Chương 2: Tài Sản Bất Ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            "Bác sĩ Lâm, ngươi nói cái gì?" Hạ Nhiễm cơ hồ không thể tin tưởng những gì mình nghe được, sắc mặt trong nháy mắt từ hồng nhuận biến thành trắng bệt.

Bác sĩ Lâm đối với cô gái hay đến bệnh viện làm từ thiện này có ấn tượng rất tốt, cũng biết nàng và cô gái trẻ bên phòng vip301 cảm tình không tệ, bây giờ nhìn nàng như vậy cũng có chút không đành lòng, thế nhưng hắn vẫn lập lại một chút lời nói mới rồi: "Người bệnh ở phòng 301 đã ở ba ngày trước qua đời."

Hạ Nhiễm cảm thấy trong đầu giống như có tiếng sấm liên hồi, mọi thứ loạn lạc không thể nào suy nghĩ nổi điều gì.

Ba ngày trước...

Rõ ràng hôm đó cô ấy còn mĩn cười chúc nàng thi thành công, nàng bây giờ còn nhớ độ cong của khoé miệng đó khi ấy, là như vậy ấm áp, như vậy cổ vũ nhân tâm, rõ ràng nàng đã hứa là thi xong sẽ báo kết quả cho cô ấy, thế nào lại đột nhiên qua đời rồi?

Bác sĩ Lâm nhìn không đành lòng, không khỏi khuyên nhủ: "Hạ đồng học* (*=bạn học, danh xưng của học sinh) cũng không nên quá đau lòng, loại bệnh này ở trong nước hay nước ngoài đều không có cách nào trị được, nàng có thể sống đến bây giờ đã là một kỳ tích, từ nhỏ đến lớn không ngừng tiêm hoá chất để sống cũng rất mệt mỏi, như bây giờ coi như là giải thoát rồi."

Ngươi nói nghe thật nhẹ nhàng!

Mặc dù biết không nên, thế nhưng Hạ Nhiễm giờ khắc này thật sự có cảm giác Bác sĩ Lâm thực sự là xem nhẹ mạng sống của người khác, có lẽ là bản thân hắn là bác sĩ, thường thấy sinh tử, sở dĩ không đem tính mệnh người khác để ở trong lòng, thế nhưng Hạ Nhiễm làm không được, cho dù biết lần lượt trị bệnh bằng hoá chất rất đau khổ, Hạ Nhiễm vẫn mong cô ấy có thể sống, nhưng là bây giờ, đến cả hi vọng sống được cũng tan vỡ.

Hạ Nhiễm cắn cắn môi dưới, ép buộc chính mình tiếp thu một thực tế tàn khốc như vậy: "Vậy bây giờ.... di... di thể của nàng đâu rồi?" Tìm rất lớn khí lực, nàng mới đưa hai chữ "Di thể" nói ra khỏi miệng được.

"Di thể của Hứa Nặc đã bị người nhà của nàng lấy đi, hiện tại cũng đã hoả táng rồi."

Người nhà?

"Là cha mẹ của cô ấy sao?" Hạ Nhiễm lúc này mới nhớ tới bình thường rất ít nghe được Hứa Nặc đề cập đến người nhà của mình, thế cho nên nàng đối với tình huống của gia đình cô ấy một chút cũng không biết.

"Đúng, là cha mẹ của bệnh nhân." Nhớ tới tình cảnh lúc ấy, sắc mặt của Bác sĩ Lâm chợt không tốt, trên đời này tại sao lại có cha mẹ như vậy chứ? Không chỉ có việc không chịu đến thăm lần cuối lúc bệnh viện báo bệnh nhân đang nguy kịch , thậm chí còn ở bệnh nhân sau khi chết chỉ biết chỉ trích đối phương không chịu trách nhiệm.

Hạ Nhiễm sắc mặt tái nhợt từ bệnh viện trở về, khiến Hạ Thiện và Trương Thiến sợ hãi, còn tưởng rằng nàng khó chịu ở đâu, sau nghe được tin tức Hứa Nặc qua đời, mới hiểu được vì sao Hạ Nhiễm lại như thế.

Trương Thiến hai năm qua không ít từ nữ nhi trong miệng nghe được tên này, cho dù chưa từng thấy qua, bà cũng đối với cô bé này rất quen thuộc, biết cô ấy là bệnh nhân thường trực tại bệnh viện, thái độ làm người thông minh, còn tuổi nhỏ đã học xong chương trình đại học, còn đa tài đa nghệ, có thể viết thư pháp, thi từ còn vẽ được tranh nữa, Hạ Nhiễm tuổi còn trẻ, không thể suy nghĩ nhiều, thế nhưng Trương Thiến dù sao ở xã hội lăn lộn mấy năm, đã sớm từ miệng của con gái đón được cô gái kia nhất định có gia đình không đơn giản, mà gia đình đó chắc cũng không hạnh phúc.

Tối hôm đó, Hạ Nhiễm một đêm không thể ngủ, trong đầu luôn luôn hiện lên lần cuối cùng gặp mặt của hai người, nàng lúc đó nhất định rất không thoải mái, làm thế nào vẫn có thể kiên trì dạy mình làm bài thi chứ?

Trương Thiến và Hạ Thiên dù sao cũng không biết Hạ Nặc là ai, đối với cô gái này qua đời chỉ có tiếc hận, mà không có đau khổ, trong lòng họ cũng chỉ là cảm giác lo lắng cho tầm tình của con gái mình mà thôi.

Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, thi đại học kết thúc đồng nghĩa với việc năm học mới bắt đầu, làm giáo viên như Hạ Thiên và Trương Thiến cũng phải tiếp tục quay về trường học công tác, trong nhà chỉ còn lại có Hạ Nhiễm một người, trước đây đăng ký đi Tây Tạng giờ cũng chẳng còn tâm trạng, Hạ Nhiễm đành ở nhà coi sách xem tivi giải trí, bất quá chỉ xem có một chút liền thất thần, không coi được bao nhiêu.

Hứa Nặc qua đời khiến Hạ Nhiễm chịu đã kích lớn, nhưng cũng không quá nặng, dù sao Hứa Nặc cũng chỉ là bạn bè của nàng, cũng không phải là tất cả cuộc sống của nàng, Hứa Nặc qua đời khiến cho Hạ Nhiễm suy nghĩ hơn nhiều về sự đời, cũng để cho nàng rõ ràng ý thức được "Nhân sinh luôn thay đổi", con người khi sống không lâu, có thể chỉ là ngắn ngủn vài, vài chục năm, như thế một chút thời gian thậm chí còn không kịp nhận thức thế giới này phức tạp mỹ lệ, con người nên cảm thấy cảm kích cuộc sống mỗi một ngày, phải làm những gì mới không bỏ phí thời gian quý báo này đây?

Hạ Nhiễm vốn đã dần dần quên đi việc Hứa Nặc ra đi, thế nhưng Hứa Nặc lại để lại cho nàng một trái bom.

Hôm nay là chủ nhật, cách cái ngày biết Hứa Nặc mất đã một tuần, trường học cao trung cuối tuần còn phải học bù, chỉ có lúc xế chiều có được thời gian nghĩ ngơi, sở dĩ Hạ Thiên và Trương Thiến cũng hiếm thấy ở nhà cùng nhau, Hạ Nhiễm một nhà ba người sau khi ăn cơm trưa xong tọa ở trên ghế sa lon xem ti vi, TV truyền phát tin chính là phim《 Hoàn Châu các các 》, tiết mục mà hè nào cũng chiếu, đang coi đến đoạn "Đại Minh ven hồ hạ vũ hà" thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

"Nhiễm Nhiễm, đi mở cửa dùm." Trương Thiến mắt nhìn chằm chằm TV cũng không ngẩng đầu lên, nhắc tới cũng kỳ quái, Trương Thiến đối với các tác phẩm khác đều không thích lắm, thế nhưng đối với《 Hoàn Châu các các 》 còn là rất thích xem.

Hạ Nhiễm đối với bộ kịch truyền hình này không có quá nhiều cảm giác, muốn xem cũng là một mình Trương Thiến mà thôi, hơn nữa nàng cũng kỳ quái lúc này sẽ có người nào đến nhà của nàng, cho nên rất nghe lời đi mở cửa.

Đứng ở ngoài cửa chính là một người đàn ông xa lạ chừng ba mươi tuổi, ăn mặc tây trang màu đen, thắt cà- vạt, mang một cái kiến có gọng màu vàng, tay xách một túi công văn, thoạt nhìn là một người cực kỳ chuyên nghiệp.

"Xin hỏi ngươi tìm ai?" Hay là ấn sai chuông cửa rồi? Hạ Nhiễm xác định nhà mình và người này chưa từng có quan hệ gì.

Nhưng mà đối phương trả lời rất nhanh phá vỡ của nàng đoán rằng: "Xin chào, nơi này là nhà của Hạ Nhiễm Hạ tiểu thư sao?"

Hạ Nhiễm lần đầu tiên được người khác xưng hô như thế này, trong lúc nhất thời có chút không phản ứng kịp, sửng sốt một lúc lâu mới gật đầu: "Ta chính là Hạ Nhiễm, ngươi có chuyện gì không?"

Trong lúc Hạ Nhiễm ngây người, dưới thang lầu đi tới một nam một nữ, dọc theo đường đi hai người đó không ngừng chỉ trích đối phương hành xử không đúng.

"Con gái chắc chỉ của mình ta sao? Vậy mà Toà án lại xử đem con đưa cho ông, ông khen ngược, liền đem con ném cho ông nội nuôi, chỉ lo cho con trai của vợ bé mình."

"Bà cũng phải có trách nhiệm như nhau, con gái xử cho tôi, mà bà cũng có quyền thăm hỏi con gái đó thôi? Bà hãy coi lại mình đi, mấy năm qua bà đi thăm con gái được bao nhiêu lần?" Người đàn ông bị mắng nên tức giận, lập tức cũng vạch trần những điều không đúng của người phụ nữ, "Đầu tiên là do bà đòi ly hôn, con bà cũng nói không cần, làm mẹ mà độc ác như vậy cũng là lần đầu tiên tôi gặp."

Bị vạch trần chuyện xưa, phụ nữ cảm giác rất mắt mặt: "Không ly hôn chẳng lẽ bảo ta phải nén giận nhìn ông cùng người khác dây dưa yêu đương sao? Đó là tôn nữ của nhà họ Hứa các người, bà ông sẽ cho phép nó đi theo ta sao?"

"Xuy!" Đàn ông hừ lạnh một tiếng, "Đừng nghĩ là tôi không biết lúc vừa mới kết hôn thì bà đã thông đồng cùng mối tình đầu của bà, đâu phải chỉ mình tôi đối với hôn nhân bất trung? Bên này thì theo tôi bên ngoài thì theo trai, bà còn dám nói là không có chuyện này thì ai mà tin?"

"Hứa Cửu, ông..." người phụ nữ tỏ vẻ chán nản, "Tôi làm sao bằng ông, chưa ly hôn cũng đã sinh con rồi!"

Đàn ông lại tỏ ra lơ đểnh nói: "đàn ông và đàn bà có thể giống nhau sao?"

"Khụ!" Nam nhân đứng trước cửa cố ý ho khan một tiếng, hai người kia lúc này mới nhớ tới đây là đang bên ngoài, trong nháy mắt không làm trò hề nữa, khôi phục thành dáng dấp ưu nhã.

Tiếng mắng chửa bên này cũng làm cho Hứa Thiên và Trương Thiến chú ý tời, một nhà ba người đứng ở cửa nhìn phía ngoài ba người khác, thần sắc rất là không hiểu.

"Các ngươi có chuyện gì không?" Hạ Thiên hỏi.

Phụ nữ kia nghe xong cũng không trả lời Hạ Thiên, trái lại trên dưới quan sát một chút đứng ở trước mặt nàng Hạ Nhiễm: "Ngươi chính là Hạ Nhiễm?"

Hạ Nhiễm cảm giác ánh mắt quan sát của người phụ nữ kia khiến cho nàng rất khó chịu, tựa hồ là đang nhìn một món đồ bé nhỏ không đáng giá vậy, chỉ là nàng có gia giáo, nên vẫn lễ phép trả lời: "Ta chính là Hạ Nhiễm, dì tìm ta có chuyện gì không?"

Người đàn ông đứng ở một bên có chút không nhịn được: "nói nhiều như vậy làm cái gì, Tôn luật sư, anh nói cho nàng nhanh lên, nhanh lên một chút xử lý tốt, đừng ở chỗ này mà làm lỡ mất thời gian quý báo của tôi."

Tôn luật sư đó là nam nhân ba mươi tuổi cầm theo túi công, hắn nhìn người nhà Hạ Nhiễm rồi nói: "Là như vậy, ngày hôm nay đến tìm Hạ Nhiễm tiểu thư là có liên quan vấn đề về di chúc của Hứa Nặc."

Vừa nghe những lời này, cả nhà họ Hạ đều có chút không phản ứng kịp, trải qua Tôn luật sư giải thích, mới hiểu được nguyên do.

Nguyên lai trước khi chết Hứa Nạc có lập di chúc, phải đem 5%cổ phần của hai công ty đưa cho Hạ Nhiễm, tài sản trên danh nghĩa của Hứa Nặc là do hai vị lão nhân trước khi chết để lại trực tiếp cho nàng mà không phải là cha mẹ, lúc đó để có thể ly hôn, Hứa cửu và Dương Liễu đối với việc này cũng không có bao nhiêu phản ứng, dù sao con gái còn nhỏ, dù cho tài sản trên danh nghĩa là của cô, nhưng trên thực tế vẫn là do bọn họ nắm quyền.

Ai biết được lão nhân gia sớm biết y đồ của hai người, đem đường lui duy nhất chặt đứt, đem tài sản của Hứa Nặc trực tiếp cho quỹ công ty quản lý, mãi cho đến khi Hứa Nặc mãn 16 một tuổi mới trả lại, Hứa Nặc vừa tròn 16, hai người từng đi gặp cô một lần, nỗ lực từ trên tay cô cầm lại tài sản, không nghĩ tới sẽ bị Hứa Nặc cự tuyệt, cho nên hai năm qua bọn họ cũng chẳng thèm đi thăm cô ấy làm gì, mãi cho đến bệnh viện thông tri cho bọn họ rằng Hứa Nặc qua đời.

Tuy rằng đều không thích người con gái này, nhưng máu mũ tình thâm, bọn họ cũng chưa bao giờ mong muốn nàng gặp chuyện không may, không nghĩ tới nàng sớm như vậy mất đi. Khiến cho bọn họ càng không nghĩ tới chính là, đứa con gái này cũng giống như lão già chết đi kia, khiến cho người khác phải tức tối.

Vốn Hứa Nặc sau khi qua đời, danh hạ tài sản hẳn là thuộc về người thân, thế nhưng nàng cũng tìm luật sư, lập di chúc, phải đem 5% cổ phần công ty cấp cho một người tên là Hạ Nhiễm, một người không máu mũ, còn dư lại một bộ phận quyên cấp cơ quan từ thiện, còn lại cổ phần mới chia đều cho hai người bọn họ, một phần nhỏ bất động sản và các cửa nhỏ khác đưa cho em trai và em gái hai bên cùng cha khác mẹ (cùng mẫu dị phụ) , đương nhiên, chỉ khi nào 5% cổ phần này thuộc về Hạ Nhiễm (mà không bị tranh chấp hay lấy mất) thì phần sau mới có hiệu lực (chia cho Hứa Cửu, Dương Liễu và con ngoài giá thú của bọn họ). Còn không, thì toàn bộ đem đi quyên góp từ thiện.

Cho nên mới phải có ngày hôm nay ba người này lai Hạ gia một màn này, Hạ Nhiễm một nhà nghe được tỉnh tỉnh mê mê, chỉ biết đây là tài sản của Hứa Nặc cho Hạ Nhiễm, hiển nhiên, vật này là không cự tuyệt được, bởi vì Hứa Cửu và Dương Liễu sẽ không để cho nàng cự tuyệt, đương nhiên, hai người cũng không tin một tài sản lớn như vậy mà Hạ nhiễm lại cự tuyệt, cũng may phần trăm mà Hạ Nhiễm hưởng cũng chỉ là chút tiền hoa hồng, không có quyền bỏ phiếu hay quyết định trong công ty, như vậy Hứa Cửu và Dương Liễu mới chịu bỏ qua cho chút tiền ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro