Chương 3: Hứa Nặc - Triệu Văn Chương.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Nặc ở tình huống rất không thoải mái tỉnh lại, đường hô hấp và phổi sặc lợi hại, trong dạ dày căn phình, muốn ói, trong lỗ tai tựa hồ tràn đầy nước, ông ông một đoàn, trước ngực và bụng càng không ngừng bị kìm, mỗi lần áp một chút cổ họng liền tràn ra một ngụm nước, còn có trong miệng đầy hạt cát.

Hứa Nặc mở mắt ra, đối diện trên đỉnh đầu thái dương, ánh dương quang đâm vào ánh mắt của nàng, để cho nàng rất không thích ứng, bên lỗ tai còn có loạn tao tao thanh âm, nói toàn là những điều Hứa Nặc chưa từng nghe qua, thế nhưng kỳ quái nàng đều có thể nghe hiểu được.

"Tỉnh tỉnh, Đại Văn tỉnh!"

Khuỷu tay chống đất mặt ngồi xuống, Hứa Nặc đầu óc tỉnh tỉnh nhìn trên đầu rậm rạp chằng chịt số người, còn không có phản ứng kịp mình tại sao đến nơi này trên mặt tựu "Ba" đã trúng một cái tát.

"Mày đúng là tai tinh mà, có một chút chuyện lại ém ở trong lòng không chịu nói ra, ta và cha mày nuôi mày đến tuổi này rồi, mày lại hồi báo chúng ta bằng cách đó sao? Còn không bằng đem cho chó ăn!"

Hứa Nặc hoàn toàn bị một cái tát làm cho tỉnh mộng, nhìn trước mắt phụ nữ trung niên vừa khóc vừa mắng mình, cảm xúc của nàng lúc này không phải là tức giận mà là hổ thẹn.

"A mỗ*..." (*A mỗ = mụ, mẹ, u. Là từ gọi cha mẹ của các địa phương nông thôn nhỏ ở TQ)

Nói nói ra khỏi miệng hai chữ này khiến Hứa Nặc sợ ngây người, tại sao mình sẽ nói lời như vậy?

Hiển nhiên người khác sẽ không cảm thấy kỳ quái, đều bắt đầu mắng chửi nàng tiếp.

"Đại Văn, ngươi cái này không đúng, không phải là không thi nổi đại học sao, trong thôn nhiều người như vậy không đi học, cũng chưa nghe nói qua có ai không thi đỗ đại học mà chết a."

"Đúng vậy, Đại Cương nhà chúng ta đi học được có mấy ngày, hàng năm kiếm tiền cũng không ít, nghe người ở Quảng Đông tuyển thợ giỏi cũng chẳng cần có học vấn đây, nếu không ngươi đi cùng A Cường sang đấy làm việc, so với ở trong thôn làm ruộng tốt hơn nhiều lắm, nghe nhà máy bên kia quanh năm đều tuyển dụng."

"Ai, ta trước đây cũng Tú Quyên tỷ từng nói đi học nhiều cũng vô dụng a, có một đứa con thật là tốt liền đem đi học đến choáng váng đầu óc, cái trò này vừa tốn tiền lại chẳng dùng được cái gì, Đại Văn học chừng mười năm còn chẳng được thu hoạch gì."

...

Hứa Nặc chỉ cảm thấy bên lỗ tai ông ông, tiếng nói xung quanh không ngừng truyền vào trong lỗ tai, quỷ dị là nàng dĩ nhiên có thể nghe hiểu được, xem ra là mọi người đang quở trách nàng, bất quá...

Nàng tại sao phải ở chỗ này?

Hứa Nặc nhìn một chút chính mình, trên đầu càng không ngừng có bọt nước chảy xuống, y phục thấp tháp tháp dính ở trên người, mà bộ đồ này cũng không phải đồng phục bệnh nhân mà nàng hay mặc, mà là một cái áo sơ mi cùng một chiếc quần rách.

Vây quanh nhân nữ có nam có, ống quần xăng lên tới gói, bàn chân dính bùn đen xì, trên đầu còn mang mũ rơm, cầm trên tay... Liêm đao? Hứa Nặc không xác định, nàng chưa từng thấy qua mấy thứ này.

Xa hơn chỗ là một ngọn núi xanh, nói là núi cũng không đúng, chắc chri có thể là mọt ngọn núi nhỏ, "Núi" cũng không cao, cũng không xoay mình, chí ít còn không cao bằng những nhà cao tầng nàng từng gặp, thoạt nhìn chỉ bằng mấy tầng lầu mà thôi, thậm chí còn lùn hơn một chút.

Từ gò núi trở đi là đồng ruộng, xa xa nhìn thấy một mớ xanh xanh vàng vàng, cũng không đồng đều, cách gần đồng ruộng tựa hồ đã bị bắt cắt, loại tựa hồ là... Lúa nước?

Hứa Nặc nhìn trên đỉnh đầu mặt trời chói chang cùng với liên miên núi xanh, không xác định được hiện tại rốt cuộc là tháng mấy rồi.

Còn chưa suy nghĩ xong, người phụ nữ mới thì lại ôm lấy cô oà khóc, Hứa Nặc thân thể cứng đờ, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.

Người chung quanh lục tục tản ra, Hứa Nặc từ trong miệng họ nghe là muốn đi cát lúa, còn dư lại mấy đứa nhỏ còn đang tò mò nhìn, người phụ nữ ôm nàng khóc thì vẫn chưa bỏ đi.

Hứa Nặc tuy rằng ít tiếp xúc với xã hội bên ngoài, bất quá nàng vẫn cảm thấy không thích hợp, lần cuối cùng nàng còn thanh tỉnh là lúc bị đẩy vào phòng mổ, nếu như giải phẫu thành công, thì lúc này nên hẳn là ở bệnh viên, nếu như không thành công, nàng kia khả năng đã nằm ở nhà xác của bệnh viện rồi, tuyệt không biết là giống như bây giờ, ở một rõ ràng xa lạ mà hựu quỷ dị quen thuộc địa phương.

Nói là quen thuộc, là bởi gì người phụ nữ đưa nàng đi qua từng con phố đều khiến nàng có cảm giác thân quen, lúc nên quẹo thì cước bộ theo bản năng sẽ lập tức quẹo trái, nên quẹo phải thân thể cũng hành động trước bộ não, loại hành vi này không bị tư tưởng khống chế tình huống nhượng Hứa Nặc ngực rất là sợ hãi, thế nhưng phụ nữ kia đi ở bên cạnh nàng, nàng lại không dám có bất kỳ động tác gì, chỉ cố gắng dấu đi sự kinh hoàng trong ánh mắt.

Trở lại mấy gian đất trước phòng, phụ nữ kia ngừng lại: "Đại Văn, con cũng đừng làm mấy chuyện ngu ngốc nữa, đại học không thi nổi liền không thi nổi rồi, ta và ba của con cũng không trách con, ba con còn đang ở ngoài đồng chờ ta đưa cơm qua đó, con ở nhà một mình cũng đừng nên làm chuyện điên rồ!"

"A mỗ, sẽ không." Hứa Nặc cúi thấp đầu, nói thành thạo một ngôn ngữ xa lạ.

Sau đó Hứa Nặc phải quay về thay y phục, người phụ nữ kia đi vào phòng bếp lấy một phần cơm, ở trong phòng bếp lục lọi một vòng mới đi ra ngoài, đoán chừng là bà đi đưa cơm cho ai, trước khi đi còn nhìn Hứa Nặc, luôn mãi căn dặn nàng không thể tái phí hoài bản thân mình mới đi.

Mãi cho đến phụ nữ kia đi, Hứa Nặc thân thể mới buông lỏng xuống, lúc này mới có thời gian quan sát xung quanh, nhà dùng gạch đất để xây lên, cao hơn người lớn một chút, ngoài sân thì lấy cây trúc tuỳ tiện quanh vòng lại thành hàng rào, tiến vào bên tróng ở bên trái có một đóng tren khoanh thành vòng tròn làm lồng gà, rất kỳ quái, Hứa Nặc vừa nhìn đã biết cái thứ đó là lồng gà, tuy rằng nàng trước đây chưa từng thấy qua, sân bên tay phải là một vật cao cao rất kỳ quái, vừa thấy nó thì trong đầu lại hiện lên chữ giếng nước, giếng nước không phải là một cái hố xung quanh lót gạch, mặt trên treo một thùng gỗ sao?

Hứa Nặc chưa bao giờ thấy giếng nước kiểu này, không khỏi có chút ngạc nhiên đi ra phía trước, kỳ quái trụ thể mặt trên có nhất cây ốm dài thiết bổng, có chút giống ròng rọc trong môn vật lý, Hứa Nặc thân thủ đem nó nâng lên, cố sức đè xuống, lập tức liền có nước từ đó chảy ra ngoài đường ống.

Nước trong giếng đi qua phòng bếp, là chỗ người phụ nữ kia đi vào, đối diện phòng bếp là... phòng kho? Qua cửa sổ có thể thấy bên trong chứa củi, đối diện chính là ba phòng ở, phòng giữa là lớn nhất, không có cửa, để bài vị tổ tông, bàn ăn cái ghế các thứ, hai bên trái phải còn lại là phòng ngủ.

Trên người bị ướt, Hứa Nặc nhớ tới phụ nữ kia bảo nàng về thay quần áo, theo quỷ dị cảm giác quen thuộc, nàng đẩy ra cửa phòng bên phải, trong phòng vắt ngang trứ một cây cây gậy trúc, mặt treo mấy bộ quần áo, Hứa Nặc theo cảm giác đưa tay đi lấy y phục, sau đó, thân thể của nàng đột nhiên cứng đờ...

Trên cây t rúc giắt y phục tuy rằng bình thường, thế nhưng nhìn ra được là quần áo con trai.

Hứa Nặc trong ngực mơ mơ hồ hồ có hiểu được, thế nhưng như cũ không thể tin được, nàng nhắm mắt lại, run rẩy đưa tay dò xuống...

"Ông" một tiếng, trong đầu tất cả tín niệm đều sụp xuống nghiền nát, cảm giác huyết dịch của cả người đều đọng lại, dĩ nhiên là thực sự...

Như bây giờ là chuyện gì xảy ra? Thật chẳng lẽ có chuyển thế đầu thai? Nàng đã đầu thai thành một cậu con trai rồi sao? Vì sao nàng còn nhớ rõ bản thân là Hứa Nặc, lại vì sao còn hiểu được ký ức của thân thể này? Còn là...

Nóng lòng biết hiện tại rốt cuộc là lúc nào, Hứa Nặc ở trong phòng tìm một thứ nào đó có thể chứng minh được, đột nhiên, trong đầu toát ra một tia sáng, nàng ra gian phòng, ở chính giữa gian phòng tìm thấy một cuốn lịch, là loại lịch bóc từng ngày.

Còn chưa đi đến gần Hứa Nặc đã thấy một con số to tướng "1", đưa tay đem cuốn lịch lấy xuống, nhìn kỷ, trong lòng chợt sinh ra một cảm giác hoang đường.

Ngày 1, Tháng 7, Năm 20xx

Hứa Nặc nhớ kỹ lần cuối cùng bị đẩy vào phòng mỗ là ngày 6 tháng 6 năm 20xx, cách bây giờ gần 1 tháng, không biết liệu trên đời còn có Hứa Nặc tồn tại hay không.

Ngây ngô một lúc rất lâu trong căn phòng kia, trong lòng phản khán mấy lần mới đem y phục ướt đẫm thay ra, cả quá trình đều nhắm chặt hai mắt mà làm.

Đổi y phục xong nàng mới quan sát căn phòng này, trên đỉnh đầu vắt ngang trứ mấy cây đường kính lớn chừng miệng chén phòng lương, ở giữa nhất cây tối cao, hai bên từ từ rơi chậm lại, phòng lương trong lúc đó đinh liễu chờ khoảng cách trúc phiến, mặt trên đang đắp dầy đặc thực thật ngói, loại này kiến trúc tựa hồ chỉ ở phía nam mới vừa có.

Trong phòng chỉ có đơn giản vài món gia cụ, tựa vào vách tường bày đặt hé ra sàng, trên giường bày đặt thật mỏng hé ra thảm và một gối đầu, đi vào cửa hai thước chỗ bày đặt một cái bàn và một cái ghế, cái bàn kia hai bên trái phải đứng thẳng một bán cũ mộc quỹ.

Chú ý tới trên bàn bày mấy cuốn sách và một ít bánh cuốn, Hứa Nặc xề gần lật xem, mở ra bìa mặt trang thứ nhất, chỗ trống trang bìa thượng viết "Cấp ba lục ban Triệu Văn Chương", chữ cũng không đẹp, chích là miễn cưỡng được cho là tinh tế.

Xem ra, chủ nhân của cái thân thể này gọi là Triệu Văn Chương, nàng nhớ kỹ vừa ở bờ sông thời gian có người nói không thi nổi đại học và vân vân, chẳng lẽ là tên Triệu Văn Chương này thi rớt vào trường cao đẳng, luẩn quẩn trong lòng không ra mới nhảy sông tự vận sao?

Trên thực tế Hứa Nặc quả thực đón trúng phân nữa, Triệu Văn Chương học mười năm dài, vẫn ước ao vào được đại học, trong trường học lão sư luôn nói thi vào trường đại học là cải biến vận mệnh đời người một bước ngoặt lớn, tựa hồ không thi nổi đại học nhân sinh chỉ còn một mảnh hắc ám, không có tiền đồ như nhau, lão sư nói như thế đoán chừng là muốn cho học sinh coi trọng thi vào trường cao đẳng, thế nhưng Triệu Văn Chương cũng tưởng thật, càng tới gần thi vào trường cao đẳng hắn lại càng khẩn trương, gần tới tối hậu cuộc thi thời gian trạng thái càng kém, trong đầu tỉnh tỉnh, có mấy câu có thể trả lời được cũng không trả lời nổi nữa, càng không lời nổi lại càng khẩn trương, cuối giờ hắn còn chưa viết xong, tự nhiên cũng ảnh hưởng đến môn thi sao, vốn có y theo hắn bình thời thành tích, thi một thiếu chút nữa nhị bản trường học cũng có thể, thế nhưng thành tích thi vào đại học sau khi ra ngoài, hắn cũng liên tam bản trường học cũng không có thi đậu.

Trong thôn không thiếu lời đồn đại, Triệu Văn Chương thi vào trường cao đẳng thất bại sau, trong thôn không ít người mà bắt đầu nói xấu, trước đây Triệu Văn Chương thu được nhiều ít tán dương, lần này có được nhiều ít cười nhạo, rất nhiều người nói nhà của bọn họ không sống thực tế, trong ổ gà còn tưởng hoá thành phượng hoàng, lại có thân hữu vì Triệu Văn Chương phụ mẫu không đáng, nói là tốn tiền nuôi hắn lâu như vậy cũng như không.

Triệu Văn Chương thái độ làm người có chút hướng nội mẫn cảm, hắn nghĩ đi ở trong thôn tựa hồ mỗi người đều ở đây xem chuyện cười của hắn, qua nữa tháng trời rốt cuộc chịu không nổi mà nhảy sông, cũng là hắn mạng lớn, vừa vặn đụng tới một thôn dân đi ngang qua, mới đem hắn kéo lên, không, cũng không thể nói như vậy, Triệu Văn Chương có thể thực sự nhảy sông tự vận đã chết thực rồi, dù sao bây giờ thân thể này chứa một linh hồ nữ hài tử bên trong - Hứa Nặc

�q��5�


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro