Chương 1: Nó vẫn còn sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô gái mặc chiếc áo choàng dài máu đỏ sẫm dính đầy bùn đất, bao gồm cả bề ngoài rách rưới và đẫm máu không mấy đẹp đẽ, đẩy người đàn ông cao gần mét sáu xuống đất một cách thô bạo.

Tay trái cô đưa lên môi và từ từ lau vết máu còn sót lại trên đó.

Một nụ cười thật tươi nở trên khuôn mặt cô khi cô chứng kiến điều kỳ diệu đang diễn ra ngay trước mắt mình.

Máu dính trên quần áo và cơ thể của cô ấy bắt đầu biến mất khi từng vết cắt và vết xước của cô ấy lành lại.

Chỉ mất một hoặc hai phút trước khi cơ thể cô ấy hoàn toàn lành lặn và tràn đầy năng lượng.

Cô lại một lần nữa bắt đầu cảm thấy thích chính mình mặc dù hiện tại cô đang bị mắc kẹt trong cơ thể của một cô gái hai mươi tuổi trùng tên với cô.

"Nó  còn sống ! Chết tiệt, nó vẫn còn sống ...!"'

Cô gái không thể kìm nén được niềm hạnh phúc trong trái tìm bé bỏng của mình và hét lên một cách điên cuồng khi vỗ đôi bàn tay nhỏ bé của mình với niềm vui thuần khiết.( ai giải thích cho tớ được không)

"Q-QU..... QUÁI VẬT !!"

Thời gian ăn mừng của cô ngắn ngủi khi giọng nói hoảng loạn kéo cô chú ý về phía người đàn ông đang cố gắng bò ra xa khỏi cô.

Vẻ mặt vui vẻ dễ thương ngay lập tức biến mất khỏi khuôn mặt xinh đẹp của cô khi cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông.

Đôi mắt của cô ấy đột nhiên trở nên tối hơn khi một tia sáng xấu xa chiếm lấy họ và sau đó cô ấy bắt đầu cười.

"Hahaha..... quái vật? Tôi? Haha.....!"

Người đàn ông tội nghiệp không thể làm gì khác hơn là trố mắt nhìn cô gái có vẻ là một kẻ điên cuồng.

Ai có thể biết được rằng khi nhận nhiệm vụ giết chết cô thì lại kí vào một bản án tử hình?

Cô gái cuối cùng cũng ngừng cười và ánh mắt vốn đã đen tối và độc ác của cô chỉ trở nên sắc hơn và lạnh hơn khi cô nhìn chằm chằm vào bộ dạng run rẩy của anh ta.

"Các người thực sự dám gọi tôi là Quái vật. Tất cả các người đã bắt cóc một phụ nữ vếu đuối trên đườngđi qua khu rừng này. Ai mới  là con quái vật thực sự ở đây? "'

Giọng cô ấy phát ra trầm nhưng nguy hiểm. Bóng tối của khu rừng chỉ làm tăng thêm sự tồi tệ của tình hình.

Với tất cả sức lực còn lại trong cơ thể và trái tim, hắn trườn về phía cô gái và nắm chặt vạt áo dài đỏ của cô trong tay khi cầu xin sự thương xót.

"Bệ hạ! Tôi vô tội. Tôi chỉ đang tuân theo mệnh lệnh của Chủ nhân. Xin hãy thương xót tôi!"

Giang Ưng Nguyệt nhầm mắt lại hít một hơi thật sâu rồi tay phải vòng qua cổ người đàn ông.

"Khi ngươi phát hiện ra rằng 'Giang Ưnh Nguyệt' không tốt gì là vật cấm của gia đình Hoàng gia và sẽ không ai quan tâm nếu cô ấy đột nhiên biến mất, thì ngươi cũng nên chú ý hơn để tìm hiểu chính xác lý do tại sao cô ấy lại là kẻ xấu. Thật không may,  quá muộn rồi."

Và sau những lời đó, một âm thanh lớn  giòn tan vang vọng trong khu rừng im lặng và xác chết  của người đàn ông trên mặt đất lạnh lẽo

Ưng Nguyệt  lau tay phải của mình trên váy như để loại bỏ vi trùng mà cô nhận được từ người đàn ông.

"Cuối cùng!"

Cô thở dài khi nhìn hai xác chết đang nằm trước mặt mình.

Đúng vào lúc đó, một ánh sáng màu bạc chiếu sáng khu vực xung quanh cô, và ngay giây tiếp theo, có một người đàn ông mặc áo choàng đen chậm rãi đi về phía cô.

Mái tóc bạch kim dài chấm vai của anh ấy được buộc thành đuôi ngựa cao và một vài lọn tóc buông xõa.

Đôi mắt xanh đen của anh ấy được làm nổi bật bởi hàng mi dài đen và đường viền hàm sắc nét cùng với đôi môi đầy đặn màu đỏ tự nhiên, khiến anh ấy trông giống như nhân vật chính của một cuốn tiểu thuyết giả tưởng nào đó.

Chiếc áo sơ mi sa tanh đen mà anh ta đang mặc hoàn toàn không che giấu được thân hình săn chắc, tráng kiện của anh ta.

Chiếc quần da đen và đôi bốt chở hàng của anh ấy, cộng với chiếc áo khoác dài rộng  màu đen đã làm tăng thêm phần cao lớn cho  thân hình vốn đã cao của anh ấy.

Một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên ngón trỏ của bàn tay phải và một chiếc bông tai phù hợp đang lủng lẳng trên tai trái.

Người đàn ông trông thanh tao và đẹp trai đến mức không thể gọi anh ta là con người được.

"Tại sao có vẻ như cô đang đấu tranh để lựa chọn giữa cười và khóc vào lúc này?" Anh hỏi khi cúi xuống bên cạnh cô và nắm lấy vạt váy của cô trong đôi tay thon dài của mình.

Ngay giây tiếp theo, móng tay phải của anh dài ra và sắc hơn, và với một động tác nhanh chóng, anh đã tách một mảnh váy của cô ra và nó đáp xuống đất.

Đồ chính xác là phần váy của cô được chạm vào bởi người đàn ông hiện đang nằm chết cách họ chỉ vài bước chân.

Ưng Nguyệt thậm chí còn không nhìn người đàn ông khi cô trả lời, "Giang Anh Nguyệt ta đường đương được lựa chọn cho vị trí Hoàng hậu của đất nước này. Vậy mà, ta thậm chí không đủ xứng đáng để hưởng một vụ ám sát thích hợp. Họ chỉ cử hai kẻ lỏng lẻo. Những tên cướp để kết liễu ta. Thật là một trò đùa! "

Người đàn ông không nói gì khi nhìn cô gái trong im lặng.

Sự im lặng của anh cuối cùng cũng khiến Ưng Nguyệt chuyển sự chú ý sang anh khi cô tò mò hỏi, "Còn ngươi thì sao?"

Đáp lại câu hỏi của cô, người đàn ông chỉ nhướng mày khi anh ta lặp lại, "Còn tôi thì sao?"

"ý ta là làm thế nào mà ngươi  lại ở đây?" Ưng Nguyệt giải thích câu hỏi của cô ấy và nhìn người đàn ông đứng lên từ vị trí cúi xuống của mình.

Họ đang đứng rất gần, chỉ còn vài cm, khoảng cách giữa họ và chiều cao cao ngất của anh khiến Giang Ưng Nguyệt phải ngẩng đầu lên để nhìn vào mặt anh.

"Tôi gắn bó với em mãi mãi. Tất nhiên,  tôi sẽ theo em ngay cả trong cái chết."

 Nhớ vote và comment ủng hộ Chảo nhé.Mãi ui

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro