tròn.

Khương Tuyết xinh đẹp, làn da trắng nõn, gương mặt hình quả trứng sáng sủa mịn màng. Lúc này trên mặt cô lấm tấm vài giọt mồ hôi nhìn vừa thuần lại vừa dục.

Lâm Chính Vũ nhìn một hồi, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, dương vật cũng đã cứng, đem quần gồ lên giống như một cái túi lớn.

Lâm Chính Vũ trong lòng hiếu kỳ cô giáo Khương ở trường học nghiêm túc cao lãnh như vậy, nếu trên giường bị cậu thao lộng thì sẽ bày bộ dạng phóng đãng như thế nào.

Anh mỗi lần nhìn bóng lưng Khương Tuyết, không nhịn được nhìn về phía mông mật đào của cô, vừa đi vừa uốn éo, khiến người ta không yêu thích không được. Nếu như trường học không có quá nhiều ánh mắt, không phù hợp để ra tay, anh đã sớm muốn đem váy cùng nội y của Khương Tuyết kéo ra, cắm dương vật lớn vào, dùng sức thao, nếm thử một chút mùi vị của cô giáo này.

Một ngày đã trôi qua, Khương Tuyết quả nhiên nói được thì làm được, ăn xong bữa tối, liền đi tới nhà của Lâm Chính Vũ.

Lâm Chính Vũ mở cửa, mặt mày đều là một bộ dạng khinh bạc, cười hì hì nói: "Cô giáo tới, mời vào mời vào."

Khương Tuyết liếc mắt nhìn anh, bước vào cửa nhìn quanh, quay đầu hỏi: "Ba mẹ em đâu, bọn họ còn chưa về à?"

Lâm Chính Vũ đi tới bên người Khương Tuyết, giọng điệu lười nhác tùy ý: "Cha mẹ em à, bọn họ bận rộn lắm, mười ngày nửa tháng chưa chắc trở về được 1 lần."

Khương Tuyết ngồi ở trên ghế salon, giương mắt nhìn về phía Lâm Chính Vũ, ho một tiếng, nghiêm mặt nói: "Cha mẹ em không ở đây vậy thì cô nói với em, Lâm Chính Vũ, em thân là học sinh, em phải..."

Lâm Chính Vũ ngồi nghe mấy lời giáo dục như vậy rõ ràng là không muốn nghe, không nhịn được nói: "Cô giáo, cô có thể hay không đừng nói những thứ này, thật mất hứng."

Khương Tuyết trầm mặt, ngữ khí mang theo vài phần châm chọc: "Vậy em cảm thấy cái gì không mất hứng, chơi di động, chơi game, yêu đương?"

Lâm Chính Vũ cười xấu xa một tiếng, ghé lại gần tai Khương Tuyết, ngữ khí mang theo vài phần mị hoặc và trong trẻo của thiếu niên: "Những thứ này đều không có ý nghĩa, tôi cảm thấy phải cùng cô giáo ân ái mới có hứng thú."

Khương Tuyết bắt đầu hoảng sợ, bật dậy từ trên ghế salon. Vừa giận vừa xấu hổ mắt phủ một tầng hơi nước, thập phần mê người.

"Lâm Chính Vũ, em đang nói cái gì vậy, cô là cô giáo của em, sao có thể nói với cô những lời này."

Lâm Chính Vũ khẽ cười một tiếng, khoác tay lên vai Khương Tuyết vuốt ve, xấu xa cười nói: "Cô giáo không phải là tấm gương tốt, luôn giải đáp thắc mắc của học sinh sao? Bây giờ tôi muốn biết ân ái cùng nữ nhân có mùi vị gì. Trách nhiệm của một giáo viên, tôi tò mò như vậy, chẳng lẽ lão sư phải nên tự mình dạy tôi nên làm thế nào sao?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro